chương 52/ 76

Nhân viên xáo bài: “Mời lật bài”.

Tôn Triết cầm bộ bài trước mặt, vung thẳng vào giữa bàn, tất cả đều là quân đen có ba lá K, một đôi A, bài rất lớn.

Nghê Gia nhìn bài của y, sợ hãi hít một hơi, tay khẽ run lên.

Tôn Triết thu cả vào mắt, mỉm cười: “Cô Nghê, không sao đâu, còn có ván thứ hai”.

Nghê Gia không trả lời, vững vàng mở những lá bài cầm trong tay ra, một đôi K ba lá A, cũng đều là quân đen.

Thắng hiểm!

Tôn Triết sửng sốt, không ngờ xác suất nhỏ này lại xuất hiện.

Lúc cầm năm lá bài trong tay, y biết thừa tình huống có bài lớn hơn bài y vẫn tồn tại, nhưng y học đánh bạc nhiều năm như vậy, xác suất học là thứ y rõ hơn ai hết, rút năm lá bài trong số hơn ba trăm lá, về cơ bản đều là những lá vớ vẩn lung tung. Xác suất rút được bài đẹp một cách ngẫu nhiên là rất nhỏ.

Y tình cờ rút được 3K2A đã là bài cực tốt chỉ có thể xuất hiện trong phim truyền hình, là việc có xác suất rất nhỏ rồi. Ai ngờ Nghê Gia lại có thể rút ngẫu nhiên được 2K3A, số đỏ nghịch thiên thế này thật là …

Hôm nay rốt cuộc là ngày bao nhiêu?

Song y chơi bạc nhiều năm như thế, tố chất tâm lý cũng không phải hạng xoàng, ván đầu thua ván hai đổi vận là chuyện rất bình thường nên y cũng không cuống.

Lần thứ hai Nghê Gia không thể may mắn như thế, dù sao cô cũng chỉ là hạng tay non, chưa đủ kinh nghiệm đứng trước mặt y.

Tôn Triết như một người thua cuộc tao nhã, nhũn nhặn lịch sự nói: “Chúc mừng cô Nghê, năm phút nữa sẽ đấu ván thứ hai”.

Nghê Gia đứng dậy, khẽ gật đầu, không nói nhiều lời, mặt lạnh tanh rời khỏi bàn.

Lúc quay người lại, Nghê Gia hơi choáng, cảm giác không thở nổi, lúc đi về hướng Việt Trạch thì bước chân đã hơi hỗn loạn, gần như chạy về cạnh anh.

Anh mỉm cười nhìn cô, cầm bàn tay hơi lạnh của cô, khẽ khàng xoa xoa: “Căng thẳng hả?”.

Nghê Gia nhỏ giọng “ừm”, đôi mắt đẹp lấp lánh ánh sao, hai má đỏ ửng, giọng kích động: “Nhưng mà em đã thắng 6% đấy nhé”.

“Ừ anh thấy rồi. Em giỏi lắm.” Việt Trạch nắm tay cô, trầm giọng cổ vũ.

Nhưng trong lòng anh không tránh khỏi lo lắng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô đánh bạc, tuy cô đã làm rất khá, gần như không biểu lộ cảm xúc, nhưng chỉ một chút xíu lộ ra cũng đủ để tay chơi lõi đời Tôn Triết nhìn thấu.

Có thành công hay không thường quyết định ở chi tiết nhỏ đó.

Kiểu bài ngon liên tiếp dù sao cũng rất hiếm, đến lúc đó có lẽ sẽ phải cộng dồn điểm. Khi đó lại là cuộc chiến tâm lý, ai dọa được đối phương, người đó thắng.

Nhưng Nghê Gia, nếu ván tiếp theo cầm toàn những lá tệ hại, liệu cô còn có thể trấn định như thế này không?

Lúc này, Tôn Lý bên kia đột nhiên mỉm cười, hỏi sặc mùi khiêu khích: “Nghê Gia, em vẫn là gái trinh chứ?”.

Nghê Gia quay đầu lại nhìn Tôn Lý, cau mày khó chịu.

Tôn Lý nói luôn: “Thế là đúng rồi. Ván trước bên tôi không yêu cầu gì, ván này sẽ lấy đêm đầu tiên của em, thế nào?”.

Mắt Việt Trạch tối sầm, mặt u ám, toan đứng bật dậy, Nghê Gia ra sức giữ anh lại, kiên định lắc đầu với anh.

