chương 16/ 84

Trong xe Lam Kỳ cởi xuống đồ lao động thay một bộ đồ huấn luyện dùng mới tinh, hắc hắc, cô vẫn là lần đầu tiên mặc quân trang, rất hưng phấn, Thiệu ngốc nói thay quần áo này sẽ mang cô đi vào, nếu anh không thấy khó xử thì cô cũng không khách khí.

Khương Hạo đứng ở dưới một cây đại thụ xa xa, vừa định quay đầu, ba một cái bị tát quay đi trở về.

Chỉ thấy Thiệu Tử Vũ thản nhiên nhìn hắn.

Khương Hạo hừ lạnh, hắn cũng không quên người này là một tên hồ ly khó chịu làm việc cổ họng không buồn lên tiếng.

"Tôi chỉ muốn xem một chút chị dâu thay xong chưa, cũng không phải chế tạo quần áo, đã hơn mười phút.” Bình thường thay quần áo hai phút còn thừa.

"Đừng đem cô ấy so sánh với đám lính của cậu, hơn nữa muốn xem cũng không đến lượt cậu."

Thiệu Tử Vũ đội nón xong đi về phía chiếc xe.

Lam Kỳ vừa mặc quần áo điện thoại liền vang lên, tắt, sau đó không nghĩ tới lại vang lên.

"Mễ Đóa, làm sao?" Cô nghiêng đầu kẹp điện thoại, để hai tay trống cài nút áo.

"Cậu chạy đi đâu rồi?” Rõ ràng là Mễ Đóa vừa ở chỗ cô đứng.

“Chờ không nổi cậu nên đi trước, nếu không có việc gì thì tớ cúp máy."

"Đợi chút, Nhiễm Khả mời chúng ta Chủ Nhật đi hợp lớp, có đi hay không?”

Sắc mặt Lam Kỳ khó coi một chút.

"Không đi."

"Tớ biết cậu ghét cô ta, nhưng có một người nhất định cậu muốn gặp."

"Ai?"

"Dung Bạch Minh trở lại."

......Mễ Đóa nghĩ đây là một quả boom tấn, kết quả đợi nửa ngày không có phản ứng.

"Ai?"

Lam Kỳ một chút cũng không nghĩ ra.

"Mẹ kiếp, cậu sẽ không mau quên như vậy đi, đại học năm hai kia, chuyện cậu theo đuổi hắn vang dội khắp toàn trường."

"À.” Lam Kỳ nhớ hình như là có một người như vậy.

“Cậu sẽ không thật sự quên đi?"

"Ừ, không có ấn tượng gì, cậu cũng biết khi đó là có nguyên nhân, sau một thời gian ngắn theo đuổi, hắn ta ngoại trừ có bộ dạng đẹp trai, thành tích học tập tốt, thì không có ưu điểm gì cả, tính tình cũng không tốt.”

"Lam Kỳ! Cậu đúng là bị mù màu, tính cách của Dung Bạch Minh thế mà còn không tốt? Cậu hãy lấy gương soi lại bộ dạng muốn chết kia của cậu."

"Bộ dáng rất tốt, mỗi ngày tớ đều soi.”

Lam Kỳ cài tốt một nút áo cuối cùng, cầm điện thoại nói chuyện, từ nhỏ đến lớn cô cảm thấy rất hài lòng bộ dáng bản thân.

"Aiz...Lam Kỳ, sở dĩ bây giờ cậu còn không tìm thấy bạn trai thích hợp đều là họa do yêu sớm.”

"Hả?"

Lam Kỳ bị lời nói của Mễ Đóa làm cho không hiểu ra sao cả, cô khi nào thì yêu sớm?

"Đều là Thiệu Tử Vũ đem cậu tập thành thói quen, khi đó kêu cậu đừng yêu sớm không nghe, tiểu học liền nói chuyện đó, được rồi, thích là một loại của ngưỡng mộ, cái dạng đàn ông nào cậu cũng thấy chướng mắt.

