Tưởng Na cố nặn ra một nụ cười: “Cẩm Nguyệt sang Mỹ du lịch, một tuần nữa là về”.
Nghê Gia tỉnh ngộ “À---” một tiếng, kéo âm cuối rõ dài, như nói: hiểu rồi, không phải sinh, mà là bỏ.
Tưởng Na nghe ra chữ “à” bí hiểm này của cô, khí huyết bốc thẳng lên đầu, mà khổ nhất là vẫn phải làm bộ tươi cười chân thành, để người ngoài nghĩ họ đang hàn huyên thân thiết.
Mạc Doãn Nhi đứng bên cạnh, mặt lạnh như tiền. Từ sau khi chấm dứt quan hệ, Nghê Gia càng không thèm nể nang, đi đến đâu cũng nói ra mấy câu như tát nước vào mặt. Còn ả, trừ yếu thế nhu mì trước mặt đàn ông và chơi ác cay độc trước mặt phụ nữ ra, ả không thể chơi chữ như hát hay được như Nghê Gia, rõ ràng là đâm chết người mà không để lại vết thương.
Nhưng ả và Ninh Cẩm Niên cũng sắp đính hôn rồi.
Công ty Clover được mở ở lĩnh vực mới do ba gia tộc mạnh kết hợp với nhau. Trong ba nhà, nhà họ Liễu và nhà họ Tống vốn là họ hàng, mà tin tức đính hôn của cô chủ họ Tống và cậu chủ họ Ninh vừa được tung ra, sức chú ý dành cho công ty lập tức tăng lên. Việc này có tác dụng thúc đẩy rất mạnh với một công ty mới thành lập.
Mạc Doãn Nhi nghĩ có thể chọc tức Tống Nghiên Nhi, vẫn rất đắc ý. Nhưng giờ Nghê Gia cũng sắp đính hôn rồi, đối tượng lại còn là nhà họ Việt. Chờ khi tin tức chính thức tung ra, chỉ e mọi sự nổi bật của ả đều bị Nghê Gia giành hết. Chẳng trách vài ngày nay, giá cổ phiếu của Hoa thị liên tục tăng vọt.
Mà kịch bản mới của Nghê Gia vừa bắt đầu quay đã có rất nhiều đạo diễn lớn muốn mời cô viết kịch bản.
Cứ nghĩ đến lí do đằng sau việc Ninh Cẩm Nguyệt bị ép tống ra nước ngoài, nghĩ đến người đàn ông của Nghê Gia vì lặng lẽ bảo vệ cô ta mà sẵn sàng tàn nhẫn làm hại người khác, thái dương của ả lại giần giật đến phát đau.
Mạc Doãn Nghi ghen tị phát điên, suy nghĩ trong đầu càng thêm mãnh liệt: tất cả mọi thứ hiện giờ của Nghê Gia đều nhờ cướp từ chỗ ả.
Cho dù thế nào ả cũng phải đoạt lại.
Ả còn đang đấu tranh dữ dội trong đầu, Ninh Cẩm Niên lại bất chợt mở miệng: “Tuy Doãn Nhi không thể đến dự lễ đính hôn của cô, nhưng lễ đính hôn của chúng tôi, vẫn mong cô Nghê đây vui lòng đến dự”. Y ra vẻ rộng lượng đại nhân không chấp tiểu nhân.
Nghê Gia cười: “Đương nhiên rồi”.
Tin đính hôn của Mạc Doãn Nhi và Ninh Cẩm Niên truyền đi sôi sùng sục, thị trường chứng khoán hôm nay vừa bắt đầu phiên giao dịch, Clover vừa lên sàn đã tăng giá vùn vụt, tình hình rất tốt. Đúng như câu Tưởng Na từng nói, chỉ có lợi ích vĩnh viễn. Bằng không, với mắt nhìn của bà ta, đời nào lại chịu cho Mạc Doãn Nhi vào cửa.
Rất có thể Tưởng Na chỉ đang tạm thời lợi dụng Mạc Doãn Nhi, đính hôn rồi vẫn có thể thay đổi.
Mạc Doãn Nhi không lo sau khi gả vào nhà họ Ninh sẽ bị mẹ chồng em chồng ngược đãi đến chết sao? Song Nghê Gia tin, với mánh lới và chỉ số thông minh của Mạc Doãn Nhi, có lẽ còn khiến nội bộ nhà họ Ninh đấu đá loạn cào cào nữa kìa.
