“Nhóc con giỏi lắm, đã học được thuật đọc tâm luôn rồi, vậy thì đến đây đi, bói cho cậu một lần xem nào, để mợ con được yên tâm.” Mạc Duy Khiêm ngồi bên cạnh La Duyệt Kỳ, vô cùng thoải mái đồng ý.
Văn Tiêu Tiêu nhanh chóng chạy tới, trong tay còn cầm theo một bộ bài kỳ quái, đặt trên bàn trà đùa nghịch, thái độ lại vô cùng khiêm tốn, “Con cũng mới học sơ qua thôi, nhưng bạn học con đều nói là đoán chuẩn lắm, tuy không thể nói là đạt tới 100% nhưng cũng không quá kém, cái cơ bản vẫn đoán được, còn cái cao thâm thì phải dùng quả cầu thủy tinh, đáng tiếc, quả cầu thủy tinh thiên nhiên rất đắt.”
Mọi người thấy Văn Tiêu Tiêu lật tới lật lui bộ bài, thỉnh thoảng còn bảo Mạc Duy Khiêm rút một quân thì vừa cười vừa nói chuyện đồng thời xem trò hay.
“Được rồi, cuối cùng cũng xong việc, chuyện này thật sự rất là hao tổn tinh lực.” Văn Tiêu Tiêu xoa xoa trán, lau đi những giọt mồ hôi không hề tồn tại.
“Vậy mau nói kết quả đi.” Mạc Duy Hoa thúc giục con gái.
“Con nói đơn giản một chút nhé, kết quả biểu hiện ra cậu là một người rất may mắn về đường tiền tài, hơn nữa là một người vô cùng vô cùng nhiều tiền!”
Mọi người cười lớn, Mạc Duy Hoa trắng mắt liếc con một cái: “Chỉ có kết quả này mà con cũng phải bày ra lắm chuyện thế à? Cậu con chẳng phải đang có rất nhiều tiền ư, còn cần con giả thần giả quỷ đoán chắc, mẹ thấy cái quả cầu thủy tinh kia có hay không cũng vậy!”
“Con còn chưa nói xong mà, mẹ vội gì chứ, kết quả biểu hiện là cậu có rất nhiều tiền, nhưng còn một thứ khác cũng rất nhiều nữa, đó là có rất nhiều dì thích cậu, đều muốn gả cho cậu.”
La Duyệt Kỳ vừa nghe đến điều này đã cảm thấy hứng thú: “Vậy con nói xem cậu con nghĩ thế nào, có tâm trạng gì?”
“Đúng vậy, chuyện này con phải phân tích rõ cho mợ con một chút, nếu không chuẩn cũng không sao, không phải con bảo có thể dùng quả cầu thủy tinh nữa sao? Nếu không cậu mua cho con quả cầu mấy vạn để con luyện tập trước nhé.” Mạc Duy Khiêm tỏ vẻ vô tình nói.
“Anh đừng có nói nhiều thế chứ, đợi Tiêu Tiêu nói xong anh hãy nói.” La Duyệt Kỳ cụt hứng khi bị Mạc Duy Khiêm cắt ngang, Mạc Duy Khiêm nghe xong cũng chỉ cười cười không nói nữa.
Văn Tiêu Tiêu nhanh chóng cười ngọt ngào với La Duyệt Kỳ: “Mợ, mợ yên tâm đi, kết quả bói lần này vô cùng tốt, lá bài biểu hiện tuy cậu có rất nhiều tiền cũng có rất nhiều người thích nhưng tiền của cậu đều để cho mợ và tiểu bảo bảo tiêu xài, cậu cũng chỉ đối tốt với hai người thôi, không thèm để ý tới mấy dì kia đâu.”