"Ai? Ánh mắt người nào nói tớ yêu sớm?" Còn nhỏ bắt chước, tại sao không nói nhà trẻ là một nơi bùng nổ, chính là như thế nào cô không biết vậy.

"Quên đi, lười nói cùng cậu, chính mình trúng độc còn không biết, khẩu vị nặng, nói cho cậu biết, đàn ông dịu dàng là độc, không thể phòng bị."

"Tớ khi nào thì..."

Lam Kỳ đang muốn giải thích thì chỉ thấy Thiệu Tử Vũ mở cửa xe ra rồi tiến vào.

"Trước kia trong cả lớp mọi người đều nói vậy, còn có lúc ở trung học cơ sở."

Lam Kỳ không thể tưởng tượng được còn có chuyện bác quái này.

"Quên đi, trước kia tớ không dám nói, hiện tại liền nói rõ ràng đi, cậu nói cậu khi dễ anh ta, anh ta không dám phản kháng, cậu không đi trường trung học cơ sở hỏi một chút, có người dám khi dễ anh ta sao? Cậu thật đúng là cảm thấy mình tốt đẹp."

"Tớ….”

"Tớ có thể 100% nói cho cậu biết, anh ta thích cậu, mới có thể tùy cậu.....Vù vù, hiện tại rốt cuộc nói ra, cậu không biết bộ dáng đanh đá của cậu trước kia, làm hại tớ nghẹn bao nhiêu năm." Hiển nhiên Mễ Đóa rất hiểu tính tình trước kia của cô.

"Nhưng là. . ."

"Nhưng là hiện tại đã trễ, bình thường yêu sớm không có kết quả, sở dĩ hôm nay nói ra là để cho cậu tỉnh lại, đàn ông cưng chiều cậu như vậy là không có, cũng đừng nghĩ đến Thiệu Tử Vũ, trước kia như vậy đối với cậu là do còn nhỏ không hiểu chuyện, hiện tại khả năng anh ta đã có vợ, dù không có vợ, hiện tại xã hội cũng đã thay đổi.

"Cậu"

"Cậu cũng đừng nghĩ nhiều, cứ như vậy, tớ cúp máy."

Lam Kỳ nhíu mày cúp điện thoại, Mễ Đóa uống nhiều quá, có lẽ là nội tiết tố mất cân bằng, tốc độ nói chuyện vừa nhanh vừa không hiểu ra sao cả, làm cho cô vài lần cũng không nói chen vào được.

Đột nhiên cảm giác chân có chút hơi khác thường, cúi đầu, chỉ thấy Thiệu Tử Vũ khom người, ngón tay thon dài sạch sẽ của anh cầm lấy bàn chân trần trụi của cô, thực nghiêm túc đem giầy xăng-đan nhỏ mang từ mũi chân của cô đến gót chân, sau đó buộc dây giầy màu trắng cho cô, buộc cái nơ con bướm, rồi lại chuyển sang cái chân khác.

"Anh ta quá nuông chiều cậu."

Đột nhiên Lam Kỳ cảm thấy lời của Mễ Đóa nói có chút đạo lý.

"Làm sao vậy?"

Giúp cô mang giày xong, Thiệu Tử Vũ giúp cô vén ống quần, quân trang số nhỏ nhất mặc trên người cô cũng có vẻ quá dài, đi bộ sẽ té, chuẩn bị xong để đi, ngay sau đó cô gái nhỏ kia ngơ ngác nhìn anh.

Đột nhiên chống lại ánh mắt của anh, Lam Kỳ lập tức đem mặt quay đi hướng khác, lời nói của Mễ Đóa vừa rồi cô còn phải tiêu hóa, tiêu hóa.

Không ngờ Thiệu Tử Vũ lại đi đến gần cô.

"Anh làm gì?"

Anh tiếp cận làm cho cô rõ ràng ngửi thấy được mùi hương dễ chịu trên người anh.

Thiệu Tử Vũ nâng lên khóe miệng cười.