Xuất phát từ mục đích này, cô thật lòng hi vọng Mạc Doãn Nhi có thể gả vào nhà họ Ninh.
Ninh Cẩm Niên mãi mãi hào hoa phong nhã trước mặt mọi người: “ Cô Trương, đến lúc đó nhất định cô cũng phải đến nhé. Doãn Nhi cũng là một nửa con gái của cô mà”.
Trương Lan đã biết chuyện Nghê Gia bị hai người này bắt cóc, đã ngứa mắt không coi ra gì từ lâu, giờ nghe Ninh Cẩm Niên chia rẽ tình cảm giữa thị và Nghê Gia, lại càng không vui.
Nhưng thị vẫn giữ nguyên phong thái cao quý: “Cẩm Niên càng ngày càng ra dáng, đúng là xứng đôi với Mạc Doãn Nhi”.
Nghê Gia kinh ngạc nhướng mày, òa, không tồi nha!
Ba người đối diện vốn còn tưởng Trương Lan khen hắn càng ngày càng ra dáng, nhưng nghe xong rồi mới phát hiện ra, hình như có gì đó không đúng lắm.
Nhưng bọn họ còn chưa có thời gian hiểu ra thì Trương Lan đã kéo Nghê Gia đi vào trong.
Nghê Gia không nhịn được cười: gừng càng già càng cay.
Hai mẹ con phân công hợp tác, Trương Lan đi tìm Tưởng Na lần nữa, Nghê Gia thì rút hai cái di động trong túi xách ra, gửi tin nhắn đã soạn sẵn trước đó đi, sau đó trốn sau bức rèm.
Chưa đầy một phút sau, Mạc Mặc và Ninh Trung Kì đi tới từ hai hướng, vừa thấy đối phương đã đồng thanh mở miệng: “Sao giờ lại tìm tôi?”.
Nói xong hai người mới chợt nhận ra có vấn đề, nhưng Nghê Gia đã chạy ra từ sau bức rèm.
“Khuôn mặt chú Ninh thật sự làm người ta ấn tượng sâu sắc, bao năm thế rồi mà cháu vẫn còn nhớ rõ. Mà cháu đổi lại thân phận đã lâu mà đến giờ mới được gặp chú Ninh. Xem ra là chú cố tình né tránh cháu.” Nghê Gia nhìn chằm chằm Ninh Trung Kì, người đàn ông này vẫn giống y như trong bức ảnh du xuân của Trương Lan, ngoài trừ cái bụng bia thì không thay đổi gì cả.
Ninh Trung Kì hết sức bình thản: “Đổi thân phận? Cháu là đại tiểu thư nhà họ Nghê? Hôm nay lần đầu tiên gặp cháu, quả nhiên đáng yêu như mọi người vẫn khen. Nhưng chúng ta chắc hẳn chưa từng gặp nhau?”.
“Lúc chú và Mạc Mặc ở bên nhau, cháu còn nhỏ. Tất nhiên chú không nhớ.” Nghê Gia tủm tỉm cười, nhưng ánh mắt lại lạnh toát: “Chẳng qua chú Ninh à, vợ chú hung dữ như thế, trẻ trung trai tráng đi ăn vụng cũng chẳng sao. Nhưng giờ đã bằng này tuổi còn cặp kè với phụ nữ có chồng, đúng là già còn mất nết”.
Mặt Ninh Trung Kì xám ngoét.
Ông ta làm quan chức nhiều năm thế rồi, lần đầu tiên có người dám mỉa đểu ông ta háo sắc vô sỉ sợ vợ.
Ông ta không thể nổi cáu với cô, chỉ cười gượng đôi tiếng: “Con bé này, quả nhiên là thiếu lễ phép”.
Nghê Gia nhướng đôi chân mày thanh mảnh: “Hai người lén lút chạy đến đây hẹn hò, đương nhiên là có lễ phép”.
“Chúng tôi bị chị lừa đến.” Mạc Mặc cuống lên, buột miệng nói ra xong lại thấy ánh mắt Nghê Gia lóe lên như hồ ly, mỉm cười: “Nếu quang minh chính đại không có chuyện gì, sao bà có thể bị tôi lừa đến đây được?”.
Giờ Mạc Mặc mới biết mình mắc mưu, lập tức bớt hung hăng: “Nghê Gia, chị gửi tin nhắn lừa tôi đến đây, chị lại muốn làm gì?”
