Lam Kỳ kỳ quái nhìn anh, ngoại trừ ‘ừ’ liền là ‘à’, có ý tứ gì?
"Trước đi ăn cơm trưa.”
Thiệu Tử Vũ bế cô đến trên ghết dựa.
Quần áo quá ngắn, bị anh ôm càng rút ngắn lên, Lam Kỳ nắm cái áo che khuất cặp đùi lộ ra, anh ôm cô như vậy làm cho cô cảm giác được rõ ràng sức mạnh trong thân thể anh.
Lam Kỳ cảm thấy có chút như nhũn ra, toàn thân nóng lên, mà cô vẫn là đang mặc quần áo của anh, trên quần áo mang theo hương vị của riêng anh, giống như gián tiếp vuốt ve làm cho cô cả người không thoải mái, quan trọng là bên trong cô cái gì cũng không có mặc, rất dễ dàng làm cho người ta phát sinh chút suy nghĩ gì gì đó. (Suy nghĩ gì gì đó? Kẹo trong sáng a, trong sáng a, chị Lam thật là đen tối, cái gì với cái gì chứ....tưởng tượng-ing)
Hoàn hảo loại hành hạ này rất ngắn, Thiệu Tử Vũ đặt cô xuống.
"Cơm trưa?"
Cô nhớ Thiệu Tử Vũ nói không phải là điểm tâm sao? Chẳng lẽ cô ngủ lâu như vậy, cô nhìn ra phòng khách xuyên qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài, ánh mặt trời cực kỳ chói mắt, hẳn là buổi trưa rồi, choáng váng, cô như thế nào lại ngủ lâu như vậy, xem ra hôm qua cô uống rất nhiều lại buông thả dục vọng.
"Ừ, em ngủ rất say."
Thiệu Tử Vũ mở miệng, sau khi anh chạy bộ buổi sáng quay về dọn dẹp căn phòng một chút, sau đó cùng cô ngủ, 3 tiếng sau cô mới tỉnh.
"À..."
Lam Kỳ nâng trán, cô cùng Thiệu ngốc làm sao có thể thành như vậy, vốn là anh chiếm tiện nghi của cô, hiện tại thành cô chiếm tiện nghi của anh, ngoại trừ tấm ‘màng’ kia không bị đụng chạm, hình như bọn họ cái gì cũng đã làm.
"Mau ăn."
Lam Kỳ nhìn ba món một canh trên bàn một chút, món ăn gia đình cực kỳ tinh xảo, chẳng lẽ những thứ này đều là do anh làm, trước kia không phát hiện anh còn có ưu điểm này. (Ôi ôi, anh Thiệu là giỏi nhất, đàn ông đỉnh của đỉnh, nhà bếp phòng khách trên giường cái nào cũng perfect, có được đàn ông thế này chị Lam lời to rồi, aiz...Kẹo cũng muốn anh Thiệu, Kẹo cũng muốn)
"Ăn cái này."
Thiệu Tử Vũ gắp miếng thịt nạt, miếng rau bỏ vào trong chén của cô, bé con chưa bao giờ ăn thịt mỡ. (A...Chị Lam giống Kẹo, Kẹo cũng không ăn được thịt mỡ :D )
Lam Kỳ cúi đầu ăn cơm, Thiệu ngốc làm đồ ăn rất ngon, tay nghề cũng tạm, nhất định là bởi vì ở trong quân đội thường xuyên làm, vậy anh sẽ làm cho người nào ăn đây, người phụ nữ anh thích kia? Nghĩ tới đây trong lòng liền loạn, ngày hôm qua cô vì nguyên nhân này nên mới đi quán bar uống rượu, hiện tại lại vị vấn đề này làm phiền rồi.
Cô thích Thiệu ngốc, Thiệu ngốc lại thích người khác, cho tới bây giờ cô còn không nghĩ bản thân lại gặp được loại chuyện tình khoa trương giả tạo như vậy.
"Ăn không ngon sao?"
Nhìn bộ dáng chậm rì rì của cô Thiệu Tử Vũ hỏi, hình như bé con có chút không thích hợp, bộ dáng mạnh mẽ hoạt bát vừa rồi đi đâu rồi?
"Ăn ngon.” Lam Kỳ không dám nhìn anh.
