Mạc Doãn Nhi sửng sốt, hình như đã đoán được Tống Nghiên Nhi muốn giở trò quỷ gì, nhưng ả còn chưa kịp cản Ninh Cẩm Niên, hắn đã đi trước một bước cười sang sảng: “Cô Tống Nghiên Nhi đến khiêu chiến, cho dù tôi không dám cũng phải nhận”.
Mạc Doãn Nhi mặt trắng bệch.
Tống Nghiên Nhi như vô tình đưa mắt nhìn ả rồi ngồi xuống.
Cô nàng nhấc chân, nghiêng hông, chống nửa khuỷu tay lên bàn đánh bạc, lớp lụa mỏng trượt trên làn da mịn màng. Thân hình cô nàng từ trên xuống dưới chỗ cong cần cong chỗ thẳng cần thẳng, ánh mắt Ninh Cẩm Niên khựng lại một giây rồi mới dời lên bàn.
Tống Nghiên Nhi ra vẻ không hay biết gì, còn mở to mắt, khẽ giọng cười trêu: “Anh Ninh Cẩm Niên đẹp trai hơn trước kia nhiều”.
Ninh Cẩm Niên vì nghe thấy câu này mà quay sang nhìn cô nàng, mà Nghiên Nhi còn chưa dứt lời đã dùng ánh mắt kinh ngạc và tán thưởng chạy dọc từ lồng ngực để trần xuống thắt lưng Ninh Cẩm Niên, tràn trề tình ý khen, “Không ngờ vóc dáng của anh lại đẹp thế, rất đàn ông”.
Nghê Gia chấn động, quả nhiên là tạm biệt kẻ sĩ ba ngày, gặp lại phải nhìn bằng con mắt khác, Tống Nghiên Nhi học tập thủ đoạn tán tỉnh bài bản ghê, lại còn dám trêu ghẹo người đàn ông của Mạc Doãn Nhi ngay trước mặt bao người. Mạc Doãn Nhi tuy vẫn giữ nụ cười, nhưng bàn tay siết chặt đã để lộ tâm trạng của ả, có lẽ chỉ muốn nhào tới cắn xé Tống Nghiên Nhi.
Mọi gã đàn ông đều thích được người đẹp khen, huống chi Tống Nghiên Nhi còn dùng giọng điệu mềm mại như gió xuân thế này.
Ninh Cẩm Niên liền khoan khoái tươi cười: “Trước kia tôi cũng chưa từng thấy Nghiên Nhi mặc áo tắm hai mảnh, hôm nay được thấy, quả nhiên là sáng bừng cả mắt. Nhưng nói thật, dáng của Nghiên Nhi vẫn tuyệt như thế.”
Nghe hắn vô thức đổi xưng hô thành “Nghiên Nhi” một cách thân mật, Tống Nghiên Nhi cong môi cười, lại giả vờ vô tình liếc nhìn Mạc Doãn Nhi. Ả tập trung tinh thần vào bàn đánh bạc, trên mặt không có bất kì thay đổi cảm xúc nào.
Nhưng trong lòng ả đã cuộn trào, có là đứa ngốc thì cũng nhìn ra Tống Nghiên Nhi đang dụ dỗ Ninh Cẩm Niên. Tống Nghiên Nhi thật đê tiện, vừa dính lấy Tôn Lý xong, còn ăn trong bát đã ngó vào nồi, cố tình muốn tranh với ả để ả tức chết hay sao? Chỉ chút mánh lới cỏn con này có thể làm Ninh Cẩm Niên mắc câu ư? Nực cười!
Nghê Gia đứng bên thấy thế, chợt nổi hứng, ngồi xuống cạnh Tống Nghiên Nhi. Cô ung dung cầm ly champagne, vừa uống rượu vừa xem cuộc đấu.
Mạc Doãn Nhi thấy Nghê Gia, lửa giận dành cho Tống Nghiên Nhi đã vơi đi phần nào. Lần này nếu không nhờ ả thông minh, đoán được Tưởng Na sẽ giở trò thì hiện giờ Ninh Cẩm Niên của ả đang ngủ thẳng cẳng cạnh Nghê Gia rồi.
