chương 64/ 84

Dưới sự phối hợp của ủy ban thanh tra kỷ luật, tổ thẩm tra bắt đầu thanh tra tình hình tài sản thu vào của các nhân viên liên quan, kết quả là vừa mới điều tra ba ngày đã phát hiện ra số lượng bất động sản, tiền gửi ngân hàng, cổ phiếu và siêu xe dưới danh nghĩa Lưu Dương lớn tới đáng sợ. Ai cũng có thể hiểu được rằng tại thành phố Danh Tĩnh nhỏ bé này, một vụ án cực lớn sẽ sớm bị lôi ra ánh sáng.

Thành phố Danh Tĩnh xuất hiện một hiện tượng kỳ lạ, từng chi tiết dần dần bị đào móc ra, gần như toàn bộ quan chức chính phủ đều bị liên lụy vào đó, đồng thời lệnh điều tra xét hỏi trên diện rộng cũng nhanh chóng được triển khai.

Có người sau khi bị gọi đi tra hỏi thì không thấy trở về, có người gần như không thể ngủ nổi, chỉ cần nghe thấy tiếng gõ cửa sẽ sợ mất mật, mà đám người Trần Đông Thành thì đều bị bắt vào trại tạm giam.

Mạc Duy Khiêm ngậm điếu thuốc, bình tĩnh ngồi sau bàn làm việc nghiên cứu tài liệu cùng Phùng Thư Dân và Đổng Nguyên.

“Duy Khiêm, vợ của Trần Đông Thành và Lưu Dương vẫn thường xuyên đi lại, tìm các giáo sư chuyên gia về pháp luật để tham khảo tính hợp pháp của vụ án lần này, tòa án tối cao đã để lộ chút khả năng là sẽ xử nhẹ nhàng, áp lực thật sự quá lớn.” Vẻ mặt Phùng Thư Dân rất nghiêm trọng.

Hai người phụ nữ này thật sự rất biết gây chuyện mà, đem tiền đi tạo quan hệ nhờ gây áp lực lên vụ án, đoàn luật sư của họ cũng liên tục tìm tới một số học giả, chuyên gia luật nổi tiếng để tìm đường ra cho bọn người Trần Đông Thành.

Không chỉ như thế, hai ngày trước đã điều tra được hai bà này còn mua chuộc được cả nhân viên trại tạm giam để truyền tờ giấy có viết sẵn khẩu cung cho Trần Đông Thành, Lưu Dương. Cứ quậy ầm lên như vậy, lại có những kẻ cố gắng lợi dụng, vụ án đã hoàn toàn bị lôi ra ánh sáng. Hiện tại toàn bộ truyền thông đều đang thảo luận hướng đi của vụ án này, cũng có nhiều phương tiện truyền thông không hiểu rõ chân tướng sự việc, còn biện hộ cho Lưu Dương, nói cái gì mà dù Lưu Dương có một số hành vi trái pháp luật nhưng mục đích vẫn là vì quy hoạch mỹ quan đô thị, làm đẹp bộ mặt thành phố, đồng thời còn liệt kê rất nhiều công trình phúc lợi từ thiện của thành phố Danh Tĩnh ra. Cứ như vậy, khó khăn của vụ án càng lúc càng lớn.

Mạc Duy Khiêm híp mắt sau làn khói, dường như đang thật sự suy nghĩ.

“Bọn họ tính làm thế nào?” Mấy phút sau, Mạc Duy Khiêm hỏi Phùng Thư Dân.

“Nói là muốn mở một hội nghị nghiên cứu thảo luận gì đó, sẽ mời 20 vị chuyên gia pháp luật, giáo sư và luật sư nổi tiếng tham gia, cùng nhau thảo luận vụ án này.”

“Chứng cứ và sự thật đều ở trước mắt rồi, mấy kẻ đó còn nghiên cứu thảo luận cái gì, muốn gây phiền phức cho tôi sao?” Mạc Duy Khiêm hừ lạnh một tiếng.

