Ban đêm yên tĩnh, ánh trăng xuyên qua những tán lá trong rừng rậm, tạo
thành nhiều điểm sáng mờ mờ. Thu Anh Đào dựa lưng vào thân cây, hai chân duỗi thẳng là gối đầu cho Mộ Giai Nam, bụng của nàng ầm ĩ kháng nghị,
thịt hưu a… Nàng còn chưa được ăn miếng nào, ô ô… Nàng cứ như vậy ôm oán niệm mà đi ngủ.
Sau một lúc lâu
Mộ Giai Nam bị âm thanh “cô lỗ” đinh tai nhức óc đánh thức, hắn chậm rãi
nháy mắt, hai má áp vào “Gối đầu” ấm áp, hắn vốn thầm nghĩ chỉ nằm một
chút để đuồi lục y cô nương đi, cũng thuận tiện bảo hộ an toàn cho Ngưu
Nữu Nữu, không nghĩ tới hắn lại thật sự ngủ ngon như vậy. Mộ Giai Nam
xoay người nằm thẳng, làm cho lá cây dưới thân phát ra tiếng động, hắn
đưa mắt nhìn lên… Chỉ thấy Ngưu Nữu Nữu dựa vào thân cây, một tay ôm
bụng, một tay chống đầu, không khó nhìn ra nàng ngủ rất không thoải mái.
Mộ Giai Nam đầu tiên là ha ha cười, ánh mắt dừng trên gương mặt Thu Anh
Đào, không khỏi mím môi… Hắn luôn phát sinh ảo giác, tựa hồ không cần
một chút do dự, cũng cho rằng những chuyện Ngưu Nữu Nữu thay chính mình
làm là đương nhiên, thậm chí hắn chưa bao giờ cảm thấy ngượng ngùng hoặc có cái gì không ổn. Nhưng mà, quả thật là sai rồi.
Mộ Giai Nam không tự chủ được, đầu ngón tay vuốt ve môi Thu Anh Đào, Thu
Anh Đào đang trong lúc ngủ mơ mơ màng màng, nhíu mi lại đẩy dị vật bên
môi ra, nhưng dường như Mộ Giai Nam không biết mệt lại tiếp tục vuốt ve
bờ môi của nàng, mà lần này Thu Anh Đào cũng không đẩy ra, mà là liếm
liếm môi… Mộ Giai Nam khóe miệng nhiễm một tia ảm đạm cười khẽ nói: “Có
một loại người, vừa mới sinh ra đã bị người ta khi dễ … Ngươi chính là
người như thế.”
Hắn ngồi dậy, Thu Anh Đào hai
chân lập tức co lại, xem ra nàng trong tiềm thức đã muốn sửa tư thế này
rất lâu rồi, nhưng lại không muốn đánh thức hắn.
“Ha ha, ngoan như vậy, kia bổn thiếu gia làm điểm tâm cho ngươi ăn.” Mộ
Giai Nam cười tủm tỉm tiêu sái đi sâu vào rừng rậm, chỉ chốc lát sau
liền mang ra một con thỏ hoang cực lớn, sau đó tự mình động thủ làm thịt thỏ, Mộ Giai Nam động tác rất nhẹ, tận lực tránh đánh thức người nào đó đang ngủ mơ.