Tuy ả vẫn biết Tưởng Na sẽ ngấm ngầm nhúng tay vào, nhưng lúc biết Tưởng Na muốn làm ra chuyện này ả cũng giật mình khiếp sợ. May mà Ninh Cẩm Nguyệt ngu ngốc, tạo ra sơ hở lớn, ả mới có cơ hội. Bằng không…
Mạc Doãn Nhi nhìn Nghê Gia, ánh mắt nặng trĩu. Theo những gì ả thấy, Nghê Gia cũng rất thích Ninh Cẩm Niên, ả lại càng không thể để Nghê Gia thực hiện được âm mưu.
Nghê Gia lại chẳng buồn trông sang chỗ ả, ngược lại còn giục Tống Nghiên Nhi bắt đầu nhanh lên.
Tống Nghiên Nhi vuốt mấy viên xúc xắc trong tay, cười với Ninh Cẩm Niên: “Cược tiền thì chẳng mới mẻ gì hết. Chúng ta cược cái khác đi?”.
Ninh Cẩm Niên bị vẻ cố tình bí ẩn của cô nàng làm cho hào hứng, đương nhiên sẽ hùa theo: “Muốn cược gì?”.
Tống Nghiên Nhi chống má, ngẫm nghĩ chừng mươi phút, nói: “Thế này đi, chúng ta đặt cược, nếu tôi thắng, anh phải đi cùng tôi cả đêm nay, tôi bảo anh làm gì, anh phải làm nấy, đồng ý không?”.
Ninh Cẩm Niên sững sờ, không biết nên trả lời thế nào, nhưng đối diện với sự chủ động tấn công của người đẹp thùy mị như Tống Nghiên Nhi, trong lòng hắn cuộn lên niềm hưng phấn và kích động kì lạ.
Mạc Doãn Nhi nghe thế, cười hừ một tiếng, tốt bụng nhắc nhở: “Tống Nghiên Nhi, tôi thấy anh Tôn Lý chắc là bạn trai của cậu nhỉ? Cậu không sợ anh ấy giận sao?”.
“Chỉ là bạn bè thông thường thôi, không tính là bạn trai.” Tống Nghiên Nhi đã có chuẩn bị từ trước, trả lời rành rọt đâu vào đấy, liếc mắt tới chỗ Ninh Cẩm Niên, “Hơn nữa, tôi muốn anh Ninh đây đi theo tôi cả đêm, chỉ để bóp vai đấm lưng cho tôi thôi, không được à?”.
Ninh Cẩm Niên đương nhiên biết Tống Nghiên Nhi nói thế chỉ là lấy cớ, sao có thể chỉ đấm lưng thôi được? Tuy nhiên giờ hắn còn chưa rõ tình cảm dành cho Tống Nghiên Nhi là gì, nhưng cô nàng quả thực rất nóng bỏng, hắn chẳng tội gì từ chối.
Hắn gật đầu, ra vẻ ung dung cười: “Được thôi, còn nếu tôi thắng, đêm nay Nghiên Nhi sẽ phải đấm lưng cho tôi cả đêm”.
Nghê Gia: “…”. Tôi cất công chạy đến đây, chỉ để nghe các người nói mấy câu này thôi à?
Mạc Doãn Nhi nghiến răng, cười cứng ngắc. Còn Nghê Gia thì cảm thán, rốt cuộc Ninh Cẩm Niên đặt Mạc Doãn Nhi ở đâu? Hay là hắn chỉ cần chiếm được tấm thân mà không cần để ý đến trái tim à?
Mấy gã đàn ông này thật tình…
Tống Nghiên Nhi chọn khu 8, 5, 3 để rót tiền, còn Ninh Cẩm Niên chọn 1, 2, 7. Đợi sau khi nhân viên cầm thước dài phân chia chỗ chips xong, phần nhiều nhất nằm ở khu của Tống Nghiên Nhi.
Tống Nghiên Nhi vỗ tay: “Chỉ chơi một ván thôi, tôi thắng rồi”.
Mạc Doãn Nhi bí xị không nói một lời.
Ninh Cẩm Niên lại mỉm cười, tỏ vẻ bất đắc dĩ lắc đầu nhưng nom có vẻ vui vẻ nhiều hơn: “Đêm nay tôi để sẽ mặc Nghiên Nhi xử trí”.
