chương 28/ 76

Núi Kiêm Gia nằm ở mạn Bắc thành phố, bởi chân núi có rất nhiều nhà kho trang bị đầy đủ, có một dạo là nơi tập trung giao dịch hàng hóa quy mô lớn nên rồng rắn lẫn lộn. Vài năm nay, nơi này thường xảy ra những cuộc giao tranh bang phái lớn, thi thoảng cũng có vài đám tép riu sống mái với nhau. Dần dà, lượng hàng hóa trao đổi giảm xuống, trái lại trở thành nơi tích hàng của các băng đảng xã hội đen.

Xe của Nghê Gia bám theo Nghê Lạc từ đằng xa, rồi lại theo đuôi cậu đi vào kho hàng số 9.

Đi suốt dọc đường cô vẫn lấy làm lạ, Liễu Phi Phi và Nghê Lạc đã đường ai nấy đi từ lâu, chia tay trong hòa bình không dính dáng gì đến nhau nữa, sao anh trai Liễu Phi Dương của cô ta còn tìm Nghê Lạc?

Kể ra thì bọn họ cũng có thể coi là họ hàng nhờ Tống Nghiên Nhi bắc cầu. Mẹ Tống Nghiên Nhi là bác của Nghê Gia, còn cha của cô nàng lại là bác của Liễu Phi Phi.

Năm xưa nhà họ Tống sa sút, Tống Minh kết thông gia với nhà họ Nghê để cứu lấy xí nghiệp của dòng họ, em gái của Tống Minh thì lấy ông chủ Liễu của một công ty tư nhân loại nhỏ. Công ty phát triển không lớn mạnh, nhìn cũng không thấy có tương lai.

Sau khi Liễu Phi Dương tiếp quản, gã ngấm ngầm đi buôn lậu theo đại ca xã hội đen, tình hình làm ăn của nhà họ Liễu mới có chút khởi sắc.

Sau khi Tống Minh khuếch trương công ty thành công, liền đối xử tệ bạc với người vợ kết tóc, làm quan hệ giữa hai nhà Nghê, Tống xấu đi, mà nhà họ Liễu thân với nhà họ Tống đương nhiên cũng chẳng ưa gì nhà họ Nghê.

Người nhà họ Nghê thấy việc buôn lậu của họ Liễu rất vô sỉ, đôi bên đều ngứa mắt nhau.

Nghê Gia hoàn toàn tin rằng, nếu Nghê Lạc có chọc gì Liễu Phi Dương, gã mà hạ thủ thì tuyệt đối không lưu tình. Một gã xã hội đen hai mươi bảy tuổi đấu với một cậu thiếu niên siêu ngố mới đôi mươi, dùng đầu ngón chân mà nghĩ cũng biết là ai bị hạ knock-out rồi.

Sau khi Nghê Lạc đi vào, Nghê Gia cũng cúi thấp người lom khom dò xét bên trong. Đã hơn tám giờ sáng, trong kho hàng nhập nhòa, bóng dáng đơn độc của Nghê Lạc nom càng không vững chãi.

Trong kho hàng, trừ Liễu Phi Dương, còn có cả Liễu Phi Phi.

Khác với vẻ lão luyện khi đứng trước mặt đàn ông lúc bình thường, hôm nay Liễu Phi Phi chân tay lóng ngóng cúi gằm mặt xuống, giống như làm sai điều gì đó đang sợ bị phạt.

Nghê Gia không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.

Nghê Lạc lên tiếng trước, nghe rất bực mình: “Không phải mày muốn nói cho tao biết cái ảnh kia từ đâu ra à? Liễu Phi Phi đến đây làm gì?”.

Liễu Phi Phi mất tự nhiên, liếc nhìn Nghê Lạc, nhõng nhẽo nói với anh mình: “Anh à, thôi bỏ đi, mình về đi!”.

“Em im miệng cho anh!” Liễu Phi Dương gầm khẽ, giọng nói bực bội văng vẳng trong kho hàng trống không, rất đáng sợ, “Sao nhà họ Liễu lại sinh ra thứ vô dụng như em? Bị ức hiếp như thế mà vẫn chịu đựng?”.

