Mộ Giai Kỳ thấy Thu Anh Đào từng bước từng bước tới gần, nụ cười trên
mặt dần dần tắt ngấm, hắn lặng lẽ nghiêng đầu, khó khăn lắm lời nói mới
thốt ra từ cổ họng. . . . . .”Nàng, nàng nguyện ý gả cho ta sao?”
Lời này vừa nói ra, vô số hoa đào trong lòng Thu Anh Đào từng đoá từng đoá nở rộ, nàng ngẩng đầu mơ mộng
. . . . . . Nữ nhân xuyên qua đều cùng tiểu soái ca kết hôn, từ nay về sau được sống cuộc sống ăn ngon mặc đẹp hạnh phúc!
Mộ Giai Kỳ thấy nàng vẻ mặt quái dị, cúi đầu nhìn nhìn, nhìn rồi khiếp đảm hét lên một tiếng, mà khi Thu Anh Đào ngoái đầu nhìn chăm chú hắn thì
hắn theo bản năng nhắm mắt lại, giống bộ dáng ban ngày gặp quỷ.
Thu Anh Đào xấu hổ uốn éo, dứt khoát gật đầu, bộ dáng nàng hiện giờ tôn
vinh bậc này, có thể gả đi không phải là dễ, huống chi người này bộ dạng còn rất đẹp mắt, hì hì.
Mộ Giai Kỳ không tin nổi tròn xoe mắt, vuốt vuốt tóc xác định lại: “Nữu Nữu này. . . . . . Nàng, nàng thật sự muốn thế?”
Thu Anh Đào tặng cho hắn một nụ cười như đoá hoa mới nở, lại tiến về phía
trước từng bước từng bước làm Mộ Giai Kỳ bị dồn ép sát vào tường, nàng
nhắm mắt lại chu miệng lên. . . . . . I do!
“. . . . . .” Mộ Giai Kỳ vẫn không nhúc nhích dán người vào tường, Mộ Giai Nam chết tiệt! Vì sao lại bắt đệ đệ ruột thịt phải hoàn thành cái nhiệm vụ
“tàn ác vô nhân đạo” thế này chứ? Hắn trong lòng kêu gào: ai tới cứu
hắn, hắn không muốn thú ngưu, tiểu, nữu vừa xấu vừa khoẻ thế này!
Ngay lúc này: “Bịch” một tiếng ván cửa đã bị búa đập đổ ——
Ngưu Đại Ngưu, cũng chính là cha ruột của Ngưu Tiểu Nữu, cũng chính là lão
đầu vừa rồi bị ném ra khỏi cửa. Kinh hoàng nhìn tư thế mập mờ của hai
người, đầu tiên là hít vào một ngụm khí lạnh, ngay sau đó giơ búa lên
đập tới chỗ Mộ Giai Kỳ, Mộ Giai Kỳ mượn cơ hội thoát khỏi “phạm vi phi
lễ” của Thu Anh Đào, còn ném tới chỗ Ngưu Đại Ngưu một ánh mắt cảm kích, hắn cuống cuồng nhảy ra khỏi cửa, chắp tay vừa chạy vừa nói: “Nếu Ngưu
tiêu đầu đã không muốn, vãn sinh xin được cáo lui trước ——” nói xong,
hắn nhanh như gió biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.
“. . . . . .” Thu Anh Đào lập tức đuổi theo ra tận cửa, năm ngón tay giơ
trong không khí, đầu quả dưa nhìn bốn phía xung quanh, trong mắt nàng
còn có một tia ai oán: vị hôn phu của ta, chàng đâu rồi? . . . . . .
Ngưu Đại Ngưu thấy khuê nữ như người háo sắc nhìn cái sân trống rỗng, thở
dài thật sâu kéo nàng vào phòng, Thu Anh Đào không kiên nhẫn lắc lắc cổ
tay, soái ca chạy mất dạng hả? Đều do lão đầu này nhiều chuyện.
Ngưu Đại Ngưu tận tình khuyên bảo, Thu Anh Đào rốt cục cũng chịu ngồi xuống nghe hắn kể chuyện trước kia ——
Ngưu Tiểu Nữu là tên của nàng sau khi xuyên qua, cha gọi là Ngưu Đại Ngưu, có thể nhận ra “cha ta” trình độ văn hoá không cao.
Ngưu Tiểu Nữu năm nay mười tám tuổi, ở thành này xem như là gái lỡ thì,
nhưng Ngưu Đại Ngưu là tổng tiêu đầu nổi tiếng trong thành, thủ hạ trên
dưới một trăm tiêu sư, nói trắng ra, công việc của bọn họ, chính là thay nhà có tiền đưa hàng “chuyển phát xuyên quốc gia” .