Bọn họ tối hôm qua làm những chuyện kia, nếu như anh không thuộc về cô, cô thật sự không có biện phát chấp nhận.
"Thế nào, không thoải mái?"
Thiệu Tử Vũ buông chén đũa xuống, đưa tay sờ trán cô...Không có nóng.
"Không có."
Lam Kỳ tránh đụng chám của anh.
Vẻ mặt Thiệu Tử Vũ tối sầm một chút.
Có lẽ là cảm thấy mình tránh né có chút quá tổn thương người, Lam Kỳ tìm một chút đề tài.
"Thiệu ngốc....Anh thường tự mình nấu cơm sao?” Ở bộ đội anh không phải là rất nhiều việc hay sao, làm sao còn có thời gian rảnh rỗi như vậy chứ?
"Ừ, lúc không có việc luyện tập tay nghề một chút.” Thiệu Tử Vũ trả lời, về sau hai người sống cùng nhau, anh không nghĩ mướn người làm, bé con làm sao có khả năng nấu ăn, chỉ có anh làm.
"Một người ăn?"
Lúc Lam Kỳ hỏi câu này, hai mắt loạn chuyển...Trong mắt Thiệu Tử Vũ đột nhiên lóe lên tia sáng.
"Không phải. Có lúc cũng là hai người."
"Người kia là ai? Anh thích người kia?” Lam Kỳ thật cẩn thận hỏi, trong lòng có chút ê ẩm mà chính cô cũng không có phát hiện.
". . ." Thiệu Tử Vũ ăn một miếng cơm, trong đầu nhanh chóng xẹt qua lời nói trước kia anh nói với cô...Còn có hành động vừa rồi của cô, hình như anh có chút hiểu rõ rồi, khóe miệng mỉm cười.
"Ừ. Không có, tôi không có người trong lòng."
"Cái gì?" Hai mắt Lam Kỳ bỗng nhiên sáng rực, Thiệu Tử Vũ nói làm cho cô có can đảm, nháy mắt mây đen bay mất, cảm giác lại thấy ánh mặt trời.....
"Nhưng mà ngày đó anh rõ ràng đã nói..."
Cô nhớ rõ, lúc đó cô còn tưởng là Lý Viện.
"Không có, sợ em suy nghĩ lung tung nên tôi lừa gạt em thôi.”
Thiệu Tử Vũ cười, cô còn nhớ lời nói vô tâm ngày đó của anh, khi nào thì bé con để ý ến anh như vậy, nhưng mà anh thật sự rất vui vẻ.
Lam Kỳ vui vẻ, cười như ăn trộm, cô đã nói rồi, Thiệu ngốc ngốc ngếch như vậy làm sao có thể đem tâm tư đặt trên người phụ nữ, thì ra là như vậy, làm hại cô đau lòng nhiều ngày.
"Ừ, Thiệu ngốc, tài nấu nướng của anh không tệ."
Tâm tình cô thật tốt mỗi món ăn đều ăn một chút, bình thường không ăn rau xanh cũng gắp mấy đũa, mùi vị rất ngon, ăn ăn, tay gắp đĩa rau đột nhiên chuyển hướng đên đồ ăn cô thích bỏ vào trong chén của Thiệu Tử Vũ.
“Thiệu ngốc, cho anh."
Cô muốn làm vợ của anh, cho nên muốn quan tâm anh.
Trong mắt Thiệu Tử Vũ tràn đầy dịu dàng ấm áp, khó có được bé con vậy mà biết suy nghĩ cho anh rồi.
"Thì ra bé con hiền tuệ như vậy.
Anh khen ngợi.
Lời này khiến cho Lam Kỳ thẳng lưng, cảm giác nhân phẩm cá nhân lại tăng lên một giai đoạn mới...Thiệu ngốc khen cô hiền tuệ, nghĩ lại thật đúng là có chút như thế, chỉ là trước đây không bị phát hiện.
Cả hai từ từ ăn cơm xong, đột nhiên Lam Kỳ đỏ mặt, quần áo của cô ở nơi này rồi, thân thể cô trống không mặc quần áo của thiệu ngốc có cảm giác thật xấu hổ.
"Thiệu ngốc, quần áo của tôi đâu rồi?” Thiệu Tử Vũ thu dọn chén đũa, Lam Kỳ vốn nghĩ muốn giúp đỡ nhưng mà cái cảm giác đi lại trống không thế này thật sự là khó chịu.
