chương 71/ 84

Vì một câu nói của Kỳ Ngọc Châu, mọi chuyện chuẩn bị cho bữa tiệc cảm ơn đều được chuyển sang cho Mạc Duy Hoa làm, khiến La Duyệt Kỳ cũng có thể quang minh chính đại theo học.

“Em cũng đừng nóng vội quá, giờ chị có dạy hết mọi thứ cho em em cũng không nhớ hết được, phải vừa làm vừa học mới có thể hiểu rõ ràng, anh em bạn bè nhà ta không ít, lần này không nhớ hết được thì còn những lần sau, dần dần sẽ quen thôi.” Mạc Duy Hoa ngồi trong phòng khách giảng giải mấy lễ nghi cơ bản với La Duyệt Kỳ.

La Duyệt Kỳ cảm giác đầu mình to ra không ít, việc này còn khó hơn cả thi đại học nữa.

Dĩ nhiên là Mạc Duy Hoa nhận ra sự khó xử La Duyệt Kỳ, chị vỗ vỗ vai cô nói: “Đừng choáng váng, thật ra đây cũng không phải chuyện lớn, chỉ cần em không quan hệ linh tinh là được. Duyệt Kỳ, nếu em đã quyết định ở bên cạnh Duy Khiêm thì sẽ phải đón nhận mọi thứ của nó. Chuyện Ngô Phái Thanh em cũng hiểu đúng không, tuy rằng Duy Khiêm thích em yêu em nhưng em vẫn phải tỉnh táo, bị động đón nhận mọi thức không phải là đạo lý xử thế đâu, có thể tránh được một lần nhưng sao đảm bảo sẽ không có lần thứ hai được, trong quan hệ vợ chồng cũng cần phải có đầu óc nữa.”

“Chị yên tâm đi, em hiểu những điều chị nói mà, em cũng không phải loại người ngang ngạnh bướng bỉnh, như chị đã nói, nếu em đã lựa chọn thì chắc chắn em sẽ cố gắng kinh doanh, vừa khiến bản thân không hối hận, cũng không oán trách người khác. Thật ra em cảm thấy rất may mắn vì có chị chỉ dẫn cho, chị cũng đừng quên Tiêu Tiêu cũng là lợi thế cực lớn của em đấy.

Mạc Duy Hoa lập tức bật cười: “Còn không phải sao, ngày đó chị và Duy Khiêm thấy hai mợ cháu nhà em nằm trên giường ngáy ầm ĩ thì đều vui muốn chết, chị có thể nhận ra Duy Khiêm đối xử với em không phải tốt bình thường đâu, em có thể hòa hợp với Tiêu Tiêu như thế nó cũng rất mừng, chị không ngờ Tiêu Tiêu sẽ thích em đến thế, đúng là không thể tốt hơn được mà.”

Thấy La Duyệt Kỳ nhanh chóng hiểu rõ, Mạc Duy Hoa cũng yên tâm. Chỉ cần không phải người không thông hiểu đạo lý đối nhân xử thế thì không sợ không dạy được, rồi chị lại nghĩ chị lo lắng hơi thừa rồi, người được em trai chị coi trọng sao có thể là người tầm thường được chứ?

“Em đó, đừng có xưng hô khách sáo với chị nữa, cứ gọi chị là chị hai như Duy Khiêm đi.”* Mạc Duy Hoa đã vô cùng ưng ý cô em dâu La Duyệt Kỳ này rồi, thấu hiểu lí lẽ, lại không kén chọn kiêu ngạo, còn hợp với con gái chị, đúng là hiếm có. (Editor: Trong bản gốc La Duyệt Kỳ vẫn gọi Mạc Duy Hoa và cha mẹ Mạc Duy Khiêm là ngài - kiểu gọi kính trọng nhưng vì ta đã chuyển hết sang là bác, là chị… cho đỡ ngang nên… mọi người thông cảm, cứ hiểu vậy đi nha :3 )

La Duyệt Kỳ hơi kích động gật đầu.

Mạc Duy Hoa cũng vui vẻ: “Phải rồi, sao Duy Khiêm mua vòng cổ cho em mà em không đeo vậy?”

