chương 48/ 75

Thu Anh Đào ngồi ở ngoài mười thước cũng có thể cảm thấy ván cửa run kịch liệt, một cỗ sóng nhiệt như hơi nước bám vào trên bệ cửa, nàng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nàng nghe thấy tiếng kêu tê thanh liệt phế của Mộ Giai Nam… Nàng lo lắng lo lắng đi về phía trước, lại bị một vị sư huynh chặn đường:

“Cô nương cứ an tâm chờ một chút, sư phụ đang đả thông kinh mạch cho Mộ thiếu hiệp, nếu cô nương phá cửa vào, sẽ làm cho hai người kia bị tẩu hỏa nhập ma.”

“Đánh” thông? Vẫn là đang đánh người a, Thu Anh Đào gấp đến độ giậm chân, nàng đẩy người ngăn cản ra, nhưng hai tay nàng hiện tại không có khí lực, hơn nữa người nọ lại khuyên bảo, cuối cùng người nọ còn trịnh trọng nói: sư phụ đang tiêu hao công lực giúp Mộ Giai Nam tăng nội lực, quá trình không khỏi có chút thống khổ, nhưng kết quả tất nhiên không giống bình thường.

Thu Anh Đào bán tín bán nghi bĩu môi, nghe qua rất mơ hồ, tình tiết này không phải chỉ có trong tiểu thuyết võ hiệp thôi sao?

Nhưng nàng giờ phút này chỉ có thể kiên nhẫn chờ, ảo tưởng sau khi Mộ Giai Nam xuất môn liến biến thành tóc vàng mắt xanh siêu cấp Tái Á nhân a. Ước chừng một lúc lâu sau

Đi ra khỏi cửa chỉ có Thiên trượng hành giả, Thiên trượng hành giả thần sắc hiện lên mệt mỏi, mấy đồ đệ lập tức bước lên phía trước đỡ hắn, Thiên trượng hành giả nhìn Thu Anh Đào hòa ái cười yếu ớt: “Tiểu tử kia đã thoát thai hoán cốt, giờ phút này ngay cả lão phu cũng không phải là đối thủ của hắn, khụ khụ…”

“…” Thu Anh Đào khóe mắt trợn trắng, thật sự biến thân? Nàng hấp tấp đi vào phòng, chỉ thấy Mộ Giai Nam mồ hôi đầy ngươi, sắc mặt tái nhợt ngất nằm dưới đất… Thu Anh Đào lo âu ngồi xổm xuống, này này này có ý tứ gì? Người sống biến người chết sao?

Thu Anh Đào hiện tại chỉ có thể dùng mấy ngón tay, nàng dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng đụng vào hai má Mộ Giai Nam, nhất thời một dòng nước từ khoé mắt rơi ra, nàng không biết tại sao mình lại khóc, hắn không thành siêu cấp Tái Á nhân, mà thành một tiểu bạch kiểm sắp chết…

… Mộ Giai Nam kỳ thật vẫn chưa ngất, hắn chỉ là cảm thấy một dòng khí khó khống chế trong kinh mạch sôi trào, lại thuận theo máu lưu thông, cuồn cuộn không ngừng, mãnh liệt mênh mông, cái loại cảm giác này trước nay chưa từng gặp qua,… Mộ Giai Nam xoa xoa huyệt thái dương, mở nửa mắt nhìn Thu Anh Đào: “Ngươi tại sao lại khóc ?”

Thu Anh Đào đặt mông ngồi xuống đất, hắn rốt cục cũng bình thường trở lại. Nàng chỉ là không hiểu vì sao mình mỗi ngày đều lo lắng cho hắn? Bất luận là chuyện tốt xấu gì, nàng luôn cảm thấy bất an. Có lẽ nàng là một người sợ chết đi.

Mộ Giai Nam giúp nàng lau khoé mắt, bọn họ đã đạt thành sự ăn ý nào đó, mặc dù không mở miệng, Mộ Giai Nam cũng có thể cảm thụ được biến hoá cảm xúc của nàng, hắn trương ra bộ mặt vừa ăn cướp vừa la làng nói: “Thiên trượng hành giả tiêu hao nội lực giúp ta tiến bộ võ công, là lão nhân tốt a, ngươi thực không nên phóng độc khí làm hại lão nhân gia.”

“…” Thu Anh Đào đình chỉ nức nở, nàng thấy qua nhiều người không biết xấu hổ rồi, nhưng nàng chưa thấy qua người nào da mặt dày như Mộ Giai Nam, khẩu khí thật đúng là tươi mát thoát tục a!

Mộ Giai Nam khoanh chân mà ngồi, hắn tức khắc vận công cảm thụ nội lục hùng hậu…Trong cơ thể hắn có nội lực hùng hậu như vậy, phải tính công cho nghĩa phụ, vì người đã cho hắn uống nhiều thuốc bổ khí như vậy. Theo như Thiên trượng hành giả giải thích, võ công nếu không tiến bộ, nội lực cũng không thể phóng thích, ý của nghĩa phụ đại khái là muốn hắn không ngừng nâng cao võ công, nhưng hắn trời sanh lười biếng, vẫn hoang phế nội lực .