Nghê Lạc đại khái đã hiểu mình bị lừa rồi. Nghê Gia ở nhà có một mình, không khéo có khi đã bỏ đi rồi, sau này cậu không tìm được cô nữa.

Cậu nóng máu, “Liễu Phi Phi, cô điên à?”, rồi xoay người toan bỏ đi.

Liễu Phi Phi vội hét: “Em có thai rồi!”.

Nghê Lạc điên tiết gào lại: “Cô có thai thì liên quan gì đến tôi”. Cậu còn chưa nói xong, Liễu Phi Dương đã đẩy cậu, “Mẹ kiếp, mày ăn nói cho nó cẩn thận!”.

Nghê Lạc càng tức hơn, đẩy tay gã ra, “Tao đã chia tay với em gái mày từ năm tháng trước rồi. Con của nó với đứa nào thì chờ đẻ ra đi xét nghiệm ADN sẽ biết ngay!”.

Liễu Phi Dương há hốc mồm, không thể tin nổi nhìn chằm chằm Liễu Phi Phi: “Nó nói thật không?”.

Liễu Phi Phi vặn xoắn tay chân, vẫn muốn giảo miệng, nhưng sao Liễu Phi Dương có thể không nhận ra, gầm lên một tiếng: “Nói!”.

Liễu Phi Phi thét lên, bịt chặt tai khóc ầm lên: “Anh, anh đừng hỏi nữa. Anh ấy không có tiền lại không có quyền, nếu anh biết được, anh sẽ giết anh ấy mất”.

Liễu Phi Dương bốc hỏa, đá một phát đổ cả cái thùng phuy sắt bên cạnh, tiếng loảng xoảng ầm ầm làm người ta rợn tóc gáy: “Mày dám nói với tao, mày say rượu nên mất trinh cho thằng Nghê Lạc, nhưng nhà họ Nghê xem thường nhà họ Liễu, không chịu chấp nhận mày, mày…”.

“Trinh trắng? Liễu Phi Phi, cô bịa chuyện giỏi thật đấy.” Nghê Lạc gần như muốn nôn, “Liễu Phi Dương, mày còn chưa biết cô em gái ngây thơ thuần khiết của mày đã ngủ với bao nhiêu thằng phải không? Không phải cô ta không muốn nói cho mày biết, mà đến cô ta cũng chẳng biết đấy là con của ai”.

Liễu Phi Dương kinh ngạc trợn trừng mắt, nhưng vừa nhìn vào ánh mắt trốn tránh của Liễu Phi Phi liền biết những gì Nghê Lạc nói đều là sự thật.

Kho hàng lập tức yên ắng như một vùng đất chết.

Liễu Phi Phi luôn là người Liễu Phi Dương muốn bảo vệ nhất. Gã phải tiếp xúc với bao điều gian ác, nên càng thêm quý trọng em gái, coi sự tồn tại của em gái như cõi niết bàn tâm linh, muốn dành cho em mọi thứ tốt nhất.

Nhưng gã không ngờ, cô em gái mới mười chín tuổi của gã lại mang thai.

Liễu Phi Dương mặt lạnh như tiền, không biết nói với ai: “Chúng mày đưa nó đi, tìm bác sĩ xử lý đứa bé”. Hai gã khác mặt mày vô cảm từ góc khuất đi ra, kéo Liễu Phi Phi ra ngoài cửa kho.

Nghê Lạc không hề hứng thú, xoay người lần nữa.

Nhưng Liễu Phi Dương lại quát lên: “Đứng lại!”.

Nghê Lạc hết kiên nhẫn: “Mày còn muốn gì?”.

“Mày bỡn cợt em gái tao, nhất định phải xin lỗi họ Liễu.”

Nghê Lạc cau mày: “Nếu mày biết con em mày là cái dạng gì khi đứng trước mặt đàn ông, mày sẽ biết chính cô ta tự bỡn cợt mình”.

Liễu Phi Dương bị đả kích đến nghiến răng kèn kẹt, gã gằn từng tiếng, lạnh lùng nói: “Nghê Lạc, tao biết người nhà mày đều coi thường nhà họ Liễu chúng tao, nhưng nhà họ Liễu không phải thứ mày có thể tùy tiện gây sự”.

Giấc mộng thật sự của Liễu Phi Dương là xây dựng nhà họ Liễu thành một gia tộc cao quý.

