Tin dữ đến sau năm ngày Mộ Giai Nam một mình lên núi…
Chân núi trống trải, Thiên trượng hành giả, Ngưng Sa Tử nhìn lên đỉnh núi mờ ảo, tầm nhìn mơ hồ, tâm tình lo âu bất an.
Mộ Giai Nam có thể đã rơi xuống vực, giai điệu thanh thúy của Liễu Diệp
không hề vang lên, bởi vì Liễu Diệp dính đầy vết máu, người phát hiện ra Liễu Diệp chính là Thu Anh Đào.
… Thu Anh Đào khoanh chân
mà ngồi, nàng không quan tâm mình đang ngồi lên những hòn đá nhọn, trong tay nàng nắm chặt Ngân Liễu Diệp, máu tươi nhiễm đỏ vòng cổ.
Ngưng Sa Tử thấy nàng thần chí hoảng hốt, ngồi xổm xuống nhẹ giọng an ủi:
“Có lẽ là tay hắn bị thương, Ngưu cô nương đừng lo lắng.”
Tuy rằng nàng cũng lo lắng cho an nguy của Mộ Giai Nam, nhưng nàng vẫn huy
vọng, Mộ Giai Nam chỉ là đi nhầm sơn đạo, mới khiến bọn họ không nhìn
thấy Mộ Giai Nam. Ngưu Nữu Nữu đã ngồi ở chỗ này năm ngày, nàng trừ bỏ
uống chút nước thì không ăn gì, cả người thất hồn lạc phách, tiều tụy
không chịu nổi.
… Thu Anh Đào từ từ ngẩng đầu lên, cắn chặt môi khô, nàng không muốn khóc, khóc sẽ chứng minh điều nàng lo sợ là sự thật, cho nên nàng không khóc, nàng tin tưởng Mộ Giai Nam nhất định an
toàn trở về, chỉ là sự chờ đợi này thật sự tra tấn người.
Nam nhân xấu xa, chuyện hệ trọng như vậy, mà không nói với nàng một tiếng
nào đã rời đi, hắn không nghĩ tới cảm thụ của nàng sao? Tên ích kỷ…
Không thể mở miệng nói chuyện thì sao, tại sao lại khiến nàng sống không bằng chết ở bên vách đá như vậy, nàng muốn Mộ Giai Nam bình an trở về, nàng
không muốn Lam cỏ linh chi chết tiệt gì đó!
Tầm mắt của
nàng dừng trên những đám mây, tuy rằng cái gì cũng không nhìn thấy,
nhưng nàng như trước vẫn tìm kiếm, chỉ cần có một chút manh mối nào cũng được… để cho nàng biết, hắn còn sống… Nhưng chỉ vẫn như cũ, tất cả đều
im lặng, thần kỳ im lặng, cả ngọn núi giống như đã chết, nàng cũng sắp
chết…
Yến Hồi đại sư tu dưỡng mấy ngày, trừ bỏ chân bị
thương, thân thể đã điều trị tốt hơn. Nghe tin Mộ Giai Nam một mình lên
núi, hắn không kịp trách cứ Thiên trượng hành giả lỗ mãng, liền sai
người khiêng hắn lên núi.
Đầu tiên đập vào mắt hắn, là vẻ
mặt ai oán của Ngưu Nữu Nữu, mặc dù nàng vẫn chưa rơi lệ, nhưng bất luận ai chỉ cần liếc mắt một cái đều nhìn ra, nha đầu kia đang nuốt lệ vào
lòng.
Hắn nhìn lên sương mù phiêu miểu đỉnh núi, một khi Mộ Giai Nam tiến vào sương mù, hắn liền không thể phân rõ phương hướng,
đỉnh núi rét lạnh không thể tưởng tượng được.
Yến Hồi đại
sư vỗ vỗ đỉnh đầu Thu Anh Đào, đứa nhỏ này đang đợi người yêu bình an
trở về, cũng giống như tâm trạng của hắn trước đây, hắn có thể lý giải
nỗi sợ hãi và bất an này.
“Tâm thành đến cùng, kiên định,
nha đầu phải tin tưởng năng lực của Mộ thiếu hiệp, hắn nếu có thể đánh
bại bát môn đồ, thì cũng không phải là phàm phu tục tử bình thường, tin
tưởng hắn, cũng như tin tưởng chính mình.”