Đợi mùi thịt nướng bay tràn ngập
không khí, Thu Anh Đào lúc này mới thong thả mở mắt, nàng híp híp mắt,
vừa ngửi vừa tìm nơi phát ra mùi thơm, khi ánh mắt nàng chạm đến đóng
lửa đỏ rực mới hoàn toàn mở mắt ra… Trên ngọn lửa hình như là một khối
thịt đã nướng chín, nhưng nàng không xác định có phải hay không đang nằm mơ, nàng liền giống như cô bé bán diêm đưa bàn tay dụi mắt nhiều lần…
Đột nhiên, một gương mặt cực lớn xuất hiện trước mắt nàng, Thu Anh Đào
theo bản năng ngã về phía sau. Mộ Giai Nam cười sáng lạn, từ trên giá gỗ lấy xuống một miếng chân thỏ nướng, liếm liếm môi, mở lớn miệng, cử chỉ tàn nhẫn tỏ ý muốn cắn xuống, Thu Anh Đào nhất thời hoàn toàn thanh
tỉnh, nàng không để ý tới Mộ Giai Nam, chỉ nửa ngồi nửa quỳ trên mặt
đất, nàng không chớp mắt nhìn miếng thịt mà nuốt nước miếng… Cứ nhìn,
nhìn như vậy…
“…” Mộ Giai Nam thấy nàng một bộ
dáng tội nghiệp, không đành lòng trêu chọc nữa, trực tiếp đem chân thỏ
đưa cho Thu Anh Đào, nàng lập tức đưa tay nhận lấy, không chút do dự một miệng cắn xuống miếng thịt nướng, mùi hương thơm lừng kích thích khẩu
vị, nàng nhanh chóng bị vây trong trạng thái thèm ăn. Thu Anh Đào nhất
thời thỏa mãn ngẩng đầu lên tinh tế thưởng thức, ăn quá ngon !
Mộ Giai Nam cảm thấy Ngưu Nữu Nữu không giống thiên kim đại tiểu thư, mà
cực kỳ giống dân chúng khốn khổ cơm ăn không đủ no. Thu Anh Đào cũng
không ý thức được tác phong bản thân trong lúc ăn uống đã hại nàng trở
thành kẻ nghèo túng.
Mộ Giai Nam cũng lấy cho
mình một miếng thịt nướng, người ta nói có thịt mà không rượu sẽ không
vui, hắn tùy tay mở nấp bình hồ lô nhấp một ngụm Hoàng tửu, hắn vừa định cắn một miếng thịt, thì phát hiện một đôi mắt to sáng ngời hữu thần
nhìn thẳng mình, Mộ Giai Nam nhìn miếng thịt trong tay lại nhìn sang
Ngưu Nữu Nữu…”Hai miếng thịt kia sẽ chín rất nhanh, ngươi nhìn chằm chằm ta làm gì?”
Thu Anh Đào chớp chớp mắt, miếng
thịt nướng kia nàng đã tiêu hóa xong… Chính ngươi đã nói, thịt rất nhanh sẽ nướng chín, tức là hiện tại chưa chín, lỡ như nha đầu chết tiệt Cốc
Mộng Vũ kia lại chạy đến thì phiền toái, phiền toái a!
Mộ Giai Nam thấy nàng vẫn nhìn mình không chớp mắt, chỉ đành không tình
nguyện mà đem miếng thịt nướng trong tay cho nàng, Thu Anh Đào cười tủm
tỉm ngồi xuống bên cạnh Mộ Giai Nam, không chút khách khí vui vẻ nhận
lấy.
Giờ phút này, Mộ Giai Nam trong tay chỉ còn
Hoàng tửu, một bên uống rượu một bên trở thịt nướng, mà hắn phát hiện
một chuyện rất đáng sợ, Ngưu Nữu Nữu đã đem hai miếng thịt lớn ăn hết
vào bụng, vậy mà lại trông mong nhìn miếng thịt còn chưa nướng chín
trong tay hắn…” Biết vậy, ta đã không mang theo ngươi …”
Thu Anh Đào một bên mếu máo một bên viết xuống: Ta còn đói…
“…” Thực không nên nướng thỏ, nướng nguyên con gấu nàng cũng có thể ăn hết.
Mộ giai nam quả thật không ngờ sức ăn của Ngưu Nữu Nữu lại lớn như vậy,
không mất bao nhiêu sức lực, nàng đã ăn hết toàn bộ thịt thỏ nướng, còn
uống thêm hai ngụm Hoàng tửu, giờ phút này bộ dâng thoải mái nằm một bên nhìn trời, mà Mộ Giai Nam vừa không rượu vừa không thịt nướng, bộ dáng
thật thê thảm.
