chương 1/ 84

Thứ sáu, cuối cùng thì La Duyệt Kỳ cũng có ngày được nghỉ ngơi, cô đã không được nghỉ gần một tháng rồi, không chỉ cha mẹ lo lắng cho thân thể cô mà bạn trai cô – Kim Đào chỉ cần rảnh rỗi cũng sẽ mời cô đi ăn một bữa tiệc lớn để bồi bổ thân thể.

Hôm nay cô đã sớm hẹn với Kim Đào, trước tiên đi mua cho mẹ kính viễn thị, sau đó mới tới đội tìm Kim Đào.

Kim Đào là đội viên đội bóng thành phố, vì ngày mai có trận đấu nên chiều nay phải tới sân bóng trong thành phố để huấn luyện, tuy rằng Kim Đào chỉ là người dự bị trong đội nhưng thu nhập không tồi, cho dù sau này rời khỏi đội bóng cũng có thể làm ăn nhỏ, không cần buồn rầu lo lắng về công việc.

Thời điểm La Duyệt Kỳ học đại học, được các bạn rủ đến căn cứ huấn luyện cầu thủ, chính lần đó cô đã kết bạn với Kim Đào, hai người quen nhau gần 5 năm rồi.

Ban đầu cha mẹ cô còn chê Kim Đào là cầu thủ không có văn hóa, không có tương lai, nhưng mà về sau thấy phản đối cũng chẳng có tác dụng gì, lại thấy cô vẫn đang đi học, sau khi tốt nghiệp thì tình cảm chắc cũng chẳng còn lại bao nhiêu nên cũng không quản nhiều, chỉ nghiêm cấm hai người không được vượt rào.

Đến khi La Duyệt Kỳ tốt nghiệp xong, công việc cũng kiếm được nhưng tình cảm hai người vẫn rất tốt đẹp, hơn nữa mấy năm nay Kim Đào biểu hiện rất tốt, cha mẹ La Duyệt Kỳ cũng biết không quản được nhưng vẫn ôm hy vọng, cho nên vô cùng cường điệu mà cảnh cáo, chưa kết hôn không được ở cùng, hai người cũng đều tuân theo, mà Kim Đào luôn ra khỏi thành phố để huấn luyện, cũng vẫn an bình vô sự.

Nhưng Kim Đào cũng nói, sau nửa năm nữa hai người đăng ký rồi sẽ bàn đến chuyện sống chung, dĩ nhiên là La Duyệt Kỳ đồng ý, sau khi đăng ký thì hai người là vợ chồng rồi, lúc đó cha mẹ cũng không còn lý do mà ngăn cản nữa.

Đi đến ngã tư đường, La Duyệt Kỳ đứng chờ đèn xanh, đột nhiên thoáng nhìn thấy một người.

“Thầy Vu!” La Duyệt Kỳ đi tới bên một người đàn ông trung niên

“Duyệt Kỳ, sao em lại ở đây?” Người được gọi là Thầy Vu hỏi.

La Duyệt Kỳ cười cười nói: “Em đến tiệm kính mắt đối diện mua cho mẹ em cái kính viễn thị, còn thầy đi đâu vậy ạ?”

Vu Đức Thăng là giáo viên chuyên ngành ở đại học của La Duyệt Kỳ, trong trường đối với cô khá tốt, sau đó Vu Đức Thăng lại bị điều đến làm việc ở Đài Truyền Hình, khi La Duyệt Kỳ tốt nghiệp tới Đài Truyền Hình thực tập thì Vu Đức Thăng cũng giúp đỡ không ít lần, còn mất công giúp cô chuyển sang chính thức.

Vì vợ của Vu Đức Thăng chính là phó đài truyền hình, nên lời nói của ông rất có trọng lượng, về chuyện này thì La Duyệt Kỳ vĩnh viễn phải mang ơn Vu Đức Thăng, nên biết rằng ở chỗ nhỏ bé này của họ, một suất biên chế chính thức vào Đài Truyền Hình cũng phải tranh nhau đến vỡ đầu.

“Thầy đến công ty bảo hiểm bàn chút chuyện.” Vu Đức Thăng chỉ tòa nhà cao tầng bên cạnh.

La Duyệt Kỳ nghe xong thì gật đầu nhưng mà lại nghĩ đến chuyện đã sáu giờ tối thứ sáu rồi, công ty bảo hiểm không làm việc, thầy đi tới có thể làm gì chứ? Nhưng mà hỏi thêm thì cũng không tốt lắm.

