chương 43/ 76

Không nghi ngờ gì nữa, Mạc Doãn Nhi dạo gần đây thật sự rất đen đủi.

Hôm sinh nhật Mạc Mặc, Liễu Phi Phi xộc vào tận cửa chửi mắng một phen, làm cô ả không dám ngẩng đầu lên nhìn ai suốt một thời gian dài. Tuy Tống Minh không mắng ả, nhưng lại nổi trận lôi đình với Mạc Mặc, cũng may ả giở giọng đáng thương nói đỡ cho mẹ mới khiến Tống Minh tan cơn tức. Trước kia khi ả còn là cô chủ nhà họ Nghê, Tống Minh là bác ả, khi đó ông ta đã rất thích ả, giờ thành con gái, ông ta lại càng yêu chiều ả hơn.

Đương nhiên, sau này Mạc Doãn Nhi mới biết, khi làm bác, Tống Minh đối xử tốt với ả như thế, hoàn toàn vì ông ta đã biết trước, Mạc Doãn Nhi (Nghê Gia khi đó) là con ông ta, nên từ nhỏ ông ta đã thân thiết với ả hơn cả Tống Nghiên Nhi.

Mạc Doãn Nhi thấy việc này cũng dễ hiểu. Quan hệ giữa Tống Minh và mẹ Nghê Khả của Tống Nghiên Nhi không tốt, họ trường kỳ chiến tranh lạnh.

Nghê Khả giống hệt bà nội của Nghê Gia, là tuýp phụ nữ mạnh mẽ, bất kể phương diện nào cũng rất tài năng, thừa sức trên cơ áp chế Tống Minh.

Tống Minh vốn không yêu bà, ngoại trừ trước khi kết hôn ông ta theo đuổi xoắn lấy Nghê Khả, còn những lúc khác đều lạnh lùng. Cuộc sống hôn nhân của ông ta bết bát, thế nên cũng không thích Tống Nghiên Nhi giống Nghê Khả như đúc ra từ cùng một khuôn.

Với một gã đàn ông mang nặng áp lực gánh vác gia tộc, buồn rầu thất bại, cô đơn khó nén như Tống Minh, kiểu phụ nữ biết “thú vui tình ái” như Mạc Mặc chắc chắn có thể làm ông ta mê như điếu đổ.

Nhưng quan trọng hơn là vì ông ta muốn chọc tức Nghê Khả. Một người phụ nữ tài ba như cô, thằng chồng cô lại cứ thích một ả đàn bà còn kém cỏi hơn đầu ngón chân cô đấy!

Gã đàn ông suốt kiếp sống như một cái xác không hồn đột nhiên có một gia đình mới, vợ mới con gái mới, áp lực trường kì trong lòng cuối cùng cũng bay biến, dĩ nhiên là vui quên đường về.

Nhưng Mạc Doãn Nhi cũng thừa hiểu, Mạc Mặc chỉ là niềm hứng khởi mới mẻ nhất thời và là lối thoát khi Tống Minh buồn tẻ mà thôi. Ả từng nghi ngờ Mạc Mặc sẽ đánh mất trái tim của Tống Minh, cũng tò mò Tống Minh biết về quá khứ của Mạc Mặc, tại sao lại không để bụng chút nào.

Lúc ả hỏi, Mạc Mặc chỉ cười đầy tin tưởng, nói: Thứ buộc người và người lại với nhau không phải tình cảm, mà là lợi ích!

Mạc Doãn Nhi không đoán ra giữa Tống Minh và Mạc Mặc có quan hệ lợi ích gì, nhưng ả đồng ý với câu nói này.

Nên ả vận dụng lý luận lợi ích khi ở cùng Tống Minh. Để trói tim bố, để địa vị của ả ở nhà họ Tống vững chãi hơn, Mạc Doãn Nhi cam đoan với Tống Minh nhất định sẽ kéo được nhà họ Ninh hợp tác, còn nói sau này ả có thể gả vào nhà họ Ninh, mượn thế lực của nhà họ Ninh để phát triển nhà họ Tống tốt hơn nữa.

