chương 31/ 84

La Duyệt Kỳ cực kỳ giận dữ sau khi nhận điện thoại của Kim Đào, cô không ngờ Mạc Duy Khiêm lại giở những thủ đoạn như thế sau lưng cô, anh ta thế mà lại ngăn chặn Kim Đào gặp cô.

Cúp điện thoại xong cô cầm theo di động ra ngoài.

“La tiểu thư muốn ra ngoài sao?” Hàn Giang hỏi.

“Kim Đào đang chờ tôi dưới lầu, tôi muốn xuống gặp anh ấy.” La Duyệt Kỳ nói, lời nói mang theo sự tức giận.

Ngoài ý muốn là mấy người Hàn Giang cũng không ngăn cản, không nói gì, chỉ đi theo phía sau cô.

La Duyệt Kỳ xuống dưới lầu, nhìn thấy Kim Đào.

“Họ cũng đâu có ngăn em gặp anh?”

“Họ dĩ nhiên sẽ không làm khó em, chẳng qua là ra vẻ uy phong trước mặt anh thôi, chúng ta tìm một chỗ để nói chuyện, anh cảm thấy có nhiều điểm không thích hợp.” Kim Đào vừa định lôi kéo La Duyệt Kỳ, Hàn Giang đang đứng cạnh đó lập tức ngăn cách hai người ra.

Kim Đào lập tức nói: “Duyệt Kỳ, em nhìn thấy rồi chứ? Bọn họ không thèm nói phải trái như thế đấy!”

“Hàn Giang, các anh đang làm cái gì vậy? Chẳng lẽ ngay cả tự do thân thể tôi cũng không có sao?” La Duyệt Kỳ hỏi.

Hàn Giang vẫn nói câu kia: “Trách nhiệm phải làm, xin La tiểu thư thông cảm cho sự bất tiện này.”

La Duyệt Kỳ biết có nói với họ cũng bằng không, đành phải nhượng bộ: “Tôi với anh ấy tìm một chỗ để trò chuyện được chứ?”

“Được, nhưng chúng tôi cũng phải ở bên.”

La Duyệt Kỳ chỉ có thể đồng ý một cách bất đắc dĩ, sau đó cách Kim Đào một bước, hai người một trước một sau đi về phía cửa hàng đồ ăn nhanh ở bên cạnh.

Kim Đào cũng không hề kiêng kị việc bị vệ sĩ nghe thấy lời nói của mình, hơn nữa hắn còn đang trông ngóng họ truyền lời hắn đến tai Mạc Duy Khiêm ấy chứ.

“Kim Đào, em thấy anh đã quá đa nghi rồi, tuy Mạc Duy Khiêm làm việc hơi bá đạo nhưng anh ấy nhất định không làm những chuyện như anh nói đâu!” La Duyệt Kỳ nghe Kim Đào nói xong, lập tức phủ nhận phỏng đoán của hắn.

Kim Đào cũng không hề buông tha: “Vậy em giải thích thế nào về hai chuyện kia? Hắn nói không tìm được lái xe gây chuyện, người hành hung anh họ cũng nói tìm không ra, sao lại có nhiều chuyện trùng hợp như vậy chứ? Còn nữa, em xem biểu hiện của hắn bây giờ, không phải là đang muốn chia rẽ chúng ta hay sao?”

La Duyệt Kỳ thở dài: “Kim Đào, em thừa nhận việc anh đối địch với Mạc Duy Khiêm là việc rất bình thường, nhưng anh không thể hiểu lầm ý tốt của người khác như thế được, em không tin anh ấy sẽ làm loại chuyện đó, anh đừng suy nghĩ vẩn vơ nữa.”

Kim Đào thấy không thuyết phục được La Duyệt Kỳ thì trong lòng cũng không thoải mái, nhưng hắn biết lòng La Duyệt Kỳ luôn biết ơn Mạc Duy Khiêm, đành không nói tiếp để cô không phản cảm, chuyển sang nói chuyện sắp mua lại khách sạn kia.

