chương 15/ 84

Thiệu Tử Vũ còn chưa nói hết câu chợt nghe tiếng thắng xe chói tai vang lên, một chiếc Hummer quân dụng dừng ở ven đường.

"Ơ, người luôn đứng top của chúng ta cũng sẽ xuất hiện loại kĩ thuật sơ sót này sao?" Khương Hạo một thân quần áo huấn luyện không phân biệt rõ màu ngồi dựa vào trên xe, cười mỉa.

"Thủ trưởng."

Tiểu binh ngồi trên xe xuống chào Thiệu Tử Vũ đúng chuẩn theo nghi thức quân đội.

Thiệu Tử Vũ chào lại.

Lam Kỳ ngồi trên xe nhìn người cùng xe đột nhiên xuất hiện, trong không khí tràn ngập hương vị phái nam, lớn như vậy rồi lần đầu tiên cô đối mặt với nhiều quân nhân như vậy, không ngờ Thiệu ngốc còn có một mặt kiên nghị như vậy, cái chào đáp lễ vừa rồi có mùi vị rất giống như đi đánh giặc, cảm giác uy nghiêm cứng rắn không nói nên lời.

"Không xuất hiện loại sơ suất này cũng không làm phiền đến tôn giá của cậu." Thiệu Tử Vũ đi về phía Khương Hạo.

"Loại việc nhỏ này cũng tìm tôi? Vệ sĩ của cậu đâu?"

Khương Hạo mở miệng, hắn và Thiệu Tử Vũ là bạn học cùng trường quân đội, quan hệ rất tốt, sau khi tốt nghiệp hắn đi bộ đội dã chiến, Thiệu Tử Vũ tiếp tục thi nghiên cứu, gặp lại đã là ba năm sau, hai người lại ở cùng trong bộ đội ngây người một năm, một năm sau người này liền được đề bạt đi làm cái hạng mục nghiên cứu khoa học hạng nhất, hơn hai năm không gặp mặt, thỉnh thoảng cũng chỉ là liên lạc qua điện thoại một chút, vừa rồi hẹn anh gặp mặt còn nói không có thời gian, hiện tại liền thay đổi thật nhanh.

"Tôi đang nghỉ phép." Thiệu Tử Vũ mở miệng, thật ra thì mấy năm này anh vẫn luôn sống ở thành phố C, chỉ là không có thời gian về nhà, lần này thật vất vả mới được nghỉ phép anh nghĩ muốn thả lỏng một chút, không mang theo vệ sĩ.

"Không nói sớm, đi, lần bắn bia này nhất định phải phân cao thấp, tôi không tin người cầm súng thời gian dài như tôi lại không hơn cái người làm kỹ thuật khoa học như cậu.”

Hai năm ở bộ đội không thể cho Khương Hạo quên được chuyện kia, chính là người này vẫn chiếm danh hiệu súng thần, hôm nay hắn chính là muốn tiếp nhận danh hiệu này.

“Xem cậu có bản lãnh đó hay không.”

Thiệu Tử Vũ cười, ánh mắt nhìn về phía một chiếc xe khác.

“Bé con, ra đây.”

Lam Kỳ từ trong xe đi ra, mắt phát sáng, vừa rồi bọn họ mới nói muốn đi chỗ nào?

Lúc Khương Hạo thấy cô miệng há thành hình chữ O, lúc còn ở trường quân đội Thiệu Tử Vũ dựa vào khuôn mặt xuất sắc, phong độ, không biết làm cho bao nhiêu lính nữ ái mộ, lính nam ghen tỵ, coi như hắn cũng là một trong số đó, vốn trông chờ anh lừa gạt một hoa khôi quân nhân, làm cho bọn họ ít nhiều có phần trông đợi, không nghĩ tới thằng nhóc này dầu muối không vào, làm hại biết bao lính nữ đau lòng, ngày đó làm cho bọn lính nam nghĩ muốn đánh anh.

Dần dần hắn liền nghĩ cơ thể nhóc này có vấn đề! Không thể cùng người khác cái gì cái gì (Cái gì là cái gì a, Kẹo đây còn bé không hiểu a. Hahaha...), sau lại tha thứ cho cái bộ dạng làm dáng của anh, không ngờ anh thế nhưng muốn loại này, khó trách nhiều năm như vậy không có động tĩnh, bộ đội xác thực không sản xuất ra loại phụ nữ này.

Nhìn mềm mại đáng yêu, làn da trắng noãn đến độ có thể véo ra nước, hơn nữa tuổi cũng không lớn, nhiều lắm là hai mươi hai tuổi, vậy mà Thiệu Tử Vũ lại thích loại phụ nữ thân leo này.

Bình thường phụ nữ bị đàn ông nhìn như vậy cũng có chút thẹn thùng, nhưng Lam Kỳ không sao cả, thói quen cô biết mình xinh đẹp, để cho hắn nhìn, hắn còn có thể nhìn ra hoa sao? Đàn ông trong quân đội ít khi gặp phụ nữ có thể giải thích, coi như giúp đỡ người nghèo.