Tục ngữ nói, rừng lớn chim nào cũng có, mà Ngưu Đại Ngưu quanh năm đi đi
lại lại trên giang hồ đối với nhân thế hiểm ác hiểu hơn ai hết, mẫu thân của Ngưu Tiểu Nữu chết sớm, để lại tai hoạ là đứa con gái duy nhất này, Ngưu Đại Ngưu một lòng cho rằng, người tâm địa thiện lương thì không
nhìn tướng mạo, hắn tin chắc khuê nữ phải che đi tướng mạo xinh đẹp “như hoa” thì mới tìm được đúng ý trung nhân.
Thu Anh Đào hừ lạnh một tiếng, không ngờ đầu sỏ gây chuyện lại là “cha ruột”? . . . . . . Không có vẻ ngoài dễ nhìn thì sao thấy được nội tâm đẹp.
Dù sao, làm Ngưu Đại Ngưu bất ngờ, Ngưu Tiểu Nữu trời sinh thần lực (có
sức mạnh ghê gớm), năm tuổi đã nhấc được cả thùng nước to. Mười tuổi
cùng bạn bè chơi đùa, đánh con trai nhà láng giềng mười lăm tuổi gãy
xương. Mười lăm tuổi, một tay nâng được vật nặng ba bốn trăm cân dễ
dàng, mười tám tuổi qua mấy năm lại càng kinh khủng hơn, hai tay đeo
thêm vật nặng năm sáu trăm cân vẫn hoạt động thoải mái, có thể nói đệ
nhất đại lực thần nữ (nữ nhân sức mạnh kinh người đệ nhất) của kinh
thành, tin tức này một truyền mười mười truyền trăm, ngoài ra cha nàng
còn phao tin Ngưu Tiểu Nữu bề ngoài xấu xí, mặc dù Ngưu gia gia tài bạc
vạn địa vị hiển hách, cũng chẳng có người nào tới cửa cầu hôn.
Về phần Mộ Giai Kỳ xuất hiện cũng không phải là ngẫu nhiên, mà vấn đề ở
chỗ, Mộ Giai Kỳ là sơn tặc, đại ca ruột của Mộ Giai Kỳ là Mộ Giai Nam
đều là sơn tặc, bọn họ đều ở trên núi cướp bóc, bắt cóc thương nhân ngày qua ngày rất tiêu dao tự tại. Mà Ngưu Tiểu Nữu bỗng dưng tâm huyết trào dâng, muốn làm hiệp nữ, mỗi ngày đều đối nghịch với sơn tặc, sơn tặc
thứ nhất không muốn đối đầu với lực lượng hùng hậu của Ngưu tiêu đầu,
thứ hai phần lớn bọn sơn tặc không đánh lại Ngưu Tiểu Nữu, bên người
nàng còn có “bảo tiêu” Đậu Hoa. Vì thế, chưa đầy một tháng, bọn sơn tặc
đối với danh hiệu Ngưu Tiểu Nữu vừa nghe đã sợ mất mật. . . . . . Cho
nên mới phát sinh ra màn “cầu hôn” vừa rồi.
Ngưu
Tiểu Nữu”đập đầu chết luôn” vì không thể chịu nhục, Ngưu Đại Ngưu nói,
Mộ Giai Kỳ hôn Ngưu Tiểu Nữu một cái, Ngưu Tiểu Nữu có vẻ là không muốn
sống nữa, sự thật cuối cùng cũng chẳng ai biết, Ngưu Đại Ngưu cũng không tận mắt nhìn thấy.
Gì? Mới hôn một cái đã tự sát, cô nàng này đúng là nghĩ quẩn.
Thu Anh Đào hai tay chống cằm, xuyên qua tới thân thể này nghĩ đi nghĩ lại
cũng không phải là không có ưu điểm, ít nhất không bị đói khát, nhưng mà câm cộng với đại lực sĩ, không muốn làm thặng nữ (nữ nhân không muốn
lấy chồng) cũng khó, vẫn nên chạy đi tìm nam nhân nào gả luôn thôi.
Nghĩ là làm, Thu Anh Đào phẫn hận vỗ bộp một cái lên bàn, “Răng rắc” . . . . . . Ngưu Đại Ngưu lập tức bật dậy chạy ra khỏi cửa: “Cha gọi người làm
cho con chút gì để ăn, con cứ nghỉ ngơi trước đi” nói xong, Ngưu Đại
Ngưu vội vàng chạy khỏi khuê phòng “uy lực bắn ra bốn phía” của khuê nữ.
