Thu Anh Đào lo lắng đề phòng, nhìn Quế công công đang ăn cơm trưa với
Tống Hàn Nho. Nhưng mà bề ngoài cho thấy, Quế công công tạm thời đã cho
nàng một con đường sống, bất quá, nàng sợ rằng đây chỉ là kế hoãn binh.
Tóm lại, nàng không thể tin tưởng tên mồm mép khéo léo như lão thái giám này được.
Nàng tìm cớ rời khỏi Thất vương phủ,
sau khi về đến nhà chuyện đầu tiên nàng làm chính là dùng tơ lụa quấn
kín cổ tay, cho dù đi tắm cũng không tháo ra, sau đó nàng nhanh chóng
đem mã não như ý đi chôn dưới gốc cây đại thụ. Nàng một bên cầm cuốc mồ
hôi ướt đẫm, một bên nguyền rủa Mộ Giai Nam, cũng may là nàng nhanh trí
phản ứn kịp, nếu không cái đầu của nàng cũng khó giữ, đáng ghét thật
đáng ghét! Ngưu thị tiêu cục bị Mộ Giai Nam hại thảm rồi .
Đợi nàng đem tang vật chôn dưới đất xong, mới an tâm trở về phòng nghỉ
ngơi. Nàng nằm ở trên giường nắm thịt móng vuốt Đậu Hoa, Đậu Hoa làm
nũng nhẹ giọng rầm rì, cái đuôi cọp dài phất qua phất lại, Thu Anh Đào
không khỏi nhếch miệng cười, nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới mình có
ngày ngủ cùng một con hổ nha, ở chung còn rất hòa hợp nữa, xuyên không
thực kỳ diệu đi…
Nàng khốn đốn nhắm mắt lại… Vừa
quyết định quên Mộ Giai Nam, thì có người lại nhắc về hắn với nàng, hơn
nữa nàng lại còn buồn lo vô cớ, vì an nguy của hắn mà lo lắng nữa chứ,
càng không muốn nghĩ đến, thì trong đầu lại càng xuất hiện hình bóng tên kia, nàng tâm phiền ý loạn che hai mắt… Yêu nghiệt, không nên nghĩ đến
nữa. Nàng tin tưởng… bản thân có thể quên hắn.
…
Chỉ chớp mắt đã qua ba, bốn ngày.
Sau mấy ngày bình an vô sự như Thu Anh Đào mong muốn. Đám người tiêu sư vẫn như trước bôn tẩu khắp nơi. Mà nhiều ngày nay nơi nàng đi nhiều nhất
chính là Thất vương phủ, đương nhiên là Tống Hàn Nho mời nàng đến. Bọn
họ ở cùng một chỗ cũng không có nói chuyện chính sự, chỉ là ăn cơm, nghe nhạc, đi dạo hoa viên, cũng không khác những cặp đang yêu đương. Trong
những lần trò chuyện với Tống Hàn Nho, Thu Anh Đào hiểu được hắn rất lo
lắng cho quốc gia. Phản tặc Xương Quyết nhạy bén, thậm chí kiêu ngạo,
thế lực mạnh mẽ luôn đối kháng với triều đình vậy mà vẫn không tra ra
manh mối gì. Bất quá, theo như Tống Hàn Nho phân tích, thì phần đông lực lượng phản động là những ẩn giả cư sĩ võ công cao cường, bọn họ thường
hành động vào đêm khuya, trong ba năm thỉnh thoảng lại bắt vài vị quan
lớn, tướng lãnh để thị uy, làm triều chính rối loạn, quấy nhiễu quân
tâm, là một đám thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Thu Anh Đào nghe đến mệt mỏi rã rời, nàng ngay cả nói chuyện cũng không nói được, thì làm sao quan tâm được quốc gia đại sự a, nàng vô tình nằm úp
sấp trên bàn. Một miếng táo đưa tới bên miệng, nàng theo thói quen há
miệng ra ăn… Tống Hàn Nho một tay chóng bàn chăm chú nhìn nàng: “Chờ
chân ta khỏi hẳn, sẽ đưa nàng ra thành đi dạo.”
Thu Anh Đào lười biếng cười cười, Tống Hàn Nho thật đúng là chìu chuộng
nàng quá mức mà. Nàng trừng mắt hắn lập tức dỗ dành, nàng cảm thấy buồn
hắn sẽ nghĩ mọi cách làm nàng vui vẻ, chỉ cần nàng muốn ăn cái gì thì
tuyệt đối sẽ được ăn món đó, lăng la tơ lụa đồ trang sức tặng một đống
lớn, nàng thật không hiểu Tống Hàn Nho yêu thương mình như vậy, nàng còn muốn cái gì nữa?