"Chị dâu."

Khương Hạo cười, dù là quân nhân nhưng cũng biết cách đối xử lễ độ với phụ nữ.

Chị dâu? Lam Kỳ nhìn bản thân, rồi lại nhìn Thiệu Tử Vũ, vốn nghĩ làm sáng tỏ giữa bọn họ không có quan hệ gì, nhưng cô nghĩ đến Khương Hạo nói cũng đúng, hắc hắc, cô muốn đi cùng, vì thế cô cười với Khương Hạo, muốn gọi liền gọi đi, vừa rồi Thiệu ngốc còn nói cô mang thai mà.

Thiệu Tử Vũ nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của Lam Kỳ, nhíu mày, cô gái nhỏ này lại có ý định gì nữa đây?

"Tiểu Trần, chú đi sửa xe."

Khương Hạo mở miệng, chút khó khăn này giao cho cậu lính tài xế, hiện tại hắn vội vã đi bãi bắn bia so tài, hai năm rồi rốt cuộc bắt được người này.

"Dạ."

Tiểu Trần cầm lên một ít dụng cụ.

Trên đường, Khương Hạo vừa lái xe ánh mắt vừa nhìn đắng sau, chậc chậc, con mắt không tệ, người nào không biết quân nhân bởi vì liên hệ đến nghê nghiệp tìm đối tượng không được tốt lắm.

"Chị dâu, chị có chị em tốt nào không? Giới thiệu cho tôi."

Lam Kỳ lập tức nghĩ tới Mễ Đóa, cô gái kia tật xấu đầy người không giống cô, giới thiệu cho người này, không thích hợp, thân phận quân tẩu này không thể nào thích hợp với Mễ Đóa, cái người phụ nữ đơn bào phân chia kia.

"Không có."

"Vậy nếu có người tốt liền để ý giúp tôi một chút, tôi đã sắp ba mươi rồi còn chưa có vợ." Khương Hạo mở miệng, vốn là hắn cũng không gấp, nhưng ngay cả đến Thiệu Tử Vũ cũng đã tìm được phụ nữ, trong lòng hắn cũng có chút nóng nảy, hắn cũng nghĩ muốn tìm một cái như vậy, mệt mỏi một ngày trở về liền có vợ xinh đẹp ôm, cảm giác kia nghĩ liền thích.

"Bộ đội không có lính nữ?"

Lam Kỳ nghi ngờ.

"Tại sao không có, chị có thể hỏi Tử Vũ, người này trước kia....”

"Câm miệng của cậu lại, trước đi ăn cái gì một chút."

Thiệu Tử Vũ cắt ngang cuộc nói chuyện giữa bọn họ, tên Khương Hạo này nói chuyện thường không có chừng mực, đừng đến lúc đó nói chuyện không nên nói.

"Được, tôi mời chị dâu."

Khương Hạo sảng khoái đồng ý, bạn tốt tìm được một cô gái là không dễ dàng, hắn cúng không thể gây thêm phiền phức, nhanh lái xe chạy về phía khu vực ngoại ô, nơi này cách quân khu còn khoảng một tiếng, bất quá trên đường có một nhà hàng gia đình rất ngon.

"Kia, chúng ta đang đi nơi nào?"

Lam Kỳ nhìn về phía Thiệu Tử Vũ ngồi bên cạnh, vốn nghĩ muốn kêu Thiệu ngốc, đột nhiên phát hiện hoàn cảnh này không thích hợp, cô là một người rất biết xem xét tình hình, bằng không theo tính tình của cô ở trong xã hội chắc là bị người ta đập chết rồi, mượn chuyện vừa rồi mà nói, cô trốn phía sau lưng anh, chỉ biết là anh sẽ không không giúp cô, có thể duỗi có thể cong là lý luận của Tiểu Cường (con gián) cô.

"Trường bắn.”

"Tôi cũng muốn đi.”

Lời này Khương Hạo cũng nghe thấy.

"Đừng nhìn tôi, lời này tôi không nghe thấy." Khương Hạo tiếp tục chuyên tâm lái xe, quy định quân đội để ở chỗ nào, mang người ngoài vào là làm trái quy định.

Thiệu Tử Vũ nhìn Lam Kỳ, chỉ thấy trong mắt cô lóe lên khát vọng mãnh liệt trong mắt cô, đột nhiên anh mỉm cười.

"Nghĩ biện pháp làm một trường bắn đơn giản bên ngoài."

Ở trong này quyền lợi của Khương Hạo cũng không thấp, vấn đề này hẳn là không làm khó được hắn.

"Cậu nghĩ là muốn hại chết tôi vi một người phụ nữ, cậu thật sự là dám mở miệng.”

Bình luận





Chi tiết truyện