Mộ Giai Nam trong lúc tiến vào sương mù lượn lờ mới chú ý tới một
chuyện, sương mù ở đây tuy nhiều, nhưng trong nước cá từ bốn phương tám
hướng vẫn bơi tới, chứng tỏ nơi này được bao bọc bởi nhiều nhánh sông.
Hơn nữa mực nước càng ngày càng thấp, nói cách khác, có thể có nhiều
đường đi vào Yến Hoàn Sơn, mà những người từng đi vào đây có lẽ đã theo
một đường khác mà trở ra, cho nên dân chúng hai bờ sông không nhìn thấy, họ cứ nghĩ những người đi vào Yến Hoàn Sơn, là có đi không về. Tất cả
đều nói quá sự thật.
Thu Anh Đào nhìn chăm chú
phía trước, trong tay cầm một nhánh cây dài dẹp đường, nàng không muốn
bởi vì bất hạnh giữa sông lại xuất hiện hòn đá lớn cản đường, tất nhiên
người và bè gỗ đều xong đời.
Bè gỗ đi được một
lúc lâu cũng không phát sinh chuyện gì, tuy rằng không khí vẫn quỷ di
như trước, Thu Anh Đào đưa mũi ngửi ngửi, cách đó không xa truyền đến
một mùi ẩm ướt, mặt nước mơ hồ có thể nhìn thấy nhiều chỗ có màu xanh
lục, nàng quay về phía Mộ Giai Nam báo cáo tình hình, Mộ Giai Nam đi đến đầu bè gỗ quan sát…” Phía trước chắc là có đầm lầy, ngồi yên đừng lộn
xộn.”
Trong ấn tượng của Thu Anh Đào đầm lầy
chính là một vũng bùn nuốt được người, trong TV thường có hình ảnh, một
người vùng vẫy nửa ngày cũng không thoát khỏi đầm lầy, cuối cùng cả
người chậm rãi bị chìm xuống… Xong đời.
Nàng khẩn trương cuộn mình lại, vì bảo trì thân thể vững vàng, nàng ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Khi bè gỗ đi vào một thông đạo cực kỳ nhỏ hẹp, sương mù đục ngầu, tầm nhìn
chỉ trong khoảng hai thước trở lại, trong đầm lầy lại không thể đốt
đuốc, nếu không một khi bốc cháy, cả hai người bọn họ sẽ thăng thiên.
Thu Anh Đào thật không xứng chức hướng dẫn viên, nàng vừa thấy phía trước
có một vật lớn cản đường, nàng chưa kịp thông báo cho Mộ Giai Nam thì bè gỗ và chướng ngại vật trước mặt đã đụng vào nhau, nhất thời phát ra
tiếng động hai vật đụng nhau, âm thanh chấn động.
Thu Anh Đào lui về phía sau ngã ngồi bên chân Mộ Giai Nam, Mộ Giai Nam vội
vàng cúi người ôm nàng, đưa ra bảo hộ sau lưng, vì hắn biết chướng ngại
vật phía trước là con người…
Vật hình tròn giống
khúc gỗ bị va chạm xoay tròn trong đầm lầy, giống như một tòa sen, mà
người ngồi trên tòa sen vẫn vững như Thái Sơn, trong miệng lẩm bẩm:
“Phía trước đã cùng đường, thỉnh hai vị thí chủ nhanh chóng quay lại, a
di đà phật…”
“…” Thu Anh Đào nghiêng đầu nhìn về
phía trước, một vị mặc trang phục hòa thượng khoanh chân ngồi trên tòa
sen bằng gỗ, ánh mắt hiền hòa, nhìn dáng vẻ khoảng chừng hai mươi tuổi,
hắn trong tay cầm phật châu, thần sắc lạnh nhạt, sương mù lượn lờ nhìn
rất giống Tiên nhân. Thu Anh Đào không biết người này từ đâu xuất hiện,
trọng điểm là hắn bị bè gỗ va chạm mạnh như vậy, cư nhiên không chút sứt mẻ, hắn vẫn yên tĩnh ngồi đó tụng kinh, rõ ràng hắn muốn cản đường, ngữ khí tuy bình thản nhưng lại mang theo sự kiên định, người này lai giả
bất thiện ( người đến không có ý tốt), chắc chắn hắn không phải người
lương thiện.