Mặc kệ kết quả bói này là thật hay giả, có đúng hay không, chỉ cần nghe thôi đã đủ khiến người ta vui vẻ rồi, La Duyệt Kỳ cũng đặc biệt vui vẻ, ánh mắt cô nhìn Mạc Duy Khiêm cũng dịu dàng không ít, Mạc Duy Khiêm nắm tay La Duyệt Kỳ nhẹ nhàng vỗ về, toàn thân đều thả lỏng, sau đó quay sang nói với chị mình: “Trò bói toán này của Tiêu Tiêu có thể làm trò trợ hứng nha, thật khiến người ta mát tai mà.”
Mạc Duy Hoa lại âm thầm hung hăng trừng mắt nhìn con gái một cái: Có năng lực, dám ở đây tính kế để cậu con mua quả cầu thủy tinh cho con chứ gì?
Văn Tiêu Tiêu cũng vô cùng hồn nhiên cười với Mạc Duy Hoa rồi ngồi xuống bên La Duyệt Kỳ.
Nửa tháng trước ngày sinh dự tính của La Duyệt Kỳ, người nhà họ Mạc đã sắp xếp để La Duyệt Kỳ nhập viện chờ sinh, Mạc Duy Khiêm còn cho người đưa La Đồng và Tề Nguyệt Tú tới ở chung với La Duyệt Kỳ để cô an tâm, không quá lo lắng sợ hãi nữa.
La Duyệt Kỳ kiên trì muốn sinh nở tự nhiên, người nhà họ Mạc sau khi nghe bác sĩ kiểm tra cẩn thận xác nhận chuyện này cũng không có vấn đề gì lớn thì cũng đồng ý với cô.
Kết quả là đã quá ngày dự tính hơn một tuần mà bụng cô vẫn không có động tĩnh gì, điều này khiến mọi người cảm thấy sốt ruột, bác sĩ cũng lo, lãnh đạo bệnh viện còn triệu tập mấy bác dĩ y tá lại họp để nghiên cứu, trải qua đánh giá cẩn thận cũng không có ai dám nói tiêm thuốc trợ sản cho La Duyệt Kỳ.
Mạc Duy Khiêm ngồi bên giường nhìn La Duyệt Kỳ ăn uống ngon lành thì buồn bực: “Vợ, em không sốt ruột sao?”
“Anh gấp gì chứ? Không phải bác sĩ nói muộn một hai tuần cũng là bình thường sao, giờ mới có sáu ngày.” La Duyệt Kỳ bình tĩnh khoan thai nói.
“Duy Khiêm ngày đem mất ngủ vì lo lắng cho con mà con tỏ cái thái độ gì thế?” Tề Nguyệt Tú cũng lo lắng, nhưng nhìn con gái cứ ăn no ngủ kỹ không hề để ý đến cái bụng của mình, bà cũng cảm thấy tức giận.
“Chuyện nàng cũng không phải chỉ cần con lo lắng cố gắng là được, mẹ nói con cũng vô dụng thôi, chẳng lẽ con ăn không ngon ngủ không yên thì đứa bé sẽ chui ra chắc?”
“Mẹ, mẹ đừng trách Duyệt Kỳ, chỉ cần cô ấy không việc gì thì con ngủ ít một chút cũng không sao, cũng không còn sớm nữa, để con bảo người đưa mẹ về nghỉ ngơi trước.” Mạc Duy Khiêm nhanh chóng mời mẹ vợ trở về, hai người này hắn không thể đắc tội với người nào được.
Tiễn Tề Nguyệt Tú xong, Mạc Duy Khiêm trở lại phòng bệnh đã thấy La Duyệt Kỳ buông hết đồ ăn trên tay xuống rồi.
“Duyệt Kỳ, em đừng nhịn ăn chứ, đều do anh lắm miệng, em đừng giận!”
La Duyệt Kỳ lắc đầu: “Em không giận, em chỉ cảm thấy bụng hơi đau, hình như eo cũng đau, không phải là sắp sinh đấy chứ?”