“Nó quá quý giá, em không dám dùng, em không nghĩ anh ấy lại dùng nhiều tiền như thế để mua một vật nho nhỏ, cả đời em cũng không kiếm nổi số tiền đó ấy chứ.” La Duyệt Kỳ thật thà nói.

“Em đúng là không có tâm nhãn như mẹ chị nói mà. Chị nghe Duy Khiêm nói em thích trang sức châu báu, chị không dám kiêu ngạo coi thường nhưng gia đình chị kinh doanh thứ này mà, có thể bạc đãi em, không thỏa mãn chút sở thích đó của em được hay sao? Em cứ dùng đi, ra vào đã có vệ sĩ rồi không sợ đâu, hơn nữa dùng nó cũng thể hiện được thân phận, đồ em dùng trên người cũng là biểu hiện coi trọng em của Duy Khiêm, có thể khiến một số kẻ tiểu nhân kinh sợ, không cho họ cơ hội coi thường em. Chị cũng đã đặt mấy bộ đồ bà bầu cho em rồi, hôn lễ cũng đang chuẩn bị, chi tiết cụ thể thì Duy Khiêm sẽ nói với em, chị không nhiều lời nữa.”

Cái danh tiếng yêu thích trang sức của cô đã cố định rồi, dĩ nhiên làm gì có người phụ nữ nào không yêu thích trang sức chứ, nhưng mà trực tiếp đeo cái vòng cổ hơn trăm vạn trên người thì hơi quá rồi, xem ra người nhà họ Mạc đều nghĩ thoáng như nhau, cô cần phải rèn luyện thêm năng lực thừa nhận của mình.

Hai người lại trò chuyện thêm một láy, Mạc Duy Hoa nhìn đồng hồ thấy đã muộn thì bảo La Duyệt Kỳ trở về phòng nghỉ ngơi.

Về phòng, Mạc Duy Khiêm đã ở bên trong, La Duyệt Kỳ ngồi lên giường hỏi: “Không phải anh đi làm sao, sao lại chạy về đây rồi?”

“Nhớ em mà, buổi chiều có mấy cái hội nghị vớ vẩn không cần thiết thôi.” Mạc Duy Khiêm thấy La Duyệt Kỳ muốn nằm xuống thì cũng sán tới.

“Em muốn ngủ trưa, anh bận thì cứ đi đi.”

Mạc Duy Khiêm lập tức nói: “Nhóc con không có lương tâm, em có biết mỗi ngày anh phải đi làm xa thế nào không? Anh nhớ thương em như thế mà em còn không cảm động nữa.”

La Duyệt Kỳ từ từ nhắm mắt, nghe Mạc Duy Khiêm lải nhải bên tai cũng không đáp lời, chỉ có khóe môi khẽ cong lên.

“Duyệt Kỳ, em nhìn anh đi, lời anh nói em có nghe vào tai không vậy?”

Ánh mắt La Duyệt Kỳ hơi hé ra một chút: “Có nghe mà, nếu anh đã vất vả thế thì chi bằng ngày thường đừng quay về nữa, cuối tuần về là được rồi.”

“Nói cái gì vậy, chúng ta là vợ chồng mà không gặp nhau hàng ngày thì còn ra gì nữa, mẹ anh không cho chúng ta ngủ chung một phòng đã là quá đáng lắm rồi, em còn nói vậy, có phải muốn trêu chọc anh không hả?” Mạc Duy Khiêm khẽ cắn hai má La Duyệt Kỳ.

La Duyệt Kỳ lại nhắm mắt lại cười: “Em thấy vẫn không nên về nhiều thì hơn, anh về luôn khiến người ta lo lắng.”

“Cô nhóc này, vẫn còn ăn dấm chua sao, em có nhìn thấy anh để ý tới cô ta bao giờ không? Cho dù nói chuyện với cô ta thì cũng là để xả giận cho em mà, bình thường trước mặt anh em oai phong lắm mà, sao ở trước mặt người phụ nữ họ Ngô kia lại không có chút năng lực phản kháng nào vậy, cứ thế để cô ta bắt nạt? Hỏi cái gì em cũng trả lời thật, bảo em thừa nhận gì em cũng thừa nhận, sao em ngốc thế?”