Nàng mở hộp gỗ bắt đầu viết chữ: vì sao tốt với ta như vậy?
Tống Hàn Nho không khỏi ngẩn ra, hỏi ngược lại: “Nàng là nương tử của ta, không tốt với nàng thì tốt với ai?”
Thu Anh Đào cười hì hì: Vậy ngươi nói một chút ưu điểm của ta đi.
Tống Hàn Nho nâng mí mắt suy tư một lát…”Vui vẻ giúp người, gặp chuyện bình tĩnh, tâm địa thiện lương…”
“…” Thu Anh Đào giơ tay lên ý kêu hắn ngừng nói, có ai muốn nghe những lời
đó chứ, đối với con gái chỉ cần bốn chữ là đủ rồi —— ngươi thật xinh
đẹp!
Tống Hàn Nho khó hiểu nháy mắt mấy cái, trưng cầu ý kiến nói: “Vậy nàng muốn nghe cái gì? Ta nói cho nàng nghe.”
“…” Thu Anh Đào khóe miệng giật giật, đứng dậy quyết định về nhà, Tống Hàn
Nho thấy nàng phải đi, một phen kéo cổ tay nàng ý muốn giữ lại, Thu Anh
Đào xoa xoa mày, mỗi lần đều dùng chiêu này, hắn không biết mệt chắc.
Tống Hàn Nho vẫn chưa buông tay, hắn tựa hồ có chuyện buồn rầu: “Chư Cát Huệ Lan tháng sau sẽ hồi phủ.”
Chư Cát Huệ Lan chính là đại lão bà của Tống Hàn Nho, nữ nhi Tể tướng đương triều, Thu Anh Đào lúc này mới hiểu được vì sao hôm nay hắn nói chuyện
ấp a ấp úng, nàng yên lặng ngồi xuống, đương nhiên nàng cũng không muốn
trước khi kết hôn, lại cùng một vị lão bà khác có nhiều tiếp xúc, cũng
không muốn đem phiền toái đến cho Tống Hàn Nho, hiện tại cách tháng sau
không đến mười ngày, nàng lung tung tìm cái cớ viết: vừa vặn, năm ngày
sau ta muốn ra khỏi thành.
“Nàng muốn đi đâu?”
Thu Anh Đào ngón tay dừng một chút, tức khắc lấy cớ: Người đưa tiêu không đủ, ta đi hỗ trợ! Đã quên nói cho ngươi, hì hì.
Tống Hàn Nho không nghĩ tới nàng hiểu ý như thế, Chư Cát Huệ Lan dù sao cũng là nữ nhi Tể tướng, không nể mặt tăng thì cũng phải nể mặt phật, trong
mấy ngày Chư Cát Huệ Lan hồi phủ, quả thật không tiện gặp mặt Ngưu Nữu
Nữu, đây là quy tắc trước khi kết hôn, cùng với tâm tình không quan hệ.
Hắn không khỏi cảm kích nàng, ôn nhu cười: “Bổn vương phái mười tên thị
vệ bảo hộ nàng đưa tiêu.”
Thu Anh Đào che môi cười, lại lấy cớ: Không được, ngươi mà làm thế thì còn gì là quy tắc của Ngưu thị tiêu cục nữa.
“Nhưng bổn vương không yên tâm.” Tống Hàn Nho giơ tay lên vuốt nhẹ môi Thu Anh Đào, những ngày tiếp xúc cùng nàng, hắn phát hiện nàng thật sự rất đáng yêu lại chất phác, sẽ vì một chút mỹ thực mà thỏa mãn cười to, cũng sẽ
đối với lễ vật nhỏ cảm thấy kinh hỉ, đây là loại vui sướng từ đáy lòng
không còn tồn tại trong quý tộc, cũng làm hắn cũng có chú vui lây với
nàng, nghĩ lại bản thân hắn cũng có thể mang đến niềm vui cho người
khác, hắn không khỏi có chút hưởng thụ.
Thu Anh
Đào vỗ vỗ bả vai hắn tỏ ý an ủi, có thể nhìn ra Tống Hàn Nho thật tâm lo lắng cho mình, Tống Hàn Nho thuận thế kéo nàng ngồi trên đùi, lúc này
hắn có chút hối hận vì đã định ngày thành thân quá dài: “Nàng định đi
mấy ngày?”
Thu Anh Đào suy nghĩ, nàng vươn mười ngón tay lập lại hai lần, ý muốn nói là hai mươi ngày.
Tống Hàn Nho không khỏi nhíu mày: “Muốn đi lâu như vậy? Để Bổn vương đến nói với cha nàng một chút…” Hắn chưa nói hết câu, Thu Anh Đào đã ôm hắn một cái, vuốt vuôt lưng lưng tỏ vẻ không có việc gì.