“Cũng chẳng có cách nào, chẳng phải họ muốn thể hiện địa vị trong giới luật pháp của mình sao, như thể lời họ nói có thể thay thế pháp luật vậy. Nhưng mà cũng không thể coi thường họ được, bên trên cũng lo lắng nhiều mặt nên cũng tán thành tổ chức hội nghị nghiên cứu thảo luận này, cũng chính là quyết tâm sẽ làm triệt để theo luật.”

“Không có việc gì lại tự bới việc ra làm, anh ta nói hết lời đường hoàng còn mọi việc rắc rối đổ hết lên đầu tôi! Tôi cũng muốn thử nhìn xem cái hội nghị này có thể moi móc ra được cái gì, tôi sẽ không bỏ qua bất cứ kẻ nào dám gây chuyện thị phi! Lần này cũng không có chuyện tôi lấy việc công báo thù riêng đâu.” Mạc Duy Khiêm thật sự giận dữ, sự việc vốn có thể xử lý đơn giản giờ lại làm cho phức tạp lên như thế, hắn có thời gian mà chơi với chúng chắc?

Dĩ nhiên Đổng Nguyên và Phùng Thư Dân biết “ anh ta nói hết lời đường hoàng” kia là chỉ ai, nhưng hai người không dám tiếp lời.

Lúc này lại có người gõ cửa, sau đó vệ sĩ vào báo: “Hàn Giang gọi điện báo La tiểu thư tới đây, xe đã đến dưới lầu.”

Mạc Duy Khiêm đứng phắt dậy như bị điện giật, tùy tiện dập tắt điếu thuốc: “Mở hết cửa sổ ra, nhanh xua hết khói đi cho tôi, mau lên, Duyệt Kỳ sắp tới đây rồi.”

Phùng Thư Dân nhìn Đổng Nguyên nhanh chóng mở cửa sổ, lại hỏi Mạc Duy Khiêm: “Sao vậy, ngay cả thuốc lá Duyệt Kỳ cũng không cho cậu hút sao?”

Mạc Duy Khiêm đang lấy tờ báo quạt quạt khói, không thèm quay đầu nói: “Phụ nữ có thai không được ngửi khói thuốc lá, chút kiến thức thông thường đó mà anh cũng không biết sao?”

Lúc này Phùng Thư Dân mới hiểu được, cũng nhanh chóng hành động.

Thời điểm La Duyệt Kỳ từ hành lang đi tới, phía sau còn một đám người chậm rãi đi theo. Phùng Thư Dân đã nghe chuyện La Duyệt Kỳ mang thai từ lâu, tuy rằng đã nghe Đổng Nguyên nói Mạc Duy Khiêm rất coi trọng đứa bé này nhưng thật sự không ngờ nổi là có thể phô trương đến mức này.

“Giật mình lắm đúng không?” Đổng Nguyên đã quen mới việc đi theo Mạc Duy Khiêm chờ đón loan giá rồi, anh ta nhìn Phùng Thư Dân ngẩn người thì nhỏ giọng hỏi. (Loan giá: chỉ phương tiện mà hoàng hậu, hoàng thái hậu thời phong kiến dùng để di chuyển.)

Phùng Thư Dân đứng song song với Đổng Nguyên, gật gật đầu theo bản năng: “Đúng là hơi quá.”

Đổng Nguyên cười rồi hơi đè giọng nói: “Cái này đã là gì, hôm trước còn vận chuyển cả xe chống đạn tới đây, trong xe các phương tiện chữa bệnh cỡ nhỏ, thiết bị truyền máu gì đó đều đầy đủ hết, còn có cả hộ lý, y sỹ đi kèm nữa đấy!”

“Tiêu chuẩn chính khách quốc tế cũng chỉ đến thế thôi, chẳng lẽ định coi cô ấy là tổ tông mà cung phụng?” Phùng Thư Dân líu lưỡi.