La Duyệt Kỳ nhíu mày: “Không phải đã nói bảo anh đừng tiếp xúc với Loan Ninh nữa rồi hay sao? Sao anh còn muốn đầu tư lớn như vậy? Em không đồng ý.”

“Anh đã xem rồi, thật sự không có vấn đề gì, Loan Ninh đã mua xuống hai cửa hàng mặt tiền rồi, đó chính là phố kinh doanh, tiền kiếm không đếm xuể.”

La Duyệt Kỳ vẫn lắc đầu: “Kim Đào, anh còn chưa giải nghệ, việc buôn bán không vội, đợi vài năm nữa chúng ta tiết kiệm thêm chút tiền rồi tính.”

“Nhưng phải tận dụng thời cơ chứ, sau này làm sao có cơ hội tốt như thế được, việc buôn bán đôi khi cũng phải xem vận may nữa, em có thành kiến với Loan Ninh nhưng cậu ấy thật sự không làm gì sai cả.”

“Mặc kệ anh nói thế nào thì em cũng không đồng ý việc có liên quan đến Loan Ninh, càng không thể tin hắn có ý tốt gì, anh có biết hắn với Phạm Thanh Lợi có quan hệ gì không mà anh cứ tin tưởng hắn như thế?” Thái độ của La Duyệt Kỳ vẫn cứng rắn như cũ.

Kim Đào vốn đã bị vệ sĩ làm tức giận mấy lần, giờ La Duyệt Kỳ lại còn không thấu hiểu hắn, cơn tức đã tích lũy vài ngày cuối cùng cũng bùng nổ: “Phạm Thanh Lợi bây giờ còn đang vội lo chuyện điều chuyển phân cục, em nghĩ người ta còn thời gian mà chấp nhặt mấy chuyện cũ đó sao? Anh biết vì sao em không thích Loan Ninh, còn không phải là vì Mạc Duy Khiêm nói cậu ấy không tốt hay sao? Không phải là vì cậu ấy ở trong viện thấy các người ôm ôm ấp ấp hay sao? Duyệt Kỳ, em có biết em làm thế khiến anh rất đau lòng hay không hả?”

“Kim Đào, anh có thể đừng có nói bậy được không? Cho đến bây giờ Mạc Duy Khiêm cũng chưa hề nói Loan Ninh là người thế nào, là chính bản thân em cảm nhận được hắn ta là người không tốt! Anh làm gì có số tiền lớn tới mấy trăm vạn, sao có thể muốn làm gì thì làm? Chẳng lẽ không thể dùng thêm chút thời gian cẩn thận suy nghĩ hay sao? Sau này chuyện của chúng ta anh có thể đừng kéo Mạc Duy Khiêm vào nữa hay không?”

Giọng nói của Kim Đào cũng lớn dần lên: “Anh nói bậy ư? Lúc ở trong viện hắn ta có ôm em hay không thì em là người biết rõ nhất, vì sao anh không thể nhắc đến Mạc Duy Khiêm hả? Em thử hỏi xem mấy vệ sĩ bên người em đây đối với anh như thế nào hả? Thời gian chẳng đợi người, anh đã quyết định phải mua lại khách sạn kia, nếu thiếu tiền anh sẽ thế chấp một căn phòng ở để mượn tiền mua!”

“Phòng ở? Phòng ở nào? Anh không phải là muốn đem căn phòng chuẩn bị kết hôn của chúng ta đi thế chấp đấy chứ?”

“Chỉ là thế chấp vay tạm, đợi mua khách sạn rồi buôn bán một thời gian thì sẽ có tiền lãi, đến lúc đó trả tiền là xong!” Kim Đào đã không nghe vào tai bất cứ điều gì nữa, chỉ nghĩ muốn mau chóng mua khách sạn rồi thì bản thân cũng có thể hãnh diện hơn.

La Duyệt Kỳ sốt ruột: “Kim Đào, anh thấy thế này được không? Bây giờ em sẽ nói với Mạc Duy Khiêm, để anh ấy gọi hết vệ sĩ bảo mẫu về nhé? Anh đừng xúc động như thế, phải suy nghĩ kỹ hơn, chuyện này dù sao cũng phải bàn bạc với ba mẹ anh nữa chứ.”