Tống Minh không có con trai, vốn định giữ lại quyền sở hữu, chuyển giao quyền kinh doanh, nếu Mạc Doãn Nhi có lòng suy nghĩ cho nhà họ Tống như thế, ông ta hiển nhiên rất vui mừng, nên lại càng coi trọng Mạc Doãn Nhi hơn trước kia.

Chỉ tiếc, Mạc Doãn Nhi tay nghề chưa thạo, vụ mua đất đã làm nhà họ Tống lỗ gần chục triệu tiền bồi thường, lại làm mất nốt phần thể diện chẳng còn là bao của họ Tống.

Mạc Doãn Nhi kịp thời trút toàn bộ trách nhiệm sang cho trợ lý và nhóm cố vấn của Tống thị.

Thật ra nhóm người này bị oan, tuy bọn họ nói khu II rất tốt, nhưng đã nói thêm các khu khác đều tốt, còn từng nhắc nhở Mạc Doãn Nhi, bất kể chọn mảnh nào, giá cuối cùng cũng không vượt quá 20% giá khởi điểm. Kết quả…

Họ bị khai trừ.

Tống Minh chỉ nổi cơn tức be bé với Mạc Doãn Nhi, nhưng rõ ràng là ông ta chỉ cố kìm nén bực bội trong lòng, sa sầm mặt mày với ả rất nhiều ngày.

Điều làm ả không ngờ đến nhất là, sau khi Tống Minh biết trong tay Tống Nghiên Nhi có đoạn video, ông ta lại dùng 20% cổ phần Tống thị làm phí bịt miệng để trao đổi. Đương nhiên, vì lí do này, Mạc Mặc lại bị mắng một trận.

Giải thích của Tống Minh cho hành động này là, dù sao Tống Nghiên Nhi cũng là con gái ông ta, dùng 20% của Tống thị mua nỗi hổ thẹn trong lòng, lại mua được lời hứa không tiết lộ thân phận Mạc Doãn Nhi của cô nàng, vẫn hời lắm.

Tuy Mạc Doãn Nhi rất bực dọc vụ này, nhưng dù sao chút thanh danh còn lại vẫn quan trọng hơn. Hơn nữa nghĩ đến chuyện Tống Minh vốn là kẻ bạc tình, đưa cho Tống Nghiên Nhi 20% cổ phần, sau này ông ta sẽ cho rằng Tống Nghiên Nhi không bị thua thiệt gì, trái lại còn vạch rõ ranh giới tình cảm giữa nhà họ Tống và Tống Nghiên Nhi, đúng là hời thật.

Duy một điều khó chịu, bên nhà họ Ninh hình như có vấn đề.

Ninh Cẩm Niên sau đợt công tác dài ngày, vừa về tới nơi đã đến tham gia lễ kỉ niệm ngày thành lập trường trước tiên cổ vũ cho màn biểu diễn của ả.

Cả hai đang chơi trò yêu đương vụng trộm, núp sau cầu thang tình tự, trên bậc thang thỉnh thoảng lại vang lên tiếng bước chân làm cả hai vừa kích thích vừa hưng phấn. Sau một chập vuốt ve xoắn xuýt, vòng ra khỏi cầu thang thì hai người chạm ngay mặt Tống Nghiên Nhi.

Ninh Cẩm Niên và Tống Nghiên Nhi đã từng có tín hiệu với nhau, làm các gia tộc khác đều tưởng giữa họ có gì đó, nhất định sẽ phát triển lên người yêu, hoặc thậm chí là vợ chồng.

Ngay từ đầu Ninh Cẩm Niên đã nhận ra mình thích Mạc Doãn Nhi, lúc không thể nói rõ với Tống Nghiên Nhi, trong lòng hắn hơi áy náy. Nhưng khi đắm chìm trong ngọc mềm hương ngát của Mạc Doãn Nhi, những cảm xúc này đều bị quẳng sạch bách.