. . . . . . Không có xấu nữ nhân chỉ có lười nữ nhân, Thu Anh Đào nhíu
mày, trước tiên đem “vết sẹo giả” vứt đi. Lúc này, truyền đến tai tiếng
đánh nhau không dứt, nàng hai tay khoanh trước ngực đến gần cửa. . . . . . Nhìn thấy đầy sân toàn nam nhân đang luyện công, cao thấp mập ốm,
người nào cũng có, Thu Anh Đào mắt sáng rực, đều là nam nhân, gần trong
gang tấc thế này còn sợ không ai lấy sao? Ha ha.
Mọi người đều chăm chú luyện công, chẳng ai chú ý tới sự tồn tại của Thu
Anh Đào, cũng có thể là, cố ý không thấy sự tồn tại của nàng.
Thu Anh Đào cứ như đang đi dạo trong siêu thị to, chậm rãi bước xuyên qua
các tiêu sư, khi nàng nhìn thấy một nam nhân trẻ tuổi trắng nõn thì đứng lại không đi nữa, nghiêng đầu cười. . . . . . Tiêu sư động tác ngừng
lại, kinh ngạc nhìn tiểu mỹ nữ xa lạ trước mặt, đầu tiên là mắt sáng
long lanh, nhưng sau khi nhìn rõ người đến là ai, tiêu sư khiếp đảm lùi
về phía sau ngửa cổ: “Đại tiểu thư, khuôn mặt người biến thành đẹp rồi . . . . . .”
Thu Anh Đào rất hài lòng với phản ứng của hắn, nàng biết mà, khuôn mặt chính là tiền vốn bỏ ra để lập gia
đình, nàng rút từ phía sau giơ lên một tờ giấy “bá” một tiếng, trên giấy có mấy chữ viết bằng bút lông xiên xiên vẹo vẹo —— Hi, thành thân chưa?
Tiểu tiêu sư ngây người chớp chớp mắt vài cái, thấy đại sự không ổn, hắn gật đầu lia lịa như giã tỏi: “Tiểu nhân đã có nương tử được chỉ hôn! Sang
năm thì cưới vào cửa, không không không, sáu tháng nữa cuối năm lấy
luôn!”
“. . . . . .” Thu Anh Đào ủ rũ buông mắt
xuống không còn dáng vẻ tươi cười, cầm “giấy chiêu phu” (giấy tuyển
chồng) tiếp tục chọn lựa đàn ông độc thân. . . . . . Nhưng mà, nàng đi
đến trước mặt nam nhân nào, thì nam nhân ấy liền lập tức trưng ra mặt
quỷ “miệng lệch mắt nghiêng”, cả khuôn mặt vặn vẹo tâm tư khủng hoảng.
Thậm chí, có người còn té ngã chạy trối chết.
Thu Anh Đào đi hết một vong lớn chẳng có thu hoạch gì, nàng chán nản xoa
xoa cái lưng mỏi nhừ, mặc dù khôi phục dung mạo vẫn chẳng có ai dám tiếp cận nửa bước, xem ra Ngưu Tiểu Nữu đã thành “tiếng xấu muôn thuở” rồi,
nàng ngáp một cái. . . . . . Thật sự không được, ngày mai phải ra ngoài
thành “Taobao” thôi. (Taobao web mua sắm lớn của TQ, giống ebay)
※※ ※
“Nữu Nữu. . . . . . Con thực sự muốn ra ngoài sao? Suy nghĩ kỹ lại một chút
có được không?” Ngưu Đại Ngưu không yên lòng đứng ở cửa, mày hắn nhíu
chặt, thấy khuê nữ vẽ mày vẽ mắt một lúc lâu. . . . . . Nói là, trang
điểm xinh đẹp, khẳng định sẽ rước về một tên háo sắc, ai, con gái lớn
không giữ được, vội vàng lập gia đình để không phải ở với lão đầu này
đây mà.
Thu Anh Đào không thèm quay đầu lại cắm
đầu cắm cổ đi, cóc ba chân khó tìm, đi mỏi cả chân, nàng vẫn chưa tìm
được tiểu bạch kiểm nào vừa trẻ trung vừa anh tuấn. (tiểu bạch kiểm: tên mặt trắng)
Ngưu Đại Ngưu xoay người lau đi từng
giọt nước mắt chua xót, cái này gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn,
Ngưu tiêu đầu trước mặt người khác là vẻ uy nghiêm khí phách tôn quý, ở
trước mặt khuê nữ hình như vĩnh viễn cũng không có tư thế, dù sao vẫn
không nỡ để khuê nữ lập gia đình. . . . . . Ngưu Đại Ngưu bỗng nhiên
tròng mắt lay động như vừa nghĩ ra chủ ý ngu ngốc gì đó, hắn tặc lưỡi
cười cười chạy về hậu viện làm công tác “chuẩn bị” . . . . . . Xem ai
dám cưới ngươi, ha ha.