Mạc Duy Khiêm vừa nghe đầu liền vang lên một tiếng nổ, lập tức đứng lên, lúc xoay người ra cửa còn suýt nữa xoắn hai chân vào nhau mà ngã.
“A, anh đi đâu thế?” La Duyệt Kỳ kêu.
“Anh đi gọi người tìm bác sĩ tới.” Mạc Duy Khiêm cũng không thèm quay đầu, cứ thế chạy ra khỏi phòng bệnh.
Người này chắc căng thẳng quá độ rồi, trực tiếp rung chuông có phải là xong rồi không? La Duyệt Kỳ buồn cười, tự giơ tay ấn cái nút ở đầu giường, đồng thời không ngừng hít sâu, cố gắng thả lỏng.
Không lâu sau bác sĩ và hộ sĩ đã tới, một đám người đều vây quanh La Duyệt Kỳ để xem xét.
Mạc Duy Khiêm cũng nhận ra vừa rồi hắn quá mức căng thẳng, nhưng hắn cũng chẳng thèm quan tâm người khác nghĩ sao, bây giờ hắn chỉ quan tâm tới tình trạng thân thể La Duyệt Kỳ thôi.
“Mạc bí thư, phu nhân của ngài còn phải chờ thêm một thời gian, ngài mau cho cô ấy ăn chút đồ ăn bổ sung thể lực, đi qua đi lại vận động thích hợp, tôi để lại mấy hộ lý để chăm sóc cô ấy, ngài đừng quá lo lắng, dĩ nhiên đau đớn là khó tránh khỏi.”
Bác sĩ chủ trì nhìn dáng vẻ Mạc Duy Khiêm cũng chẳng biết hắn có nghe lọt tai chữ nào không đành nói với La Duyệt Kỳ: “Đừng nghĩ là sẽ càng lúc càng đau, cứ nghĩ là qua được một cửa này rồi có thể đón một sinh mệnh mới, gặp cục cưng của mình, như vậy mới có động lực.”
La Duyệt Kỳ dùng sức gật đầu: “Tôi hiểu, nhưng vẫn hơi sợ hãi.”
Bác sĩ lại an ủi mấy câu rồi mới rời đi, lúc gần đi lại dặn mấy y tá hộ lý ở lại nhất định phải cẩn thận, nói với La Duyệt Kỳ mỗi nửa tiếng bác sĩ sẽ đến kiểm tra một lần rồi mới rời đi.
Nhưng qua năm, sáu tiếng rồi mà La Duyệt Kỳ mới mở được hai cm, cảm giác mệt muốn chết rồi nhưng cô vẫn kiên trì, thêm ba tiếng nữa, càng lúc càng đau nhưng vẫn cố cắn răng nhịn, cũng không kêu đau, thỉnh thoảng không nhịn nổi mới hừ hừ hai tiếng, hộ lý bên người cũng phải khen cô rất kiên cường.
Mặc Mạc Duy Khiêm đã trắng nhợt, bàn tay nắm lấy tay La Duyệt Kỳ đã run lên nhưng hắn cũng kiên trì tự mình chăm sóc La Duyệt Kỳ.
Đổng Nguyên nhìn Mạc Duy Khiêm có vẻ còn suy yếu hơn La Duyệt Kỳ nói: “Thôi vẫn nên thông báo cho người trong nhà một tiếng thôi.”
“Không cần, em chưa sinh cũng không có chuyện gì, còn chưa đến giờ rời giường mà, đừng làm phiền mọi người, em không sao đâu.” La Duyệt Kỳ đã mồ hôi đầy đầu, cô không đồng ý làm kinh động những người khác.
Mãi đến gần 8 giờ sáng, Mạc Duy Hoa mới đến bệnh viện, thấy tình cảnh này chị lại càng thương La Duyệt Kỳ hơn: “Duyệt Kỳ, em đau lắm đúng không, lúc ấy vì sợ đau nên chị chọn sinh mổ, em không nên chịu tội thế này, hay là cứ chọn mổ đi?”