Thu Anh Đào nhìn Mộ Giai Nam đỉnh đầu toát ra khói trắng, sắc mặt hắn dần dần trơn bóng, cái trán hơi hơi phiếm hồng, tựa như một cái lư hương, nhìn thế nào cũng đều dọa người a, không phải sắp bốc cháy chứ?

Một lát sau, Mộ Giai Nam thu thế, hắn đắc ý dào dạt: “Chúng ta đi thôi, ta nóng lòng thử võ công rồi.”

Thu Anh Đào nâng lên một “Phần còn lại của chân tay đã bị cụt”, nàng như vậy có thể đi sao?

Mộ Giai Nam không cho là đúng nhướng mày: “Cũng không cần ngươi làm chuyện gì, đi theo được rối, có mệt thì ta cõng ngươi.”

Thu Anh Đào xấu hổ nhìn sang chỗ khác, hắn luôn nói thẳng như vậy, mới khiến nàng suýt lầm đường lạc lối.

※※ ※

Từ quyết định tiếp tục sấm quan, mấy ngày sau đó Mộ Giai Nam đều luyện công trên dây thừng với Thiên trượng hành giả. Mộ Giai Nam mặc dù ngoài miệng không thừa nhận Thiên trượng hành giả là sư phụ, nhưng từ trong đáy lòng đã xem Thiên trượng hành giả là sư phụ rồi. Mà Thiên trượng hành giả đối với tư chất ngộ tính cực cao của Mộ Giai Nam có chút vừa ý, chỉ là tiểu tử này lại thích đùa giỡn chọc cười người khác, nhưng Mộ Giai Nam quả thật cơ trí, phải nói học phải đi đôi với hành, chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, Mộ Giai Nam trong quá trình giao chiến đã biết lấy thừa bù thiếu, võ công tăng rõ rệt.

Thiên trượng hành giả giơ tay lên: “Đi thôi, ‘Huyền khí hộ pháp’ chờ đã lâu.”

Quan chủ cửa thứ tám là ‘Huyền khí hộ pháp’, ám khí bí hiểm, đây là việc duy nhất Thiên trượng hành giả có thể tiết lộ cho Mộ Giai Nam.

Vết thương trên cánh tay Thu Anh Đào còn chưa hoàn toàn khép lại, nhưng ngón tay đã không cón phù thũng, chỉ cần miệng vết thương khép lại thì không còn việc gì nữa rồi. Nàng ngoái đầu nhìn lại nhìn về phía Thiên trượng hành giả, lão giả khuôn mặt phủ đầy đau thương không nỡ… Thu Anh Đào thấy một màn như vậy nàng cũng không biết nên biểu đạt cảm xúc như thế nào, đành hướng Thiên trượng hành giả thổi ra một cái… Hôn gió! “…” Thiên trượng hành giả trợn mắt há mồm, tức khắc hai tay tạo thành chữ thập yên lặng niệm kinh… Chỉ mong hai hài tử có thể thuận lợi quá quan.

——Hai người bọn họ đi qua thạch lộ, quay đầu nhìn xuống khe núi sâu không thấy đáy, thời gian trôi qua rất nhanh, bọn họ bất tri bất giác đã đi tới giữa sườn núi Yến Hoàn Sơn.

Mộ Giai Nam thuận tay hái xuống một quả dại chà chà lên áo, sau đó đưa tới bên miệng Thu Anh Đào, vì hai tay Thu Anh Đào không tiện vận động cho nên vẫn do Mộ Giai Nam uy ăn uy uống, thật ra nàng có thể tự mình cầm ăn, nhưng nàng có thể nhìn ra Mộ Giai Nam đối với chuyện nàng bị thương còn áy náy, cho nên nàng mới cho hắn cơ hội “Tạ tội”, nhưng trong lòng nàng hiểu thật ra là nàng đang muốn hưởng thụ mà thôi. Thu Anh Đào mở miệng thật lớn cắn một miếng to, quả dại tự sinh trưởng mà đến, cũng không ô nhiễm như thế kỷ hai mươi mốt, tuyệt đối là có thể yên tâm ăn.

“Ngươi suýt cắn trúng ngón tay ta rồi.” Mộ Giai Nam ra vẻ kinh hoảng rút quả dại lại: “Ta đã nhìn thấy cửa tiếp theo, ngươi khẳng định nhìn không thấy đi đi? Ha ha.”

Thu Anh Đào lạnh lẽo liếc Mộ Giai Nam, hắn nói câu nào cũng muốn đả kích nàng, câu vừa này không nói rõ chính là muốn nàng tự mình lĩnh ngộ “Chân lý” mà, thật sự là một tên miệng lưỡi độc ác mà.