Nếu cô không đồng ý điều kiện chúng nói thì điều kiện trước đó cô nói cũng sẽ bị xóa bỏ, tiền đặt cược của chúng sẽ đổi thành thứ khác, không phải cổ phần của Hoa thị nữa. Hơn nữa, chọc giận bọn biến thái này, rất có thể chúng sẽ bán cổ phần Hoa thị cho đối thủ của nhà họ Nghê.

Tay Việt Trạch như muốn bóp nát tay Nghê Gia, mắt anh u tối như vực sâu, nhìn cô, bình tĩnh nói: “Anh thay…”.

Anh còn chưa dứt lời, Nghê Gia biến sắc, không hề do dự rút tay ra khỏi tay anh, kiên quyết đứng dậy.

Cô không nhìn anh, giọng nhẹ bẫng: “Xin lỗi anh”.

Việt Trạch cũng đứng lên, chẳng hiểu sao anh có dự cảm không lành, anh muốn nắm đôi tay nhỏ bé gầy yếu của cô, nhưng cô lại chậm rãi né tránh, tay anh chỉ chạm vào không khí.

Lòng anh trống rỗng, đột nhiên phát hiện ra, tất cả mọi thứ trước kia đều chỉ là ảo ảnh, khoảng cách không thể vượt qua tại giờ phút này mới là thực tế.

Cô vẫn không nhìn anh, chỉ lặng lẽ nhìn khoảng không, nét mặt mờ mịt như một đứa bé đi lạc, nhưng lại bất khuất như một chiến sĩ kiên gan.

Xem ra vẫn không được.

Cô vẫn không thể giao vận mệnh mình cho anh.

Nếu hôm nay thua, cô sẽ bị Tôn Triết và Tôn Lý đưa đi.

Nếu hôm nay thắng, cô cũng không thể giải thích với Việt Trạch sự không tín nhiệm mình dành cho anh.

Cho dù kết quả thế nào, sự ngăn cách giữa cô và Việt Trạch đã được vạch rõ rồi.

“Việt Trạch, xin lỗi anh! Em vẫn…”, cô khẽ khàng nhoẻn cười, “xin lỗi anh, em vẫn có thói quen nắm giữ vận mệnh trong tay mình. Em không quen, và cũng không thể giao vận mệnh của mình cho người khác”.

Giọng cô nhẹ như lông hồng, dịu dàng êm ái như bông liễu, nhưng lại như búa tạ nện vào lòng Việt Trạch.

Anh chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng cô độc của cô kiên quyết bỏ đi.

Anh còn nhớ, mỗi khi ở bên anh, cô luôn hồn nhiên hoạt bát, đáng yêu ngây thơ. Anh đã có dạo tưởng rằng, anh đã làm cô bỏ gánh nặng và rối rắm trong lòng xuống, làm cô quên dần đi trách nhiệm nặng nề kia.

Nhưng đến giờ anh mới phát hiện, thật ra cô vẫn là một con nhím. Nghê Gia của giờ phút này mới là Nghê Gia thật sự. Cô độc, mệt mỏi, cảnh giác, đa nghi, bất an, kiêu ngạo, kiên cường, cứng cỏi, tàn nhẫn.

Không dựa dẫm bất cứ ai, không tin tưởng bất cứ ai.

Đến giờ anh mới nhận ra, từ đầu đến cuối, cô vẫn luôn một thân một mình.

Có lẽ những người khác mãi mãi không thể bước vào thế giới của cô. Và anh lại đúng là người khác ấy.

Anh nhìn cái bóng mờ ảo trong ánh sáng của cô, vô thức cong môi nở nụ cười.

Giờ khắc này, tim anh đau như vỡ nát.

Nghê Gia đi đến trước bàn đánh bạc, vừa định ngồi xuống đã có người túm lấy tay cô ngăn lại.

Cô ngửi thấy mùi hương thoang thoảng quen thuộc, kinh ngạc nhìn sang thì đã thấy Việt Trạch kéo ghế ngồi xuống.

Quy định của sòng bạc, lên bàn rồi, không được xuống.

Tim Nghê Gia như bị ai đâm một nhát. Vừa rồi cô đã nói không muốn giao vận mệnh của mình cho người khác, người đàn ông này không hiểu tiếng người hay sao vậy?