Màn chiếu đã bắt đầu hiện lên hình ảnh và nhạc nền, giọng nam trong đoạn phim tài liệu đang giới thiệu về lịch sử phát triển của doanh nghiệp một cách bình tĩnh mạnh mẽ. Ngọn đèn rọi tới từ sau lưng Nghê Gia, làm nổi bật ánh mắt lạnh lùng u tối.
Giọng Nghê Gia không to nhưng vừa khéo chen vào giữa đoạn nghỉ của phim: “Tôi tìm các người bàn hai điều kiện, thứ nhất, triển vọng phát triển của công ty này rất tốt, nhà tôi cũng muốn góp một phần tư cổ phần. Thứ hai, Ninh Cẩm Niên và Mạc Doãn Nhi không được đính hôn”.
Mạc Mặc hét lên, nhưng giọng bà ta lại bị âm thanh trong phim đè lấp.
“Nghê Gia, sao chị độc ác thế? Chị đã sắp đính hôn mà vẫn muốn cản trở Doãn Nhi nhà tôi? Mà cũng đừng thấy công ty phát triển tốt thì muốn đến góp vui. Nằm mơ! Hơn nữa, tôi và ông Ninh cũng chẳng làm việc gì để chị uy hiếp!”
Ninh Trung Kì dè dặt, không nói không rằng.
Nghê Gia thấy ông ta thỉnh thoảng lại nhìn vào túi xách của cô, khóa không kéo kín, để lộ ra một góc túi tài liệu.
Đúng thế, với sự cảnh giác và đa nghi do lăn lộn nhiều năm trong giới quan chức, ông ta tất sẽ không cho rằng Nghê Gia chỉ dựa vào trí nhớ trẻ con để dọa dẫm họ. Nên giờ điều ông ta lo lắng nhất là trong tay Nghê Gia có bằng chứng xác đáng.
Mạc Mặc thấy Ninh Trung Kì không nói nửa lời, lại hơi căng thẳng nhìn vào túi của Nghê Gia nên cũng đưa mắt theo.
Nghê Gia thấy thời cơ đã đến, liếc nhìn đồng hồ, trầm giọng, mỉm cười:
“Chúng ta đang đối địch thế này, dù tôi có nói hai người ngoại tình cũng chẳng ai tin. Hai người coi như kín miệng, không để lộ điều gì. Nhưng mà”, cô rút túi tài liệu ra, phe phẩy lúc lắc, “không chuẩn bị kĩ càng mà tôi lại dám nói yêu cầu lớn như thế?”.
Lần này, cả hai người đều chấn động, tuy chỉ trong giây lát nhưng vẫn không thoát khỏi tầm mắt Nghê Gia.
Mạc Mặc đanh mặt lại, không nói gì.
Ninh Trung Kì lại vẫn cười không thẹn với lương tâm: “Tôi đã từng gặp không ít chuyện lừa gạt, tôi tin đại tiểu thư nhà họ Nghê sẽ không học những trò đó đâu nhỉ? Sắp mở màn rồi, nếu cháu không còn việc gì nữa, tôi đi trước đây”.
Trấn định như thế, đúng là con hồ ly già khó ra tay mà!
Nghê Gia thấy Ninh Trung Kì dợm xoay người, biết ông ta đang thử cô. Cô tức thì lên tiếng:
“Hai vị thật thẳng thắn vô tư, e là tôi đã nhớ nhầm rồi. Gần đây các người dính với nhau chắc cũng do tôi nhìn nhầm thôi. Để tránh chú Ninh nói tôi lừa đảo, tôi đi mời cô Tưởng đến xem xét thì hơn.” Nghê Gia cười, xoay lưng bỏ đi.
Nếu ông ta thử cô, cô cũng thử lại được.
Ninh Trung Kì không cản lại ngay, mà tập trung tinh thần quan sát Nghê Gia, hết sức mong mỏi nhìn ra sơ suất nào đó, nhưng cô lại thật sự sảng khoái bỏ đi.
Mạc Mặc thì ngược lại, nhìn chòng chọc túi tài liệu trong tay cô, cuống đến mức suýt rụng tim. Nếu thật sự để Tưởng Na đọc được, hôn ước sẽ xong đời.
Nghê Gia thong dong đi giữa màn sáng rực rỡ sắc màu, bất cẩn đánh rơi thứ trên tay.