“Duyệt Kỳ, vừa rồi anh có nói hơi quá đáng, anh tin em nhưng anh thật sự không tin được Mạc Duy Khiêm, em nhất định phải bảo hắn đem đống chó săn đó về đi. Thật ra đã không còn chuyện gì từ lâu rồi! Chuyện khách sạn em không cần lo nữa, anh sẽ xử lí.” Kim Đào nói xong, không muốn La Duyệt Kỳ khuyên mình nữa, đứng lên trừng mắt nhìn mấy người Hàn Giang rồi vội vàng rời đi.

La Duyệt Kỳ ngồi yên một lát rồi quyết định cần phải kết thúc với Mạc Duy Khiêm để Kim Đào an tâm hơn, vì thế bảo Hàn Giang đưa mình đi gặp Mạc Duy Khiêm.

Mạc Duy Khiêm hài lòng sung sướng nhìn La Duyệt Kỳ đi vào nói: “Sao đột nhiên lại muốn gặp anh?”

Lúc này La Duyệt Kỳ mới nhớ đến thật sự cô đã mấy ngày rồi không nhìn thấy Mạc Duy Khiêm.

“Em tới để nói với anh một chuyện, việc Phạm Thanh Lợi chắc đã được giải quyết rồi đúng không? Có thể để mấy người Hàn Giang và bảo mẫu trở về không?”

Mạc Duy Khiêm không hề cảm thấy bất ngờ: “Anh không nghĩ thế, chuyện bảo vệ vẫn rất cần thiết, chuyện đó không cần bàn lại nữa.”

“Nhưng anh không thể ngăn Kim Đào gặp em vô lí như thế được, hơn nữa họ còn nói những lời quá đáng như thế với anh ấy!” La Duyệt Kỳ cực kỳ khó chịu với điểm đó.

Mạc Duy Khiêm nhướn mi, nụ cười trên mặt nhạt đi không ít: “Kim Đào nói? Cậu ấy tức giận cũng là chuyện bình thường, nhưng mà lời Hàn Giang nói đều là sự thật, anh cũng đâu có ra lệnh gì? Về phần không cho cậu ta gặp em thì đúng là ý của anh, ngay cả anh cũng chịu đựng không đi gặp em, cậu ta dựa vào cái gì nói gặp là gặp chứ?”

Nói gì thế? La Duyệt Kỳ không thể hiểu nổi ý Mạc Duy Khiêm.

“Không rõ? Ý của anh là trước khi em hiểu rõ em muốn ở với ai thì tốt nhất không gặp ai cả, tránh ảnh hưởng đến quyết định của em!”

Giọng La Duyệt Kỳ cao lên: “Em đã lựa chọn rồi, em sẽ không chia tay với Kim Đào.”

“Vậy anh thì sao? Duyệt Kỳ, anh đang nói lí với em, anh hiểu cảm nhận của em với Kim Đào, nhưng em không thể vì áy náy mà đem cả cuộc đời em ra để bồi thường, nếu em không mở miệng được thì chi bằng để anh nói với cậu ta!”

“Nói cái gì?” La Duyệt Kỳ lo lắng hỏi.

“Dĩ nhiên là nói em đã thích anh, hơn nữa chúng ta đã bên nhau, em là người phụ nữ của anh.” Mạc Duy Khiêm tỏ ra đương nhiên nói.

Suýt chút nữa La Duyệt Kỳ đã nhảy dựng lên, vẻ mặt đầy kích động lớn tiếng với Mạc Duy Khiêm: “Em không cho anh nói, anh không được đi tìm Kim Đào anh đã nghe chưa?”

“Vậy em không thể đối xử với anh như thế được! Anh chưa bao giờ làm tổn thương em, càng không phản bội em mà luôn bên em, bảo vệ em, yêu thương em! Chẳng lẽ anh trả giá nhiều như vậy chỉ để nhận lấy một tiếng cảm ơn của em hay sao? Rất xin lỗi, anh không vô tư được đến thế đâu!” Mạc Duy Khiêm nói vô cùng khí phách.