Cô thở phì phì như uy hiếp, giọng nhỏ tí chỉ đủ cho mình anh nghe thấy: “Việt Trạch, anh không nghe rõ à? Việc của em không cần anh lo, anh dựa vào đâu mà can thiệp…”.

“Anh cho rằng vận mệnh của chúng ta đã gắn kết với nhau rồi.” Giọng anh nhẹ tênh, không hề nhìn cô.

Nghê Gia chợt ngẩn ra, đầu óc lập tức trống rỗng.

Chưa từng có ai gánh vác trách nhiệm thay cô, cũng chưa từng có ai bảo vệ cô, chỉ có bản thân cô ôm chặt lấy mình. Vậy nên khi anh tự quyết định thay cô thế này đúng là độc tài.

Cô rất phản cảm, rất ghen tị.

Nhưng trong lòng cô lại dâng lên niềm ấm áp đầy xót xa, ấm áp tới nỗi mắt cũng nhức nhối theo.

Cô nghiến răng, cố gắng không chớp mắt, cố chấp nhìn anh, nhưng anh lại không hề ngoái đầu lại, lạnh lùng nhìn đối thủ.

Tôn Lý nhíu mày, vừa muốn lên tiếng, Tôn Triết đã mở miệng trước: “Việt Trạch, cậu muốn chơi ván thứ hai thay Nghê Gia?”.

Việt Trạch hờ hững đáp: “Không chỉ vậy, tôi muốn xin đổi điều kiện các anh vừa đưa ra”.

Tôn Lý càng nhíu mày chặt hơn, lại muốn mở miệng, kết quả vẫn là Tôn Triết cất lời trước: “Hả? Việc này thật khó xử, tại sao chúng tôi phải nghe lời cậu?”.

So với khẩu khí hòa nhã trầm bổng của Tôn Triết, giọng của Việt Trạch luôn bình tĩnh: “Tôi sẽ cho anh một điều kiện khác mà anh thấy hứng thú”.

“Ồ?” Tôn Triết dần hăng hái hơn.

Việt Trạch liếc Liễu Phi Dương đứng sau y một cái nhẹ như gió thoảng mây bay, nói: “Nghe nói anh trai Trình Hướng của anh rất muốn cánh tay phải của tôi, tôi cược cánh tay phải này, sao hả?”.

Nghê Gia trố mắt: “Việt Trạch, anh điên rồi???”.

Cô xông lên phía trước một bước, hai tay bấu chặt mép bàn, nhìn chằm chằm Việt Trạch, mắt đỏ hoe, gằn từng tiếng: “Việt Trạch, tôi với anh không có quan hệ gì, tôi thật sự không nhờ anh đến lo hộ”.

Nghe cô nói xong câu đó, rốt cuộc Việt Trạch cũng chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn cô, đôi mắt đen không một chút ánh sáng, sâu thẳm như muốn nhấn chìm người khác.

Kiểu con gái hễ cuống lên là hung dữ nói hươu nói vượn này thật đúng là…

Kiểu con gái rõ ràng là sốt ruột lo lắng đỏ hoe mắt rồi mà vẫn còn cố giương nanh múa vuốt với anh này thật đúng là…

Nghê Gia nhìn đôi mắt tĩnh lặng của anh, đột nhiên không còn gì để nói, trong đầu chẳng hiểu vì sao không còn suy nghĩ gì nữa.

Có lẽ, đi theo anh thôi.

Nếu anh đã nói vận mệnh của hai người đã gắn kết với nhau, vậy cô cứ giao cho anh.

Cho dù kết quả hôm nay là kết cục xấu nhất, chẳng phải vẫn có hai người cùng nhau gánh vác ư? Dẫu thế nào cũng sẽ không cô đơn nữa.

Nước mắt ngân ngấn trong mắt Nghê Gia tan đi, cô lặng lẽ tìm một chiếc ghế gần đó rồi ngồi xuống.

Tôn Triết ngồi đối diện xoa cằm nghĩ ngợi một lát, phát hiện y đã lọt vào bẫy của Việt Trạch. Tay phải của Việt Trạch và đêm đầu tiên của Nghê Gia, đương nhiên là vế sau khiến y vui mừng hơn, huồng hồ, y cũng không đủ khả năng chặt cánh tay phải của Việt Trạch.

Nhưng lời Việt Trạch nói đã cho y một câu hỏi khó.

Tôn Triết, mày trọng sắc cần một người phụ nữ hay trọng tình thay anh mày trút giận?

