chương 8/ 76

Nước Mắt Công Chúa không phải kim cương bình thường mà mang ý nghĩa rất đặc biệt với nhà họ Việt. Mẹ của cụ Việt, tức bà cố của Việt Trạch là người xuất thân từ hoàng gia nước Nga trước kia.

Viên Nước Mắt Công Chúa màu xanh là báu vật truyền đời của nhà họ Việt, trải qua mấy trăm năm, giá trị tình cảm của nó đã vượt xa giá trị kinh tế.

Năm đó, lúc mẹ của cụ Việt mang thai thì bị đuổi giết, bà cố của Nghê Gia là bạn tốt của cụ đã hi sinh tính mạng mình để cứu bạn, cũng đồng nghĩa với việc cứu mạng cụ Việt. Bà nội của Nghê Gia đã mất mẹ từ khi vẫn còn quấn tã.

Mẹ cụ Việt trao viên Nước Mắt Công Chúa gia truyền cho bà nội của Nghê Gia, cũng hứa rằng sau này nếu họ Nghê gặp chuyện khó khăn, con cháu nhà họ Việt cũng phải dốc sức giúp đỡ.

Nhưng lời hứa này chỉ có tác dụng lướn nhất khi đương sự là cụ Việt còn sống. Nếu để thêm vài thập niên, người đời sau nhà họ Việt sẽ không còn tình cảm gì với viên kim cương này nữa.

Tuy nhà họ Việt là danh gia vọng tôc, người đời sau tất nhiên sẽ tuân theo di huấn tổ tông, nhưng tới lúc đó, không có tình cảm gửi gắm, chỉ còn lời hứa hẹn khô khan, dù thế nào cũng vẫn có cảm giác hèn mọn khi khom lưng xin người cứu giúp.

Hơn nữa Mạc Doãn Nhi ở nhà họ Nghê bao năm như vậy, biết ý nghĩa quan trọng của viên kim cương này, ả đã để mắt đến nó từ lâu. Hiện giờ cả mẹ và em trai đều hướng về ả, Nghê Gia đề phòng được chốc lát, không đề phòng được cả đời.

Vậy thì dứt khoát lấy ra dùng luôn cho xong.

Dù sao KARNER nhà họ Ninh cũng vì trúng thầu lần này nên mới phát triển được ngành lưu trữ năng lượng của mình, không chỉ có thể đối đầu với Hoa thị mà còn thâu tóm cả Hoa thị lúc lụn bại sau này.

Cho nên cô nhất định phải giành lấy hạng mục Max Power.

Cụ Việt suy nghĩ chốc lát, không hỏi mục đích của cô, trái lại nói: “Tặng viên kim cương này đi, cháu không thấy tiếc sao?”.

Nghê Gia đáp hờ hững: “Cháu chỉ muốn ông mua lại viên kim cương này mà thôi. Nó là báu vật vô giá với ông, nếu thả nó ra thị trường đấu giá, ông sẽ cảm thấy đáng tiếc. Nhưng với cháu mà nói, nó chỉ là một viên kim cương bình thường, chẳng qua hơi to một chút…”.

Cụ Việt không nghĩ cô hỗn hào, ngược lại còn thấy cô chân thật đến đáng yêu, hơn nữa, ông còn bị câu nói cuối cùng của cô chọc cho thoải mái bật cười.

Việt Trạch luôn trong tình trạng không cảm xúc cũng ngước lên nhìn cô một cái, nhưng chỉ là trong chớp mắt.

Cô mạnh miệng thật!

Cụ Việt cười xong, lại hỏi: “Dù sai cũng là mang đi quyên góp, tại sao phải cố tình nói giá cao thế? 200 triệu không phải con số nhỏ đâu! Nếu cháu muốn thu hút sự chú ý của ta thì viên kim cương này cũng đủ rồi, hoàn toàn không cần nâng giá cao đến thế.”

Nghê Gia nhoẻn cười, hào quang ngạo nghễ lấn lướt hiện lên trên khuôn mặt thanh tú: “Bởi vì, thứ cháu muốn thu hút là sự chú ý của tất cả mọi người.”

Cô biết trước mặt người từng trải như cụ Việt đây, tốt nhất là nói năng thành thật thẳng thắn, không được giở trò khôn lỏi, nên từ đầu đến cuối, mỗi câu cô nói đều rất chân thành, không làm bộ làm tịch, toàn thân bất tri bất giác toát ra khí thế sừng sững:

“Cháu chỉ muốn tất cả biết, một viên kim cương trị giá 50 triệu của Nghê gia, nhà họ Việt sẵn lòng mua lại với giá 250 triệu.”

Ý cô là để mọi người chứng kiến, tình cảm qua lại giữa nhà họ Việt và nhà họ Nghê không hề tầm thường, nhà họ Việt đồng ý làm hậu thuẫn cho nhà họ Nghê.

Niềm tin thị trường sẽ tới từ chính điểm này.

Cụ Việt sâu xa nhìn cô một cái, rồi lại bất ngờ liếc nhìn Việt Trạch, khuôn mặt người nào đó như được gột nước, sạch sẽ không mang chút biểu cảm.