Tuy Nghê Gia phản ứng rất nhanh giấu xấp ảnh kia đi, nhưng Ninh Trung Kì và Mạc Mặc vẫn thấy rõ mặt mình.
Chẳng lẽ người của nhà họ Nghê cũng theo dõi họ cùng lúc họ theo dõi nhà họ Nghê?
Nghê Gia bình tĩnh đứng dậy đi tiếp, mới được hai bước đã nghe giọng thỏa hiệp có vẻ lo âu của Ninh Trung Kì: “Cháu đưa ảnh cho tôi xem xem, điều kiện có thể thương lượng”.
Nghê Gia nở nụ cười nhạt, nhưng không quay đầu lại.
Mạc Mặc lập tức bảo Ninh Trung Kì: “Anh dám! Mạc Doãn Nhi nhất định phải gả vào nhà họ Ninh. Anh để nó uy hiếp, muốn phá hoại hạnh phúc của Doãn Nhi, không sợ tôi dùng cái này để uy hiếp lại anh?”.
Ninh Trung Kì vốn định thỏa thuận với Nghê Gia trước, sau đó sẽ từ từ nghĩ cách đối phó, dù sao thì từ đầu đến giờ ông ta cũng không thừa nhận vụ quan hệ bất chính này, cũng không nói ra từ quan trọng nào.
Thế nhưng trong giờ phút Mạc Mặc mở miệng, rốt cuộc ông ta đã hiểu thế nào là đồng đội ngu như lợn.
Đồng đội lợn vẫn tiếp tục: “Anh muốn hủy việc đính hôn, tôi cũng không sợ nói cho Tưởng Na biết quan hệ của chúng ta!”.
Nghê Gia cong môi, câu quan trọng nhất đây rồi!
Ninh Trung Kì trầm trọng tức tối mắng: “Mạc Mặc, cô chú ý lời ăn tiếng nói đấy!”.
Ông ta vừa dứt lời, Mạc Mặc mới biết bị nói hớ rồi. Tuy hận Nghê Gia, nhưng bà ta cũng ghét thái độ không thèm đếm xỉa của Ninh Trung Kì, không cam lòng, cười nhạt nói: “Trong tay người ta cũng đã có chứng cứ rồi, sợ gì bị lộ nữa?”.
Lúc này, lại nghe Nghê Gia phì cười: “Đến lâu thế rồi mà vẫn còn núp không ra. Cam lòng đặt lợi ích lên hàng đầu, làm con rùa rụt cổ hả?”.
Hai người kia lặng đi, thấy Nghê Gia đưa tay kéo bức màn che giàn giáo, Tưởng Na, Tống Minh và Trương Lan đều đứng trong đường thi công chật hẹp, hai người trước thì đỏ mặt tía tai, người đứng sau lại thảnh thơi tự đắc.
Ninh Trung Kì và Mạc Mặc lập tức tái mặt.
Trương Lan vỗ vỗ bả vai Tống Minh và Tưởng Na: “Thì ra hợp tác đầu tư là phải hợp tác cả trên giường à, vậy tôi rút đây”.
Nghê Gia nhìn Tống Minh, suýt thì không nhịn được cười: “Chú Tống, cháu luôn rất tò mò, dì Mạc làm nhiều việc mất mặt như thế mà chú vẫn tha thứ hết lần này tới lần khác, sức nhẫn nại quả thật làm con rùa nghìn năm cũng phải xấu hổ. Bác gái cháu là người một tay thu vén mọi bề, chú lại không thích vì ngại mất sĩ diện. Giờ người như dì Mạc, chắc ngày nào cũng giúp chú tăng thể diện nhỉ?”.
Sắc mặt Tống Minh rất khó coi.
“Mọi người đừng nghe nó nói, nó cố tình chia rẽ chúng ta. Nó đến để quấy rối, chúng ta không thể đấu đá nội bộ được!” Mạc Mặc nhất thời không biết lấy khôn ở đâu ra mà câu nào câu nấy đều nói vào điểm chính, “Tại con ranh chết tiệt này vu vạ hết”. Nói xong bà ta nhào lên muốn cướp túi tài liệu trong tay Nghê Gia.
Nghê Gia giấu tay đi, tay kia bắt lấy cánh tay của Mạc Mặc, dùng hết sức hất sang một bên.
Mạc Mặc đi giày cao gót, nghiêng người đập vào tường, đau quá mắng to: “Nghê Gia, mày dám đẩy tao?”.