"Tôi đem giặt sạch sẽ rồi."
Thiệu Tử Vũ trả lời.
Lam Kỳ bị chấn động, quần áo của cô có áo khoác còn có đồ lót, anh đều đem giặt sạch sẽ?
Cô nhìn chỗ phơi quần áo, quả nhiên là có quần áo của cô, cái bộ đồ lót ren màu đen kia đặc biệt gây chú ý.
Lam Kỳ không có cảm thấy xấu hổ ngược lại lại chột dạ, đồ lót của cô kiểu dáng không phải là loại mới có phải không xinh đẹp hay không? Thiệu ngốc nhìn có cảm giác gì, cô lúng túng, sớm biết vậy cô nên mua bộ đồ lót kiểu dáng mới nhất.
Cô quyết định, ngày mai lập tức đi mua một bộ đồ lót khiêu gợi, nói không chừng khi nào đó sẽ có dịp dùng, bởi vì quần áo chưa khô nên tạm thời Lam Kỳ không thể rời khỏi, lúc đang nhàm chán cô liền gọi điện thoại cho Mễ Đóa, hỏi một chút ngày hôm qua rốt cuộc đã sảy ra chuyện gì.
Điện thoại kết nối, Mễ Đóa dùng giọng điệu cẩn thận kể lại một lần chuyện tối qua, trọng điểm là miêu tả bộ dáng Thiệu Tử Vũ bẻ gãy tay tên cặn bã kia, giọng nói có tiết tấu, cộng thêm biểu tình trên mặt, diễn tả cực kỳ sinh động như thật, cảm giác giống như là đang trực tiếp ở tại hiện trường.
Lam Kỳ nghe được cái tên cặn bã đê tiện kia kéo cô lên xe, lông mao toàn thân Lam Kỳ liền dựng đứng hết lên, thì ra hôm qua sảy ra chuyện nguy hiểm như vậy, cô lại không có một chút ấn tượng.
Nghe nói cái tên cặn bã kia bị Thiệu ngốc bẻ gãy tay, không biết như thế nào, trong lòng lại ngọt ngào, Thiệu ngốc quả nhiên cực kỳ để ý cô.
Mễ Đóa ở trong điện thoại huyên thuyên nửa giờ mới cúp điện thoại, cuối cùng còn bỏ thêm một câu ‘tự giải quyết cho tốt’ làm cho Lam Kỳ không hiểu ra sao cả, bỗng nhiên cô chợt rõ ràng, hì hì, khả năng Mễ Đóa tưởng Thiệu ngốc có người phụ nữ khác, không có việc gì về sau sẽ giải thích với cô.
Để điện thoại di động xuống, Lam Kỳ nhìn Thiệu Tử Vũ ngồi ở trên ghế sô pha đọc sách, vẻ mặt chuyên tâm, tư thế ngồi thẳng nhìn thế nào cũng rất đẹp trai, thì ra hôm qua là anh mang cô trở về, làm sao lại không giải thích, làm hại cô còn tưởng rằng bản thân tự chạy đến nơi này động tay động chân với anh.
"Thiệu ngốc, đêm hôm qua cám ơn anh."
Lam Kỳ mở miệng, ưu điểm của cô vẫn là tương đối nhiều, trong đó có một cái là biết ơn sẽ báo đáp, cho nên về sau cô sẽ càng đối xử tốt với anh, thời điểm thích hợp cô cũng không để ý tới việc lấy thân báo đáp. (Phải phải, chị Lam khoái dụ này lắm, cái này được gọi là được tiện nghi còn khoe mẽ)
Nói thật cô rất là vui vẻ, hiện tại trong lòng anh không có người phụ nữ nào khác.
Nhắc tới chuyện đêm hôm qua, nháy mắt Thiệu Tử Vũ đã không còn ý cười.
"Về sau đừng đi ra ngoài uống rượu."
Lam Kỳ cẩn thận di chuyển thân thể đến bên cạnh Thiệu Tử Vũ, hai chân khép lại phòng ngừa cảnh xuân bị lộ.
"Được."
Cô ở bên cạnh đồng ý rồi lại chui vào trong ngực Thiệu Tử Vũ, không có việc gì ăn đậu hủ của anh, trước kia cô đều làm như vậy, như bây giờ anh cũng sẽ không nói gì, nói thật ra thì ở trong ngực Thiệu ngốc rất thoải mái.