Vậy nên đến tận bây giờ, cho dù trực tiếp chạm mặt Tống Nghiên Nhi, hắn vẫn không thèm kiêng nể, thản nhiên khoác tay lên vai Mạc Doãn Nhi, ánh mắt vẫn dịu dàng theo thói quen, nhưng lại nhạt nhẽo chiếu vào cô nàng.

Mạc Doãn Nhi càng đắc ý hơn, nếu cướp đàn ông đem lại sự hưng phấn ngầm trong nội tâm, thì khoe khoang và diễu võ giương oai trước mặt người phụ nữ bị cướp chính là niềm kiêu hãnh và cảm giác thắng lợi hả hê nhất.

Nên cô ả nghiêng người sát vào Ninh Cẩm Niên, tựa đầu vào vai hắn, nhìn Tống Nghiên Nhi, đắc ý và châm chọc cong môi cười.

Nhưng điều hai kẻ đó bất ngờ là, Tống Nghiên Nhi bình tĩnh khác thường, như nhìn thấy hai người xa lạ. Cô nàng thậm chí còn có chút lạnh lùng, trái lại khiến cho gương mặt nhu mì thường ngày đẹp một cách xa lạ khó cưỡng.

Ninh Cẩm Niên kinh ngạc, trong ấn tượng của hắn, Tống Nghiên Nhi dù bị bắt nạt thế nào cũng không cãi lại không đánh trả, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt nghẹn ngào chịu đựng. Hơn nữa, nụ cười theo đúng tiêu chuẩn của cô nàng thật sự làm hắn thấy phiền phức.

Nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy vẻ mặt này.

Tống Nghiên Nhi cười nhạt, đôi mắt đẹp vẫn thờ ơ, nói nhẹ như gió thoảng mây bay: “Ninh Cẩm Niên, anh công khai nói Mạc Doãn Nhi là bạn gái anh với mọi người sớm đi, bằng không lần nào gặp các nhà khác, họ cũng gán ghép tôi với anh, thật tình…”. Cô nàng hừ một tiếng đầy lơ đãng.

“Thật tình khá phiền”, Tống Nghiên Nhi lại mệt mỏi nhíu mày, “làm bây giờ mỗi khi có cuộc hội hè nào, tôi đều không dám đi đến chỗ người quen nữa. Hai người nhanh lên được không?”.

Ninh Cẩm Niên sửng sốt, không phải cô nàng luôn nhẫn nhục chịu đựng, hắn nói gì cô nàng nghe nấy sao? Tự nhiên lại chê hắn phiền? À, mà chưa từng có cô gái nào nói hắn phiền cả.

Hắn dán mắt nhìn gương mặt lạnh nhạt chán ghét đến mức xa lạ của cô nàng, không khỏi tò mò, vì sao sau khi cô nàng thay đổi cảm xúc rồi hắn mới phát hiện, Tống Nghiên Nhi đẹp đến bất ngờ.

Tuy phải nhìn cô nàng bằng cặp mắt khác, nhưng hắn lại không thay đổi thái độ với cô. Tống Nghiên Nhi chủ động vạch rõ quan hệ mập mờ với hắn, điều này làm hắn thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nghĩ đến câu cô nàng vừa nói, hắn không khỏi cau chặt mày.

Mạc Doãn Nhi cũng cau mày, màn giả kiên cường của cô nàng diễn vụng về quá thể. Bên ngoài tỏ ra không hề gì, trong lòng chắc chắn giận dỗi muốn chết. Nghĩ như thế, Mạc Doãn Nhi lại sung sướng.

Tống Nghiên Nhi nói xong, đôi giày cao gót tha thướt lướt qua, rất phóng khoáng tự tại.