“Thầy phải đi đây, em bận gì thì cũng đi đi. Đúng rồi, thầy có chút tin tức muốn em xem qua một chút, thứ hai trả thầy là được.” Thoạt nhìn Vu Đức Thăng dường như không yên lòng, vừa nói mấy câu liền giao cho La Duyệt Kỳ mấy thứ, La Duyệt Kỳ tưởng hắn có chuyện quan trọng, cũng sợ mình làm chậm trễ việc của thầy nên đón lấy bài viết rồi vẫy tay tạm biệt.

Lúc vào tiệm kính, người hơi đông, La Duyệt Kỳ phải đợi hơn 20’ mới mua được kính.

Lúc đi ra bụng đã hơi đói, lại nghĩ đi đến phố ăn vặt ở bên kia đường ăn một chút rồi mới đến sân tập tìm Kim Đào.

Sang đường, lúc đi qua cửa công ty bảo hiểm kia, La Duyệt Kỳ còn cố ý nhìn vào cánh cửa hông đang mở, bên trong đại sảnh không bật đèn nên hơi tối,chỉ có một bảo vệ có trách nhiệm ngồi một bên ngáp dài, La Duyệt Kỳ nhìn một chút rồi tiếp tục đi qua.

“Rầm!”

Một tiếng nổ đột nhiên vang đến, La Duyệt Kỳ chưa đi được vài bước đã giật bắn lên, lập tức quay người lại nhìn xem chuyện gì đã xảy ra.

Vừa liếc một cái, linh hồn nhỏ bé của La Duyệt Kỳ suýt bị dọa bay mất, cửa công ty bảo hiểm lúc nãy còn trống rỗng giờ đây có một người đang nằm ngửa, máu tươi liên tục phun ra từ miệng người đó, mà người đó không ai khác chính là Vu Đức Thăng!

La Duyệt Kỳ vừa kinh hoảng vừa sợ hãi, không biết vì sao thầy lại ngã từ trên lầu xuống.

Người bên cạnh đã bắt đầu hét chói tai, La Duyệt Kỳ bị dọa đến choáng váng, đứng im tại chỗ không nhúc nhích.

Lúc cô hơi tỉnh táo lại thì cảnh sát cũng đã tới, đang giăng khu vực cách ly, La Duyêt Kỳ bị đẩy sang một bên, thi thể sau khi được kiểm tra thì cũng bị người ta dùng một áp phích quảng cáo lớn che lên.

Mọi người xung quanh bàn tán, nói có gì luẩn quẩn trong lòng cũng không nên nhảy lầu tự sát như vậy.

Lúc này cảnh sát cũng tìm hiểu tình huống từ những người xung quanh, chỉ lát sau đã có hai cảnh sát đến trước mặt La Duyệt Kỳ.

“Đồng chí, nghe người khác nói vừa rồi cô đứng gần nạn nhân nhất, cô có thể kể lại tình huống lúc đó cho chúng tôi biết không?”

La Duyệt Kỳ nhìn cảnh sát nói: “Các anh không nhanh chóng thông báo cho người nhà nạn nhân sao?”

Cảnh sát vô cùng khó xử: “Trên người nạn nhân không có gì chứng minh thân phận, ví tiền mang theo cũng chỉ có hơn hai ngàn đồng, chúng tôi phải mất một thời gian mới tìm hiểu rõ thân phận của ông ấy để thông báo cho người nhà được!”

“Ông ấy là thầy giáo cũ của tôi! Tôi biết cách tìm được người nhà ông ấy!” La Duyệt Kỳ giải thích thân phận của mình.

Cảnh sát lập tức nói: “Vậy thì tốt quá, xin cô mau nói ra cách liên hệ với người nhà nạn nhân!”

“Tôi không có số điện thoại của vợ thầy nhưng mà cô là lãnh đạo đài truyền hình chúng tôi, các anh có thể gọi cho Đài Truyền Hình để hỏi.” La Duyệt Kỳ viết số điện thoại liên hệ với Đài Truyền Hình cho cảnh sát.

Cảnh sát gọi điện bắt đầu tìm cách liên lạc với người nhà Vu Đức Thăng, lúc này một cảnh sát khác nói với La Duyệt Kỳ: “Đồng chí, có thể phiền cô phối hợp với chúng tôi làm một chút báo cáo không, sẽ không mất quá nhiều thời gian của cô đâu.”