Tuy rằng Thu Anh đào lần đầu tiên chủ động ôm hắn, nhưng Tống Hàn Nho cũng
không thể bớt lo lắng cho nàng, hắn ôm chặt thắt lưng tinh tế của
nàng…”Có lẽ ta nói những lời này nàng sẽ cảm thấy không thích ứng, nhưng ta thấy thật không thoái mái trong những ngày không gặp được nàng”
“…” Thu Anh Đào lưng cứng đờ, cảm xúc cơ bản theo cảm giác phát ra, nàng
biết chắc rằng mình cũng không vì Tống Hàn Nho mà làm chuyện gì, trừ bỏ ở bên hắn nghe hắn nói ra những lời tâm sự, tạm thời nàng chỉ có thể xác
định Tống Hàn Nho là kẻ thích cuồng ngược nha.
Hoặc là, xa nhau một thời gian cũng không phải chuyện xấu, cũng để cho nàng
có thời gian suy nghĩ xem Tống Hàn Nho trong lòng mình được mất phân
lượng.
Một ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm Thu Anh
Đào lên, nàng nhất thời khẩn trương mím môi, theo bản năng định đứng
lên, nhưng bị môi Tống Hàn Nho ngăn chặn, đôi môi mang theo sự kiêng dè, nhu hòa chạm vào cánh môi nàng… Thu Anh Đào giật mình nghiêng đầu, nàng lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, bản thân căn bản là đối với chuyện bồi
dưỡng tình cảm trước hôn nhân không để ý lắm, đối với nụ hôn ngây ngô
của Tống Hàn Nho, nàng cũng không phải không thích, cũng không phải là
thích, mà là không hề có cảm giác.
Nhưng Tống Hàn Nho lại cho rằng biểu tình nhăn nhó của nàng là vì ngượng ngùng, tuy
rằng hắn rất muốn hôn nàng, thậm chí nhanh chóng cưới nàng vào cửa,
nhưng hắn vẫn lo lắng đến cảm xúc của nàng, không thể không buông nàng
ra, hắn ôn nhu cười yếu ớt: “Không làm khó dễ nàng , bổn vương sai người đưa nàng về Ngưu gia.”
Thu Anh Đào đứng lên, cả đầu miên man suy nghĩ, nàng không phải sắc nữ sao? Nhìn mỹ nam tử trước mắt vì sao không động tâm?
Tống Hàn Nho chống quải trượng sau đó đứng lên, vết thương trên đùi hắn cơ
bản đã khép miệng, nhưng bị thương đến gân cốt, Thái y nói phải điều trị một tháng mới đi lại bình thường, Tống Hàn Nho thấy Thu Anh Đào đứng
bất động tại chỗ, lại có ý giữ nàng lại: “Hay là ăn tối rồi hãy về?”
“…” Hiện tại là giữa trưa, Thu Anh Đào tức khắc thu hồi thần trí, nàng chủ
động tiến lên từng bước đỡ Tống Hàn Nho, sau đó nghiêng đầu cười chỉ
hướng đại môn.
Tống Hàn Nho hiểu được nàng muốn
trở về, bất quá hắn lấy lý do đi lại khó khăn mà tốc độ thong thả, khó
có dịp tay trong tay với nàng, hắn thật hy vọng con đường này không có
điểm cuối.
Tống Hàn Nho nắm chặt bàn tay nỏ bé
mềm mại trong lòng bàn tay, mỗi bước đi đều mỉm cười, tựa hồ tâm tình
tốt nên nhìn vật gì cũng đẹp, hắn giờ phút này tâm tình chính là như
thế.
Thu Anh Đào tâm tình thì lại trái ngược,
nàng vừa đi vừa ngưỡng mộ nhìn sườn mặt … Hắn rất tuấn tú, là loại ngũ
quan tiêu chuẩn phong độ của người trí thức, nhã nhặn soái ca, làn da
trắng nõn, mịn màng, đối với mình thì ngoan ngoãn phục tùng, giống như
một khối bánh ngọt, nhưng nàng… nàng… nàng… Tại sao vẫn không thể ăn
xuống miệng chứ?
Thu Anh Đào suy nghĩ rối rắm,
cuối cùng cũng đi đến cửa lớn Vương phủ. Nàng âm thầm suy nghĩ, không
làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, nàng kiễng mũi chân hôn lên hai
mà Tống Hàn Nho một cái, sau đó giống người làm sai cái gì nhanh chóng
bỏ chạy.