Ninh Cẩm Niên không khỏi ngoái đầu nhìn theo, Mạc Doãn Nhi liền nổi cơn ghen. Hắn bèn dỗ ả, nói cuối cùng cũng không cần trốn tránh nữa. Nhưng Mạc Doãn Nhi nhận ra, tuy Ninh Cẩm Niên không bởi thế mà thích Tống Nghiên Nhi hơn, nhưng chắc chắn, ấn tượng của hắn với cô nàng đã thay đổi rồi.

Tống Nghiên Nhi trước kia trong lòng hắn chỉ là một phông nền mờ nhạt, nhưng hôm nay, sự cương quyết và rộng rãi của cô nàng rốt cuộc đã để lại trong lòng hắn ấn tượng rất sâu sắc.

Lối phỏng đoán này làm Mạc Doãn Nhi đau đầu, nhưng điều làm ả buồn bực hơn chính là, Tưởng Na.

Chờ Tống Nghiên Nhi đi rồi, Mạc Doãn Nhi nhân cơ hội này hỏi Ninh Cẩm Niên: “Phải rồi, khi nào chúng ta công khai quan hệ?”.

Nhưng nụ cười trên mặt Ninh Cẩm Niên lập tức sượng trân, hắn không trả lời ngay. Mạc Doãn Nhi có cảm giác không ổn, sau khi gạn hỏi nhiều lần, Ninh Cẩm Niên mới tỏ vẻ lúng túng, nói: “Mẹ anh…”.

Cô ả hiểu ra ngay, Tưởng Na là người việc gì cũng phải lợi ích hóa, chỉ e là đã chướng mắt ả rồi. Tuy ả lòng đầy oán hận, nhưng cũng biết không thể thể hiện ra ngoài, đành hòa nhã cười nói: “Không sao đâu, em sẽ cố gắng cải thiện quan hệ của em với cô Tưởng, sẽ không làm anh khó xử. Chỉ cần được ở bên anh, em đã rất vui rồi”.

Ninh Cẩm Niên ôm ả, thở dài thườn thượt: “Em chịu ấm ức rồi, nếu mẹ anh có thể lo lắng cho anh như em thì tốt biết mấy”.

Mạc Doãn Nhi cười cười, lòng lại thầm tính toán, kéo Ninh Cẩm Niên từ phía mẹ hắn sang mình thật sự là một việc đầy tính khiêu chiến mà, chỉ nghĩ thôi đã thấy sóng triều mênh mông dâng ngập lòng.

Lúc Mạc Doãn Nhi đến phòng khách của trường, phát hiện Tưởng Na đang ngồi uống café trước cửa sổ. Giờ ở đây chỉ có một mình bà ta, rất thích hợp để bồi dưỡng tình cảm.

Cô ả bước vào, ánh mắt Tưởng Na liền chĩa thẳng vào ả. Mạc Doãn Nhi bất giác lạnh cứng sống lưng, đôi mắt khôn khéo lõi đời của Tưởng Na như chỉ cần liếc một cái đã có thể hiểu được suy nghĩ của người khác.

Người phụ nữ trung niên tao nhã này bề ngoài nhìn có vẻ dịu dàng, nhưng sự sắc bén lộ rõ khiến người khác không lấy gì làm thoải mái.

Ả vừa khom người chào đã nghe tiếng tách café chạm vào đĩa. Tưởng Na buông tách xuống, thong dong lên tiếng, ẩn chứa sự sắc sảo vô hình: “Tôi không đồng ý để cô và Cẩm Niên ở bên nhau”.

Mạc Doãn Nhi khựng lại: “Sao cơ ạ?”.

Tưởng Na mỉm cười đủng đỉnh, nhưng rõ ràng không có thành ý: “Cô cũng coi như đứa có ăn có học, chẳng lẽ không nhận ra chênh lệch giữa cô và nó sao? Với thân phận của cô, tìm một người bình thường sẽ tốt hơn chứ? Không phải mẹ cô gả vào nhà họ Tống thì cô là tiểu thư họ Tống đâu”.

Những lời khinh bỉ rủ rỉ êm tai từ miệng trưởng bối mới là đòn đau nhất. Mạc Doãn Nhi tức tối nhưng vẫn cười, không hề lùi bước: “Nhưng Ninh Cẩm Niên thích cháu”.