Thu Anh Đào
ngẩng đầu nhìn hắn thật lâu… hít sâu một hơi sau đó nàng nhìn Yến Hồi
đại sư khẽ mỉm cười, thấy Yến Hồi đại sư chân vẫn còn bị thương, nàng
nâng hai tay lên, giúp Yến Hồi đại sư xoa bóp cơ bắp…
Yến
Hồi đại sư hòa ái cong môi, thê tử của hắn cũng thường xuyên giúp hắn
xoa bóp bả vai, động tác này khiến người ta quen thuộc hoài niệm như
vậy. Mà năm ngày gần đây, hắn mặc dù ở trong động tĩnh dưỡng, nhưng bên
tai vẫn nghe được âm thanh của Liễu Diệp, nhạc khúc tuyệt vời không khỏi khiến đáy lòng hắn phát ra tưởng niệm… Hắn cầm lấy vòng cổ trong tay
Thu Anh Đào:
“Không nghĩ tới Mộ thiếu hiệp có thể đem Liễu Diệp thổi ra âm thanh hay như vậy, thật sự là đứa nhỏ có thiên phú.”
Thu Anh Đào chỉ chỉ lên trời, lại chỉ chỉ Liễu Diệp, nàng dùng đá viết xuống: đây vốn là của hắn.
Yến Hồi đại sư trong mắt kinh hãi, hắn vội đứng lên lại vì chân đau mà ngã
ngồi lại ghế, Thu Anh Đào vội vàng đứng dậy dìu hắn, lại cảm thấy thân
thể Yến Hồi đại sư run nhè nhẹ… Yến Hồi đại sư đem vòng cổ gắt gao nắm
chặt trong lòng bàn tay:
“… Mộ thiếu hiệp hai mươi bốn tuổi?”
Thu Anh Đào gật gật đầu.
Đáp án này làm Yến Hồi đại sư giống như bị một búa đánh vào đầu, hắn kinh
hoảng ánh mắt lung tung dừng trên ngọn núi, nhưng giờ phút này đáp lại
hắn chỉ là từng đợt từng đợt sương mù dày đặc.
Thiên trượng hành giả đại khái đoán ra Yến Hồi đại sư vì sao lại nhiều cảm xúc ngổn
ngang. Hắn nguyên bản sớm muốn đem chuyện này nói cho Yến Hồi đại sư
biết, nhưng ai ngờ Mộ Giai Nam vô thanh vô thức liền lên núi, Thiên
trượng sợ Yến Hồi đại sư nghe được việc này sẽ kích động, cho nên chậm
chạp chưa nói. Thiên trượng đi lên nắm chặt bả vai lão hữu:
“Mộ Giai Nam là nghĩa tử của Quá Thủ Vô Ngân.”
Lời này vừa nói ra, Yến Hồi đại sư càng kích động hơn, tất cả mọi việc xâu
thành một chuỗi, năm đó Qúa Thủ Vô Ngân vì sao không hỏi nguyên do liền
giúp hắn thu hồi tất cả ám khí có chữ “Nhất”, sau đó cũng không lưu lại
hai câu liền vội vàng rời đi. Nguyên lai, nguyên lai Quá Thủ Vô Ngân sớm biết thê tử Liễu Di Nhất của hắn ở nơi nào. Vì sao… Vì sao không cho
biết hắn chân tướng, làm cho hắn như kẻ điên không mục đích tìm kiếm? …
Hắn một phen nắm lấy cánh tay Thiên trượng:
“Quá Thủ Vô Ngân ở đâu?”
Thiên trượng hành giả thở dài một hơi:
“Năm năm trước đã qua đời, lão phu không thể xác định thân phận Mộ Giai Nam, cho nên cũng chưa định nói cho ngươi biết, sợ ngươi mừng hụt mà thôi.”
“Mộ thiếu hiệp có đề cập tới hành tung mẫu thân của hắn không?”
“Chỉ có nói qua, hắn không biết cha mẹ là ai, nhưng Quá Thủ Vô Ngân trước
khi chết đã nói cho Mộ Giai Nam một tin tức —— phụ thân của hắn có liên
quan đến thị long binh khí.”
Thiên trượng hành giả giờ phút này cũng hiểu được sự chuyện kỳ quái:
“Lão phu luôn luôn tự hỏi, nếu Quá Thủ Vô Ngân biết thân phụ của Mộ Giai
Nam, tại sao không trực tiếp nói cho hắn biết? Hay là trong chuyện này
còn có nguyên nhân khác?”