Thiệu Tử Vũ ôm cô.
Lam Kỳ nhớ tới lời nói ‘không ai nợ ai’ trước đó mà hận không thể cắn đứt đầu lưỡi chính mình, không có đầu óc, cơ hội tốt như vậy lại lãng phí.
"Thiệu ngốc, anh là đàn ông còn tôi là phụ nữ, đột nhiên tôi cảm thấy loại chuyện như vậy vẫn là phụ nữ có vẻ chịu thiệt hơn.”
Lam Kỳ từ từ mở miệng.
Thiệu Tử Vũ nhìn cô, hiển nhiên là đang chờ cô nói tiếp.
"Anh phải đối với tôi phụ trách.” Cô tiếp tục nói.
Dù thế nào đi nữa anh không có bạn gái, cô cũng rất thích anh, mà lại còn sảy ra loại chuyện như vậy, nên là anh đối với cô phụ trách.
"Tôi....."
Thiệu Tử Vũ làm bộ vẻ mặt cực kỳ khó xử.
Lam Kỳ hiểu anh, ở bộ đội thiếu phụ nữ, loại chuyện này khẳng định là đại não không biết xử lý như thế nào.
"Anh đã khó xử như thế vậy đổi thành tôi đối với anh phụ trách."
Lam Kỳ rất phóng khoáng vỗ ngực anh, người đàn ông tốt như vậy không mang về nhà cô thật sự sống uổng phí.
"Nhưng mà em không thích quân nhân."
Thiệu Tử Vũ nhắc lại những lời cô đã nói.
. . .
"Khụ khụ, tôi khi nào thì nói như vậy, đó là ví dụ, người nói chính là Mễ Đóa."
"Mặc kệ, một là anh đối với tôi phụ trách hai là tôi đối với anh phụ trách.” Lam Kỳ bắt đầu giở trò, cơ hội này là ngàn năm có một.
"Vậy tôi chọn cái phía sau."
Thiệu Tử Vũ mở miệng.
Lam Kỳ ngây ngẩn cả người, vốn là cô cho rằng anh sẽ nói đối cô phụ trách, để cô làm bạn gái của anh, hiện tại trái ngược, cô đối với anh phụ trách, cảm giác Thiệu ngốc không có thành ý, loại chuyện này đều là đàn ông giành gánh trách nhiệm, anh lại nghĩ muốn đẩy trách nhiệm cho cô.
Thiệu ngốc chết tiệt nhất định là còn có ý khác, cô nhất định phải đem tâm tư này bóp chết mới được.
"Vậy cũng tốt, tôi đối với anh phụ trách.”
Lam Kỳ mở miệng, trước ổn định rồi nói sau, chỉ cần anh không có người phụ nữ khác là được.
"Như vậy nếu, em trừ tôi ra không cho phép có đàn ông khác."
Thiệu Tử Vũ đưa ra điều kiện.
Lam Kỳ nhìn nhìn anh buồn bực, lời này không phải là phụ nữ nói sao? Sau đối phương lại đưa ra một đống lớn điều kiện, hình như là trái ngược rồi.
"Ừ, tôi đảm bảo.” Thật ra cô muốn nói lúc này ngoại trừ anh không còn người đàn ông nào tốt hết.
Nhìn vẻ mặt thật sự nghiêm túc của cô, ánh mắt Thiệu Tử Vũ buông xuống, bên trong chứa đựng ý cười nồng đậm.
Lam Kỳ cực kỳ nội thương, đây là đã đồng ý với cô sao, nhưng mà anh có rõ ràng hay không, hai người bọn họ cuối cùng tính là quan hệ gì?
Ừ, xem ra cô còn phải cố gắng.
Một bệnh viện tư nhân nằm ở trung tâm thành phố C, lầu 6 phòng bệnh VIP chật nít người.
Hoàng Khải vừa mới cử động tay, đang suy yếu nằm trên giường bệnh.
Mẹ Hoàng Khải, Thạch Phân ngồi trên ghế dựa khóc, Hoàng Yến Linh nhìn đứa cháu nằm trên giường bệnh vẻ mặt căm tức, ở thành phố C còn có người dám xuống tay đối với người nhà bọn họ, cũng quá độc ác, hai tay đều bẻ gãy, mặc dù đã giải phẫu nhưng không biết các chức năng có hoàn toàn hồi phục hay không, nhà họ Hoàng bọn họ chỉ có một đứa cháu trai duy nhất này, người kia có phải rắp tâm muốn hủy đi Hoàng Khải phải không.