Cụ Việt tiếp tục nói với Nghê Gia: “Nhưng mà, 200 triệu, bé con Gia Gia này cũng ác quá đi thôi.”

Cách xưng hô “bé con Gia Gia” làm Nghê Gia ấm lòng hơn, ngượng ngùng nói: “200 triệu chỉ là tiền một chiếc trực thăng riêng của ông thôi mà. Nếu cháu báo giá thấp, thì hẳn là không tôn kính bà cố nhà họ Việt rồi ạ.”

Cô lanh miệng ứng đối, lại nói thêm, “Điều này cũng có lợi với nhà họ Việt nữa. Buổi từ thiện lần này, tất cả mọi người đều kéo giá đồ quyên góp xuống thấp. Tuy số tiền dư ra sẽ được chuyển vào tài khoản của quỹ từ thiện Tích Thủy, cũng là làm từ thiện, song khó tránh việc người khác có ấn tượng đây là ‘hối lộ’. Viên kim cương của cháu sẽ giúp giải vây hoàn cảnh khốn khó cho ông đấy ạ.”

“Ha ha ha, thú vị!” Tuy cụ Việt cảm thấy con bé này hơi xảo quyệt, nhưng lại quý cô ở chỗ thẳng thắn, không giấu giếm không làm màu, lại càng không tự cho mình thông minh, ông cười càng thoải mái, “Được rồi, nghe lời cháu.”

“Có điều”, ông thoáng dừng lại, nụ cười tắt đi trên khóe miệng, “bỏ viên kim cương ra rồi thì hãy nói xem, yêu cầu là gì nào?”.

Nghê Gia hít một hơi thật sâu: “Nhà họ Nghê muốn giành được hạng mục Max Power.”

“Được, có thể cho cháu.” Ông nói nhẹ nhàng, nhưng rồi đột nhiên chuyển đề tài, “Nhưng mà bé con Gia Gia, ta nhắc cháu một câu, cá vàng ăn nhiều quá sẽ chết. Nếu là ba bốn năm trước, Vận tải Hoa thị hoàn toàn có đủ lực nắm chắc Max Power. Nhưng mấy năm gần đây Hoa thị chảy máu chất xám, kết cấu tài sản không hợp lý, sức sản xuất thiếu hụt, tiền vốn cũng có vấn đề. Gắng gượng giành lấy hạng mục lớn như thế, nếu một khâu nào đó xảy ra vấn đề, Hoa thị có thể sụp đổ toàn bộ!”

Giọng ông tuy nhẹ mà ẩn chứa sức mạnh tựa nghìn quân: “Bé con, hiện tại điều mấu chốt không phải là ta không giao hạng mục này cho nhà họ Nghê làm, mà là nhà cháu không tiếp quản nổi. Ta không hi vọng hạng mục trợ giúp các cháu cuối cùng lại thành cái hố kéo sụp cả sản nghiệp của dòng họ Nghê.”

Sắc mặt Nghê Gia thoáng tái nhợt, nhưng cô không hoảng sợ chút nào, trấn tĩnh mỉm cười: “Cháu biết, hạn khởi động Max Power là mười lăm tháng nữa. Điều cháu muốn xin không phải ông giao Max Power cho Hoa thị ngay, mà là mong ông chờ cháu mười ba tháng”. Nghê Gia hít sâu một hơi, nói từng tiếng đầy trịnh trọng: “Cháu, em trai cháu, còn cả bà nội nữa, người nhà họ Nghê sẽ thay đổi Vận tải Hoa thị trong vòng mười ba tháng. Mười ba tháng sau, Vận tải Hoa thị nhất định có khả năng tiếp nhận Max Power!”.

Nghe vậy, cụ Việt ngẩn ra, ông nhìn thấy niềm tin trước giờ chưa từng có trong mắt cô gái hai mươi tuổi này.

Sau chừng mười giây im lặng, ông mới cất tiếng cười sang sảng: “Ha ha ha, đúng là huyết mạch nhà họ Nghê mà! Ha ha ha!”.

Câu nói này làm Nghê Gia chấn động, cách đánh giá này tương đương với Nước Mắt Công Chúa trong lòng cô!

Thì ra bà nội nói đúng, cách nhận được sự tán đồng không phải là gió chiều nào theo chiều ấy, mà là thẳng thắn tự tin làm chính bản thân mình.

Nghê Gia nghĩ thế, trong lòng ấm áp, vô thức nở một nụ cười trong sáng trên khuôn mặt nhỏ nhắn. Trong chớp mắt, gương mặt xinh đẹp của cô hoàn toàn được nụ cười thuần khiết này thắp sáng.

Việt Trạch lơ đãng ngẩng đầu, vừa khéo trông thấy khuôn miệng tươi tắn tràn đầy sức sống rạng rỡ như đóa hoa mùa hạ của cô, ánh mắt dừng lại một giây rồi lại rời đi thản nhiên như nước.