Mẹ gã xuất thân từ một gia tộc suy vong, từ bé gã đã sống trong lằn ranh giới thượng lưu, nên rất muốn hướng đến phong thái quý phái của danh gia vọng tộc, cũng hi vọng một ngày nào đó, người nhà họ Liễu đi đến đâu cũng sẽ là tâm điểm chú ý, chứ không phải mãi mãi bị người khác phớt lờ.

Bởi vậy gã mới dốc lòng quan tâm bồi dưỡng Liễu Phi Phi, hi vọng con bé trở thành thục nữ, chờ sau này gã tích lũy đủ tài sản rồi sẽ rửa tay gác kiếm, cố gắng tẩy sạch quá khứ của mình, bắt đầu lại một lần nữa.

Thế nhưng…

Hình tượng thục nữ đời thứ nhất của gia tộc cao quý họ Liễu trong lòng gã đã sụp đổ hoàn toàn, mà sự coi rẻ hiện giờ của Nghê Lạc lại làm tất cả lửa giận trong lòng gã bùng lên.

Mắt Liễu Phi Dương cháy thành những ngọn lửa rừng rực, gã bị xem thường, không, cả họ nhà gã đều bị xem thường. Sự coi thường của nhà họ Nghê dành cho nhà họ Liễu bao nhiêu năm nay hiện cả trên người thằng choai choai này, hết sức rõ rệt!

Thù hận bấy lâu bùng phát, hôm nay gã nhất định đánh chết thằng độc đinh nhà họ Nghê này.

Gã lùi về phía sau một bước, vỗ tay, lại có thêm bảy tám tay khác đi ra từ bóng tối.

“Nghê Lạc, không xin lỗi thì phải chết!”.

Nghê Lạc đến chửi lại cũng lười, lăn xả đánh luôn.

Nghê Gia kinh hồn khiếp vía, nhớ lại cảnh lần nào Nghê Lạc cũng bị cô dễ dàng quật ngã. Ngộ nhỡ em trai cô bị đám này đánh thành cái bánh thịt thì làm sao bây giờ?

Bất ngờ nhất là Nghê Lạc chỉ loáng cái đã quật ngã ba bốn tên.

Đám tay chân của Liễu Phi Dương khá lùn, đông người nên thành ra luống cuống, Nghê Lạc vừa cao vừa gầy, né đòn rất linh hoạt. Tuy cậu chưa được huấn luyện bài bản, nhưng con trai ít nhiều gì cũng biết đánh nhau.

Thêm cả việc mấy hôm nay Nghê Lạc tức anh ách, đang muốn trút giận, nên ra tay rất tàn nhẫn.

Năm ngày ở căn cứ Nam Sơn, nhờ được huấn luyện thể lực cường độ cao và cận chiến kiểu quân sự, bản lĩnh đánh nhau của cậu cũng được tăng thêm vài bậc, tuy không thuộc loại chuyên nghiệp nhưng cũng mạnh hơn trước rất nhiều.

Nhưng dù sao địch đông ta ít, đấu được vài hiệp, Nghê Lạc cũng bị đánh trúng đòn kha khá, trên áo sơ mi trắng đã in nhiều vết giày đen.

Đầu óc Nghê Gia trống rỗng, vớ lấy hai ống tuýp hỏng trên bãi cỏ ngoài kho hàng, vừa đứng dậy đã thấy có người nhặt cây gỗ dài trên đất lên, lao vút vào Nghê Lạc đang hăng tiết vịt giữa đám người.

Nghê Lạc vừa quay đầu lại đã thấy một cây gậy gỗ chắc nịch xé gió vun vút, hung hăng nện thẳng vào đầu mình.

Tốc độ nhanh, lực đánh mạnh, cậu vốn không thể tránh được.

Nếu cây gậy này đánh xuống, hôm nay cậu sẽ thật sự bỏ mạng ở chỗ này.

Lòng Nghê Lạc bỗng chùng xuống, trong chớp mắt mọi suy nghĩ đều tan biến, không hiểu sao cậu lại nhớ đến bóng lưng khóc lóc tuyệt vọng của Nghê Gia, cậu muốn tìm Nghê Gia nói lời xin lỗi.