Thu Anh Đào nghiêng đầu nhìn về
phía Mộ Giai Nam, vui sướng khi người gặp họa nhếch miệng cười… Chậc
chậc, xem bộ dáng hắn ủy khuất, thật đáng thương a.
Mộ Giai Nam do bụng đói nên cũng không thể đi vào giấc ngủ, bình minh vừa
lên, liền kéo theo “Thùng cơm” Nữu Nữu tiếp tục lên đường. Thu Anh Đào
tối qua ăn rất no, cho nên nàng hiện tại tràn đầy sinh lực chạy theo
phía sau Mộ Giai Nam.
Mới đi chưa được nửa giờ,
nàng thấy bên đường có một hộp gỗ nhỏ, tò mò đi đến gần… Bỗng nhiên Thu
Anh Đào cảm thấy chân bị kéo lên!”Xoát” một tiếng cả người nàng đã bị
treo ngược lên, đúng là là tò mò hại chết mèo a, Thu Anh Đào sợ tới mức
muốn kêu to, nhưng không thể phát ra âm thanh. Mộ Giai Nam nghe phía sau có động tĩnh liền xoay người, chỉ thấy cổ chân Ngưu Nữu Nữu bị một sợi
dây thừng buộc vào, đang bị treo ngược trên cây giương nanh múa vuốt
nhìn hắn.
Mộ Giai Nam phán đoán đây là cạm bẫy
của thợ săn, hắn chậm rãi tiêu sái đứng yên tại chỗ, nhìn người đang bị
treo ngược lên cây…”Ăn nhiều nên giờ bị báo ứng, ha ha…”
“…” Thu Anh Đào cảm thấy bụng chợt lạnh, vội vàng đưa hai tay giữ chặt góc
áo, cả người giống như “quỷ treo cổ” không ngừng lắc lư, hơn nữa tối qua nàng ăn nhiều thịt nên giờ có chút buồn nôn. Mộ Giai Nam, tên hỗn đản
này, thấy chết mà không cứu ở đó còn cười nhạo nàng, ô ô ô.
“Xin ta đi.” Mộ Giai Nam dùng cành cây chọt chọt đỉnh đầu Thu Anh Đào, tâm tình vui vẻ.
Thu Anh Đào vừa tránh né nhánh cây quấy rầy vừa lo lắng suy nghĩ, nàng nếu
có thể nói chuyện được còn im lặng đến giờ sao? Mộ Giai Nam chết tiệt.
Trong lúc hai người còn đang giằng co, bỗng nhiên cách đó không xa truyền đến một đạo âm thanh quen thuộc:
“Nha! Bắt sai người rồi ——” lời còn chưa dứt, một cây tiểu phi đao bay đến
cắt đứt dây thừng, vì vậy Thu Anh Đào đầu thẳng tắp rơi xuống đất, nàng
hai tay ôm mặt, xem ra muốn lấy nàng thử nghiệm chứng minh “lực hút của
trái đất” mà… Mộ Giai Nam hai tay duỗi ra, vững vàng đón được Thu Anh
Đào, khi Thu Anh Đào vừa định bắn ra ánh mắt cảm kích, Mộ Giai Nam bỗng
nhiên ha ha cười, tay làm động tác giả muốn buông nàng ra, Thu Anh Đào
vội vàng ôm lấy đầu vai Mộ Giai Nam, nàng gặp chuyện như vậy mà hắn còn
hù dọa nàng, hỗn đản này không phải người mà!
Cùng lúc đó một thân y phục màu lục xuất hiện, Cốc Mộng Vũ hơi xấu hổ đứng
trước mặt Thu Anh Đào: “Thật xin lỗi Ngưu Nữu Nữu, ta vốn là muốn bắt
hắn…”
“…” Thu Anh Đào lấy lại bình tĩnh, rời khỏi đầu vai Mộ Giai Nam vừa quay đầu liền thấy Cốc Mộng Vũ, cô nương thật
sự là vừa đáng ghét lại… vừa đáng yêu.