Không ngờ Tống Nghiên Nhi lại biếng nhác đứng dậy, nhìn Ninh Cẩm Niên từ trên cao, cười vừa dịu dàng vừa láu lỉnh: “Chỉ là trò chơi thôi, cho anh nợ đấy. Hôm nào tôi nhớ ra sẽ tìm anh đòi lại”.
Nghê Gia cũng đứng dậy, không khỏi thầm khâm phục Tống Nghiên Nhi, nếu cô nàng qua đêm luôn với Ninh Cẩm Niên, có lẽ hắn sẽ quên cô nàng rất nhanh. Nhưng cô nàng từ chối thì lại hoàn toàn khác, chỉ sợ trong lòng Ninh Cẩm Niên sẽ luôn có một tảng đá lớn, đủ để hành hạ hắn một thời gian rồi.
Quả nhiên, khi Nghê Gia bỏ đi có liếc Ninh Cẩm Niên một cái, hắn đang dán mắt nhìn theo bóng lưng trần của Tống Nghiên Nhi, còn lộ vẻ thèm thuồng rõ ràng.
Nghê Gia và Tống Nghiên Nhi cùng đi về phía bể bơi, Tống Nghiên Nhi chợt hỏi: “Cậu biết vì sao ban nãy mình và Ninh Cẩm Niên đánh bạc, phản ứng của Mạc Doãn Nhi lại không gay gắt lắm không?”.
Nghê Gia không có hứng: “Chẳng phải cô ta vẫn luôn như thế trước mặt đàn ông à?”.
“Vì lúc ấy Tôn Lý đang đứng sau lưng mình không xa”, Tống Nghiên Nhi xoay xoay mảnh bạc lấp lánh trên vòng tay, “mình nhìn thấy hình phản chiếu trên ly thủy tinh”.
Nghê Gia vẫn chẳng hứng thú, trả lời qua loa: “Cậu chơi bạc với Ninh Cẩm Niên thế này, không sợ Tôn Lý ghen à?”.
“Thì đã sao?” Tống Nghiên Nhi ôm bả vai, cười khẩy. “Những gì có thể lấy được ở chỗ Tôn Lý, mình đã lấy cả rồi. Đã không còn lợi ích nữa thì mình và anh ta cũng chẳng cần bên nhau. Sau này mình thèm vào hầu hạ phục dịch anh ta, trừ phi anh ta có thứ gì đó mình cần”.
Giờ Nghê Gia mới quay đầu nhìn cô nàng, cảm thấy Tống Nghiên Nhi đã thay đổi từ đầu đến chân. Một cô gái luôn ngây thơ đơn giản đến mức hơi ngốc ngếch, hình như còn chưa từng có mối tình thật sự nào, vậy mà ánh mắt đã biến chất khi nhìn vào kiểu quan hệ tình cảm này.
Nghê Gia không khỏi cảm khái: “Tôi chỉ thấy nếu vì những thứ cậu nói, ví dụ như trả đũa Mạc Doãn Nhi mà cậu phải dâng mình cho Tôn Lý thì thật không đáng”.
Cô nói rất nhẹ nhàng, nhưng không chút thương xót nào, dù sao đây cũng là lựa chọn của Tống Nghiên Nhi.
Tống Nghiên Nhi cũng không bất ngờ, bình thản lắc lắc mái tóc dài: “Anh ta tưởng anh ta ngủ với mình, nhưng mình lại cho rằng là mình ngủ với anh ta. Bản thân thấy có lợi là được rồi. Dù sao anh ta cũng chẳng phải người tốt, mà mình cũng không băng thanh ngọc khiết gì”.
Nghê Gia không lấy gì làm lạ, cũng không dừng bước. Mấy câu ban nãy của Ninh Cẩm Niên đã tiết lộ đủ nhiều tin tức rồi.
Tống Nghiên Nhi thấy cô mặt mày vô cảm không phản ứng gì, bất thình lình nói: “Nghê Gia, cậu thật sự không hề quan tâm đến bất cứ chuyện gì của mình sao? Cho dù mình nói gì đi nữa, cậu mãi mãi vẫn giữ vẻ không liên quan, cậu có biết làm thế khiến lòng người khác lạnh lẽo lắm không?”.
Nghê Gia nhìn cô nàng, cười thầm bất đắc dĩ: biểu cảm của tôi khiến lòng cậu lạnh lẽo, còn hơn cậu chuyên làm những việc khiến lòng tôi lạnh lẽo.