La Duyệt Kỳ đau khổ cắn môi: “Vậy anh muốn em làm thế nào? Chẳng lẽ sau khi em với anh lên giường còn phải chịu trách nhiệm với anh, làm anh thiệt thòi ư? Mạc Duy Khiêm, em không muốn chịu sự tra tấn này nữa, mỗi việc em đều không được tự quyết định, anh đừng ép em nữa!”

Mạc Duy Khiêm đi tới ôm La Duyệt Kỳ, thái độ dịu đi: “Anh không cần em nói như vậy. Duyệt Kỳ, thật ra em thích anh mà, chỉ là em không dám thừa nhận mà thôi, em cảm thấy áy náy hay có lỗi với Kim Đào cũng rất bình thường thôi, anh vẫn nói em là một người phụ nữ dũng cảm, nhất định sẽ trực tiếp giải quyết những chuyện như vậy! Nghe anh đi, nói tình hình thực tế với Kim Đào, anh sẽ xử lí chỗ cậu ta, không cần em ra mặt!”

Dựa vào lồng ngực vững chãi của Mạc Duy Khiêm, la Duyệt Kỳ rất muốn cứ thế dứt bỏ tất cả mà đồng ý với hắn, mặc kệ cô với Mạc Duy Khiêm có kết quả gì, cô cũng không muốn lừa gạt mọi người nữa, cô và Kim Đào đã phản bội nhau thì giữa họ nhất định đã có ngăn cách không thể chữa lành được rồi.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến hậu quả sau khi Kim Đào biết được sự thật thì cô lại kinh hoàng, nếu Kim Đào thật sự không thể gượng dậy nổi thì chẳng phải cô đã sai càng thêm sai hay sao?

Nhẹ nhàng đẩy Mạc Duy Khiêm ra, La Duyệt Kỳ lắc đầu: “Không được, em thật sự không thể bỏ qua Kim Đào được, anh cũng không thể nói với Kim Đào bất cứ chuyện gì, coi như em xin anh đó, em về trước đây!”

“Cũng được, chúng ta cứ như vậy đi, anh có thời gian để chờ, anh đưa em về trước.” Mạc Duy Khiêm nhìn xuống điện thoại di động rồi cũng lập tức cùng La Duyệt Kỳ đi ra khỏi cửa.

Bây giờ cả thể xác và tinh thần La Duyệt Kỳ đều mỏi mệt, không có sức lực để tranh luận với Mạc Duy Khiêm nữa, vốn muốn giải quyết cho xong mà giờ ngược lại còn làm nó rối loạn hơn.

Đến cửa nhà, La Duyệt Kỳ trực tiếp xuống xe muốn đi thẳng lên nhà nhưng Mạc Duy Khiêm lại gọi giật cô lại.

Quay đầu nhìn Mạc Duy Khiêm tiến lại gần, La Duyệt Kỳ vẫn không nói gì.

Mạc Duy Khiêm đứng trước mặt La Duyệt Kỳ, hai tay giữ lấy vai cô, giọng điệu dịu dàng: “Duyệt Kỳ, đừng giận anh, anh biết tất cả là do anh không tốt!” Nói xong lập tức cúi đầu hôn lên môi La Duyệt Kỳ.

Đến khi cảm giác thấy đầu lưỡi ấm nóng của Mạc Duy Khiêm sắp vói vào trong miệng mình thì La Duyệt Kỳ mới phản ứng lại, xoay đầu rời ra: “Anh điên rồi, đây là đường cái, nếu hàng xóm thấy thì biết làm sao?”

Mạc Duy Khiêm ôm chặt La Duyệt Kỳ vào lồng ngực cười nói: “Thấy thì cứ để họ thấy, Duyệt Kỳ, đừng nói chuyện cắt đứt với anh nữa, ngoại trừ điều này, mọi thứ khác anh đều có thể nhịn!”