“Được ạ.” La Duyệt Kỳ không cần nói đến lần thứ hai, lập tức đồng ý!

Trương Bội Ninh – vợ của Vu Đức Thăng rất nhanh đã tới hiện trường, lúc bà nhìn thấy gương mặt dưới quảng cáo của Vu Đức Thăng thì suýt nữa đã ngất xỉu tại đó, La Duyệt Kỳ vội vàng tới giúp đỡ.

Một hồi lâu sau Trương Bội Ninh mới mở mắt, nước mắt rơi xuống lã chã, đến khi bà nhìn rõ người đỡ mình là ai, mới run rẩy hỏi: “Duyệt Kỳ, người đó không phải Đức Thăng đúng không? Chắc chắn không phải là ông ấy đâu, sáng nay thầy cô còn ngồi ăn bữa sáng với nhau mà, ông ấy sao có thể tự sát được, đó không phải ông ấy đâu!”

La Duyệt Kỳ cũng khóc theo: “Cô, thầy thật sự ngã từ trên đó xuống, chắc là vô ý sảy chân, cô phải chú ý bản thân mình nhé!”

La Duyệt Kỳ biết tình cảm của vợ chồng thầy Vu rất tốt, con gái cũng đang du học, trong nhà không có chuyện buồn gì.

Đừng nói là Trương Bội Ninh không tin chồng mình tự sát, cho dù là La Duyệt Kỳ cũng nhận thấy đây là chuyện không thể nào, nhưng mà chuyện ngoài ý muốn thế nào mới có thể làm người ta sảy chân từ trên lầu rơi xuống chứ, La Duyệt Kỳ thật sự không nghĩ ra.

Sau khi bình tĩnh hơn một chút, Trương Bội Ninh bắt đầu gọi điện thoại cho người thân, không lâu sau thân thích đều tới, mọi người đều ôm đầu khóc lóc, Trương Bội Ninh lại dặn không thể để con gái biết, sợ cô bé ở nước ngoài gặp chuyện không may, mấy ngày nữa sẽ kiếm cớ gọi con bé về.

La Duyệt Kỳ thấy mình ở lại cũng không giúp thêm được gì, vừa khóc vừa rời khỏi đó.

Buồn bã đến sân thể dục, Kim Đào đang đứng ngoài nhìn đồng đội huấn luyện, thấy La Duyệt Kỳ thì lập tức đi đến đón.

“Sao giờ em mới đến, cũng không nghe điện, làm anh lo muốn chết.”

La Duyệt Kỳ vô tình nói nhỏ: “Kim Đào, em khó chịu quá.”

Lúc này Kim Đào mới phát hiện ra bạn gái mình không giống bình thường, nhìn mặt cô hỏi: “Duyệt Kỳ, em khóc ư? Đã xảy ra chuyện gì, em đừng làm anh sốt ruột được không?”

La Duyệt Kỳ hít hít mũi, kể lại sự việc.

Kim Đào nghe xong cũng thở dài, ôm La Duyệt Kỳ vào lòng mà an ủi: “Chuyện này cũng không còn cách nào, chỉ là thật tội cho thầy Vu, em sợ lắm đúng không?”

La Duyệt Kỳ tựa vào lòng Kim Đào gật đầu.

Kim Đào không nói thêm gì mà chỉ ôm La Duyệt Kỳ.

Nửa ngày sau La Duyệt Kỳ mới ngẩng đầu nói: “Anh đi huấn luyện đi, em không sao đâu!”

“Chiến thuật phối hợp ngày mai không đến lượt anh lên sân, làm nóng người anh cũng chưa làm đấy, anh ở cùng em thôi, lát nữa em gọi xe về sớm một chút, nghỉ ngơi cho tốt, đừng nghĩ ngợi nhiều.”

La Duyệt Kỳ đồng ý, ngồi cùng Kim Đào hơn một giờ liền gọi xe về nhà.

Về nhà, cô nói lại chuyện của Vu Đức Thăng với cha mẹ, một nhà ba người ngồi cảm thán.

Tối đó La Duyệt Kỳ nằm trên giường cũng không ngủ được, trong đầu đều là hình ảnh Vu Đức Thăng chết thảm, cô cũng không phải là quá sợ hãi, chỉ là khổ sở khi một người thầy đối với mình thật tốt không còn nữa, đời người thật sự là không ngờ được.