Mộ Giai Nam tà tà môi cười: “Người xuất gia không nói dối, xem ra ngươi là hòa thượng giả rồi a…”
Hòa thượng không đáp lời chỉ mỉm cười, không thèm đáp lại chỉ tiếp tục tụng kinh, xem ra hắn muốn dùng sự tĩnh toạ để ép hai người họ quay lại.
Mộ giai nam không để ý đến chướng ngại vật cản đường, hắn khoanh chân ngồi xuống: “Nữu Nữu, ta đói bụng.”
Thu Anh Đào giật mình, cũng may nàng có chuẩn bị, nàng từ trong túi lấy ra
mấy cái bánh bao và dưa chua đưa cho Mộ Giai Nam, nàng nghĩ rằng: Mộ
Giai Nam đúng là thâm độc a, không đánh không mắng, hắn chắc là muốn cho con lừa ngốc đó đói chết đây mà! Nàng cũng chỉ có thể lý giải như vậy.
Bên tai quanh quẩn tiếng kinh, mà Mộ Giai Nam cũng không ngồi yên ăn bánh
bao, khóe mắt hắn hàm chứa tia cười xấu xa, hắn quay người lại đối diện
với Thu Anh Đào: “Ta kể cho ngươi nghe chuyện xưa… Có một tiểu hòa
thượng bởi vì không chịu nổi phật gia tịch mịch đã xuống núi hoàn tục.
Chưa được một tháng, hắn bởi vì không thể chịu được miệng lưỡi trần thế, lại lên núi. Nhưng lại không đến một tháng, hắn lại không chịu được
tịch mịch lại xuống núi. Ba lần như thế, lão tăng liền nói với hắn,
ngươi rõ ràng cũng không hoàn toàn muốn xuất gia, khoác áo cà sa, ngươi
cũng không thật sự muốn hoàn tục, vậy thì ngươi hãy ở bên cạnh miếu thờ
dựng một nơi ở bán trà đi! Sau đó, tiểu hòa thượng quả thực nghe lời,
lấy vợ, lại dựng lên một căn chòi ở giữa sườn núi bán nước trà, cuộc
sống rất nhàn hạ. Lão tăng chỉ dẫn đúng, người chỉ thích làm một phân
nửa chuyện thì chỉ thích hợp ở giữa đường cản lối.”
“…” Thu Anh Đào trừng mắt nhìn, Mộ Giai Nam đang mắng tên lừa ngốc đó là kẻ chẳng ra gì sao?
Hòa thượng mở mắt ra, hắn làm sao có thể không biết nam tử này đang dùng
phép khích tướng ép mình ra tay, nhưng trách nhiệm của hắn chỉ là chặn
đường, không thể gây thương tốn đến người vô tội, cho nên hắn chỉ chớp
mắt một cái, sau đó hai mắt liền nhắm lại. Bất quá hắn xác định nam tử
này là người không dễ đối phó.
Mộ Giai Nam nhìn
như không chút để ý, nhưng trong mắt lại ẩn chứa lo lắng, hắn hiểu rõ
nếu đánh nhau tại đầm lầy này đối với bản thân hoàn toàn không có lợi.
Mộ Giai Nam nhìn ra được khí công của hòa thượng này rất cao. Hắn chỉ
cây dâu mà mắng cây hòe chỉ có ý trào phúng hòa thượng một phen. Mộ Giai Nam muốn thư giãn gân cốt nên ngã người về phía sau, Thu Anh Đào cho
rằng hắn không được khỏe, nàng vội vàng dùng bả vai đỡ cái ót của hắn…Mộ Giai Nam vốn định hoạt động gân cốt, hành động này của Thu Anh Đào
không khỏi làm hắn giật mình, hắn nhướng mày nhìn chăm chú Ngưu Nữu Nữu
chớp mắt một cái, sau đó vô liêm sỉ xem nàng như ghế dựa mà dựa vào .