“Nếu anh tôi muốn tay của cậu thì nếu cậu thua, tôi sẽ giao cậu cho anh ấy.”

Việt Trạch không có ý kiến khác, điều anh quan tâm chỉ là đối phương đã đồng ý điều kiện anh đưa ra, chuyện này sẽ hoàn toàn không dính dáng đến Nghê Gia.

“Vậy bắt đầu thôi.” Tôn Triết nói.

Nhân viên chia bài bày bài xong, đẩy tới trước mặt Tôn Triết, chờ y rút bài xong lại đẩy tới trước mặt Việt Trạch, cứ lặp lại đến lúc trong tay hai người đều đã có hai lá bài thì Tôn Triết mới nhìn lướt qua.

Hôm nay đúng là kì lạ vô cùng, giống như ván đầu tiên, trong tay y lại là lá K bích đen.

Tôn Triết: “1% của Vận tải Hoa thị”.

Việt Trạch gõ nhẹ ngón tay xuống mặt bàn, giọng điệu và biểu cảm điềm tĩnh như nhau: “Theo. 10% của SIESS”.

Lông mày Tôn Triết khẽ nhướng lên, SIESS là công ty chế tạo trang thiết bị trực thuộc Vận tải Việt thị do Việt Trạch toàn quyền xử lý, rất có triển vọng.

Lá bài tiếp theo lại là K bích đen, Tôn Triết cười thầm, ngoài mặt vừa ẩn nhẫn vừa khiêu khích.

“2% của Vận tải Hoa thị.”

Cuộc quyết đấu giữa đàn ông và đàn ông quả nhiên đầy tính thách thức, Tôn Triết có vẻ đắc ý nhìn Việt Trạch, sau đó lại thấy anh thản nhiên như không, nhìn qua bài, không cần suy nghĩ đã nói: “Theo. 15% của SIESS”.

Tôn Triết cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, rút bài tiếp, một lá K nữa.

Tôn Triết có dự cảm mơ hồ, lần này có lẽ còn hoàn hảo hơn lần trước. Xem ra lần này nữ thần may mắn đã đứng về phía y rồi!

Tôn Triết nhân lúc rảnh rỗi đưa mắt nhìn Nghê Gia đang ngồi cạnh Việt Trạch, cô gái nhỏ mím môi, sắc mặt trắng bệch, gần như không dám nhìn bài của anh, chỉ cứng ngắc ngồi trên ghế căng thẳng nhìn Việt Trạch chăm chú.

Vẻ nghiêm túc mà lo lắng của cô thật sự rất đáng yêu.

Tôn Triết bất mãn sờ sờ cằm, chỉ tiếc trong mắt tiểu mỹ nhân không có y. Tôn Triết cảm thấy mất mát, liếc qua người đàn ông cô đang nhìn thì bắt gặp ánh mắt của Việt Trạch, lạnh lùng, đen kịt, cảnh cáo.

Ánh mắt tức giận đó như muốn nói, y nhìn lén người phụ nữ của hắn ta, bị hắn ta phát hiện rồi.

Tôn Triết nghĩ bụng, Việt Trạch có bạn gái sao? Không thì phải. Nhưng nhìn hắn ta và Nghê Gia hình như có gì đó. Nghê Gia sao lại có thể cam tâm tình nguyện là người tình bí mật của Việt Trạch? Ngốc thật, cô phải chịu tủi thân rồi, phí của trời quá.

Xem ra, y phải cố gắng giật được cô.

Tôn Triết gác những suy nghĩ vẩn vơ lại, nở nụ cười: “Theo. 5% của Hoa thị”.

Việt Trạch lạnh lùng nhìn y, gần như y chưa dứt lời thì anh đã lên tiếng: “Theo. 25% của SIESS”.

Trong lòng Tôn Triết gợn lên nghi ngờ, rút lá bài cuối cùng, sau khi thầm đọc “K” vô số lần, cẩn thận lật lên nhìn thử, quả nhiên là K.

Năm lá K!

Tôn Triết mừng như mở cờ trong bụng, y thắng chắc rồi. Phần thắng còn cao hơn cả ván đầu tiên.

Trừ phi trên tay Việt Trạch là năm lá A bích đen, nếu không có được trường hợp đó, hắn ta chết là cái chắc. Nhưng hắn ta tuyệt đối không thể có năm lá A, xác suất để rút được năm lá bài đồng dạng là cực kì nhỏ, hôm nay ông trời ban phúc để y có được may mắn, Việt Trạch sẽ không có vận may như thế.