Nghê Gia thờ ơ đáp: “Biết hết rồi có gì mà quan tâm nữa? Không cần cậu nói, tôi cũng nhận ra, quan hệ giữa cậu và Ninh Cẩm Niên thân mật hơn nhiều so với những gì hai người thể hiện bên ngoài. Không biết chừng hai người đã ngủ với nhau rồi cũng nên”.
Lần này đến phiên Tống Nghiên Nhi kinh ngạc, sau một hồi ngây ra, cô nàng chợt nở nụ cười: “Đúng vậy đấy”. Giờ khắc này, khuôn mặt tươi cười của cô nàng cô độc như muốn chìm lút vào trong bóng tối.
Nghê Gia im lặng nhìn cô nàng, không nói nửa lời.
Tống Nghiên Nhi năm nay hai mươi, Ninh Cẩm Niên hai tư.
Ba năm trước, Ninh Cẩm Niên đã là kẻ bụng dạ khôn lường mặt mày nhã nhặn bước chân vào xã hội, còn Tống Nghiên Nhi mới chỉ là cô nữ sinh ngây thơ. Rất lâu về trước, bọn họ là anh trai em gái trong các gia tộc bạn bè.
Đã bao năm rồi, nhưng Ninh Cẩm Niên còn chưa cho Tống Nghiên Nhi một cái danh “bạn gái”, những gì hắn bố thí cho cô nàng chỉ là chút điều tiếng và chăm nom vụn vặt, cùng với sự ghép đôi và trêu chọc của người trong giới thượng lưu.
Nghê Gia đứng cạnh bể bơi sóng gợn lăn tăn, hơi nước se se lạnh.
Tống Nghiên Nhi nhìn bầu trời, thở dài thườn thượt: “Năm đó cũng là mùa hè, cũng là khi nhập nhoạng thế này, hắn đặt mình lên cái bàn cuối cùng trong phòng học…”.
“Gia Gia, các cậu đều cho rằng mình quấn lấy Ninh Cẩm Niên, còn hắn không thích mình. Nhưng nếu mình nói, lần đầu tiên mình không biết gì cả, là hắn hướng dẫn mình, cậu có tin không?”
Nghê Gia ôm cánh tay, khuôn mặt tĩnh lặng nhìn mặt nước đang dần đen đặc như một bức tranh tô đẫm mực. Bể bơi vốn có màu xanh lam như bị ai đổ mực vào, càng lúc càng đục.
“Hôm đó bắt đầu từ khi mặt trời xuống núi, cho đến khi mặt trăng ló dạng và các vì sao cũng lên đèn.” Tống Nghiên Nhi nghiêng đầu, nhìn lên những vì tinh tú thưa thớt trên nền trời, “Rất lâu rất lâu, mình thấy rất đau nhưng cũng rất vui. Bởi anh Cẩm Niên nói thích mình, nói làm chuyện này là cách bày tỏ thích một người, chuyện này là chuyện tất cả mọi người thích nhau đều phải làm”.
“Cậu xem, mình ngoan không, luôn thích hắn, luôn tin tưởng những lời hắn nói. Ba năm qua, hắn có việc thì gọi hết việc thì đuổi, mình vẫn tung tăng vui vẻ.” Môi Tống Nghiên Nhi run lên, “Ngay cả hôm sinh nhật hai mươi tuổi của cậu, mình và hắn còn một lần phía sau núi nhà cậu”.
Khi đó, hắn đã mập mờ với Mạc Doãn Nhi rồi. Nghê Gia nhíu mày, cảm thấy buồn nôn.
Tống Nghiên Nhi vẫn đang tự mình độc thoại: “Giờ ngẫm lại, mình đúng là con ti tiện, lại còn ngu xuẩn. Mình luôn cố chấp cho rằng chỉ có thể làm chuyện này với người mình thích, còn với người không thích thì tuyệt nhiên không thể làm. Nhưng đến tuần trước mình mới phát hiện ra, giờ cũng có thể dùng cách này với những người mình không thích, như Tôn Lý chẳng hạn. Mình cũng đã biến chất phải không?”.