“Còn không phải tổ tông à? Loại đãi ngộ này, lãnh đạo của một số quốc gia nhỏ cũng không được hưởng đâu! Có phải anh không biết điều kiện đồ dùng của Duy Khiêm đâu, người ta xài tiền của mình, ai dám xen vào chứ, tôi thấy nếu anh rể cậu ta chỉ ở trong nước, không đi ngoại giao nước ngoài thì cũng không được phô trương thế này đâu.”

Phùng Thư Dân liên tục gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Lúc này Đổng Nguyên còn nói thêm: “Tôi đặc biệt thích xem lúc La Duyệt Kỳ ở bên cạnh Duy Khiêm.”

“Vì sao vậy?” Phùng Thư Dân hỏi.

“Rất thú vị, vị kia là tổ tông rồi, cậu ta là cái gì chứ?”

Phùng Thư Dân nghe xong thì cẩn thận tưởng tượng, cũng không nhịn được mà cười trộm. Nhưng trong lòng vẫn không dám tin, chỉ nghĩ Đổng Nguyên hơi phóng đại quá rồi, Mạc Duy Khiêm có thể đảm bảo điều kiện vật chất nhưng chắc gì đã hạ mình như lời Đổng Nguyên nói chứ?

La Duyệt Kỳ cũng không chịu nổi, xung quanh có một đống người lớn như thế, cô muốn làm gì cũng phải suy nghĩ kỹ càng, nếu không sẽ phiền phức lắm. Nhưng mà chuyện này cũng chẳng có cách nào, Mạc Duy Khiêm nói đấy là việc phải làm, hơn nữa bây giờ đúng là giai đoạn nguy hiểm, không thể tùy hứng được, cho nên dù cô có cảm thấy bất tiện cỡ nào cũng chỉ có thể nhẫn nại.

Mạc Duy Khiêm tiến tới nắm chặt tay La Duyệt Kỳ, cùng nhau đi vào văn phòng, chưa bước được hai bước đã chặn cô lại.

“Duyệt Kỳ, em có ngửi thấy mùi khói thuốc lá không?”

La Duyệt Kỳ gật gật đầu: “Có ngửi thấy.”

“Vậy không được, chúng ta đổi phòng khác.” Mùi khói thuốc còn chưa tan hết, tuyệt đối không thể để Duyệt Kỳ ngửi được! Mạc Duy Khiêm lập tức kéo La Duyệt Kỳ ra ngoài.

La Duyệt Kỳ lại đứng yên không đi: “Trong phòng không còn mùi khói thuốc nữa, là ở trên người anh, anh hút thuốc mà, sao có thể không có mùi chứ? Thôi đi, anh đừng có đi thay quần áo nữa, em đâu có yếu ớt thế chứ, sau này anh hút ít đi chút là được rồi.”

Mạc Duy Khiêm nghe La Duyệt Kỳ nói thế đành buông tha suy nghĩ đi thay quần áo, đỡ cô ngồi xuống sô pha, bản thân thì lại ngồi cách đó thật xa.

“Anh ngồi xa em như thế làm gì?”

Mạc Duy Khiêm cười: “Chẳng phải là anh sợ làm em ngửi thấy mùi thuốc lá sao? Em ăn táo đi.”

“Em ăn ở nhà rồi.”

“Vậy thì ăn hạch đào đi, chỗ anh còn có sữa nữa.” Mạc Duy Khiêm đứng dậy đi lấy.

Đổng Nguyên ra hiệu để Phùng Thư Dân đang đứng ở cửa với mình cùng đi ra ngoài, xem diễn như thế là đủ rồi.

“Thật sự là thay đổi quá lớn rồi.” Lúc này Phùng Thư Dân mới thật sự tin lời Đổng Nguyên nói.