Thu Anh Đào thấy hắn cũng không buồn ngủ hoặc khó chịu chỗ nào, chỉ là nhàn hạ nghỉ ngơi, bất quá nàng nghĩ đến một hồi ác chiến có lẽ không thể
tránh, cũng lười so đo, mà tiểu hòa thượng nhắm mắt dưỡng thần cũng đình chỉ tụng kinh. Nhàn rỗi như vậy không bằng nói chuyện phiếm, nghĩ vậy,
nàng đem hộp văn chương ra bắt đầu viết chữ, bởi vì có chuyện nàng còn
chưa hiểu rõ, nàng đưa hộp văn chương đến trước mặt Mộ Giai Nam: sao
không đeo nhẫn bạc? Lần trước ta xuất hiện ảo giác có liên quan đến
chiếc nhẫn đó sao?
Mộ Giai Nam lười biếng dựa vào vai nàng, đưa tay vào túi áo lấy ra một chiếc nhẫn: “Ngươi nói cái này hả?”
Thu Anh Đào nhìn kỹ, xác định đúng là chiếc nhẫn này, chỉ là cảm thấy có
chỗ không được tự nhiên, đường kính chiếc nhẫn so với trong tưởng tượng
của nàng thì lớn hơn một chút, thì ra ngón tay Mộ Giai Nam to như vậy
nha!
Mộ Giai Nam kéo tay Thu Anh Đào, tùy ý đeo
vào tay nàng, sau đó xoay xoay chiếc nhẫn… Chỉ thấy chiếc nhẫn trên tay
Thu Anh Đào đường kính bắt đầu nhỏ lại, chưa đến năm giây đã vừa khít
vào tay nàng. Thu Anh Đào há miệng kinh ngạc, chiếc nhẫn này cũng quá
thần kỳ đi, còn có thể tùy theo ngón tay từng người mà tùy ý biến hóa,
cho dù kỹ thuật hiện đại ở thế kỷ hai mươi mốt cũng không làm được. Nàng vừa định làm như Mộ Giai Nam xoay xoay chiếc nhẫn thì lại bị Mộ Giai
Nam ngăn lại…” Chiếc nhẫn này bên trong còn chứa một cỗ khí kỳ dị, ta đã thí nghiệm thử rồi, nhưng cũng không có tác dụng như lúc trong mật
thất, cách sử dụng như thế nào ta còn chưa biết được”
“…” Nguy hiểm như vậy mà hắn còn đeo lên tay nàng sao? … Thu Anh Đào thật
cẩn thận muốn tháo nhẫn ra, nàng cố gắng hai ba lần nhưng không tác
dụng, lúc này Thu Anh Đào mới phát hiện, Mộ Giai Nam trong lúc vô ý đã
đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của nàng… Ngón áp út là tượng trưng cho
tình yêu, Mộ Giai Nam khẳng định là không biết điều này.
Mộ Giai Nam thấy nàng thần sắc quái dị, không khỏi ha ha cười: “Lúc nào
cũng có thể tháo ra, ta biết cách tháo, ngươi tạm thời cứ đeo đi, có lẽ
có thể phát huy chút tác dụng”. Hắn hạ mắt nhìn về phía trước, không tự
chủ được đem suy nghĩ trở về tình cảnh tháo nhẫn bờ sông ngày đó, hắn
khóe miệng hơi hơi cong lên, hắn vốn tự nhận sẽ không bị nhi nữ tình
trường làm phiền, cho nên cũng xem nhẹ bản thân hắn chẳng qua cũng chỉ
là một nam nhân bình thường.