"Không có chuyện gì em gái."
Bà vừa an ủi vừa nhìn đứa em rể đang không ngừng đi tới đi lui.
Vẻ mặt Hoàng Thủ Bân cực kỳ khó coi, gần như là phẫn nộ, bây giờ mà còn có người dám khi dễ trên đầu bọn họ, làm cho ông thật muốn đánh người.
Vẻ mặt Nhiễm Khả nhàn nhạt đứng ở bên cạnh cửa sổ phòng bệnh nhìn phong cảnh bên ngoài, cô đối với gia đình họ Hoàng này không có ấn tượng tốt gì, mấy kẻ quê mùa ỷ vào nhà bọn họ nên phát đạt, mà còn người đàn ông Hoàng Khải này, cô càng xem không vừa mắt, cùng một loại đứa hạnh với cha hắn ta, chỉ biết chơi đùa phụ nữ, không biết tìm bao nhiêu là phiền phức cho ba cô, nếu không phải ba cô quan hệ rộng, hắn sớm không biết đi tù bao nhiêu lần, không cần phải nói, lần này cũng là vì phụ nữ, xứng đáng.
"Khả Khả, khi nào thì ba con tới? Anh họ con đều đã thành như vậy rồi...."
Thạch Phân khóc mở miệng, Hoàng Khải gặp chuyện không may đã lâu như vậy, đều là thân thích trong nhà cũng không đến nhìn xem, không thể hỏi chị gái đành phải hỏi Nhiễm Khả, quan trọng là để cho anh rể tra xem người đàn ông kia đến cùng là ai mà lại đánh Hoàng Khải ra nông nổi như vậy, tất nhiên phải dạy dỗ tên đó thật tốt.
"Đúng vậy Khả Khả, ba con khi nào thì tới?"
Hoàng Yến Linh cũng hỏi, trước đó Hoàng Khải gây ra không ít chuyện đều là do chồng bà chịu trách nhiệm, lần này gặp phải chuyện không may, bọn họ có chút không mở miệng được, chỉ có thể để cho Nhiễm Khả đi hỏi một chút.
"Ba đang họp, họp xong sẽ tới đây."
Nhiễm Khả nói lại lời dặn dò của Nhiễm La Văn, trong lòng khinh bỉ, ba cô bận rộn như vậy, chuyện cần phải xử lý có một đống lớn, làm sao có thể có thời gian đến xem hắn, có thể đồng ý đi tra giúp đã là cực kỳ nể tình.
"À...."
Hoàng Yến Linh gật đầu, chỉ cần ngoài mặt chồng bà bỏ qua, bà có thể lại ở bên lỗ tai ông thổi gió, việc này ông ấy nhất định sẽ lo liệu.
"Không có việc gì, loại chuyện nhỏ này không cần làm phiền anh rể."
Hoàng Thủ Bân mở miệng, mấy năm nay ông ỷ vào quan hệ của anh rể ở thành phố C, trên quan trường cũng quen biết một ít người, Phó Cục Trưởng cục cảnh sát cùng ông thường xuyên uống rượu, việc này ông đã sớm nhờ cậy qua ông ta, mà ông cảm thấy luôn luôn làm phiền anh rể cũng không tốt, chỉ một việc nhỏ như vậy mà còn giải quyết không được sẽ làm cho anh rể khinh thường.
"Thủ Bân, ông nhất định phải tra ra là do ai làm, dạy dỗ người kia một phen thật tốt, tốt nhất là đem chân tay tên đó đều cắt bỏ."
Thạch Phân nói xong vẫn còn chưa hết giận, bà chỉ có một mình Hoàng Khải là con trai, nếu thật sự bị tàn phế thì làm sao bây giờ.
"Không cần bà nói tôi cũng sẽ làm cho tên đó không được sống tốt."
Hoàng Thủ Bân ngoan độc nói, không bao lâu Hoàng Khải liền tỉnh, một người đàn ông mà khóc đến đau lòng, hai tay hắn đều bị băng bó cố định bằng thạch cao, mà một chút sức lực cũng không có, tđau đớn như kim châm muối xát.