“Vốn dĩ em không biết nói dối mà, đâu phải ai cũng biết tính kế người ta như anh chứ.”

Mạc Duy Khiêm tức giận nói: “Anh làm mọi thứ không phải vì em ư? Vòng cổ kia còn không đủ thỏa mãn em sao? Cái tình tình hờ hững này của em là sao hả, trong lòng em nghĩ gì thì cứ nói thẳng ra đi.”

La Duyệt Kỳ lập tức mở to mắt trừng lại: “Em hờ hững thế nào hả? Đâu phải anh không biết là cứ đến giữa trưa em sẽ mệt rã rời, bình thường lúc nghỉ ngơi cũng chẳng thấy bóng dáng anh đâu thế mà hôm nay lại có hứng chạy về trêu chọc em, nhà anh nhiều phòng như thế, còn có một nữ nghệ sĩ dương cầm, con cái cán bộ cao cấp ôm mối tình thắm thiết theo đuổi, chẳng phải các người muốn làm gì thì làm sao, quá tiện còn gì, thế mà còn dám hỏi ngược lại lòng em đang nghĩ gì ư? Anh nói lòng em có thể nghĩ cái gì hả? Mạc Duy Khiêm, em không phải nô tì của anh cũng không phải thú cưng anh nuôi để anh thích thì trêu chọc không thích thì đá sang một bên! Em đòi anh mua thứ đắt tiền như thế cho em sao? Em đòi anh mua trang trức cho em chắc? Thanh danh của em đều bị anh phá hủy rồi, anh thấy em có bao giờ đeo bất kỳ trang sức nào trên người hai không mà đi đâu cũng rêu rao là em thích châu báu hả? Theo em thấy thôi thì thừa dịp bây giờ còn chưa đăng ký kết hôn, chúng ta đã hiểu rõ mọi chuyện, đừng làm chậm trễ nhau nữa! Cùng lắm thì sinh đứa nhỏ này ra để lại cho nhà anh xong em sẽ đi tìm mối khác mà kết hôn, cũng chẳng khó tìm đâu!”

“Bà cô của anh, sao em lại giận vậy chứ, còn suy nghĩ lung tung nữa, chẳng phải bình thường anh đều bận chuẩn bị hôn lễ thôi sao, thời gian thì gấp mà việc cần làm lại nhiều! Anh sợ hãi mà, thời gian anh bên em không nhiều lắm, nghĩ đến lúc em ngồi một mình không có việc gì làm, chẳng phải sẽ lại nhớ thương cái người đang ở Mĩ kia à? Nói em thích châu báu chẳng qua chỉ là tìm cớ để anh mua thứ này thứ kia cho em thôi, là biểu hiện anh tình nguyện tặng em cũng tình nguyện nhận mà. Lúc nãy là do anh nhất thời hồ đồ, nói nhảm thôi, em đừng giận.” Mạc Duy Khiêm cũng không biết mình làm sao nữa, La Duyệt Kỳ vừa phát tác trái tim hắn liền đập bình bịch, khó thở, không khí hít vào đều không đủ dùng. Hắn đã trải qua rất nhiều sóng gió nhưng chưa bao giờ cảm thấy căng thẳng đến vậy, thế này là sao chứ?

“Đó là do anh nghĩ lung tinh, em đã quyết định sinh con cho anh rồi anh còn lo lắng gì nữa chứ, Cao Tử Ninh đã báo tin bình an cho em rồi, nói là Kim Đào đang điều trị, không tiện gọi điện cho em, em còn nghĩ cái gì chứ? Đã mấy ngày rồi sao anh vẫn không cho em gặp ba mẹ? Chẳng lẽ hôn lễ không cần sự tham gia của họ sao?” Giọng điệu La Duyệt Kỳ vẫn không tốt lắm.

“Chi tiết hôn lễ anh đã nói qua với ba mẹ em rồi, bên nhà em không cần chuẩn bị gì hết, chỉ cần chờ tính được ngày, thông báo cho người thân bạn bè là xong. Chẳng lẽ anh sẽ bạc đãi cha mẹ vợ hay sao, anh đã cho người đưa ba mẹ đi đảo Ba-li chơi, sau đó còn dạo chơi một vòng quanh các nước Đông Nam Á rồi, lúc ba mẹ trở về cũng là khi hôn lễ chuẩn bị xong.”