“Đừng mà chị, đã chịu đựng đến tận lúc này, giờ mà mổ chẳng phải là chịu tội những hai lần sao? Em không sao, vẫn còn chịu đựng được.” La Duyệt Kỳ vô cùng kiên định, từ chối mổ đẻ.
Cuối cùng đợi đến khi mọi điều kiện đã hội tụ đầy đủ, La Duyệt Kỳ đã đau đến mức không thể cử động nổi, bác sĩ mau chóng gọi người đưa cô vào phòng sinh, Mạc Duy Khiêm vốn định ôm La Duyệt Kỳ lên giường bệnh, kết quả là chân tay hắn đã mềm nhũn, còn suýt nữa ngã sấp xuống, Đổng Nguyên phải đỡ lấy Mạc Duy Khiêm không cho hắn nhúng tay vào nữa.
“Duyệt Kỳ! Duyệt Kỳ! Em đừng sợ, anh đứng chờ em ở ngay bên ngoài!”
Lúc này La Duyệt Kỳ thật sự sợ hãi, thân thể vô cùng đau đớn, bầu không khí này càng khiến cô không thể không suy nghĩ được, vì thế cô cố chịu đau đớn, nghẹn ngào cầm tay Mạc Duy Khiêm nói: “Nếu em thật sự có việc gì, dù anh có cưới ai đi nữa em cũng không trách anh, nhưng kẻ đó nhất định phải đối xử tốt với con em!”
Mạc Duy Khiêm suýt nữa bật khóc: “Duyệt Kỳ, em đừng nói những lời này được không? Chắc chắn em sẽ không sao đâu.”
Mạc Duy Hoa nhìn hành động của hai người, thật sự là vừa buồn cười vừa tức giận: “Duy Khiêm, em đừng làm không khí thêm căng thẳng, mau đưa Duyệt Kỳ vào phòng sinh.”
Nói xong Mạc Duy Hoa bảo hai hộ lý mau chóng đưa La Duyệt Kỳ đi, cuối cùng chị còn giữ chặt tay chủ nhiệm nói: “Chủ nhiệm, tôi nói trước với ngài, tuy em dâu tôi sinh nở tự nhiên nhưng tôi cần phải đưa ra một yêu cầu, mong các ngài cố gắng không cần rạch tầng sinh môn, cũng hy vọng kỹ thuật chuyên môn của các ông có thể chịu nổi thử thách lần này.”
Chủ nhiệm vội vàng gật đầu: “Chúng tôi đã làm chuẩn bị vô cùng chu đáo, ngài cứ yên tâm.”
Mạc Duy Hoa hài lòng, vừa buông bác sĩ ra chị lập tức gọi điện cho người trong nhà, đợi đến khi trưởng bối hai nhà tới thì La Duyệt Kỳ đã sinh xong rồi.
“Chúc mừng gia đình, là con trai, 7 cân 82, các chỉ số đều vô cùng tốt, mẹ của đứa bé cũng rất khỏe” bác sĩ chủ nhiệm cười ha hả bước ra.
( theo cân TQ thì: 1 cân = 1/2 kg => 7 cân 82= 3,91 kg)
Mọi người lập tức vây quanh, nhìn chằm chằm vào đứa bé hộ lý bế ra, Kỳ Ngọc Châu cảm động rơi lệ: “Duyệt Kỳ đúng là một cô bé có phúc khí, đã sinh cho nhà họ Mạc chúng ta một đứa cháu khỏe mạnh to béo như vậy.”
Lúc này La Duyệt Kỳ cũng được đẩy ra, mọi người vội vàng chạy tới nhìn cô.
Mạc Duy Khiêm là ngươi đầu tiên bổ nhào tới trước mặt cô: “Duyệt Kỳ, em còn đau không?”