Đổng Nguyên cười to: “Đây mới là bắt đầu thôi đáy, tôi còn muốn xem sau này Duy Khiêm còn ra sao nữa cơ, chắc chắn là không thoát khỏi sợ vợ rồi.”

Phùng Thư Dân cũng cười theo, hai người tiếp tục đi nghiên cứu vụ án.

La Duyệt Kỳ liếc mắt xem thường, không cho Mạc Duy Khiêm đi lấy đồ: “Em ăn hết rồi mới đến đây, cơm trưa em không ở đây ăn với anh đâu, về nhà em ăn. Em chỉ tới gặp anh thôi, hai ngày nay anh đều lăn lộn ở văn phòng, thân thể sao chịu nổi.

Thật ra cũng không phải Mạc Duy Khiêm bận tới mức không về nổi, chỉ là thời điểm chỉ có hắn và La Duyệt Kỳ bên nhau hắn đã dễ ham muốn rồi, cô bé này còn thích dán vào hắn làm nũng nữa chứ, khó mà đảm bảo bản thân hắn không làm ra chuyện gì đáng hổ thẹn được, làm đứa bé tổn thương thì hỏng.

“Anh không sao đâu, em đừng lo lắng cho anh.”

“Còn nói là không sao, cả ngày các kênh tin tức đều bàn luận về vụ án này, anh có tính toán gì thì nói cho em để em được yên tâm chút, anh đến ngồi gần em đi, em không sao mà.” La Duyệt Kỳ ngoắc ngoắc Mạc Duy Khiêm.

Mạc Duy Khiêm không dám không nghe, đành phải ngồi lại gần. La Duyệt Kỳ ôm eo, tựa vào lòng hắn, chỉ hai ngày không gặp mà cô rất nhớ hắn.

“Sao vậy? Có phải là nhớ anh không?” Mạc Duy Khiêm sờ sờ mặt La Duyệt Kỳ vui đùa.

“Ưm, nhớ.” La Duyệt Kỳ nói thẳng suy nghĩ của mình.

Ngược lại, Mạc Duy Khiêm chưa hề chuẩn bị tinh thần, trái tim đập nhanh mấy nhịp, cúi đầu hôn môi La Duyệt Kỳ, thấp giọng cười hỏi: “Nhớ anh sao không ở lại ăn cơm trưa với anh?”

La Duyệt Kỳ cong môi nói: “Chuyên gia dinh dưỡng đã sắp xếp xong bữa trưa rồi, bảo mẫu cũng đã chuẩn bị sẵn, em có thể không về ăn sao? Không về cứ cảm thấy có lỗi với người ta quá, em thật muốn ở lại ăn cơm với anh mà.

Mạc Duy Khiêm nghe xong thì vui hớn hở, lại dùng sức hôn La Duyệt Kỳ một cái.

“Vậy anh về nhà ăn cùng em.”

“Thế thì vất vả cho anh quá, lần sau em sẽ đem cơm trưa tới đây, chúng ta lại cùng ăn.” La Duyệt Kỳ ôm cổ Mạc Duy Khiêm hôn lại hắn.

“Hazz, bảo bối, em đừng cử động mạnh thế, ngồi ngoan nào, đừng đùa.” Mạc Duy Khiêm nửa ôm La Duyệt Kỳ để cô ngồi yên trên sô pha.

“Em hôn nhẹ anh sợ gì, hay là anh sợ em hôn anh, anh sẽ không khống chế nổi bản thân?” La Duyệt Kỳ cười hì hì hỏi Mạc Duy Khiêm.

Mạc Duy Khiêm cũng cười: “Phải, anh sợ không khống chế nổi, em ngoan đi, ngồi thêm một lát rồi chúng ta cùng đi.”

“Anh còn chưa nói vụ án phải xử lý thế nào mà?”

“Bên kia mất rất nhiều công sức muốn mở mội hội nghị nghiên cứu thảo luận.”