Nghê Gia lạnh mặt: “Không đẩy thì để bà đánh tôi chắc? Thay đổi cuộc đời tôi, không hề có ơn dưỡng dục tôi, bà còn mặt mũi nào mà đánh tôi?”.
Còn chưa dứt lời, bàn tay sau lưng cô đã trống không.
Nghê Gia kinh ngạc quay đầu lại, thấy Tưởng Na đã cầm túi tài liệu, còn Trương Lan bị Tống Minh giữ chặt, đang lôi lôi kéo kéo.
Nghê Gia sầm mặt, siết chặt nắm đấm nhìn chòng chọc Tống Minh, lùi chân phải lại một bước, gằn từng tiếng hung dữ: “Buông mẹ tôi ra! Bằng không tôi cho ông biết thế nào là cú đá của đai đen karatedo!”.
Tống Minh không kịp phản ứng, lại bị khí thế của cô dọa, khẽ lỏng tay, Trương Lan bèn giãy ra, nhanh chóng chạy về bên Nghê Gia.
Tưởng Na cầm túi tài liệu, ánh mắt hung ác dán lên người Nghê Gia, như hận không thể nuốt cạn ăn hết cô: “Cháu tưởng mấy thứ này sẽ khiến liên minh của chúng tôi sụp đổ? Cháu tưởng công ty chúng tôi sẽ đấu đá nội bộ rồi vận hành bất ổn chỉ vì chuyện vặt vãnh này?”.
Bà ta khinh thường hừ một tiếng: “Đúng là trẻ con, ấu trĩ!”.
Nghê Gia vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, nhìn bà ta hồi lâu.
Đoạn phim đã được chiếu xong, người dẫn chương trình tuyên bố ngày đầu tiên Clover lên sàn thì giá cổ phiếu đã tăng vùn vụt. Nhưng nhóm các chủ nhân bên này lại không một ai hưng phấn vui vẻ, tất cả đều gió thảm mây sầu.
Nghê Gia bất chợt mỉm cười ngọt lịm: “Xem ra là cháu đã không phân biệt rõ ràng. Cô Tưởng vẫn là người giỏi nhất khi chơi chiến thuật, cháu xin bái phục chịu thua, đi trước vậy”, nói rồi bỏ đi.
Mãi đến chỗ rẽ, Trương Lan mới hỏi: “Theo kế hoạch lúc trước, không phải con nên nói trước đây từng thấy Ninh Trung Kì và Mạc Mặc ở với nhau sao?”.
Nghê Gia dừng lại, mỉm cười nhưng không đáp lời, hình như đang tập trung nghe cái gì đó.
Trương Lan cũng vểnh tai nghe, giờ mới loáng thoáng có tiếng gầm khẽ của đàn ông, tiếng thóa mạ của đàn bà, còn cả tiếng tát.
Nghê Gia cười: “Nếu chúng ta ở đó, chúng sẽ nhất trí đoàn kết trước người ngoài, dồn sự chú ý và tức tối lên người con. Chỉ khi người ngoài bỏ đi thì trong nội bộ mới có thể đấu đá”.
“Nên mới nói, cô Trương ơi, chị Gia Gia thông minh hơn cô nhiều.” Phía sau lại đưa đến giọng vui cười của Liễu Phi Phi.
Nghê Gia bảo Trương Lan: “Mẹ, mẹ vào bãi đỗ xe chờ con, con sẽ đến ngay”. Trương Lan không có ý kiến gì, đi luôn.
Giờ Nghê Gia mới quay đầu lại, chẳng nói chẳng rằng.
“Chị vừa đến em đã theo sát rồi, vì biết đi theo chị chắc chắn có kịch hay để xem.” Tính tình chỉ sợ thiên hạ không loạn của Liễu Phi Phi vẫn không thay đổi, thấy Nghê Gia đưa mắt lướt qua ly rượu mình cầm trên tay, lập tức cười hì hì: “Chị gái tốt ơi, tuần trước em vừa sinh nhật, đã trưởng thành rồi”.
Thấy cô không nói gì, Liễu Phi Phi lại cười: “Chàng trai của chị xịn thật đấy, nếu em là chị, đêm nay đã nhào tới rồi”.
Nghê Gia không hứng thú nhìn cô nàng: “Có việc gì à?”.
“Chị giỏi thật đấy, bốn người đằng kia đều thượng cẳng chân hạ cẳng tay rồi”.