Tuy La Duyệt Kỳ đang vô cùng suy yếu nhưng vẫn cười: “Bác dĩ nói đứa bé rất khỏe mạnh, em yên tâm rồi.”
Mạc Duy Khiêm nhìn La Duyệt Kỳ, hắn đột nhiên kéo tay cô áp lên mặt mình khóc ô ô.
Chuyện này khiến mọi người đứng đây đều sợ đến ngẩn ra, nước mắt La Duyệt Kỳ cũng trào ra: “Nhìn anh cái dáng vẻ không tiền đồ của anh này, ở trước bao nhiêu người thế này mà lại khóc, anh còn muốn thể diện nữa hay thôi?”
“Cái gì mà thể diện với không thể diện chứ, vợ anh phải chịu tội như thế sao anh không đau lòng được? Anh cứ khóc, ai muốn chê cười cứ kệ người ta chê cười đi!” Mạc Duy Khiêm ngẩng đầu lau mặt, sau đó lại cùng La Duyệt Kỳ trở về phòng bệnh, những người còn lại chỉ biết nhìn nhau.
“Thằng ranh thối tha, không thèm liếc mắt nhìn con mình thì đã đành, thế mà còn không cho ai xem Duyệt Kỳ một chút đã đẩy nó đi rồi, chẳng lẽ nó còn thương Duyệt Kỳ hơn cha mẹ con bé chắc?” Kỳ Ngọc Châu vừa nói thế, mọi người liền nở nụ cười.
Tuy La Đồng và Tề Nguyệt Tú không được nói gì với con nhưng biết con rể thương con gái mình như thế là đủ rồi, xem ra con gái ông bà ở đây cũng không khó sống.
“Duyệt Kỳ, em còn đau không?” Đợi bác sĩ và hộ lý kiểm tra xong rời đi hết, Mạc Duy Khiêm mới khẽ hỏi La Duyệt Kỳ.
“Đau, chỗ nào cũng đau, vừa đau lại vừa mệt nữa nhưng mà em không ngủ được, chỉ cần nghĩ đến cục cưng là trong lòng em cảm thấy vừa hạnh phúc vừa cảm động, lại nhớ đến phát khóc.”
Mạc Duy Khiêm dán sát vào mặt La Duyệt Kỳ cười nói: “Anh cũng thế, nếu em không ngủ được thì anh trò chuyện với em vậy.”
Sau đó, La Duyệt Kỳ bắt đầu tán gẫu với La Duyệt Kỳ, bàn bạc xem nên đặt tên đứa bé là gì, sau này cần chuẩn bị những gì, mấy tuổi thì nên học cái gì? La Duyệt Kỳ nhắm mắt lại nghe Mạc Duy Khiêm lải nhải, dần dần cô chìm vào giấc ngủ, khóe môi vẫn cong lên tạo thành ý cười dịu dàng.
Ánh mắt Mạc Duy Khiêm đỏ bừng, vì thức đêm và cũng vì vừa khóc, tuy cảm thấy chua xót lại khô rát nhưng hắn không muốn ngủ, một lát sau hộ lý bế đứa bé vào.
“Mạc bí thư, bác sĩ nói dáng vẻ đứa bé này thật dễ thương, bảo tôi đưa tới đây để mọi người gần gũi một chút, lát nữa mới đưa về cho nhân viên chuyên nghiệp chăm sóc.” Hộ lý rón rén ôm đứa nhỏ đặt xuống cạnh La Duyệt Kỳ rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Mạc Duy Khiêm nhìn hai người một lớn một nhỏ trên giường, lòng vô cùng ấm áp lại không tìm ra được từ ngữ để hình dung loại cảm giác này, chỉ biết hắn vô cùng thỏa mãn và hạnh phúc.
Hắn tựa vào tủ đầu giường, cười ngây ngốc, một lát sau cũng ngủ thiếp đi mất.
(Ngây ngốc = tổ hợp ngây thơ + ngốc nghếch)
Bình luận
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1