Cậu không ghét cô, không hận cô, cậu không nên bảo đời này của cô thật thất bại, cậu còn rất nhiều những điều muốn nói.

Nhưng cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn gậy gỗ giáng xuống.

“Cốp” một tiếng đầy chói tai!

Nghê Lạc run lên, trước mắt xuất hiện một bàn chân thon thả, còn cây gậy dài trong tay tên kia đã thành gậy ngắn.

Ai nấy trố mắt nghẹn họng, đứa con gái ở đâu chui ra mà lại có thể đá gãy cây gậy to thế này bằng chân không!

Một đầu gậy vẫn còn lăn lông lốc dưới đấy, Nghê Gia đã thu chân lại rất nhanh, vừa đá gãy gậy gỗ xong đã bắt đầu lượt tấn công tiếp theo. Động tác lưu loát liền mạch như nước chảy mây bay.

Nghê Gia nhanh như cắt, nắm chặt ống tuýp trong tay, lát sau đã đánh lui vài tên.

“Nghê Lạc”, Nghê Gia xoay người, ném ống tuýp còn lại cho cậu, “Bắt lấy!”.

Nghê Lạc ban đầu còn ngơ ngác, nhưng cậu tỉnh lại rất nhanh, đón ống tuýp, nhanh chóng đánh bay vài tên, thừa dịp những tên khác còn thở phì phò, cậu lao đến cạnh Nghê Gia.

Hai người dựa lưng vào nhau, cẩn thận và cảnh giác nhìn chăm chú đám người đang lồm cồm đứng dậy.

Nghê Lạc giận dữ nói: “Chị đến đây làm gì?”.

Nghê Gia cũng không vừa: “Khỏi cần cảm ơn!”.

Nghê Lạc tức giận: “Chị theo dõi tôi?”.

Nghê Gia trợn mắt: “Giờ em muốn thảo luận việc này hả?”.

Nghê Lạc cũng thấy thời cơ không tốt, liền im lặng, sau cùng mắt sáng rực, nhếch mép cười: “Giao bọn sau lưng cho chị đấy, đừng gây phiền phức cho tôi!”.

Nghê Gia trả đũa: “Câu này phải dành cho cậu mới đúng!”.

Tuy nói thế, nhưng trên khóe môi hai người đều ẩn chứa ý cười nhẹ nhõm, mau chóng vùi mình vào trận chiến.

Võ nghệ của Nghê Gia rất tốt, huống hồ trong tay còn có ống tuýp làm vũ khí, đối phương tuy là đàn ông nhưng trước đó đánh nhau với Nghê Lạc đã hao tổn sức lực, giờ lại phải đánh thêm cả cứu viện vừa đến, không những không làm cô bị thương mà trái lại còn bị cô đánh cho thảm hại.

Tâm trạng của Nghê Gia hôm nay cũng không tốt. Tống Nghiên Nhi, Mạc Doãn Nhi, Ninh Cẩm Niên, Ninh Cẩm Nguyệt, Nghê Lạc, mẹ, bà, từng đấy người cô đã chịu đựng đủ rồi, trong lòng ngột ngạt từ lâu, hôm nay đúng thật phải xả giận cho đã đời thì thôi.

Rành rành một đứa con gái, thoạt nhìn vừa xinh xắn vừa mảnh mai vừa yếu ớt, thế mà càng đánh càng hăng, càng đánh càng hiểm, cứ như ác ma gặp thần giết thần gặp quỷ giết quỷ!

Nghê Gia chỉ hai ba cái đã quật ngã ba bốn tên nằm bẹp dí. Song di động lại đổ chuông không đúng lúc chút nào, hơn nữa còn không phải trong túi cô.

Nghê Gia đưa mắt nhìn, không biết di động rơi xuống đất từ bao giờ, vừa định nhặt lên thì đã bị kẻ khác lấy mất.

Là Liễu Phi Dương!

Nghê Gia khó hiểu nhìn gã, còn chưa kịp nói gì, gã đã nhận điện thoại, trầm giọng nói trong cái nhìn kinh ngạc của Nghê Gia: “Alo?”.

“…”

“Trợ lý? Nếu là trợ lý thì phiền anh đến nhặt xác giúp cô chủ Nghê Gia!”

Bình luận





Chi tiết truyện