Hôm sau La Duyệt Kỳ cũng không nghỉ ngơi được, Kim Đào gọi điện tới an ủi cô thật lâu.

Đến chỗ làm, mọi người hầu như đều chưa biết tin Vu Đức Thăng đã chết, La Duyệt Kỳ có thể tưởng tượng Trương Bội Ninh đã vận dụng quan hệ lớn mới có thể khống chế chuyện này mạnh mẽ lan ra, tràn đầy mặt báo, nếu là vậy không chỉ là đối với thầy mà đối với người nhà họ cũng là thêm một lần thương tâm.

Qua vài ngày trong Đài mới tuyên bố chuyện của Vu Đức Thăng, toàn bộ Đài đều sôi trào, mọi người ai cũng nuối tiếc, dù sao Vu Đức Thăng cũng có một gia đình cực kỳ hạnh phúc, hai vợ chồng mỗi ngày đều cùng đi cùng về, chuyện này không phải hủy cả gia đình họ rồi sao? Sau đó thì có chuyện gì mà không tưởng tượng được đâu, về phần vì sao xảy ra chuyện này, thật sự không ai tin là Vu Đức Thăng tự sát, càng có khả năng là trượt chân rơi xuống hơn.

Vì cảnh sát vẫn chưa chấm dứt điều tra, nên sau ba ngày Vu Đức Thăng vẫn chưa được đưa tang, thời gian đó Trương Bội Ninh cũng không đi làm, nhân viên trong Đài đều vô cùng thông cảm đả kích lớn lao mà bà phải chịu, cũng hy vọng bà sớm vượt qua nỗi đau.

La Duyệt Kỳ muốn tới nhà Vu Đức Thăng nhưng mà biết được có đến cũng không giúp được gì nên đành chờ cảnh sát chấm dứt điều tra mới đến bái tế thầy.

Hôm nay La Duyệt Kỳ đang soạn lại bài viết, Tiểu Tề cùng phòng lại dẫn theo hai người đi vào.

“Duyệt Kỳ, có hai cảnh sát đồn Hưng Phong tìm cô này.” Vừa nói vừa dẫn hai người tới trước mặt cô.

La Duyệt Kỳ vội đứng dậy: “Có chuyện gì vậy?”

“Xin chào, cô là La Duyệt Kỳ phải không? Chúng tôi là cảnh sát ở đồn Hưng Phong, phiền cô đi cùng chúng tôi đến đồn cảnh sát một chuyến, cái chết của Vu Đức Thăng còn cần thêm sự phối hợp của cô.”

Sao còn muốn hỏi chuyện này nữa nhỉ, không phải đều đã ghi chép lại rồi sao, La Duyệt Kỳ không còn cách nào đành cầm túi lên, báo với chủ nhiệm một tiếng xong đi theo hai cảnh sát ra ngoài.

Cô vừa đi vừa lo, người trong văn phòng không ai biết La Duyệt Kỳ có quan hệ với cái chết của Vu Đức Thăng, lập tức sôi nổi bàn luận.

Đến đồn cảnh sát, lại có hai cảnh sát nữ theo La Duyệt Kỳ vào phòng.

Tất cả đều ngồi xuống, một lát sau lại có người đi vào.

“Vị này là Phạm phó đồn.” Một người giới thiệu với La Duyệt Kỳ.

“La tiểu thư, tôi là phó đồn trưởng đồn cảnh sát này, họ Phạm. Hôm nay mời cô đến chủ yếu là vì cái chết của Vu Đức Thăng còn rất nhiều điểm đáng ngờ, cho nên mời cô hợp tác điều tra với chúng tôi.” Thái độ của Phạm phó đồn vô cùng thân thiết.

La Duyệt Kỳ gật đầu nói: “Vì thầy Vu, tôi nhất định sẽ hết sức phối hợp.”

Phạm phó đồn cười ha ha, “Thế là tốt rồi.”

Phạm phó đồn ngồi đối diện với La Duyệt Kỳ, dùng tay sờ cằm, nghiêm túc hỏi: “La Duyệt Kỳ, có phải trước khi Vu Đức Thăng gặp chuyện không may,cô đã gặp ông ấy không?”

Bình luận





Chi tiết truyện