“Thích thì sao? Hôn nhân của con cháu gia tộc lớn vốn không thể theo ý mình được.” Tưởng Na nhẹ nhàng khuấy tách café, cười rất kì lạ, như giễu cợt như khôi hài, “Bố Tống Nghiên Nhi vốn thích ai? Chắc chắn không phải mẹ Tống Nghiên Nhi. Nhưng, ông ta đã cưới ai?”.

Ví dụ gần trong gang tấc như thế làm mặt Mạc Doãn Nhi trắng bệch.

Nhưng cô ả khác Mạc Mặc, ả tin tưởng sự hấp dẫn của mình với Ninh Cẩm Niên, nên ả buộc lòng phải lên tiếng: “Nếu cháu nhất định muốn ở bên anh ấy thì sao?”.

Tưởng Na thoáng ngẩn ra, trong mắt lóe lên sự không vui, con ranh không biết điều!

Còn Mạc Doãn Nhi cũng nhìn thẳng vào bà ta, mặt đầy khiêu khích.

Trên TV không phải có rất nhiều con cháu danh gia vọng tộc phản bội gia tộc vì tình yêu sao? Chỉ cần cô ả giữ được Ninh Cẩm Niên trong lòng bàn tay, ả không tin Tưởng Na có thể ngăn cản đến cùng.

Hơn nữa, nếu bà mẹ độc ác chia rẽ mình và người yêu đáng thương yếu thế, Ninh Cẩm Niên nhất định sẽ đứng về phía ả.

Lúc hai người đang giằng co, cửa phòng khách bị đẩy ra, Ninh Cẩm Niên bước vào, đi đến thân mật ôm eo Mạc Doãn Nhi, giới thiệu với Tưởng Na: “Mẹ, chắc mẹ đã từng gặp rồi, đây là Mạc Doãn Nhi con từng nói với mẹ”.

Mạc Doãn Nhi nhìn khuôn mặt tươi cười cứng ngắc có cất giấu nỗi hận sắc như dao nhọn của Tưởng Na. Ả thong thả chuẩn bị, chờ Tưởng Na bùng nổ một cái, ả sẽ lập tức khóc lóc giả vờ đáng thương.

Nhưng Tưởng Na lại cười hào phóng: “Đúng là đã từng gặp, vừa nhìn mẹ đã thích rồi”.

Ninh Cẩm Niên nghe xong, đương nhiên vui mừng, nhưng sắc mặt Mạc Doãn Nhi lại càng xấu hơn, tốc độ trở mặt của Tưởng Na quá nhanh.

Xem ra, Tưởng Na sẽ tuyệt đối không làm căng quan hệ giữa mình với con trai vì Mạc Doãn Nhi. Nhưng người như Tưởng Na, nếu ngứa mắt ả thì cũng tuyệt đối không để ả được như ý. Mục đích của Tưởng Na là giả làm người mẹ tốt trước mặt Ninh Cẩm Niên, còn sau lưng hắn, nhất định bà ta sẽ nghĩ cách tấn công Mạc Doãn Nhi.

Ả thà có một bà mẹ chồng hung ác hay kích động trút giận nhưng đầu óc đơn giản còn hơn!

Mạc Doãn Nhi hoảng hốt, cảm thấy gương mặt Tưởng Na mới âm trầm đáng sợ làm sao, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ làm sao thì Tưởng Na mới có thể buông tha cho ả.

Lúc Ninh Cẩm Niên vào phòng vệ sinh, Mạc Doãn Nhi rốt cuộc nghĩ ra một điều kiện rất hấp dẫn, bèn cười nói: “Cô Tưởng, cháu biết cô khinh thường cháu. Nhưng cô là thương nhân, chắc hẳn coi trọng lợi ích nhất đúng không? Nếu cháu có thể dùng Tống thị làm của hồi môn, cô xem, cô có còn phản đối nữa không?”.