La Duyệt Kỳ cảm thấy kỳ lạ: “Sự việc đã phơi bày rồi, còn mở hội nghị gì chứ? Cứ xét xử theo luật không phải là xong rồi sao?”

“Nếu có thể xét xử theo luật thì đã không có hội nghị này. Chủ yếu là muốn tìm ra lỗi của anh, chúng ta hiểu rõ sự thật nhưng quần chúng nhân dân không hiểu rõ lắm, lời nói của chuyên gia vẫn có ảnh hưởng rất lớn.” Mạc Duy Khiêm giải thích.

“Vậy anh cũng định tham gia sao? Em có thể đi tới đó cùng anh không? Nếu không em sẽ không yên lòng được.”

Mạc Duy Khiêm càng vui vẻ: “Dĩ nhiên là anh phải tham gia rồi, hơn nữa vì để vợ anh được yên lòng, em muốn dĩ nhiên anh sẽ đưa đi, em có thể bàng thính.”

La Duyệt Kỳ nghe xong cũng vui vẻ: “Vậy thì tốt quá. Đúng rồi, em còn muốn nói cho anh một chuyện, em định tìm Cao Tử Ninh nói chuyện.”

Mạc Duy Khiêm suy nghĩ một lát mới nói: “Chuyện này để anh tính đã, em đừng gấp.”

La Duyệt Kỳ đồng ý, sau đó cùng Mạc Duy Khiêm về nhà ăn trưa.

Thời gian mở hội nghị thảo luận nhanh chóng được ấn định, vốn dĩ Mạc Duy Hoa định nhanh chóng chạy tới thành phố Danh Tĩnh, nhưng vì hội nghị thảo luận này mà chị có điều kiêng kỵ, đành đợi sau khi hội nghị chấm dứt mới tới.

La Duyệt Kỳ ngồi ở vị trí dãy bàn thứ hai trong hội nghị, mọi người đến đông đủ rồi Mạc Duy Khiêm mới cùng đám người Phùng Thư Dân đi tới, hơn nữa còn ngồi ở hàng ghế chủ vị.

Hiện trường lập tức yên tĩnh lại.

“Hôm nay toàn bộ chuyên gia, giáo sư nổi tiếng của ngành luật thành phố Danh Tĩnh đã có mặt đầy đủ, tôi vô cùng vinh hạnh được cùng mọi người nghiên cứu vụ án tham ô hối hộ đã xảy ra ở thành phố Danh Tĩnh lần này, cũng hy vọng mọi người có thể đưa ra những đề nghị có lợi cho sự tiến bộ xã hội. Bây giờ, hội nghị sẽ bắt đầu.” Mạc Duy Khiêm nói ngắn gọn vài câu rồi trực tiếp tuyên bố bắt đầu hội nghị nghiên cứu và thảo luận.

Luật sư của Trần Đông Thành và Lưu Dương lần lượt trình bày quan điểm riêng của mình, sau đó hai mấy vị chuyên gia tham dự hội nghị liên tục biện luận vô cùng kịch liệt.

Tuy có rất nhiều thuật ngữ chuyên ngành mà La Duyệt Kỳ không hiểu nhưng cô vẫn có thể hiểu đại khái, cũng biết sự việc đang có khuynh hướng phát triển theo chiều có lợi cho Trần Đông Thành và Lưu Dương, chuyện này có ảnh hưởng rất lớn với kết quả xét xử của tòa. Quan tòa có thể sẽ phán nhẹ tội.

Biện luận từ vụ án mở rộng đến cả thể chế pháp luật của quốc gia, rồi thì tính toàn vẹn của pháp luật, sau cùng tất cả đều nhất trí với một kết quả. Toàn bộ chuyên gia pháp luật, luật sư đều cảm thấy vụ án của hai người Trần, Lưu còn phải chờ xem xét lại, tối thiểu thì cách thức và thủ đoạn Mạc Duy Khiêm tìm ra chứng cứ là bất chính, trái với pháp luật, đồng thời cũng có người nghi ngờ hắn dụ dỗ nhân chứng ngụy tạo lời khai.