Thu Anh Đào ăn mặc như hoa Hồ Điệp bước ra khỏi Ngưu phủ, đường phố phồn hoa đông đúc làm nàng
chấn động. . . . . . Câm cũng chẳng sao, ta còn có ánh mắt với động tác
bù lại, bắt chước “tư thế thanh tao” phong tình vạn chủng!
Nàng vừa mới ra cửa vài bước thì chú ý tới một quán nhỏ bán quạt, nhớ tới nữ nhân cổ đại đều cầm trong tay cầm quạt lụa xấu hổ che nửa mặt. Nàng mím môi cười, vừa đi vừa nhảy tới quán đó. Chủ quán thấy khách đến, vẫn
chưa nhận ra người này là Ngưu gia đại tiểu thư, thái độ rất nhiệt tình, chủ quán lấy ra mấy chiếc quạt lụa tinh tế từ trong rương để Thu Anh
Đào tùy ý chọn lựa, vừa định mở miệng giới thiệu, bỗng chú ý tới quái
vật khổng lồ phía sau khách, hắn lập tức đánh giá Thu Anh Đào từ trên
xuống dưới, khúm núm lắp bắp nói: “Hoá ra là Ngưu, Ngưu Đại tiểu thư, ha ha, thất lễ thất lễ. . . . . .” Chủ quán vừa nói vừa đưa hết mấy chiếc
quạt lụa đến trước mặt Thu Anh Đào, đưa tay lau mồ hôi lạnh cúi người
chào thật thấp: “Đều tặng, đều tặng cho người hết, quán nhỏ này của tiểu nhân không chịu nổi một chưởng đâu, mời đi thong thả”
“. . . . . .” Thu Anh Đào theo bản năng nhìn lại mình, thay đổi bộ dạng
hoàn toàn mà vẫn bị nhìn ra thân phận sao? Chẳng lẽ toàn thân nàng toả
ra quầng sáng âm độc “Vua khoẻ chuyên phá hoại” sao?
Nàng càng nghĩ càng thấy giận, không tự chủ được nhấc quạt lên: “Ba ” một
tiếng, cây quạt lớn đã đứt thành ba đoạn, chủ quán nuốt nuốt nước bọt,
nhẹ nhàng đem quầy hàng “mong manh” kéo về phía sau.
Thu Anh Đào ném xác cây quạt, quay người tiếp tục đi về phía trước, hồn
nhiên không biết sau lưng tầm mười thước “tiểu sủng vật” đang nhìn mình
chằm chằm, nàng chỉ cảm thấy bất kể là nam nữ già trẻ gái trai đều vẻ
mặt hoảng sợ đi đường vòng, cứ như nàng là một con heo cúm mang trong
mình vi rút lây bệnh vậy.
Thu Anh Đào nghiêng
nghiêng đầu cảm thấy có gì đó không đúng, nàng đột nhiên quay đầu nhìn
lại, vừa vặn phía sau trống không chẳng có gì khác thường. Chớp mắt nàng quay đầu lại lần nữa. . . . . . thì thấy thân hình Đậu Hoa uyển chuyển
chui ra từ một quầy hàng bên đường.
Đậu Hoa —— là một con Tây hổ hình thể nhỏ bé, thân nó đại khái dài chừng một mét,
trọng lượng ước chừng một trăm tám mươi cân. Là Ngưu Tiểu Nữu năm đó
chơi đùa trong rừng vô ý nhặt về một con hổ con, hổ mẹ đã bị thợ săn
giết chết, mà trước khi chết cũng đã sinh hạ được hổ con, mà từ ngày bắt đầu nuôi nấng, Đậu Hoa đã coi Ngưu Tiểu Nữu hiền lành dịu dàng là hổ mẹ rồi.
Nhắc tới cũng thấy kỳ lạ, Đậu Hoa cực kỳ
thông thái, hình như toàn bộ lời nói của con người đều nghe hiểu, mà
Ngưu Đại Ngưu tiêu đầu, trong mắt nó chính là cha của hổ mẹ, mà Ngưu Đại Ngưu đã dặn dò nó đi sau Ngưu Tiểu Nữu một tấc cũng không được rời, còn cảnh cáo Đậu Hoa, nếu theo dõi thất bại, làm việc không xong, hổ mẹ
chắc chắn sẽ vứt bỏ nó, cho nên Đậu Hoa sao dám chậm trễ làm việc.