Thu Anh Đào chậm rãi gật đầu, ánh mắt không khỏi dừng trên ngón áp út… Cô gái nào cũng đều
có ước mơ, nàng cũng từng vô số lần ảo tưởng là có người sẽ đeo cho mình chiếc nhẫn tượng trưng tình yêu, mặc kệ là nhẫn kim cương hay một chiếc nhẫn ven đường không đáng giá tiền, nàng tin tưởng giá trị tình yêu
không phải ở chiếc nhẫn kia, chỉ cần nàng đeo nhẫn, chứng tỏ nàng chấp
nhận nam nhân đó, lúc còn sống chưa được trãi qua, sau khi xuyên qua
cũng không được như nguyện, không lẽ nàng đã định sẵn là không thể có
được tình yêu chân chính?
Mộ Giai Nam nhìn chăm
chú tiểu hòa thượng một lát, con ngươi chuyển động cúi người nói nhỏ với Thu Anh Đào, Thu Anh Đào nghe xong nhất thời trừng mắt to như muốn xác
định lại.
Mộ Giai Nam kiên định nháy mắt mấy cái, Thu Anh Đào nhếch miệng cười, cuối cùng cũng có chỗ cho nàng phát huy,
Mộ Giai Nam thật tài nha, hắn vậy mà biết nàng có mang theo bộ vẽ tranh
a. Nàng đem giấy Tuyên Thành trải trên ghế trúc, nhìn hòa thượng liếc
mắt một cái, thật ra nàng có nhìn hay không cũng không ảnh hưởng gì,
nàng hưng trí bừng bừng bắt đầu vẽ tranh, cái gọi là truyện tranh, đầu
tiên phải hiểu rõ đặc thù nhân vật, lấy hình vẽ thể hiện nội dung câu
chuyện! Nàng tuy không có tài hội họa, nhưng muốn vẽ ngũ quan con lừa
ngốc kia cũng không thành vấn đề, hắc hắc.
Sau
khi bức vẽ hoàn chỉnh, nàng liền đưa cho Mộ Giai Nam xem trước… Mộ Giai
Nam chưa bao giờ thấy bức tranh nào xấu xí như vậy, thậm chí so với suy
nghĩ của hắn còn xấu hơn, xem ra là hắn đánh giá quá cao Ngưu Nữu Nữu
rồi, hòa thượng trong tranh như “Tinh Tinh” bị trọc đầu, mắt có, mũi
heo, miệng thì nhăn nhúm, bởi vì trên đầu không có tóc, nàng liền vẽ mấy vòng sáng lên phía trên (ta nghĩ là hào quang á). Hình dáng cụ thể xin
mời tham khảo mấy viên thịt viên a, tứ chi thì xin tham khảo tứ chi
người máy ,tòa hoa sen thì bị nàng vẽ giống như ống nhổ.
Mộ Giai Nam nhịn không được ách ách cười: “Mau đưa cho hòa thượng ca ca xem tác phẩm của ngươi”
Thu Anh Đào tràn đầy tự tin gật gật đầu, sau đó đem ái mộ mãnh liệt đem bức tranh đưa đến trước mặt tiểu hòa thượng… Tiểu hòa thượng cảm thấy ánh
sáng trước mắt bị che đi, mặt không chút thay đổi mở hai mắt… Hắn đầu
tiên là sợ run chớp mắt một cái, nhất thời buồn bực đem bức tranh quăng
xuống đầm lầy. Phải nói, sau khi hắn bị Mộ Giai Nam và Thu Anh Đào năm
lần bảy lượt nhục nhã, hắn hiển nhiên đã mất hết kiên nhẫn, chỉ thấy
tiểu hòa thượng bỗng nhiên đứng lên tòa sen, trong mắt bắn ra một tia
không hờn giận: “Nếu nhị vị thí chủ không hiểu rõ đạo lý “biết khó mà
lui”, đừng trách bần tăng đắc tội !”