La Duyệt Kỳ rất bất đắc dĩ khi đối mặt với thái độ này của Mạc Duy Khiêm, hơn nữa cô cũng bị thái độ lúc bá đạo lúc yếu đuối của Mạc Duy Khiêm làm cho hồ đồ, không hiểu được cuối cùng thì tính cách của hắn là thế nào nữa, càng không biết phải đối phó thế nào.

“Anh trở về đi, em muốn lên lầu.”

Mạc Duy Khiêm nghe lời buông tay ra, lại hôn lên trán La Duyệt Kỳ một cái nói: “Em đi lên đi, anh nhìn em lên rồi sẽ đi.”

La Duyệt Kỳ đành cùng vệ sĩ đi lên nhà.

Mạc Duy Khiêm nhìn thấy La Duyệt Kỳ khuất sau cánh cửa khu nhà mới đột ngột đem tầm mắt chuyển sang góc bên cạnh chậm rãi đi tới.

“Kim Đào, thấy rõ rồi chứ?”

Hai mắt Kim Đào đỏ bừng, hơi thở ồ ồ, hắn dùng hết sức lực để áp chế xúc động muốn đấm Mạc Duy Khiêm một cú.

So sánh với hắn thì vẻ mặt Mạc Duy Khiêm có thể coi là lạnh lùng: “Cậu cũng thấy, Duyệt Kỳ có cảm tình với tôi, chẳng qua là ngại ngùng không muốn làm tổn thương cậu! Tôi tôn trọng Duyệt Kỳ nhưng không có nghĩa là cậu có thể dùng năm năm tình cảm để trói chặt cô ấy cả đời! Nếu cậu thật tình muốn tốt cho Duyệt Kỳ thì đừng làm cô ấy khó xử. Hơn nữa cậu đã không tin cô ấy nữa, nếu không cậu sẽ không đứng rình trộm ở cửa nhà cô ấy sau khi cô ấy đi tìm tôi!” Mạc Duy Khiêm đã nghĩ ra cách ứng phó từ lúc Hàn Giang nhắn tin về, cảnh lúc nãy cũng chính là điều hắn muốn Kim Đào nhìn thấy!

“Mạc Duy Khiêm, anh mới là kẻ phá hoại tất cả khiến cho Duyệt Kỳ khó xử! Đừng nghĩ tôi không biết anh luôn dùng thủ đoạn để chiếm lấy sự cảm thông và tin tưởng của Duyệt Kỳ! Nói cho anh biết, sẽ có một ngày tôi điều tra ra được hành vi ti tiện vô liêm sỉ của anh! Duyệt Kỳ chỉ đang bị anh mê hoặc mà thôi, tôi không tin cô ấy sẽ rời khỏi tôi! Người Duyệt Kỳ yêu vĩnh viễn là tôi! Tôi quay lại chẳng qua là sợ anh gây rối cho Duyệt Kỳ chứ không phải tôi không tin cô ấy!”

Nhìn Kim Đào rời đi nhanh như vậy, Mạc Duy Khiêm nở nụ cười vô tình: Tên này tức đến lú lẫn rồi, không biết đang nói linh tinh cái gì vậy!

Ngồi vào trong xe, đi động vang lên, Mạc Duy Khiêm nhìn cái tên trên màn hình do dự một chút mới nhận điện: “Minh Hân, tìm tôi có việc gì?”

“Duy Khiêm, nói cho anh biết này, em mất rất nhiều sức lực cuối cùng cũng điều tra ra rồi, ông chủ chân chính của khu thương mại Gia Minh là Lưu Dương!”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Kim Đào là một người thật sự bất đắc dĩ, tôi nhấn mạnh lần nữa là cậu ấy sẽ không theo hướng tra nam, trống trơn tuy rất đồng tình với nhân vật này nhưng có một số việc là không thể tránh khỏi, không chịu nổi cả ngày bị người khác tính kế…

Mạc Duy Khiêm cũng không phải là nhân vật ngay thẳng gì, nhưng mà hắn có năng lực mạnh mẽ để bảo vệ được nữ chủ, ánh sáng nam chủ xoay quanh hắn, ai cũng không có cách thay đổi!

Bình luận





Chi tiết truyện