Nghê Gia vốn còn có chút đau thương, nhưng nghe đến đây, cô nhếch môi, ánh mắt nghiêm nghị: “Bất kể cậu có biến chất hay không thì với tôi mà nói cũng vậy cả thôi. Cậu trước kia không biết sống cho ai, nhưng cậu bây giờ chắc chắn cũng không sống cho mình, nên cậu trước và sau đều khiến tôi không thích nổi”.
Tống Nghiên Nhi tròn mắt nửa giây, cười vừa ngọt vừa đắng, khôi phục lại vẻ ngạo nghễ vừa rồi: “Ai cần cậu thích, mình thích mình là được”.
Nghê Gia cũng không kinh ngạc, trái lại bật cười: “Cậu có thể nói thế là tốt rồi, xem ra cậu vẫn có chút tiến bộ. Chúc mừng cậu không còn giống trước kia nữa, coi bình luận của người khác như mục tiêu mà cắm đầu đuổi theo”.
Tống Nghiên Nhi thoáng sửng sốt, rồi lại cười tiếp. Cô nàng hít sâu một hơi, lòng thầm hừ một tiếng lạnh lẽo.
Ninh Cẩm Niên, Mạc Doãn Nhi, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho các người.
Vừa rồi nói chuyện với Tống Nghiên Nhi nên Nghê Gia nhìn Ninh Cẩm Niên thêm vài lần. Cô vốn tưởng hắn tuy tàn độc nhưng cũng thật lòng với Mạc Doãn Nhi, giờ xem ra, còn lâu mới được như thế.
Mà khả năng dỗ dành phụ nữ của hắn tuyệt nhiên đã dày công tôi luyện, bằng không Tống Nghiên Nhi sao có thể ngây ngô lén lút duy trì quan hệ thể xác với hắn bao năm như thế.
Thằng cha này đúng là cặn bã hạng nhất.
Nghê Gia đưa mắt nhìn đống trai gái đang đùa giỡn vui chơi dưới bể bơi mà chẳng có hứng vui theo. Không biết Tần Cảnh và Doãn Thiên Dã đi đâu làm gì mà đã rời đi trước khi bữa tiệc bắt đầu, còn Việt Trạch đến giờ vẫn chưa thấy tăm hơi. Nghê Gia muốn ít nhất cũng phải để anh ngắm cô mặc bikini, nếu không ai ở buổi tiệc cũng được nhìn mà bạn trai lại không được thì tủi thân anh quá.
Chờ một lúc, Nghê Gia lại cảm thấy mệt rã rời, quay đi định bụng đến phòng nghỉ ngồi một lát.
Từ bờ cát lên hành lang lát đá cẩm thạch, Nghê Gia rẽ vào khu nhà theo phong cách châu Âu, vì muốn tìm một phòng yên tĩnh nên cô đi sâu vào trong thêm vài bước. Không ngờ cô lại nghe thấy một chuỗi âm thanh kì lạ vọng ra từ một phòng nào đó. Giọng đàn ông gầm khẽ thô lỗ, giọng phụ nữ thở gấp triền miên quanh quẩn trong hành lang hết đợt này đến đợt khác, kéo dài mãi không dứt.
Nghê Gia thấy lông tơ trên người dựng đứng, do dự định vòng theo đường cũ trở ra, thì bỗng nghe tiếng kêu quen tai.
Nghê Gia suýt thì nôn mửa, Ninh Cẩm Niên và Mạc Doãn Nhi có cần phải đói khát thế không?
Nghê Gia nghĩ nghĩ, nhún vai quay lưng bỏ đi.
Nhưng một giây sau, tiếng nói mạnh mẽ khàn khàn của người đàn ông truyền tới: “Thoải mái không? Kêu to lên chút nữa!”.
Cơ thể còn chưa quay đi hết của Nghê Gia chợt cứng đờ, không phải Ninh Cẩm Niên?
Cô rón rén chạy gần đến cửa sổ.
Những tiếng rên rỉ của phụ nữ vang lên hết chập này đến chập khác, Nghê Gia cau mày, Mạc Doãn Nhi làm cái quái gì thế?
Gã đàn ông xa lạ này là ai?
Cô không nhịn được ghé mắt vào trong nhìn thử, không ngờ lại là Tôn Lý.