Mộ Giai Nam
chờ hắn ra tay quả thật rất lâu rồi, tiểu hòa thượng cũng chỉ là người
trẻ tuổi, định lực không đủ tự mình làm loạn trận tuyến a… Mộ Giai Nam
nhảy người đến trước bè gỗ, tà mị cười, đưa tay ra nói: “Nếu bổn thiếu
gia đánh ngươi rơi xuống đầm lầy liền chấm dứt tại đây.” Lời còn chưa
dứt, hắn đã cùng hòa thượng đồng thời bay lên trời, hai người tức khắc
trong sương mù mà giao chiến.
Thu Anh Đào mở to
mắt ngưỡng mộ nhìn thân ảnh nhanh như thiểm điện trước mắt, hai người
trong quá trình đánh nhau đều mượn những vật nhô lên trong đầm lầy làm
điểm tựa, nàng không biết tòa sen của hòa thượng có rắn chắc hay không,
tóm lại Mộ Giai Nam rơi xuống rất nhẹ, cơ hồ không gây ra chấn động lớn… Bọn họ thật lợi hại a, nói đánh là đánh, giống như một bộ phim cổ trang xuất sắc vậy.
… Trãi qua một trận loạn chiến,
chỉ nghe “bùm bùm” một tiếng, Mộ Giai Nam mũi chân nhẹ nhàng dừng trước
bè gỗ. Tiểu hòa thượng lần đầu thất thủ, đầm lầy không giống như đầm
nước, rơi vào trong đó không dễ thoát ra, hắn không kêu không gọi, trong đầm lầy cố sức giãy dụa muốn thoát ra, khi ngón tay hắn đụng tới một
cây sào trúc, không rảnh tự hỏi, nhanh chóng nắm lấy, sào trúc tựa hồ
tương trợ, sào trúc đột nhiên hướng nhấc lên kéo cả người hắn ra khỏi
đầm lầy, sau đó vững vàng đặt trên tòa sen…
Hòa
thượng cả người đầy bùn đất, bộ dáng chật vật, hắn nhìn chăm chú địch
thủ, phát hiện địch thủ trên vai vác một cây sào trúc, hướng hắn không
nóng không lạnh nhẹ cười. Tiểu hòa thượng mặc dù trong lòng có không
phục nhưng chung quy hắn cũng thật sự không đánh lại địch thủ, hơn nữa
người này không chấp nhất chuyện mình cản đường mà ra tay tương trợ,
Tiểu hòa thượng cũng không suy nghĩ nhiều nữa, dùng phật lễ cúi đầu:
“Bần tăng chỉ là người canh giữ Yến Hoàn Sơn cửa thứ nhất, thỉnh hai vị
thí chủ cẩn thận một chút…” Nói xong, hắn tránh sang một bên nhường
đường, thầm nói như nhắc nhở Mộ Giai Nam: “Yến Hoàn Sơn có năm cửa,
trước mặt cón nhiều khó khăn, thiện tai thiện tai…”
Mộ Giai Nam ngẩn ra, khi bè gỗ đi ngang qua hòa thượng hắn ôm quyền hành lễ: “Cảm tạ.”
Thu Anh Đào cười tủm tỉm đưa ra một chiếc khăn tay nhỏ, tiểu hòa thượng
không khỏi sửng sốt, tiếp nhận khăn tay hướng Thu Anh Đào cảm tạ. Khi
hắn mang tâm tình cảm kích mở khăn tay ra thì… Phát hiện trên khăn tay
trắng noãn vẽ bức tranh, hình vẽ giống với bức tranh vừa rồi, cả hai bức tranh đều xấu xí dọa người, còn có lời khen tặng: hy vọng ngươi thích,
hì hì. . . .
“…” Tiểu hòa thượng nhìn chăm chú bóng dáng bọn họ đi xa, mắt nhắm lại, người xuất gia không thể sát sinh, a di đà phật.
Bình luận
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1