Nghê Gia lại không nói gì nữa.
Mấy câu muốn góp cổ phần hủy đính hôn gì đó ban nãy chỉ là nói suông thôi, cô cũng không quan tâm. Cái cô quan tâm là làm sao để tạo bức tường xa cách trong lòng Mạc Mặc và Tưởng Na kìa.
Tuýp phụ nữ xem trọng hơn thua như Tưởng Na dù vừa rồi vờ không để tâm, nhưng lại không giấu được ngọn lửa hận hừng hực trong mắt. Giờ chắc chắn đã cắn xé đấm đá đánh nhau với Mạc Mặc rồi.
Liễu Phi Phi làu bàu: “Em mong chúng đánh nhau ầm ĩ, càng ầm ĩ càng tốt, Mạc Mặc đúng là đồ tiện nhân, lần trước nhà họ Ninh cũng bẫy anh Tôn Lý của em, giờ họ thành đối thủ một mất một còn rồi”.
Nghê Gia im lặng, nghe giọng điệu, nhà họ Liễu cũng muốn tranh phần hơn.
Liễu Phi Phi oán hận nói xong, lại tò mò: “Nghê Gia, chị mời thám tử tư ở đâu mà siêu thế, chụp được cả cảnh giường chiếu của trưởng phòng Ninh. Giới thiệu cho em với”.
Nghê Gia lắng tai nghe tiếng trách mắng sau bức tường, lại nảy ra một ý: “Cô làm hộ tôi một việc trước đã”.
“Việc gì?”
Nghê Gia trước đó chưa đến đây nghiên cứu địa hình nên có vài chỗ không rõ ràng lắm, bởi thế không thể mở rộng kế hoạch, nhưng giờ có Liễu Phi Phi thì lại khác.
Nghê Gia hỏi: “Cô có biết rõ kết cấu hậu trường và âm thanh ánh sáng của bức phông nền kia không?”.
Liễu Phi Phi gật đầu: “Em có thấy vài lần rồi”.
Nghê Gia ghé lại nói nhỏ vài câu vào tai Liễu Phi Phi, Liễu Phi Phi cười như mở cờ trong bụng: “Nghê Gia, sau này em phải bái chị làm sư phụ”.
Sau khi Nghê Gia và Liễu Phi Phi chia tay, cô vào hội trường, cùng nhìn lên sân khấu với mọi người. Trên sân khấu đèn đuốc sáng trưng, hình ảnh trên phông đang thay đổi.
Người dẫn chương trình hưng phấn giải thích xu hướng tăng ngày hôm nay của Clover, trên màn chiếu hiển thị biểu đồ giao dịch cổ phiếu, đường kẻ chạy tuốt lên trên.
Nghê Gia nhíu mày, hiện giờ mở công ty trang thiết bị y tế cao cấp trong nước là lĩnh vực đầy tiềm năng, tuy cần nguồn vốn lớn, chướng ngại kĩ thuật cũng nhiều, nhưng Clover được ba nhà hùn vốn lèo lái, dùng đủ mánh cách tân kĩ thuật. Hôm nay đến xem, quả nhiên hiệu quả rất tốt. Nếu công ty này cứ tiếp tục phát triển với xu thế hiện giờ, mà lại bị KARNER nhà họ Ninh độc chiếm, mọi chuyện sẽ khá phiền toái.
Không biết bên Nghê Lạc rốt cuộc có động tĩnh gì chưa.
Nghê Gia nghĩ lát nữa sẽ đến Hoa thị thăm Nghê Lạc, đúng lúc này âm nhạc chợt nổi lên, dẫn chương trình nói: “Giờ xin mời chủ tịch tập đoàn KARNER nhà họ Ninh…”.
Còn chưa dứt lời, cả sảnh đã xôn xao ì xèo.
Nghê Gia ngẩng đầu, chỉ thấy màn chiếu đã tắt ngúm. Khi mọi người đang nghĩ thiết bị gặp trục trắc thì sau tấm vải phông bất ngờ lóe lên một luồng ánh sáng trắng, bóng người hiện lên hết sức rõ ràng trên phông nền.
Bốn bóng người đánh nhau túi bụi, đàn ông thì tát má đá chân, đàn bà thì giật tóc móc thịt, động tác hết sức trôi chảy tự nhiên, vô cùng ăn nhập âm nhạc vui vẻ ở hiện trường.