Trước kia, Ngưu Tiểu Nữu mỗi ngày đều nghênh ngang đi giữa đường cùng một con hổ, sớm đã trở thành một bức tranh kinh hãi, không biết Ngưu Tiểu Nữu
không sao, chỉ cần chỗ nào có Đậu Hoa thì ở đó nhất định có bóng dáng
của Đại lực thần nữ.
. . . . . .
Thu Anh Đào trong thành đi dạo tới tận trưa, chỉ có ba người tiến lại gần,
tin tốt là cả ba người đều thuộc giới tính nam, chiêu mộ được ba người:
già, trung niên với thiếu niên. Tin xấu là, một lão ăn mày tới xin tiền, một trung niên từ quê lên hỏi đường, một bé trai nhờ nhặt quả cầu dưới
chân.
Nàng ủ rũ quay về Ngưu gia. . . . . . Mới
đi được vài bước, trên đường phố bỗng truyền đến tiếng xe ngựa ồn ào náo động, nàng vô tình ngẩng đầu lên. . . . . . Chỉ thấy một con ngựa trắng chạy như điên trên đường, đụng hết các quầy hàng hai bên đường nghiêng
trái nghiêng phải, dân chúng người nào cũng chạy trối chết. . . . . . Mà người ngồi trên lưng ngựa thấy một cô gái đứng ngây ngốc giữa đường,
vội vàng hét lớn một tiếng: “Mau tránh ra ——”
Thu Anh Đào mắt mở to kinh hoàng, tận mắt nhìn thấy mình với đầu ngựa chuẩn bị KISS, thì nàng nhắm mắt lại vươn hai tay ôm lấy đầu, đúng lúc đó Đậu Hoa nhảy ra từ ngõ nhỏ, gầm lên một tiếng, dùng đầu hổ hất Thu Anh Đào
ra chỗ khác trước khi đụng phải xe ngựa ——
Con
ngựa hình như thấy mãnh hổ chặn đường lại càng kinh hoảng hơn, nhưng
không kịp hãm lại vó ngựa, chỉ nghe một tiếng vang kinh thiên động địa,
con ngựa trắng cùng Đậu Hoa đều kêu một tiếng thảm thiết, cùng bay về
phía sau. . . . . .
Thu Anh Đào bị một trận thất
điên bát đảo đụng vào tường, bên tai truyền đến tiếng than thở của người dân vây đến xem, máu đỏ tươi chậm rãi chảy ra, Thu Anh Đào chen vào
giữa, xuyên qua kẽ hở thấy được con hổ nằm rạp trên mặt đất. . . . . .
Dân chúng líu ríu nghị luận, nhưng không ai dám tới gần nửa bước
“Đây là con hổ của Ngưu Đại tiểu thư, nhìn đầu hổ không ngừng chảy máu, xem ra không cứu được rồi, ai.”
“Nóng lòng cứu chủ, đúng là có linh tính mà.”
. . . . . . Thu Anh Đào lập tức tỉnh táo lại, nàng lúc ấy chỉ cảm thấy
một lực đẩy rất lớn giúp mình tránh khỏi vó ngựa, là con hổ kia cứu
nàng.
Thu Anh Đào vội vàng xông vào giữa đám
người. . . . . . Trước mắt ngoại trừ màu đỏ vẫn chỉ có màu đỏ, mà Đậu
Hoa đang nằm giữa vũng máu, hô hấp nặng nề. Thu Anh Đào không tự chủ
nước mắt chảy xuống, vết thương ùng ục phun máu, nàng quỳ rạp xuống
trước Đậu Hoa, vội vàng xé váy băng lại trên đầu hổ, kêu không ra tiếng, khóc cũng không ra tiếng, chỉ có nước mắt bất lực rơi xuống. . . . . .
Đừng chết đừng chết, ô ô, ai tới cứu cứu hổ con, ô ô. . . . . .
Cách đó trăm thước con ngựa trắng ngã ở bên vệ đường, đùi ngựa đã bị đầu hổ
đụng gãy, mà người cưỡi ngựa đã bị hất bay lên mái hiên, hắn lắc lắc đầu nhìn xuống đám đông toàn đầu là đầu, ánh mắt cuối cùng dừng ở con hổ
người đầy máu cùng một vị cô nương đang khóc, hắn vội vàng ra lệnh:
“Người không có phận sự nhanh chóng lui ra phía sau cho bổn vương.”
Bình luận
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1