Tưởng Na chần chừ một lát, nhìn ả như thẩm tra, ánh mắt sắc bén: ”Cô? Tống thị có thể lọt vào tay cô? Có phải cô đã quá coi thường Tống Nghiên Nhi rồi không?”.

“Cô ta đáng để cháu phải cân nhắc sao?” Mạc Doãn Nhi coi rẻ rất rõ ràng.

Tưởng Na cảm thấy hứng thú, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, một lúc lâu sau, cười nói: “Nếu cô thật sự có bản lĩnh như thế, bản thân tôi sẽ nhìn cô bằng ánh mắt khác”.

Hợp đồng được ký rồi.

Mạc Doãn Nhi cười đầy tin tưởng: “Cảm ơn cô đã cho cháu cơ hội”.

Đúng lúc đó, Ninh Cẩm Niên đi ra, thấy hai người trò chuyện hết sức hòa hợp nên rất vui vẻ. Hắn nói thêm vài câu nữa rồi đưa Mạc Doãn Nhi ra ngoài.

Hai người vừa đi, nụ cười trên mặt Tưởng Na tắt ngúm, ánh mắt lạnh lùng. Một lúc sau, bà ta liếc xéo vào phòng thay đồ, giọng dịu hẳn đi: “Chuẩn bị xong chưa?”.

Ninh Cẩm Nguyệt cười tít mắt đi ra, nhào vào lòng Tưởng Na, thân thiết nói: “Mẹ, mẹ đúng là thông minh nhất. Cả Mạc Doãn Nhi lẫn Tống Nghiên Nhi đều nghe lời mẹ. Lần này, hai đứa nó sẽ đấu một trận sống chết cho xem”.

“Không có mẹ, hai đứa nó cũng sẽ đấu, mẹ chỉ bỏ thêm chút chất xúc tác thôi.” Tưởng Na xoa đầu cô ta, giờ mới toát ra vẻ hiền từ của người mẹ. “Một gia tộc sợ nhất là đấu tranh nội bộ. Sau khi Nghê Khả thành người thực vật, Tống thị đã xuống dốc. Giờ người của họ, từ cha chú đến con cháu đều vô dụng. Xem ra ngày chúng ta tiếp quản sắp tới rồi.”

“Nhưng con cảm thấy Tống Nghiên Nhi rất ngu ngốc, chắc chắn cô ta không đấu nổi Mạc Doãn Nhi.”

“Nó không ngu ngốc, chỉ là nó chưa tìm được chỗ thông minh của mình thôi. Ngoài ra, nó còn có ưu thế là cháu ngoại nhà họ Nghê, nó bị nhà họ Tống bắt nạt, người nhà họ Nghê sẽ không mặc kệ.” Tưởng Na nghịch mấy móng tay sơn đỏ chót, khóe môi ẩn hiện nét cười thâm độc, “Kéo nó vào cuộc, chẳng khác nào kéo cả nhà họ Nghê vào”.

“Vẫn là mẹ suy nghĩ chu đáo.” Ninh Cẩm Nguyệt dán sát vào người Tưởng Na, nói tiếp, “Mà con thử rồi, anh con rất ghét Nghê Gia, không thể thích cô ta được đâu. Một mình mẹ thích không có tác dụng gì đâu”.

“Thích hay không thì liên quan gì?” Tưởng Na nhíu mày, “Hôn nhân là lợi ích, mẹ tự có cách để anh con bằng lòng”.

Ninh Cẩm Nguyệt nhíu mày, ngẫm nghĩ một lát, chần chừ nói: “Nhưng con thích Việt Trạch, mẹ đừng phản đối được không…”.

“Đương nhiên mẹ sẽ không ngăn cản con.” Tưởng Na mỉm cười nhìn cô ta, “Chủ yếu là vì người anh trai con thích quá tệ. Nếu nó ngoan như con, mẹ tất sẽ mặc nó muốn làm gì thì làm. Con yên tâm, mẹ có cách của mẹ, rất nhanh thôi, anh con sẽ chấp nhận Nghê Gia, Việt Trạch cũng sẽ không thích Nghê Gia nữa”.