Như xem chiếu rối bóng, lại giống như xem phim câm. Ai nấy im lặng không biết nói gì.
Lát sau nổi lên tiếng rì rầm: “Ai đang đánh nhau đằng sau thế?”.
Người dẫn chương trình xấu hổ: “Xin các nhân viên hậu trường điều…”.
Âm thanh cũng đột nhiên tắt ngấm, tiếng micro, tiếng bàn tán, tiếng trên màn chiếu, rồi tiếng nhạc đều im phăng phắc.
Nhưng chỉ chớp mắt, tiếng băng thu âm phát lên hoàn toàn ăn khớp với động tác đánh nhau trên bức phông nền: “Tôi ngủ với Ninh Trung Kì đấy, bây giờ vẫn ngủ, hai mươi năm trước cũng ngủ, có bản lĩnh thì Tưởng Na cô trông chừng người đàn ông của mình cho chặt đi!”.
Trên màn vải lại thấy vung tay lên lần nữa, lần này có tiếng vang chát chúa rung trời.
Nhưng cũng trong chớp mắt, động tác trên màn vải tức thì ngừng lại, những người bên kia màn chiếu cũng nhận ra điều bất ổn rồi.
Nghê Gia nhìn Ninh Cẩm Niên và Mạc Doãn Nhi gần như trắng bệch mặt mày, vừa muốn lên tiếng đã nghe tiếng nói chậm rãi rõ ràng của Liễu Phi Phi đằng sau: “Trước khi đính hôn có nên kiểm tra xem có phải anh em không nhỉ?”.
Câu nói như một giọt nước rơi vào chảo dầu, tất cả mọi người xôn xao náo động.
Màn chiếu âm thanh tức thì khôi phục lại bình thường, người dẫn chương trình vội tiếp tục, nhưng không ai nghe lọt tai nữa, họ còn bận xì xào: Mạc Mặc lại thò một chân vào cuộc hôn nhân của Tưởng Na rồi, không phải Tống Minh và Ninh Trung Kì chơi trò đổi vợ đấy chứ, hai đứa bé kia liệu có phải anh em thật không, mà cho dù không phải, tai tiếng thế này…
Hủy đính hôn, rất có thể bị nghi ngờ là anh em. Không hủy, lại có quan hệ bất chính với thông gia, mọi người sẽ cười muốn rụng răng mất.
Đâm lao thì phải theo lao thôi.
Nghê Gia nhìn tiếp thì Ninh Cẩm Niên và Mạc Doãn Nhi đã biến mất, có lẽ chúng nghi ngờ nên đã chạy đi chất vấn bố mẹ rồi.
Ở lại lâu cũng vô ích, Nghê Gia phóng khoáng xoay người, bỏ hội trường bùng nổ lại sau lưng.
Liễu Phi Phi dạt dào thích thú chạy theo, khen suốt dọc đường: “Nghê Gia ơi chị đỉnh quá, đập cho tan tành kiểu này thật đã. Sau này nếu có những việc thế này, nhớ gọi em nhé!”.
Nghê Gia không dừng bước, phớt lờ cô nàng.
Liễu Phi Phi vẫn đi theo: “Phải rồi, chị còn chưa nói cho em biết tìm thám tử tư ở đâu”.
Nghê Gia quay đầu lại liếc cô nàng một cái, cười: “Không có thám tử tư”.
“Không có?”
“Ảnh được chỉnh sửa thôi.”
Nhìn kỹ sẽ nhận ra ngay, song trong lòng hai kẻ Ninh, Mạc có tật giật mình, mà mục đích của Nghê Gia lại là cho Tưởng Na biết rõ mọi việc.
Liễu Phi Phi đứng ngây ra tại chỗ, nhìn theo bóng lưng đã đi xa của Nghê Gia, thấy cô thật có khí phách, ngầu muốn chết!
Đây là thần tượng của cô nàng!
Nghê Gia vừa rẽ xuống cầu thang đã thấy Khương Hoàn Vũ đang đi qua đi lại trước cửa. Y nghe tiếng bước chân lập tức ngẩng đầu lên, vẻ mặt mong chờ, chắc chắn là đang đợi cô.
Nghê Gia nhíu mày, rất không vui: “Anh theo dõi tôi?”.
“Anh có chuyện quan trọng muốn hỏi em”, Khương Hoàn Vũ cau mày, “anh nghe nói, em sắp đính hôn với Việt Trạch à?”.