"Cha tay của con có phải bị tàn phế rồi không?"
Hắn kêu la, người đàn ông kia xuống tay thật độc ác, lúc đó hắn liền cảm thấy hai tay mình bị phế, hắn xong đời rồi.
"Không có chuyện gì con trai, bác sĩ giải thích giải phẫu xong về sau sẽ từ từ hồi phục lại.” Thạch Phân không dám nói ra sự thật, bác sĩ nói phải trải qua thời gian trị liệu rất lâu mới có thể hồi phục được, mà đôi tay linh hoạt cũng sẽ không trở về giống như lúc trước được, bà sợ Hoàng Khải không chịu nổi.
"Thật sao? Bác sĩ thật sự nói như vậy sao?"
Hoàng Khải kích động, ngừng khóc, bởi vì đau đớn nên hôn mê, trên mặt trắng bệch, mang theo một loại kích thích tâm lý không bình thường.
"Thật, bác sĩ nói không được làm loạn, nằm xuống nghỉ cho tốt."
Thạch Phân vội vàng trấn an hắn, đứa con trai này từ nhỏ được bà nuông chiều, muốn cái gì đều theo ý hắn, cho tới bây giờ cũng chưa từng đánh mắng câu nào, hiện tại lại phải chịu loại đau đớn này, bà đau lòng lau nước mắt.
"Cha, tìm người cắt bỏ tay chân của tên đàn ông kia, còn có người phụ nữ kia cũng mang đến đây, con muốn chơi đùa chết cô ta."
Hoàng Khải giận dữ mở miệng, chỉ có như vậy mới có thể để cho hắn nguôi giận, hắn chưa từng nếm qua thiệt thòi như vậy, người đàn ông kia hắn không thể tha được, người phụ nữ kia cũng không thể.
Hắn muốn cắt bỏ tay chân người đàn ông kia, rồi ở trước mặt tên đó chơi đùa người phụ nữ kia mới hả cơn giận.
Nghe nói như thế, Hoàng Thủ Bân gật đầu, rõ ràng cực kỳ tán thành cách làm của Hoàng Khải.
Hoàng Yến Linh ho khan một cái.
"Làm việc phải có chừng mực, chớ chọc phiền phức."
Bà cũng tức giận, nhưng không muốn em rể tìm phiền phức cho chồng bà, nói như thế nào hiện tại chồng bà cũng là viên chức chính phủ, người thân bên cạnh làm chuyện biết pháp phạm pháp thì không tốt lắm.
"Hừ"
Nhiễm Khả hừ một tiếng, đã nói bùn nhão không thể đắp tường, để một nhà bọn họ đeo vàng mang bạc cũng là một dạng lưu manh đần độn.
Một tiếng hừ lạnh này của Nhiễm Khả, người nhà họ Hoàng đều nghe thấy, Nhiễm Khả cho tới bây giờ đều không cho bọn họ sắc mặt tốt, bọn họ cũng không so đo.
"Con trai, cái tên đánh con trông như thế nào con còn nhớ không?"
Thạch Phân hỏi, cảm giác con trai của mình không thể khi không chịu thu thiệt.
“Là một quân nhân.”
Hoàng Khải nhắm mắt lại đều nhớ rõ bộ dáng của người đàn ông kia, bộ dáng lịch sự nho nhã, ra tay lại độc ác như vậy.
"Làm sao con lại cùng tên đó đánh nhau?"
Thì ra là quân nhân, Hoàng Thủ Bân cảm thấy khó giải quyết, tuy ông quen biết không ít người ở cục cảnh sát nhưng ở bộ đội không có giao thiệp gì, quyền hạn của cục cảnh sát dù có lớn hơn cũng không thể quản đến bên bộ đội.
“Mẹ kiếp, ông nhìn trúng một người phụ nữ, con mẹ nó có người giành với ông, sau lại thêm cái tên quân nhân kia chõ mũi vào, ông đây sớm hay muộn cũng sẽ cho thằng đó quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, giết chết nó.....”
Hoàng Khải tùy tùy tiện tiện mắng, không hề biết bản thân có lỗi.
"Hừ, hiện tại làm lính thật sự là vô pháp vô thiên."