Ninh Cẩm Nguyệt tò mò, không biết mẹ mình đang lên kế hoạch gì, nhưng cô ta nghĩ nên tin tưởng mẹ, không nói gì thêm nữa.

Màn biểu diễn áp chót trong buổi lễ kỉ niệm ngày thành lập trường là vở kịch do hội Tần Cảnh, Nghê Gia dàn dựng. Diễn viên nữ số 1 và số 2 chính là Tống Nghiên Nhi và Mạc Doãn Nhi, là hai người mới nổi danh qua bộ phim điện ảnh gần đây.

Vì doanh thu phòng vé bộ phim đó rất tốt, nên họ hết sức được chú ý, chỉ trong thời gian ngắn đã trở nên nổi tiếng. Nhưng lúc quay bộ phim kia, hai cô nàng vẫn còn là chị em tốt thân thiết khăng khít, còn bây giờ, đã là kẻ thù đối chọi nhau như nước với lửa.

Các sinh viên ngồi dưới không biết rõ nội tình, vẫn vô cùng trông mong đôi chị em đẹp như hoa cống hiến một màn biểu diễn đầy phấn khích.

Nghê Gia và Tần Cảnh đứng sau bức màn, theo dõi nhất cử nhất động của Tống Nghiên Nhi và Mạc Doãn Nhi trên sân khấu. Màn thể hiện của cả hai đều đạt tiêu chuẩn cao, dù sao họ cũng là sinh viên tài năng của khoa Biểu diễn.

Tần Cảnh xem một lát, bỗng quay sang hỏi Nghê Gia: “Em nói xem, vẻ đối địch trên sân khấu của hai người này, rốt cuộc có bao phần giả bao phần thực?”.

Nghê Gia cười: “Mặc kệ đi chị ơi, đều là thật hết”. Cuối cùng còn nói, “Tần Cảnh, lần này em phải cảm ơn chị. Rất nhiều đàn chị đều nói xung đột trong kịch bản em viết quá kịch liệt, may mà chị áp xuống, nếu không thì không được diễn rồi”.

Tần Cảnh nhún nhún vai: “Không tính là giúp, bản thân chị rất có hứng thú với kịch bản này. Một thùy mị lương thiện, thuần khiết vô cùng lại luôn bất cẩn làm người bên cạnh tổn thương, một tâm cơ sâu sắc, giảo hoạt nhiều mặt. Hừm, một đôi chị em như thế này, đương nhiên sẽ rất thu hút người xem”.

Tần Cảnh chớp mắt, hỏi tiếp: “Phải rồi, ngày kia em đi Macau à?”.

“Vâng, sao chị biết?” Nghê Gia kinh ngạc, chẳng lẽ là Việt Trạch nói sao? Có lần cô với Việt Trạch hẹn hò bị Tần Cảnh và Doãn Thiên Dã bắt gặp. Tuy cả hai người họ ra vẻ như không phát hiện, nhưng ai cũng biết tỏng rồi.

Tần Cảnh liếc nhìn cô, cười nhẹ tênh: “Tại chị với Thiên Dã cũng đi cùng mà. Tốt quá, đến lúc đó chúng ta lại có thể chơi với nhau rồi. Mà nghe nói Macau cuối tuần sau còn có carnival đó”.

“Hay quá.” Nghê Gia vui vẻ đáp. Cô chưa từng đi du lịch xa với bạn bè bao giờ, chỉ nghĩ thôi đã thấy rất hấp dẫn rồi.

Tần Cảnh nói xong, lại nghiêm túc theo dõi buổi diễn, lòng thầm oán thán, đồ thần kinh Việt Trạch cũng nhọc lòng quá cơ.

Tình hình là như thế này…

Việt Tiểu Trạch trầm tư: “Anh muốn ở cùng Nghê Gia, làm thế nào bây giờ?”.