Nghê Gia cau mày, nhìn khuôn mặt có vẻ mê man của Mạc Doãn Nhi, chợt hiểu ra, lẽ nào cô ả bị chuốc thuốc?
Sao có thể?
Nghê Gia thấy Tôn Lý định quay đầu qua, lập tức tránh đi nhưng lại nhìn thấy trên cửa sổ có một món đồ bé tẹo, camera ống kính lỗ kim?
Nghê Gia lạnh cứng sống lưng, những tên này thật độc ác. Cô hoảng hốt quay đầu bỏ đi, không biết xuyên qua mấy khúc hành lang, đi về hướng nào, nhưng đến một phòng nọ lại nghe thấy tiếng hít thở yếu ớt của phụ nữ một lần nữa.
Quả nhiên tham gia tiệc thì không nên tới những nơi có phòng riêng…
Lần này không nên dừng lại làm gì, cô dợm bước đi nhưng lại thấy không ổn, hình như chỉ có tiếng phụ nữ, hơn nữa không giống như đang hưởng thụ mà giống đau khổ bất lực hơn.
Nghê Gia lại lo chuyện bao đồng, đẩy cửa vào, ngọn đèn của buổi tiệc trên bờ biển đằng xa hắt vào cửa sổ sát đất trong phòng tù mù. Một người phụ nữ nằm gần cửa sổ, ý thức mơ hồ, một gã đàn ông ngồi xổm bên cạnh sờ mó cô ta.
Chắc chắn là cô gái này cũng bị chuốc thuốc giống Mạc Doãn Nhi, thằng đê tiện tởm lợm này!
Nghê Gia nghiến răng, bước lên vài bước, nhằm thẳng vào đầu y mà sút.
Tên kia như có mắt sau gáy, tức thì né được, lăn tròn một vòng rồi đứng lên rất nhanh: “Ai đó?”.
Y còn chưa nói xong, Nghê Gia đã nghiến răng kèn kẹt: “Mấy thằng thối tha chúng mày dùng thuốc để cưỡng bức đàn bà con gái, đúng là bọn ghê tởm cặn bã thấp hèn. Lũ khốn khiếp như chúng mày tốt nhất là nên tuyệt đường con cháu”.
Nghê Gia còn chưa dứt lời đã đá về đằng trước, mạnh mẽ cắt ngang cổ y. Tên kia né rất lẹ, vòng ra sau lưng cô nhanh như cắt, túm chặt bả vai cô.
Y cười cợt bên tai cô: “Dáng ngon lắm, chân cũng đẹp”.
Nghê Gia điên tiết, nâng đầu gối, đưa chân ra đằng sau đá thẳng vào háng tên kia. Y vội vàng né, Nghê Gia thoát khỏi sự kìm kẹp, không do dự bồi thêm một cú đá nữa.
Lần này y không thoát được, trúng một đòn đau, bị cô đá ngã xuống đất. Nhưng lúc ngã xuống, y kéo theo cả áo sơ mi của Nghê Gia…
Nghê Gia không nén nổi tiếng thét “A!!!” chói tai, bị y kéo ngã xuống, áo sơ mi bị đứt mất vài cúc. Cô một tay thô bạo hất tay y ra, tay kia chống người nhanh chóng nhảy bật ra xa, còn cực kì nham hiểm đạp cho y một cái rồi mới sang xem tình hình của cô gái kia.
Nghê Gia đi đến, nhờ những ánh đèn bên ngoài mới nhìn ra, cô gái nằm dưới đất không ngờ lại là Liễu Phi Phi.
“Mày có biết cô ấy vẫn còn là trẻ vị thành niên không?”. Nhớ tới những gì mắt thấy tai nghe khi nãy, Nghê Gia không nén nổi cơn tức, quay đầu lại quát: “Bọn đàn ông chúng mày rốt cuộc coi phụ nữ là gì? Lúc không lo được nửa người dưới thì chuốc thuốc, phụ nữ là công cụ trút tình của chúng mày à? Sao không đi làm lợn giống hết đi?”.
Trong bóng tối tĩnh mịch, đột nhiên truyền đến một tiếng cười.
Lại còn cười? Nghê Gia siết nắm đấm, hôm nay cô nhất định phải đánh cho thằng đê tiện coi thường phụ nữ này nát như tương!