La Duyệt Kỳ càng nghe càng sốt ruột, nói tới nói lui thì đầu mâu toàn chỉ về hướng Mạc Duy Khiêm thôi, mấy chuyên gia này uống nhầm thuốc hết cả rồi sao, chẳng ai xem xét đến kẻ phạm tội thật sự mà lại đi truy cứu người điều tra vụ án.

Nhưng lúc cô lo lắng nhìn về phía Mạc Duy Khiêm thì lại phát hiện dường như hắn không quá để ý tới kết quả nghiên cứu thảo luận này, hơn nữa có vẻ hắn cũng không hề cảm thấy ngạc nhiên mà chỉ nhàn nhã nghịch nghịch chiếc bút máy trên tay, sau đó hắn đột nhiên chỉ vào người ngồi bên trái hắn nói: “Nơi này cấm hút thuốc, nếu không nhịn được thì ra ngoài mà hút.”

Người kia hơi sửng sốt, nhìn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Mạc Duy Khiêm rồi lại thả bao thuốc lá vào trong túi xách.

Lúc này mọi người cũng tập trung ánh mắt lên người Mạc Duy Khiêm, họ đã nói hết rồi, chỉ chờ Mạc Duy Khiêm còn gì để nói không thôi.

Mạc Duy Khiêm chậm rì rì uống một ngụm trà, tinh tế nhấm nháp, sau đó mới buông chén mỉm cười nói: “Mọi người nói rất tốt, vô cùng rõ ràng, trước mọi người thì tôi chỉ là một người thường. Nhưng tôi nghe cũng hiểu được trọng điểm cuối cùng là ở phần chứng cứ này, theo luận điểm của các ông thì quá trình thu thập chứng cứ đều không chính nghĩa, đúng không?”

Thấy những người khác gật đầu, Mạc Duy Khiêm mới tiếp tục nói: “Thật ra tôi cảm thấy vấn đề này không cần thiết phải tranh luận, quá trình thu thập chứng cứ không chính nghĩa thì sao chứ? Tôi cho rằng vì chính nghĩa thật sự, chỉ có thể hy sinh trình tự chính nghĩa!”

Mọi người choáng váng, không ngờ Mạc Duy Khiêm tự xưng là người thường lại có thể nói ra lời nói chuyên nghiệp như vậy, hơn nữa còn là lời nói khiến người ta không thể cãi lại được.

“Ngồi ở đây hôm nay có chuyên gia pháp luật hình sự, có chuyên gia tố tụng hình sự, còn có cả chuyên gia pháp ý. Các người được gọi là chuyên gia là vì các người có quyền uy ở trong lĩnh vực chuyên môn của mình, có thể dùng kỹ thuật chuyên nghiệp để đạt được sự tôn trọng của người khác. Hai chữ “công chính” có ý nghĩa vô cùng quan trọng với pháp luật, còn về tầm quan trọng của nó thì tin rằng các vị ngồi đây đều hiểu rõ hơn tôi, tôi chỉ hỏi một câu thôi, các vị chuyên gia, học giả tham gia hội nghị lần này có nhận “tiền công” hay không, hả?” (Công chính = công bằng, liêm chính)

Sau khi Mạc Duy Khiêm hỏi xong những lời này, hiện trường lập tức yên lặng đến đáng sợ.