Hoàng Yến Linh mở miệng, nếu là quân nhân liền dễ dàng rồi, trong bộ đội không phải kỷ luật nghiêm khắc sao, tranh giành phụ nữ lại còn đánh người, thưa chết tên đàn ông đó.
Nhiễm Khả nhìn phản ứng của mẹ liền buồn cười.
"Mẹ, chuyện còn chưa rõ ràng, không vội kết luận.” Ở chung lâu như vậy, cô còn không hiểu có cái đức hạnh xấu xa của anh họ? Phụ nữ quấn quít hắn ta không rời, hừ, hắn ta không đi cướp đoạt phụ nữ liền cảm ơn trờ đất rồi.
Người như Hoàng Khải sẽ nói lời thật? Trước đó chơi đùa nhiều phụ nữ như vậy, không cần phải giải bộ vô tội, nếu không phải say rượu, bị phụ nữ mê hoặc, còn không là đối phương muốn lừa gạt tiền bạc. Cho dù bất kỳ lý đo gì cũng đều bị hắn ta dùng đến nát, cô dám đảm bảo lần này là hắn ta muốn đùa giỡn phụ nữ cho nên mới bị đánh thành như vậy.
"Khả Khả, anh họ của con đã nói như vậy còn có gì không rõ ràng, con mau nói với cha con để cho anh rể đi tra một chút cái tên quân nhân này ở quân khu nào."
. . .
Cho tới bây giờ Thạch Phân đều cảm thấy con trai không có sai.
"Người ta là quân nhân ba làm thế nào tra được, người trong bộ đội trăm ngàn vạn người, làm sao có thể đi hỏi từng người?” Đối với gia đình họ hàng này, Nhiễm Khả đứng về phía ba cô, không để ý đến.
Thạch Phân bị Nhiễm Khả nói đến tức nghẹn họng, ý tứ là gì, phát hiện lời nói này cũng không sai, cảm thấy Nhiễm Khả nói có lý, lại tức giận thái độ của cô, anh họ bị loại chuyện như vầy cô làm sao lại có bộ dáng thế kia.
Trong phòng bệnh mọi người đều đeo đuổi suy nghĩ riêng của mình, điện thoại Hoàng Thủ Bân chợt vang lên.
"Cảnh sát trưởng Lý, a, tra được rồi à?"
"Cám ơn cảnh sát trưởng Lý, ừ, hôm nào mời anh ăn cơm, ha ha..."
"Nên làm, cứ quyết định như vậy, lần sau không say không về, ừ, gặp sau."
Hoàng Thủ Bân cúp điện thoại, sắt mặt đông lại.
"Cha, tên đàn ông đó tới cùng là ai?"
Hoàng Khải hỏi, hắn biết cha hắn có bản lĩnh có thể ra mặt giúp hắn.
"Chị, Nhị thiếu gia nhà họ Thiệu có phải gọi là Thiệu Tử Vũ, mà còn tham gia quân ngũ?"
Nghe em rể hỏi Hoàng Yến Linh gật đầu, trong lòng kinh ngạc, việc này không phải là Thiệu Tử Vũ làm đó chứ, vậy lần này nên làm cái gì bây giờ, Nhiễm Khả một lòng muốn gả vào nhà họ Thiệu, hiện tại xuất hiện loại sự tình này....
Nghe được tên Thiệu Tử Vũ, nét mặt Nhiễm Khả thay đổi.
"Có phải là trùng họ trùng tên hay không?"
Hoàng Thủ Bân cũng không dám khẳng định.
"Con trai, ngoại trừ cái tên quân nhân kia, tên người phụ nữ kia là gì con biết không?"
Thạch Phân hỏi, biết được tên nhiều một chút có thể xác định thân phận rõ ràng.
"Hình như gọi là cái gì Kỳ á."
Hắn một lòng chỉ nghĩ muốn chơi đùa người phụ nữa kia nào đâu nhớ rõ họ tên cô ta là gì, chỉ là người phụ nữ đi cùng cô ta vẫn luôn gọi, hắn liền nhớ kỹ.
"Có phải gọi Lam Kỳ hay không?” Nhiễm Khả mở miệng.
Hoàng Khải gật đầu, hắn nhớ hình như là cái tên này.
Thật sự là anh! Nhiễm Khả kinh ngạc....Anh vì Lam Kỳ mà đánh nhau với anh họ, chuyện gì lại đem một Thiệu Tử Vũ dịu dàng lịch sự tức giận thành như vậy?