Cốc Mộng
Vũ trong lòng sợ bóng sợ gió một hồi, như trút được gánh nặng lùi lại
vài bước nhìn Mộ Giai Nam, tức giận nói: “Ta biết ngươi tên là Mộ Giai
Nam, bổn cô nương rất hiểu chuyện sẽ không làm khó dễ nương tử của
ngươi, do đó hôm nay ta chỉ đối phó một mình ngươi!”
Mộ Giai Nam híp mắt rầu rĩ, hai nha đầu này quen biết nhau lúc nào vậy?
Thu Anh Đào vội vàng chỉ chỉ Mộ Giai Nam lại chỉ chỉ chính mình, xua tay
lắc đầu, ý nàng muốn nói bọn họ không phải là vợ chồng! … Nhưng hiện tại tư thế của hai người quá mức ái muội không hề có lực thuyết phục.
Cốc Mộng Vũ giơ tay lên, tự quyết định nói: “Ngươi muốn xin ta đừng khi dễ
phu quân ngươi đúng không? Ngươi đau lòng phải không? Yên tâm, bổn cô
nương là người nhã nhặn, sẽ không động đao động thương dây đổ máu đâu”.
Mộ Giai Nam có chút khinh thường ha ha cười: “Khẩu khí lớn như vậy?”
“…” Thu Anh Đào muốn giải thích rõ ràng, nhưng nàng còn chưa mở hộp gỗ viết chữ, thì đã thấy Cốc Mộng Vũ nhằm thẳng hướng Mộ Giai Nam ra quyền.
Mộ Giai Nam hai tay ôm ngực, chậm rãi dùng khửu tay đỡ một quyền mạnh của
Cốc Mộng Vũ, hắn còn không chút để ý nói ra nơi Cốc Mộng Vũ muốn công
kích: “Trước ngực, uy hiếp, ai nha, ngươi muốn đánh úp a…”
“…” Cốc Mộng Vũ tức giận đến da đầu run lên, huống chi tay không đánh nhau
không phải là thế mạnh của nàng, nàng hổn hển đánh nửa ngày, chẳng những chưa đụng tới một góc áo của Mộ Giai Nam, mà còn bị hắn cười chế ngạo.
Nàng trong lúc xoay người từ trong tay áo bắn ra một cây phi tiêu thẳng
hướng ngực Mộ Giai Nam, Mộ Giai Nam không để ý, nhảy người lên tảng đá
bên cạnh, bất đắc dĩ lắc đầu: “Mới vừa rồi là ai nói không động đao,
động thương?.”
“Đối phó với tiểu nhân còn cần
phân rõ phải trái sao?! …” Cốc Mộng Vũ vô lý giảo hoạt, từ cổ tay áo
xuất ra phi đao, Mộ Giai Nam dường như không có việc gì vẫn ngồi trên
tảng đá, bắt chéo chân chờ nàng xuất chiêu.
Thu
Anh Đào thấy vậy lập tức hai tay đưa ra che trước người Cốc Mộng Vũ, Cốc Mộng Vũ không hiểu ý của nàng, phi đao giơ lên, trong cơn giận dữ nói:
“Tiểu tử này rất không coi ai ra gì, ngươi sao lại gả cho loại nam nhân
này? Mau tránh ra, ta không muốn làm ngươi bị thương!”
Thu Anh Đào biết lúc này có giải thích bọn họ không phải vợ chồng cũng
không có tác dụng dì, không đúng, nếu giải thích rõ ràng, cô nương này
càng không kiêng nể gì càng đánh mạnh mẽ hơn.