Cái gì? Ba mẹ cô ra nước ngoài chơi? Bảo sao mà lâu như thế họ không gọi điện cho cô, Mạc Duy Khiêm này đúng là biết dụ dỗ mà.

“Vậy anh nói xem anh muốn làm hôn lễ thế nào để em còn chuẩn bị tâm lý chứ?”

Mạc Duy Khiêm nhanh chóng nói: “Quy mô hôn lễ đã được khái quát rồi, không mở rộng lắm, chỉ mời người thân bạn bè gần gũi tới tham gia thôi, hiện giờ em không tiện ra nước ngoài nên chỉ có thể tổ chức ở trong nước.”

La Duyệt Kỳ nghe thế thì nhẹ nhàng thở ra, may mà không phải loại hôn lễ quá phô trương, cô có thể tự nhiên hơn một chút.

“Anh đã bàn bạc với người nhà rồi, nguyên tắc hôn lễ là khiêm tốt, trang nghiêm mà xa hoa. Thật ra anh cảm thấy không cần thiết phải xa hoa nhưng mẹ anh kiên quyết muốn thế, cả đời bà đều sinh sống trong môi trường châu báu nên hôn lễ tuyệt đối không tổ chức thể quá đơn sơ được.”

Thời điểm La Duyệt Kỳ nghe đến hai chữ xa hoa, suýt nữa thì sặc nước miếng, cô thật sự không dám tưởng tượng đến trường hợp mà Mạc Duy Khiêm cũng phải dùng đến hai chữ xa hoa này.

“Duyệt Kỳ, sau này em đừng dễ dàng nói hai chữ chia tay được không, chúng ta có được ngày hôm nay không dễ, anh không muốn nghe em nói thế đâu.” Mạc Duy Khiêm thấy La Duyệt Kỳ không nói lời nào liền tự nói ra suy nghĩ trong lòng mình.

La Duyệt Kỳ lấy lại tinh thần, xoay người ôm cổ Mạc Duy Khiêm dịu dàng nói: “Em biết em cũng có chỗ không phải, do tính tình em không tốt, anh đối với em đã quá tốt rồi mà em còn không biết quý trọng, nổi giận với anh, không nói đạo lý, anh đừng trách em nhé. Vì chuyện Ngô Phái Thanh mà lòng em cực kỳ khó chịu, cô ta vĩ đại như thế, người lại xinh đẹp, năng lực làm việc tốt, ở trước mặt cô ta em không ngẩng nổi đầu lên, trước mặt mẹ anh em cũng luôn phạm lỗi, tay chân lóng ngóng gây chuyện, nên vừa rồi em chỉ mượn đề tài để phát tiết chút thôi, em biết mình sai rồi, nhất định sau này em sẽ sửa.”

Mạc Duy Khiêm thấy La Duyệt Kỳ tự kiểm điểm thì lập tức đau lòng: “Bảo bối của anh, em đừng ấm ức nữa, em để ý đến cô ta làm gì chứ, chẳng qua mẹ anh không có mặt mũi đuổi cô ta đi, vốn nghĩ cô ta sẽ thức thời mà rời đi, ai biết cô ta lì lơm thế. Cô ta dù có vĩ đại hơn nữa cũng không bằng một ngón tay út của em, chỉ biết dùng mấy thứ thủ đoạn hạ lưu, mọi người vừa nhìn đã hiểu rõ, chỉ như vậy cô ta đã không đủ tiêu chuẩn rồi, vợ Mạc Duy Khiêm này không cần học mấy thứ vớ vẩn đó, sau này em cách xa cô ta một chút, đừng để cô ta dạy hư em. Lại nói, em còn không hiểu nhân cách của anh sao, hôm đó anh tới là vì mẹ anh canh kỹ quá, bà chỉ sợ anh ăn em thôi, hôm nay anh cũng phải rình lúc mẹ không chú ý để lén vào đây đấy, em còn không thèm thương anh nữa.”