Chẳng lẽ là, , ,
"Anh họ, có phải anh đem người phụ nữ kia.....”
Nhiễm Khả không nói tiếp, Hoàng Khải cũng hiểu rõ ý tứ của cô.
"Người phụ nữ kia uống rất nhiều rượu hơn nữa lại quấn quít anh không rời, đối với anh yêu thường nhung nhớ, anh cũng không còn cách nào.” Ánh mắt Hoàng Khải tránh đi ánh mắt của mọi người, nếu không nói như vậy, hắn không biết dượng có giúp hắn hay không.
Lời nói của Hoàng Khải Nhiễm Khả cũng không tin, tính tình của Lam Kỳ cô hiểu rõ, tìm tới hắn ta là không có khả năng, cô đoán anh họ nhất định đối với Lam Kỳ làm cái gì đó, nên Thiệu Tử Vũ mới hóa thành cái bộ dáng kia, nghĩ tới đây trong lòng cô bỗng nhiên vui vẻ, lần đầu tiên cảm thấy loại quan hệ họ hàng này cũng không tệ, nếu anh họ thật sự làm gì đó với Lam Kỳ, như vậy đối thủ này cơ bản liền không còn uy hiếp, Liễu Phương không có khả năng sẽ cho con của bà cưới một người phụ nữ không sạch sẽ như vậy vào nhà.
"Nói như vậy chính là Thiệu Tử Vũ rồi, ta tìm người dạy dỗ tên đó."
Hoàng Thủ Bân mở miệng, gia thế nhà họ Thiệu tuy lớn nhưng ông cũng không phải ngồi không, dám khi dễ trên đầu ông, không có cửa đâu, mà ông chỉ có một đứa con trai này, hai tay bị phế đi thì về sau làm sao bây giờ?
Ánh mắt Nhiễm Khả vòng vo di chuyển, cười cười mở miệng.
"Dượng, đừng trách con không nhắc nhở người, thân phân của Thiệu Tử Vũ ở tại bộ đội là đại tá, chỗ đó ba con một chút biện phát cũng không có, nếu sảy ra chuyện chính người đi chịu trách nhiệm, đừng để ba con gặp phiền phức."
Hoàng Thủ Bân cứng ngắt một chút, thật ra ông dám hoành hành như vậy là vì có anh rể chống lưng, nếu anh rể không ủng hộ ông, ông cũng không có lá gan kia, mà ông cũng biết, đôi khi ý tứ của Nhiễm Khả cũng là ý tứ của anh rể.
Hoàng Thủ Bân bỏ qua chuyện này, anh rể không ra mặt ông biết chuyện này không dễ làm, xem ra anh rể là không muốn nhúng tay vào.
"Nhưng mà đôi tay của anh họ con không thể tự nhiên bị đả thương như vậy."
Hoàng Thủ Bân vẫn cố chống, lai không lo lắng như trước, ông biết nếu không có Nhiễm La Văn chống lưng, ở thành phố C này ông cái gì cũng không phải, không ai sẽ cầm lấy giấy nợ của ông, ông cũng biết người trong bộ đội có đôi khi cũng không thể trêu chọc, mà đối phương lại còn là sĩ quan.
Nhưng nếu như không đi, cơn giận trong lòng ông không thể nào nuốt trôi.
"Chuyện này con sẽ để cho ba nghĩ cách, trước tiên chữa thương cho anh họ rồi tính sau.”
Nhiễm Khả dịu xuống mở miệng, nếu ba cô xử lý không tốt cũng là một chuyện phiền phức, chuyện anh họ trêu chọc ra quá nhiều, chuyện làm lớn lên đối với người nào cũng không tốt.
Hoàng Yến Linh cũng cảm thấy không thể không công buông tha cho Thiệu Tử Vũ, nghĩ muốn đi nhà họ Thiệu đòi công đạo lại thấy ánh mắt ra hiệu của Nhiễm Khả, lập tức không lên tiếng, chuyện gia đình em gái cũng không bằng chuyện hôn sự của con gái.
Hơn nữa chuyện này chồng bà cũng không có tỏ thái độ gì, bà càng thêm không thể nói gì.
Nếu như bà đi, làm trái ý của chồng mình cũng không thể được.
Bình luận
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1