Yến Hồi đại sư thần sắc ngoại trừ hỗn loạn vẫn là hỗn loạn… Có lẽ không người nào hiểu, thị long là biệt
danh hắn đặt cho ám khí lúc đầu, bởi vì hắn muốn thể hiện sự khinh
thường với triều đình, mà danh hào này bị người trong võ lâm xem như ám
hiệu tạo phản, hắn cũng không để ý, cũng hiểu được lúc ấy thời cuộc rất
hợp tình. Mỗi khi hắn chế tạo ra một kiện ám khí, đều nói đùa với thê
tử: thị long xuất phẩm.
Thế gian này, chỉ có Liễu Di Nhất
biết được ý nghĩa chân chính của thị long, nàng từng nhắc nhở hắn, đừng
để người bên ngoài biết chuyện này.
Yến Hồi đại sư cũng vô pháp bình tĩnh, hắn chống đỡ chân bị thương đứng lên, hướng về sơn cốc bất lực la lên:
“Nhi tử —— phụ thân ở đây, trở về! Mau trở về —— “
Thu Anh Đào nhất thời choáng váng, Yến Hồi đại sư là phụ thân của Mộ Giai
Nam sao? … Mộ Giai Nam ở trong biển người tìm kiếm tung tích cha mẹ hơn
hai mươi năm, mà vị lão giả này cũng chờ đợi tin tức thê nhi. Thật sự là tàn nhẫn, phụ tử muốn nhận thức nhau, sẽ đối mặt khảo nghiệm sống hay
chết, thế gian vì sao phải có nhiều chuyện như vậy? !
Lòng
của nàng thu thành một đoàn, Mộ Giai Nam trăm ngàn lần không cần có
chuyện gì, phụ thân huynh đang cùng muội đợi huynh bình an trở về, phải
còn sống trở về, chúng ta đều đang đợi huynh…
Yến Hồi đại
sư trong mắt đầy lệ quang, hắn và Thu Anh Đào nắm tay nhau cùng ngồi ở
chân núi, dòng khí lo âu quấn xung quanh hai người, không ai có thể cảm
thụ nội tâm vui sướng, chờ đợi và bất an của bọn họ.
※ ※ ※
Lại một ngày trôi qua…
Khe núi gió lạnh phơ phất, nhưng Thu Anh Đào như trước một tấc cũng không
rời khỏi… Cổ của nàng rất mỏi, chân rất đau, bụng rất đói bụng, nhưng so ra không quan trọng bằng tin tức của Mộ Giai Nam, nàng đợi sáu ngày.
Tên kia ăn cái gì? lạnh thì lấy gì sởi ấm, đến cuối cùng khi nào thì trở về… Mau trở lại đi, có nữ nhân lo lắng cho huynh mà tiều tụy rồi, huynh không đau lòng sao?
Lúc hoàng hôn buông xuống, độ ẩm trong núi càng tăng lên. Yến Hồi đại sư thân thể không tốt nên được đưa vào
động nghỉ ngơi, hắn năm lần bảy lượt sai người mời Thu Anh Đào vào động
nghỉ ngơi, nhưng nàng tâm ý đã quyết, không muốn bỏ qua chút tin tức nào về Mộ Giai Nam. Yến Hồi đại sư lý giải tâm tình của nàng, hắn làm sao
không phải đứng ngồi không yên, rốt cục có tin tức người thân, lại phải
trãi qua sinh ly tử biệt, tâm hắn đã rối bời, nhưng hắn phải vững tinh
thần trấn an người khác.
Ngưng Sa Tử đi đến phía sau Thu
Anh Đào, nàng ngồi trên nham thạch tấu khởi cổ cầm… Leng keng giai điệu
kinh sợ sơn cốc, đồng thời mang theo một tia réo rắt thảm thiết, nàng cố ý đem phần tâm ý gửi đi liên hệ với Mộ Giai Nam, đáy mắt hàm chứa giọt
lệ… Vì Ngưu Nữu Nữu, vì chính mình, nàng đem tình cảm che dấu, thật sâu
dưới đáy lòng, chúc phúc đôi uyên ương số khổ nhanh chóng đoàn viên.