Với trực giác của y, chắc chắn không thể.

“Theo. 7% của Hoa thị.” Đây là toàn bộ cổ phần Hoa thị còn lại trong tay y.

Y nắm chắc phần thắng nhìn Việt Trạch, không ngờ anh vẫn bình chân như vại, lạnh nhạt nhả ra một chữ: “Theo”.

Sau cùng, còn đầy khí phách bổ sung thêm một câu: “50% của SIESS, thêm 2% của Vận tải Việt thị, nhưng tôi muốn anh cược thêm 20% Tôn thị của anh nữa”.

Tôn Triết ngây ra, vẫn giữ nụ cười nhưng trong lòng không hiểu sao lại đầm đìa mồ hôi.

Từ đầu đến cuối, Việt Trạch ngồi đối diện không có bất cứ biểu cảm dư thừa nào, y không thể nào đoán được tâm lý của anh.

Cho dù thình thoảng Tôn Triết cố tình để lộ rằng bài y đẹp lắm, Việt Trạch cũng như không nhìn thấy. Y nghe nói Việt Trạch cực kì lạnh nhạt, nhưng một kẻ trải qua trăm trận chiến như y cũng chưa từng thấy ai vẫn có thể làm như chẳng có gì khi đối diện với tài sản giá vài chục tỷ như thế.

Hơn nữa hắn ta lại dám mang cả 50% của SIESS lên chiếu bạc, thậm chí còn đặt cả cổ phần của Vận tải Việt thị.

Chẳng lẽ gã đàn ông này thật sự may mắn đến mức rút được năm lá A bích đen?

Làm sao có thể?

Trong giới cờ bạc có một câu nói, người có thể rút được năm lá A bích đen chính là con của thần may mắn.

Hắn ta, Việt Trạch? Là con của thần may mắn?

Tôn Triết khịt mũi khinh thường, nhưng lòng bàn tay lại ướt đẫm mồ hôi. Lẽ nào Việt Trạch đang lừa y? Nhưng hắn ta là kẻ làm việc cẩn thận, sao có thể xốc nổi đặt tiền cược lớn như thế.

Rốt cuộc là thế nào?

Nhân viên xáo bài hỏi: “Chắc chắn không rút lui chứ ạ?”.

Việt Trạch lạnh nhạt nói: “Không rút”, nói xong, anh quay đầu sang phía Nghê Gia, mặt mũi cô bé con đã tái mét, vô cùng căng thẳng và lo lắng nhìn anh. Việt Trạch nhìn cô một lúc lâu, không nhịn được đưa tay xoa khuôn mặt đã lạnh cóng của cô, mỉm cười.

Anh lại bỏ tay xuống, nắm lấy bàn tay đang siết chặt của cô.

Tôn Triết nhìn chòng chọc cảnh này, rồi nhìn khóe môi ẩn chứa ý cười mờ nhạt của Việt Trạch, sợi dây căng lên trong đầu đột nhiên đứt phựt: “Tôi bỏ cuộc!”.

Tôn Triết y chưa bao giờ thất bại, nhưng hôm nay thần bài Baccarat lại bại dưới tay Doãn Thiên Dã thông minh, và dù rõ ràng là rất may mắn trong trò Infinite Bluff nhạt toẹt kia, nhưng vẫn thua bởi tay mơ Nghê Gia.

Y có phần hận sự sắp xếp của ông trời, hôm nay y rút bài đẹp như thế, thậm chí còn có thể ghi vào lịch sử trở thành một huyền thoại thường xuyên được truyền miệng sau này, nhưng số y đỏ, số đối thủ còn đỏ hơn.

Nếu bỏ cuộc, y chỉ mất đi 3,5% của Hoa thị, nếu không bỏ cuộc, năm lá A bích đen trong tay Việt Trạch sẽ làm y mất 7% Hoa thị và 20% Tôn thị. Y không thể mạo hiểm như thế.

Tôn Triết vừa dứt lời, những dây thần kinh đang căng như dây đàn trong đầu Nghê Gia lập tức như đứt lìa, cả người cô nhũn ra, gục trong lòng Việt Trạch, nước mắt cô chảy trên bộ vest của anh như vỡ đê.

Việt Trạch ôm cô, ánh mắt dịu dàng, khẽ vỗ lên bả vai cô, nhẹ nhàng nói: “Không sao rồi, không sao rồi”.