Nàng bày ra động tác “Thỉnh chờ”, sau đó xoay người nhìn về phía Mộ Giai
Nam, Mộ Giai Nam không để ý cười cười, khi ánh mắt hắn dừng trên mặt
Ngưu Nữu Nữu, phát hiện nàng thế nhưng yên lặng rơi lệ, Mộ Giai Nam khóe miệng cứng ngắt đứng lên: “Sao vậy Nữu Nữu?”
Thu Anh Đào chính là phải tự nhéo đùi mới trào ra nước mắt, nữ nhân rất
hiểu nữ nhân, Mộ Giai Nam này thật đáng giận, ngươi càng tức giận hắn
càng tìm cách làm ngươi tức điên, nàng hiện tại có thể không có khí
phách mà ngoảnh mặt làm ngơ, thật ra chỉ cần hắn nói một hai câu dễ nghe một chút thì sẽ không có chuyện gì, cũng không đến nỗi trở thành thâm
cừu đại hận. Nàng kéo kéo góc áo Mộ Giai Nam, ngồi xổm xuống viết: nói
một lời xin lỗi đi, để cô nương người ta hết giận, còn đánh nhau nữa làm cho ta rất sợ.
“…” Mộ Giai Nam thong thả chớp
mi, xin lỗi không khó khăn, nhưng hắn quả thật không làm sai chuyện gì.
Nhưng nhìn Thu Anh Đào mặt đầy nước mắt nhìn mình, nàng dùng ánh mắt
khẩn cầu… Mộ Giai Nam nhẹ thở dài, không kiên nhẫn nhìn sang Cốc Mộng
Vũ: “Thôi thôi, bổn thiếu gia nhận sai với ngươi, thu hồi hung dữ của
ngươi lại đi”
Thu Anh Đào mắt trợn trắng thiếu chút nữa ngất xỉu, nói vậy mà có thành ý xin lỗi sao?
Cốc Mộng Vũ cũng không giận ngược lại cười, không chịu buông tha: “Không được! Ngươi phải quỳ xuống đất cầu xin tha thứ!”
Thu Anh Đào lần này thật sự muốn ngất đi, cô nương này thật là càn quấy bậc nhất mà.
Mộ Giai Nam nhìn Thu Anh Đào nhún nhún vai, không đứng đắn hỏi: “Hay ta
giết nàng ta nha?” Hắn còn chưa dứt lới, mắt lạnh lùng, dây thừng trong
tay như giao long bay thẳng về phía Cốc Mộng Vũ, trong nháy mắt, Cốc
Mộng Vũ còn chưa thấy rõ công kích đến từ nơi nào, đã bị trói lại, Cốc
Mộng Vũ hai tay hai chân đều bị trói, giận không thể làm chỉ đành mắng
to: “Tiểu nhân, ngươi là tiểu nhân ti bỉ vô sỉ mau thả bổn cô nương ra!
—— “
Mộ Giai Nam nhìn bốn phía xung quang, từ
trên cây hái xuống vài quả dại xâu thành chuỗi đeo vào cổ Cốc Mộng Vũ,
ra vẻ tiếc nuối vẫy tay cáo biệt: “Xem ra nơi đây tạm thời không có
người đi qua, cô nương tạm nghỉ ngơi chút đi.” Nói xong, hắn kéo Thu Anh Đào tiếp tục khởi hành, phía sau không ngừng truyền đến tiếng Cốc Mộng
Vũ vừa chửi rủa vừa kêu gào cầu cứu, Thu Anh Đào mềm lòng dừng chân nhìn lại, lại bị Mộ Giai Nam nắm cổ tay kéo đi: “Nhiều lắm là ba canh giờ,
chắc chắn có người đi ngang qua, chúng ta đi thôi.”
Thu Anh Đào bán tín bán nghi đi theo, bất quá, Mộ Giai Nam bình thường nói
đều có chứng cứ rõ ràng. Ít nhất hắn còn “Hảo tâm” treo một chuỗi hoa
quả trên cổ nha đầu kia. Ai, rốt cục cũng yên tĩnh .
Bình luận
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1