Quét mắt nhìn toàn bộ người ngồi trong hội nghị một lần, sắc mặt Mạc Duy Khiêm đột nhiên trở nên âm trầm, giọng điệu cũng vô cùng nghiêm khắc: “Mỗi vị chuyên gia 25 vạn, luật sư biện hộ 130 vạn, còn phải đi xung quanh chắp nối để tổ chức hội nghị lần này, thật là vất vả quá. Người đã nhận “tiền công” sao có thể đạt được sự công chính vừa nói chứ? Nghiên cứu không đáng sợ, học đến choáng váng đến ngu đần không đáng sợ. Đáng sợ là đám người mang trên mình cái thanh danh chuyên gia nhưng lại uổng phí tín nhiệm của người dân đối với các người, phụ công bồi dưỡng mà tổ chức dành cho các người để ngồi đây biểu diễn như những thằng hề! Các người vẫn xứng làm tấm gương tốt, vẫn xứng để tiếp tục tranh luận các vấn đề pháp luật quốc gia hay sao? Còn nữa, hôm nay các người hãy nhận thức rõ một biệc này cho tôi, nếu đã biết được cách thức làm việc và thu thập chứng cứ của Mạc Duy Khiêm tôi đây, vậy thì hẳn là càng phải hiểu được “tiền công” mà tôi vừa nói là gì! Tôi không nhận mà các người nhận, đó chính là thời điểm báo thù, các người có thể đợi đến lời mời dự hội nghị lần sau, lúc đó vấn đề cần nghiên cứu thảo luận sẽ chính là vụ án của chính các người! Bây giờ, một lần nữa thảo luận lại vụ án cho tôi, trong vòng 10 phút hãy làm xong mọi việc, vợ tôi còn đang sốt ruột chờ kết quả để yên lòng đấy, không có kiên nhẫn ngồi nghe các người thao thao bất tuyệt đâu, hiểu cả rồi chứ?”

Mọi người đồng loạt liếc mắt nhìn La Duyệt Kỳ một cái, họ nghĩ cô chỉ là một trợ lý bàng thính thôi, không ngờ lại là phu nhân của Mạc DUy Khiêm. Nhưng họ cũng chỉ liếc qua một cái rồi lại nhanh chóng tập trung tinh thần vào việc thảo luận vụ án một lần nữa, dĩ nhiên kết quả thảo luận đã hoàn toàn ngược lại với kết quả lần trước. Mọi người đều nhất trí rằng đây chính là vụ án có sự kết hợp của quan viên chính phủ và thương nhân, mang tính chất xã hội đen làm hại cộng đồng, tạo thành hậu quả cực kỳ ác liệt cho xã hội, gây tổn thất vô cùng lớn cho tính mạng quần chúng và tài sản quốc gia; nhất định phải nghiêm túc điều tra phán xử thật nặng!

Nói giỡn sao, “tiền công” và hối lộ đều là hai chữ nhưng ý nghĩa khác nhau một trời một vực, ai dám mạo hiểm với nửa đời sau của mình chứ, bảo sao có vài người trong giới phát luật không chịu đến tham gia hội nghị chứ, chắc chắn là họ đã biết thủ đoạn của Mạc Duy Khiêm này tàn nhẫn cỡ nào rồi, ban nãy đúng là có thể dọa chết người!

La Duyệt Kỳ nhìn Mạc Duy Khiêm vô cùng bình tĩnh tự tin, vừa muốn khóc vừa muốn cười, một người đàn ông có thể làm việc lớn như thế thật sự đáng để cô phải trả giá vì hắn. Không biết tại sao, trong đầu cô đột nhiên nhớ lại một câu mà Mạc Duy Khiêm đã từng nói khi hai người mới quen nhau chưa lâu, hắn nói: “Chỉ có người không hiểu tôi mới có thể cảm thấy tôi là người hiền lành, mà người hơi hiểu tôi một chút sẽ cảm thấy tâm cơ tôi quá sâu, nhưng nếu là người chân chính hiểu tôi sẽ nghĩ tôi là người an toàn, đáng tin và cực kỳ hiểu lòng người!”

Lúc ấy cô chỉ nghĩ Mạc Duy Khiêm nói đùa khoe khoang, không ngờ lúc đó hắn đã nói với cô rất thật lòng.

Bình luận





Chi tiết truyện