La Duyệt Kỳ nở nụ cười: “Vậy anh nói xem anh có yêu em không?”

“Dĩ nhiên là yêu rồi, anh nói nhiều lần thế rồi mà em vẫn còn phải hỏi nữa ư.”

“Em thích nghe, bảo anh nói thêm vài lần cũng không được sao?” La Duyệt Kỳ chu miệng ngã về phía Mạc Duy Khiêm.

“Bảo anh gọi em là tổ tông cũng được chứ xá gì mấy lời yêu thương, giờ thân thể em không tiện lộn xộn đâu, ngồi yên rồi muốn nghe gì anh sẽ nói cho nghe.”

La Duyệt Kỳ lập tức trở nên an phận, nhìn thẳng vào Mạc Duy Khiêm nói: “Em không lộn xộn nữa, anh nói đi.”

Trái tim Mạc Duy Khiêm đập rộn lên, nuốt mấy ngụm nước miếng mới khẽ nói: “Anh yêu em.”

La Duyệt Kỳ ngẩn người một lát, sau đó vui vẻ hôn Mạc Duy Khiêm một cái thật mạnh: “Anh nói một lần em sẽ hôn anh một lần.”

“Được nha, vụ mua bán này không thiệt, anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em…” Mạc Duy Khiêm nói liền một hơi hơn 10 lần mới ngừng lại.

La Duyệt Kỳ cười híp mắt, Mạc Duy Khiêm cũng cười híp mắt, hai người dính vào một chỗ hôn đến ngọt ngấy, nhưng trước khi chìm sâu vào đê mê, La Duyệt Kỳ giơ bàn tay đang đặt sau lưng Mạc Duy Khiêm lên, hướng về phía cửa ra vào tạo một dấu hiệu chiến thắng.

Ngô Phái Thanh giận dữ xoay người, cô ta nghe nói Mạc Duy Khiêm về rồi nên muốn đi tìm hắn giải thích chuyện bát canh hôm đó, thấy cửa phòng La Duyệt Kỳ không đóng chặt liền ngó vào, nhưng chỉ ngó vào một lát cô ta đã hiểu thì ra Mạc Duy Khiêm cũng không lạnh lùng như cô ta nghĩ. Cô ta vẫn tưởng rằng Mạc Duy Khiêm mỉm cười ôn hòa, cử chỉ lịch sự nho nhã nhưng luôn tạo cho người ta khoảng cách không dễ tới gần hắn được. Đến tận hôm nay cô ta mới biết Mạc Duy Khiêm cũng có thể ôn tồn chăm sóc, thân mật với La Duyệt Kỳ đến vậy, cô ta không thể quên được câu nói đầy thâm tình “Anh yêu em” mà Mạc Duy Khiêm vừa nói kia. Ba chữ đó khiến cô ta xác định được người đàn ông này có thể vì người mình yêu mà làm mọi thứ, cũng xác nhận rằng cô ta đã yêu người đàn ông khó lường này rồi!

Nghĩ thế cô ta lại càng hận, rõ ràng vừa rồi La Duyệt Kỳ đã phát hiện ra cô ta đứng ngoài cửa, thế mà còn cố ý biểu hiện vô cùng thân mật với Mạc Duy Khiêm, loại đàn bà không biết thẹn sao có thể xứng đôi với Mạc Duy Khiêm cao quý được?

Trở lại phòng của mình, Ngô Phái Thanh căn bản không thể bình tĩnh được, toàn bộ tâm trí đều là hình ảnh Mạc Duy Khiêm toàn tâm bảo vệ ủng hộ La Duyệt Kỳ trước mặt cô ta, cô ta muốn có được tình yêu đó, tình yêu có thể khiến phụ nữ sống một đời không uổng.

Cô ta đang chìm vào đau khổ rối rắm thì có người gõ cửa phòng cô ta, Ngô Phái Thanh nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của mình rồi nói: “Mời vào.”

Sau khi thấy người tới là ai, cô ta lập tức thay đổi sắc mặt: “Cô tới làm gì?”

La Duyệt Kỳ đóng chặt cửa cười nói: “Tôi đến xem bộ dạng thảm hại của tình địch, không được sao?”

Bình luận





Chi tiết truyện