… Thu Anh Đào chậm rãi xoay đầu nhìn lại, yên tĩnh sáng tỏ dưới ánh
trăng, vốn nên là lúc cùng người yêu tình ý mật ngọt, hiện tại chỉ có
một mình nàng lo lắng chờ đợi, như vậy bất lực, nàng nhìn ra được đó là
cảm xúc gì, chỉ là không muốn nói mà thôi.
Nhưng vào lúc
này, khe núi phát ra động tĩnh, Ngưng Sa Tử tức khắc dừng đàn, cùng Thu
Anh Đào khẩn cấp đi lên trước nhìn lên vách đá phía trên ——
Hai người nín thở nhìn chăm chú, sợ bỏ qua chút ít hy vọng…
Đợi trong chốc lát, chỉ nghe nham vách rơi xuống vài hòn đá, mà lần này
không phải là nhỏ vụn, mà là rầm rập từng tảng đá lớn rơi xuống, chấn
động sơn cốc yên tĩnh. Ngưng Sa Tử thấy thế tức khắc kéo Thu Anh Đào ra
hơn mười trượng… Chỉ thấy tảng đá rơi xuống đất vỡ vụn, Thu Anh Đào theo bản năng ôm lấy đầu, nhưng mảnh vụn vẫn bắn vào người nàng, hẳn là rất
đau, nhưng nàng lại không cảm nhận được.
Đợi trận cát đá
rơi ngưng lại, các nàng nhìn về phía những tảng đá rơi xuống, những tảng đá này là từ trên cao rơi xuống, hai người nhìn nhau, không khỏi cao
hứng ôm chầm lấy nhau, là động tĩnh do Mộ Giai Nam gây ra đúng không?
Nhất định là như vậy.
Thu Anh Đào hai tay tạo thành chữ
thập để trước ngực… Nước mắt nàng cố gắng kìm chế rốt cục cũng chảy
xuống, giọt lệ trong suốt nóng bỏng, chỉ cần nàng có một tia hy vọng Mộ
Giai Nam còn sống, cho dù trời có sập xuống nàng cũng không sợ.
Vì tiếng động này, mà các võ lâm nhân sĩ đều nửa đêm lên núi, Yến Hồi đại
sư sớm kiềm chế không được kích động, hắn vội vàng sai người nâng mình
xuất động. Thiên trượng hành giả vội chạy tới bên cạnh Yến Hồi đại sư,
hắn không khỏi vui mừng mà nói một câu:
“Tiểu tử đó còn sống —— “
Yến Hồi đại sư mắt ngấn lệ quang, tay run run nắm chặt tay Thiên trượng hành giả:
“Đúng, đúng… Con ta còn sống…”
Không khí vui sướng quanh quẩn trong đêm đen, không khí tựa hồ ấm lên, từng trận dòng nước ấm trong suốt vờn quanh.
Thu Anh Đào lúc này mới ý thức được, không chỉ có mấy người bọn họ lo lắng
an nguy Mộ Giai Nam, mà những người xa lạ không quen biết này, mặc dù
không ở trong này chờ đợi, nhưng cũng ngày ngày lo lắng, nếu không sẽ
không vì một chút động tĩnh mà kéo nhau tới.
Mộ Giai Nam, có rất nhiều người đang đợi huynh, trở về, trở về đi.
Lúc sự lo lắng của mọi người vừa buông lỏng thì——
Chỉ thấy trên vách đá cấp tốc rơi xuống một bóng người, bóng người như tia
chớp xẹt qua tầm mắt mọi người, như lưu tinh, giây lát lướt qua, rơi vào bên trong khe núi ——
Không khí đình chỉ, thanh âm đình chỉ, mọi người biểu tình giằng co ——
Thu Anh Đào trong đầu nháy mắt trống rỗng, nàng điên cuồng chạy tới bên
vách núi đen, quỳ gối bên vách núi không thể hô hấp, đêm đen che khuất
tầm mắt, dập tắt tia sáng cuối cùng.
Nàng cố gắng gọi thật to nhưng không có tiếng động, yết hầu chợt nóng lên, ho ra một ngụm máu đen.
“Mộ Giai Nam! Mộ Giai nam! Huynh trở về đây cho ta, trở về—— “
Nước mắt của nàng tuôn trào, thê lương tê rống thẳng hướng tận trời, xuyên qua đêm đen, tê nát lòng mỗi người.
Bình luận
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1