"Em cứ nói đi."

Lam Kỳ trừng mắt nhìn anh, bộ dáng lưu manh, Thiệu ngốc thế nhưng dùng bộ dáng lưu manh cười đến cực kỳ tà ác đối với cô.

"Tôi cảnh cáo anh. . ."

"Quần áo mở."

Thiệu Tử Vũ nhìn bộ dáng xù lông của cô, thấp giọng giải thích.

Lam Kỳ cúi đầu nhìn, vừa rồi vội vàng cài nút áo, trước ngực ba nút áo mở rộng, lộ ra áo ngực Lace đường viền ren màu đen gắt gao bao lấy bộ ngực, miêu tả sinh động hai luồng tuyết trắng kinh người, giữa rãnh khe hở còn có một ít mồ hôi mịn.

Ánh mắt Thiệu Tử Vũ tối sầm, ánh mắt có thể từ chỗ quần áo mở nhìn xuống phía dưới liền thấy vòng eo tinh tế của cô, làn da nhẵn mịn giống như sữa bò, trắng nõn, mềm mại, dáng người cân xứng nhìn lên có hơi giật mình, vẻ đáng yêu quyến rũ, thật sự rõ ràng là do quân trang hấp dẫn.

Làm cho anh không nghĩ chính là dáng người cô gái nhỏ tốt như vậy, đêm đó ôm cô ngủ cũng cảm giác được người ở trong lòng có đường cong lồi lõm rõ ràng, không nghĩ tới so với tưởng tượng của anh còn tốt hơn.

"Như thế nào thay quần áo lại thay lâu như vậy."

Chỉ thấy Khương Hạo không biết lúc nào thì xuất hiện bên cạnh xe, bộ dáng tùy tiện kia dọa Lam Kỳ nhảy dựng.

Lam Kỳ thật nhanh bổ nhào vào trong lòng Thiệu Tử Vũ, không thể để người khác chiếm tiện nghi.

Thiệu Tử Vũ tùy ý để cô ôm, một bàn tay chống đỡ cô, một tay khác giúp cô cài lại nút áo.

"Nhanh chút."

Lam Kỳ vùi ở trong ngực Thiệu Tử Vũ, hai tay ôm cổ anh, đành phải để anh làm thay.

"Này, hai người các cậu không cần nhiệt tình như vậy chứ.”

Khương Hạo quay đầu lại, hai người kia có ý định kích thích hắn phải không.

Lam Kỳ thật muốn mắng người, Thiệu Tử Vũ lại đem Lam Kỳ ôm sát một chút, cúi người xuống.

"Nghĩ muốn bị kích thích thì cứ tiếp tục nhìn."

Tay Khương Hạo cầm tay lái run rẩy, xe lắc lư, điên rồi, nhiều năm như vậy không phụ nữ, hiện tại biết liền điên cuồng, trước mặt hắn còn làm ra loại hình ảnh hạn chế như vậy.

Lam Kỳ thừa cơ nhanh chóng cài tốt nút áo, chỉ cảm thấy trên đầu nóng lên, ngứa ngứa, một nụ hôn nhẹ nhàng hạ xuống.

"Lợi tức giúp đỡ."

Thiệu Tử Vũ đơn giản mở miệng.

Bị thua thiệt Lam Kỳ rất buồn bực, một đôi mắt to xinh đẹp nhìn Thiệu Tử Vũ rũ mắt xuống, đôi mắt xinh đẹp, cái cằm hoàn mỹ, nụ cười mê người, đột nhiên ngẩng đầu.

"Ba” Dùng sức hôn một cái trên mặt anh.

Hừ, từ nhỏ đến lớn cô đều không ăn thua thiệt.

"Ha ha"

Thiệu Tử Vũ cười khẽ, đem người trong lòng ôm càng chặt hơn.

Phía trước tay của Khương Hạo lại rung rẩy vài cái, hắn thề hắn không nhìn lén, là do âm thanh quá vang dội.

Bình luận





Chi tiết truyện