“Phải.” Nghê Gia mặt không đổi sắc đi lướt qua, lại bị Khương Hoàn Vũ túm tay.
Nghê Gia đẩy y ra theo phản xạ, nháy mắt đã tách ra một khoảng.
Khương Hoàn Vũ không hề bất ngờ, trái lại trong mắt còn đượm vẻ xót xa, nhẹ giọng hỏi: “Ám ảnh sâu như thế mà em còn có thể yêu đương chung sống với đàn ông sao?”.
Nghê Gia lạnh nhạt nhìn y, khinh thường: “Có thể chứ”.
“Em nói dối!” Khương Hoàn Vũ gần như khẳng định.
Nghê Gia ghét thái độ tự cho là đúng của y, hừ một tiếng: “Tôi đã cho là mình không thể, nhưng sau này khi gặp rồi mới phát hiện ra là có thể. Nắm tay, ôm, hôn, chỉ dành cho một mình anh ấy. Thậm chí”, cô dừng lại một chút, “lên giường”.
Nói đến đây, Nghê Gia chợt thấy cõi lòng xao động, cô mỉm cười:
“Cảm ơn anh đã nhắc nhở tôi, xưa nay tôi không nhận ra anh ấy đặc biệt chừng nào. Anh vừa nói thế làm tôi nhận ra, lúc ở bên anh ấy, tôi chính là một người trong sáng chưa từng phải chịu đựng những điều tối tăm. May mắn biết bao! Anh ấy đặc biệt như thế, duy nhất như thế, vậy mà giờ tôi mới phát hiện ra.”
Cô không nhịn được cười, nụ cười vừa ngây thơ vừa xinh đẹp cứ thế nở trên môi, “Chính là anh ấy đấy!”.
Khương Hoàn vũ trông thấy nụ cười hạnh phúc trên môi Nghê Gia, đau đớn vô cùng: “Gia Gia, em không thể ở bên Việt Trạch, hắn không phải người tốt, không đáng để em tin tưởng”.
Nụ cười trên mặt Nghê Gia tắt ngấm, mắt lạnh như băng: “Không phải người tốt? Tôi cũng không phải người tốt. Vừa đúng một đôi. Không đáng tin tưởng? Nhưng anh ấy lại là một trong số hai người trên đời này tôi có thể tin tưởng. Tất nhiên, người còn lại không phải anh”.
“Em bình tĩnh lại đã!”
Nghê Gia vòng qua y, kiên quyết tránh ra.
“Tin tưởng hắn?” Khương Hoàn Vũ bật cười, bỗng nhiên giật túi xách của Nghê Gia, thô bạo kéo khóa ra, chỉ vài giây đồng hồ đã lôi ra hai ba lọ thuốc nhỏ, vung vẩy trước mặt cô, thuốc trong lọ va vào nhau lạch cạch, “Tin tưởng? Hắn có biết em uống thuốc này không?”.
Nghê Gia giận dữ giật cả túi lẫn thuốc lại, tức thì không khống chế nổi cảm xúc, nói nhanh như bắn súng liên thanh: “Mẹ kiếp Khương Hoàn Vũ anh bị bệnh à, tự anh thấy anh tốt bụng đến mức nào mới có thể vác mặt quay lại gặp tôi sau khi làm bao chuyện có lỗi với tôi như thế? Anh tưởng tôi là gì của anh, có thể để anh muốn quản lý thế nào thì quản lý chắc? Anh tồn tại để làm gì? Vừa nhắc lại những kí ức đau khổ đen tối tôi đã phải trải qua, vừa sắm vai chúa cứu thế tới cứu vớt tôi để thỏa mãn giấc mơ anh hùng của anh à? Anh cút đi, đừng xuất hiện trước mặt tôi làm tôi buồn nôn nữa!!!”
“Anh về để bù đắp”, đối mặt với cơn cuồng nộ của cô, Khương Hoàn Vũ không hề sợ hãi mà chỉ thấy nhói lòng, “Gia Gia, anh hiểu tâm trạng của em bây giờ, rất tự ti, rất sợ hãi, rất bất lực, rất…”.
“Anh dám thử phân tích tâm lý tôi nữa xem!” Nghê Gia gằn từng tiếng uy hiếp.
Thấy ánh mắt cô hung ác, Khương Hoàn Vũ ngậm miệng.
Nghê Gia quay đầu, bỏ đi đầy quyết liệt.
Bình luận
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1