“Nghe nói Liễu Phi Phi hại em và em trai em suýt nữa bị Liễu Phi Dương giết chết?” Y đi tới, tò mò, “Vì sao em còn muốn giúp cô ta?”.
Nghê Gia sửng sốt, sao y lại biết chuyện này?
Ánh đèn của bữa tiệc ngoài kia chiếu lên khuôn mặt y, khuôn mặt thờ ơ mà không mất oai phong hiện lên trong vầng sáng lờ mờ. Giờ Nghê Gia mới nhìn rõ, người cô vừa đá điên cuồng không ngờ lại là chủ nhân bữa tiệc này – Tôn Triết.
Tôn Triết nhìn cô, mỉm cười: “Thân thế, à, thân thủ của cô Nghê Gia rất tốt”.
Nghê Gia cụp mắt, không đáp lại y. Mới lần đầu gặp mặt đã thế này, có chào hỏi hay nịnh hót giờ cũng vô dụng, đi thẳng vào vấn đề cho rồi.
Nghê Gia ngước mắt, vô cùng bình tĩnh: “Tôi muốn mua lại một phần hoặc tất cả 8% cổ phần của Hoa thị nhà họ Nghê mà anh Tôn đang nắm giữ”.
Biểu cảm của Tôn Triết như nghe chuyện cười: “Em cho là em muốn mua thì tôi sẽ bán cho em? Cô Nghê đây đúng là ngây thơ quá”.
“Đương nhiên tôi biết anh sẽ không bán, tôi chỉ hy vọng ngày mai sau khi tôi đến ngồi ở phòng VIP số 5 của anh Tôn, anh có thể cho tôi một cơ hội khiêu chiến anh.” Nghê Gia cười rất đúng mực.
“Khiêu chiến tôi?” Tôn Triết nhíu mày, cảm giác như mình bị coi thường, chỉ vào cô, “Em? Khiêu chiến tôi?”.
“Đúng!” Nghê Gia trả lời, giọng chắc nịch. “Tôi, khiêu chiến anh!”.
Tôn Triết thấy Nghê Gia không hề e dè nhìn thẳng vào mình, trong đôi mắt trong veo không toát ra vẻ sợ hãi nào, y bật cười: “Buổi tiệc này do Tôn Lý sắp xếp, nói thật tôi cũng không thích. Nếu em nội trong nửa giờ có thể khiến chú ấy hoãn buổi tiệc này, tôi sẽ cho em cơ hội”.
“Nói lời phải giữ lấy lời.” Nghê Gia khẽ nhếch môi, không hề do dự nhấc điện thoại cố định đặt trên bàn lên, bấm số: “Alo, xin chào, nghe nói cảnh sát Macau đang truy quét ma túy giấy LSD rất gắt phải không ạ? Vâng, tôi đang ở khu vực tiền sảnh cạnh bể bơi số 4 của Venetian, phiền các anh đến đây bắt người được không? Cảm ơn các anh đã cống hiến vì trị an của Macau và nền hòa bình của thế giới. Chào các anh”.
LSD (Lysergic acid Diethylamide) là một loại ma túy gây ảo giác mạnh, được chế dưới dạng viên con nhộng, viên nén, chất lỏng… sau đó tẩm vào giấy dạng ô vuông nhỏ, thường sử dụng bằng cách dán vào lưỡi.
Nghê Gia gác máy, bình tĩnh nhìn y: “Anh nói nửa giờ? Tôi rút ngắn lại chỉ dùng mười phút, không sao chứ?”.
Lúc Tôn Triết nghe nội dung cuộc gọi của Nghê Gia, mắt y tràn ngập kinh ngạc, vốn muốn ngắt điện thoại của cô, nhưng không ngờ cô lại liến thoắng nói xong luôn rồi.
Cô nhóc con này gây họa lớn rồi, lại còn rất bình tĩnh, đúng là liều lĩnh.
Sau khi câm nín mấy giây đồng hồ, Tôn Triết bế thốc Liễu Phi Phi đang nằm dưới đất lên xông ra ngoài, còn ngoái đầu lại nói với Nghê Gia: “Cách xa cái điện thoại đó nhanh lên, càng xa càng tốt. Nếu chậm vài phút nữa, bị người ta tra ngược lại thì không ai cứu được em đâu”.
Bình luận
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1