Tần Tiểu Cảnh chống cằm: “Nếu quá nóng vội, chỉ có lần một chứ không có lần hai đâu”.

Việt Tiểu Trạch nhíu mày: “Anh muốn ở cùng Nghê Gia, làm thế nào bây giờ?”.

Doãn Tiểu Dã đề nghị: “Nói khách sạn chỉ còn một phòng thôi”.

Tần Tiểu Cảnh đá đá: “IQ ở đâu hả?”.

Việt Tiểu Trạch cố chấp: “Anh muốn ở cùng Nghê Gia, làm thế nào bây giờ?”.

Nếu Tần Cảnh và Doãn Thiên Dã cũng đi, để tiện qua lại, tốt nhất là mọi người ở cạnh nhau. Hơn nữa khách sạn “hỗn loạn”, “không an toàn”, vậy ở phòng tổng thống một phòng hai gian thì tốt hơn. Thế nên, Việt Trạch và Nghê Gia phải ở cùng nhau, đương nhiên là chuyện hai năm rõ mười.

Đương nhiên, Nghê Gia không biết những ẩn tình bên trong, nên không nghĩ ngợi nhiều.

Cô nhìn lướt xuống khán đài, thấy thầy cô bạn học ngồi đông nghẹt, cách sân khấu gần nhất là các hội trưởng hội phụ huynh, tất cả đều nghiêm túc theo dõi vở kịch trên sân khấu.

Mạc Mặc rất vui vẻ, nói gì đó với những người xung quanh, nhìn hướng tay bà ta chỉ, chắc hẳn đang nói Mạc Doãn Nhi trên sân khấu là con gái cưng của mình.

Trương Lan rất bình thản, miệng khẽ mỉm cười, lúc thị đến trường học còn cất công đi tìm Nghê Gia, dặn cô hết bận thì nhất định phải về nhà.

Nghê Gia đồng ý, cũng cảm thấy cách chung sống lạnh nhạt, lịch sự, không làm phiền nhau với Trương Lan hiện giờ rất tốt.

Nhưng biểu cảm của Tưởng Na lại rất kì lạ, ánh mắt mất tập trung, thậm chí còn đượm vẻ nhàm chán, nhưng khóe môi lại điểm nét cười sung sướng, như đang chờ xem kịch vui.

Nghê Gia lấy làm lạ, vẻ mặt bà ta như thể không hề có hứng thú với màn kịch trên sân khấu, nhưng lại biết sắp xảy ra một chuyện thú vị nên không nén nổi cơn kích động mà kiên nhẫn ngồi chờ.

Chẳng lẽ Ninh Cẩm Nguyệt đã kể âm mưu này cho Tưởng Na sao?

Nghê Gia nghi ngờ cau mày, quay đầu nhìn thoáng qua đằng sau sân khấu, thấy Ninh Cẩm Nguyệt đã ngồi trước máy tính.

Giờ đang đến màn nữ chính và nữ phụ đối đầu.

Tống Nghiên Nhi mắng Mạc Doãn Nhi vờ vĩnh, lừa gạt mọi người. Còn Mạc Doãn Nhi thì dõng dạc bác bỏ từng cái một, nói nữ chính không phân biệt được đúng sai, tự cho mình lương thiện, kì thực dốt đặc cán mai.

Tống Nghiên Nhi không thể nhịn được nữa, cô nàng yếu đuối điềm đạm trong kịch dốc hết dũng khí, dồn hết sức lực tát vào mặt Mạc Doãn Nhi.

Theo yêu cầu kịch bản lúc diễn tập, cảnh tát này chỉ là đánh giả vờ. Song tiếng “bốp” vang vọng khắp cả sân vận động không phải là giả.

Hỡi toàn bộ sinh viên đang trông mong dưới hàng ghế khán giả, mọi người thấy màn biểu diễn này phấn khích chứ?

Bình luận





Chi tiết truyện