Cụ Việt nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, đôi mắt hằn đầy nếp nhăn cũng dần chan chứa ý cười, đột nhiên bảo: “Một lúc nữa, cháu và Việt Trạch hãy nhảy điệu mở màn dạ tiệc!”.

Nghê Gia cả kinh, tỉnh rụi liếc Việt Trạch một cái, lần này, khuôn mặt tuấn tú của anh có cảm xúc, nhưng mà là…

Một cái nhíu mày rất khẽ.

Lòng Nghê Gia chùng xuống, các suy nghĩ trong đầu hợp lại, sau khi xử lý với tốc độ cao, trước khi Việt Trạch mở miệng, cô đã giành nói trước với giọng điệu ôn hòa:

“Ông ơi, tuy cháu đang cố gắng học nhưng khả năng khiêu vũ của cháu thật sự không tốt lắm. Hơn nữa thân phận hiện giờ của cháu còn nhiều bất tiện, chưa được đại đa số người chấp nhận, nên cháu hi vọng điệu nhảy đầu tiên của cháu trước mặt công chúng phải thật hoàn hảo. Dù sao lời nói cử chỉ của cháu sau này cũng đại diện cho hình ảnh của nhà họ Nghê.”

Nghe cô nói xong câu này, cụ Việt càng cảm thấy cô biết đạo lý, có chừng mực, song Nghê Gia lại phát hiện ra mình lỡ lời nói hớ mất rồi.

Bởi vì, ánh mắt Việt Trạch chợt lóe lên, trong mắt có nét cười kì dị, pha lẫn với chút móc mỉa nhạt nhòa.

Đúng rồi, lời nói cử chỉ của cô đại diện cho hình ảnh của nhà họ Nghê, nhưng mới mấy chục phút trước thôi, cô vẫn còn nói: “Tôi sẽ dùng tiền mời đám gái bán hoa cao cấp ấy đến, ngủ với bạn trai hiện tại hoặc sau này của các cậu, từng người từng người một!” với đám bạn học. Nói xong cô còn rút một ly Black Maria từ đỉnh đầu một người bạn khác xuống.

Nghê Gia vô cùng khó xử, cũng có chút xấu hổ, tuy nhiên cô không hối hận về hành động của mình với Diêu Phi, cô chỉ hối hận đáng lẽ không nên ra vẻ giữ gìn hình tượng như thế.

Nhưng cụ Việt không phát hiện ra điều đó, chỉ khen Nghê Gia vài câu rồi nói đùa giữ sĩ diện cho cháu trai mình. “Vậy thì không ép cháu nữa, coi như Việt Trạch nợ cháu một điệu nhảy vậy.”

Việt Trạch đưa mắt nhìn ông nội như muốn nói, ông đừng vẽ chuyện để giải vây cho cháu nữa được không?

Nghê Gia cảm thấy rất vui, vừa hay đây, cô đã nghĩ kĩ từ trước, không ngờ cụ Việt lại trùng hợp nhắc tới như thế. Cô liền nắm bắt cơ hội, ra vẻ có lỗi vì ban nãy đã từ chối, nói: “Sắp tới, cháu và em trai có tổ chức tiệc sinh nhật. Đến lúc đó, Việt Trạch có thể trả cho cháu điệu khiêu vũ mở màn không ạ?”.

Trên thực tế, cô rất cần Việt Trạch xuất hiện trong buổi tiệc sinh nhật mình, nếu còn nhảy cùng cô một điệu thì càng tốt. Buổi tiệc sinh nhật hai mươi tuổi này cô sẽ ra mắt lần đầu với giới thượng lưu, nếu cháu trai nhà họ Việt nâng cô lên, mức độ được coi trọng của cô sẽ tăng lên theo cấp số nhân.

Kiếp trước, trong buổi tiệc sinh nhật hai mươi tuổi của cô, nhà họ Việt chỉ có một cô gái con chú con bác đến, còn Ninh Cẩm Niên được bà nội mời đến nhảy mở màn với cô thì hoàn toàn chìm đắm trong sự dịu dàng của Mạc Doãn Nhi mà quên sạch mọi thứ.

Nghê Gia nói xong, có phần căng thẳng, ánh mắt chuyển đi chuyển lại giữa Việt Trạch mặt lạnh như tiền và ông nội đang tươi cười ôn hòa.

Việt Trạch không nói gì, nhưng cụ Việt lại mau mắn trả lời: “Được, được chứ! Đến lúc đó, Việt Trạch sẽ đi”.

Việt Trạch: “…”.

Nghê Gia lập tức cảm ơn, giống như sợ Việt Trạch sẽ kháng chỉ. Phản ứng nhanh nhẹn khác thường này làm anh lại liếc cô thêm cái nữa.

Tâm trạng Nghê Gia rất tốt, mọi mục tiêu đến đây hôm nay đều hoàn thành rồi, hơn nữa còn vượt cả mong đợi, cô nói với cụ Việt thêm vài câu nữa rồi lấy lí do ra ngoài trước.

Đi ra cửa, trong lòng bàn tay Nghê Gia đã ướt đầm mồ hôi.

Bình luận





Chi tiết truyện