… Tống Hàn Nho ngây ngốc đứng lặng ngoài cửa, hắn lúc đầu cũng chỉ thuận theo tự nhiên cưới nàng, nhưng cuối
cùng lại không rời được nàng, có lẽ quá trình ngắn ngủi hắn trở tay
không kịp, cũng không hiểu nguyên nhân gì, mà hắn muốn sủng ái nàng, yêu thương nàng cả đời, ngón tay nhẹ vỗ về hai má còn vết tích nụ hôn… Hắn
không khỏi cười si ngốc.
※※ ※
Thu Anh Đào trong lòng đánh trống, tinh thần hăng hái chạy về Ngưu thị tiêu cục, sau đó thở hổn hển đứng trước cửa phòng, nàng thực hoài nghi chẳng lẽ do mình đã không có tình thương từ năm mười sáu tuổi, cho nên không
thể dùng lý trí với chuyện hôn nhân? Chư Cát Huệ Lan trở về, đáng lý ra
nàng phải nên khẩn trương, nhưng nàng trong lòng lại mừng thầm bởi vì
không cần mỗi ngày đều đến Thất vương phủ, trong lòng nàng có chuyện gì
suy nghĩ, nàng căn bản không tưởng tượng.
Có lẽ
mọi chuyện đều có nhân quả, nàng từ bỏ ý định đi cùng Mộ Giai Nam, câm
thì câm, nàng coi như tìm được một góc im lặng ở thế giới này cũng tốt,
không cần cùng người khác tranh luận, lại càng không cần trả lời những
vấn đề nhàm chán, nhưng hiện tại nàng cần tìm cớ rời khỏi Hoàng thành,
hơn nữa phải là thời gian hai mươi ngày, nếu nàng không đi cùng Mộ Giai
Nam thì phải đi đâu?…
Bất quá, nàng quyết định
đem chuyện này nói với Ngưu Đại Ngưu, mặc dù ông không phải là phụ thân
ruột của mình, nhưng suy cho cùng tình thương Ngưu Đại Ngưu đối với nữ
nhi, khiến nàng ở nơi xa lạ này cảm thấy vô cùng ấm áp, bất tri bất
giác, nàng thế nhưng lại không muốn khiến lão nhân sống trong lo lắng.
Ngưu Đại Ngưu đối với chuyện nữ nhi lên núi chữa bệnh có rất nhiều lo lắng,
nữ nhi nàh mình là đi cùng Mộ Giai Nam nha, nhưng sau khi ông nghe Thu
Anh Đào giải thích cơ bản. Nàng nói là Chư Cát Huệ Lan trở về Thất vương phủ, nữ nhi không muốn Tống Hàn Nho khó xử, nữ nhi là lo lắng đến cảm
xúc của phu quân tương lai, hơn nữa cũng nói cho mình biết chân tướng,
chắc là sẽ không có chuyện xấu gì.
Ngưu Đại Ngưu
từng nghe nói trên Yến Hoàn Sơn có nhiều cao nhân ẩn sĩ, hắn thậm chí
cũng từng nghĩ đưa nữ nhi lên núi tìm cao nhân trị liệu bệnh câm, nhưng
nữ nhi lúc ấy còn nhỏ, một khi đi thì phải mất mấy năm: “Nữu Nữu, cha
biết con rất muốn mở miệng nói chuyện, nhưng Yến Hoàn Sơn trên giang hồ
cũng có tiếng là nơi nguy hiểm, ngay cả quan binh cũng phải đi đường
vòng, con đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Thu Anh Đào kiên
định gật gật đầu, nàng đã suy nghĩ kỹ rồi, nếu có thể trị được thì tốt,
nếu không trị được bệnh hoặc nàng bất hạnh bỏ mình, coi như nàng chết
thêm một lần nữa, dù sao đạ chết một lần giờ thêm một lần nữa cũng không có gì, nàng tin rằng những người khác đối với cái chết của Ngưu Nữu Nữu cũng sẽ không đau lòng, nếu nàng chết thật, thì duy nhất người nàng
phải xin lỗi chính là Ngưu Đại Ngưu.
Nếu đã quyết định xuất phát, Yến Hoàm Sơn cách Hoàng thành ngàn dặm xa xôi, Ngưu Đại Ngưu nhanh chóng vì nữ nhi chuẩn bị nhu vật phẩm (vật dùng cho nhu cầu
hằng ngày) trên đường, ngựa, ngân lượng, leo lên núi chắc phải cần dây
thừng. Ngưu Đại Ngưu mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng Mộ Giai Nam quen thuộc sơn đạo, khinh công lại cực cao, quả thật là người có thể giúp nữ nhi lên được Yến Hoàn Sơn, về phần có thể chữa khỏi bệnh hay không, thì phải xem tạo hóa của Ngưu Nữu Nữu .
Bình luận
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1