Tôn Lý tức tối đấm lên tường, không nói lời nào, còn Tôn Triết lại rất hiểu quy củ của casino, dù sao y cũng thắng được cổ phần của Hoa thị nhờ bài bạc, thua cũng không tiếc. Nên y dứt khoát gọn gàng cầm văn bản, đóng dấu rồi giao cho Việt Trạch.

“Cảm ơn.” Việt Trạch nói một câu gọn lỏn, nhận tài liệu, đưa cho Nghê Gia rồi đỡ cô bỏ đi.

Nghê Gia ôm chặt túi tài liệu, còn Việt Trạch ôm chặt cô như ôm báu vật, ra khỏi phòng.

Trong phòng lặng ngắt như tờ, Tôn Triết hiếm khi hút thuốc cũng châm một điếu lặng lẽ suy tư.

Tôn Lý bên cạnh phát hỏa: “Bluff cái gì? Cái trò bài bạc dùng vận may thế này mà anh cũng chơi? Em thấy anh điên rồi, sao lại nghe lời con ranh thối tha kia?”.

Tôn Triết vô cảm liếc Tôn Lý: “Tôi thua mất những cái trước đây tôi thắng được, chú tức cái gì? Tốt xấu gì tôi cũng thua một cách quang minh chính đại, không như chú, bị kẻ khác uy hiếp bằng đoạn video cưỡng gian kia”.

Tôn Lý nghẹn họng, đỏ mặt tía tai, gào lên một tiếng, đá đổ cái ghế.

Gã tức đến nỗi suýt đứng không vững, nhìn chằm chằm đống bài trên bàn, đột nhiên tiến lên: “Em muốn xem xem, đứa con của thần may mắn rút được năm lá A bích đen…”.

Giọng tức tối bỗng im bặt, Tôn Lý kinh ngạc trợn tròn hai mắt, không dám tin nữa.

Tôn Triết thấy gã đã hóa đá, ngẩng đầu lên: “Sao thế?”.

Bàn tay Tôn Lý run bần bật, quay năm lá bài mình cầm trong tay ra cho y xem, Tôn Triết cũng kinh ngạc đến nỗi cứng đờ cả mặt, điếu thuốc trên tay rơi xuống, đốt thành một lỗ nhỏ trên mặt thảm trải sàn.

Năm lá bài kia, lần lượt từ trái sang phải là:

3, 6, 7, 9, 6.

Tôn Triết hóa đá, y lại bị những lá bài chết tiệt này bịp.

Tôn Lý căm phẫn ném bài lên bàn, những lá bài sặc sỡ bay tung khắp bàn.

Người phục vụ lặng lẽ dọn sạch phòng VIP, kéo rèm cửa, ngoài cửa sổ là màn mưa rền gió giật.

Tôn Lý nhìn ra ngoài cửa sổ tối tăm, bật cười: “Bão đến rồi, vừa lúc anh Trình muốn nhân cơ hội này để thanh lý môn hộ. Hôm nay hòn đảo nhỏ này sẽ biến thành địa ngục. Anh nói xem, anh có muốn để Việt Trạch gặp bất trắc không?”.

Băng qua hành lang thật dài, đi qua rất nhiều cánh cửa, Nghê Gia cảm thấy quãng đường này mới xa làm sao, mặt thảm còn mềm hơn cả lúc đi vào. Có lẽ vì vừa rồi quá căng thẳng nên tay chân lạnh toát, giờ khi ý thức quay trở lại thì toàn thân cô nóng hầm hập.

Thế giới như đang quay cuồng, các bức tranh hậu hiện đại trên tường hoàn toàn biến thành trường phái trừu tượng, màu sắc như một con sông đang cuộn chảy trong hành lang trước mặt cô.

Chân cô mềm nhũn như thạch hoa quả, không tài nào đứng vững được, gần như sức nặng toàn thân đều dựa vào người Việt Trạch mới gắng gượng đi ra được.

Cánh cửa cuối cùng mở ra, nhóm vệ sĩ của Việt Trạch ùa ra đón, Tiểu Minh nói: “Bão sắp đến rồi, chúng ta phải đi ngay bây giờ”.

Giọng anh ta cứ ong ong như truyền đến từ một nơi rất xa.

Nghê Gia thấy mắt tối sầm, người nhũn ra, ngã vào lòng Việt Trạch.

Bình luận





Chi tiết truyện