Huyền khí hộ pháp hai tay chấp sau lưng đứng lặng trước cửa, mấy cửa trước không ngừng truyền đến tin tức, khiến cho hắn đối với sấm quan giả có chút tò mò, nghe nói chẳng qua cũng chỉ là một thiếu niên khoảng hai mươi tuổi, lại dựa vào cơ trí và thực lực mà liên tục qua cửa. Nhưng mà có thông minh hay không thì phải qua được cửa này thì mới khẳng định được ——phá ám khí.

Mộ Giai Nam bộ dáng có lỗi hành lễ: “Vãn bối tham kiến Huyền khí hộ pháp.”

Huyền khí hộ pháp tay vuốt ve chòm râu bạc khẽ gật đầu, người này quả thực diện mạo bất phàm, hắn chỉ liếc mắt một cái liền nhìn ra thân phận của mình!

…”Ngươi làm sao kết luận lão phu chính là Huyền khí hộ pháp?”

“Ân? …” Mộ Giai Nam căn bản không nghĩ tới còn có lão nhân khác chặn đường, nhưng hắn vẫn gạt người nói:

“Ngài tinh thần chấn hưng, mặt mày hồng hào, quan trọng nhất là… Y phục của ngài không giống các đệ tử khác, theo ta quan sát mấy người đó cũng không có lớn tuổi như ngày.

Tuy rằng lời nói không lễ phép, nhưng Thu Anh Đào vẫn là nhịn không được xoay người cười trộm, Mộ Giai Nam thật là thiếu đạo đức.

“…” Huyền khí hộ pháp khóe miệng run lên, ho khan hai tiếng thần thái uy nghiêm, nói: “Hai vị theo lão phu nhập quan đi.”

Mộ Giai Nam hưng trí bừng bừng đi theo, hắn chờ ngày này rất lâu rồi.

Thu Anh Đào đi vào một gian thạch phòng, nàng không khỏi dùng ánh mắt rung động “Oa” một tiếng. Bên trong thạch động bày đầy vật phẩm, nghe nói trong mỗi kiện vật phẩm đều ẩn chứ binh khí không bình thường. Nhìn qua có chút bình thường, lại có chút tinh xảo khác nhau, cái lớn thì có như sư tử bằng đá, nhỏ thì có kim châm, chất tạo thành cũng khác nhau có gỗ, có thiết đủ loại, có loại còn được ghi vào bản Trung Quốc 007 đặc vụ phòng làm việc nữa.

Mộ Giai Nam giờ phút này mới tỉnh ngộ cái gì gọi là đại vu gặp tiểu vu, hắn từng chơi đùa trăm loại ám khí, binh khí tại đây một phòng bài trí trước mặt có vẻ bé nhỏ không đáng kể.

Huyền khí hộ pháp đối với từng kiện binh khí trong động đều xem như trân bảo, thực vừa với biểu tình của hai người.

“Lão phu chỉ định ba loại ám khí, sau đó ngươi tới phán đoán cách sử dụng chính xác, ta cho ngươi thời gian ba ngày.”

Mộ Giai Nam đáp ứng, trong mắt hắn đã nóng lòng muốn thử tiểu hỏa diễm, chuyến đi này không tệ, đại khai nhãn giới a.

Huyền khí hộ pháp không vội không chậm đi đến mở ra vải nhung trước án đài, ông thật cẩn thận nâng lên ám khí thứ nhất —— Hoa Lan Khấu, cái gọi là Hoa Lan Khấu, nhìn như một mảnh vải bố may quần áo của nữ tử.

Mộ Giai Nam cẩn thận tiếp nhận Hoa Lan Khấu, chợt nhìn lại chẳng qua chỉ là một quả vải bông bình thường… Bước đầu hắn kết luận đây chắc là ám khí chế tạo ra cho nữ tử, vì có thể giấu trong áo và lấy ra ở bất cứ tình huống nào? Thu Anh Đào đầu trâu mặt ngựa đi lên xem náo nhiệt, này tiểu ngoạn ý có thể tàng cái gì?

Mộ Giai Nam không có chút suy nghĩ ngồi bên cạnh bàn, lăn qua lộn lại đùa nghịch Hoa Lan khấu, hắn hoàn toàn đắm chìm trong trạng thái tự hỏi. Thu Anh Đào còn nhớ mang máng phương thức Mộ Giai Nam tự hỏi, lúc trước khi nàng nướng cá không được ngon, hương vị như vậy hắn cư nhiên không nhận ra, dù sao chính là ai cũng không để ý, không coi ai ra gì.

Huyền khí hộ pháp ở một bên chú ý vẻ mặt Mộ Giai Nam… Tốt lắm, vẫn chưa nhíu mày, phá ám khí kỵ nhất là tính khí lo lắng thấp thỏm.

“Nha đầu lại đây ngồi, chúng ta phẩm trà, ngồi tĩnh tâm như thế nào?”

Huyền khí hộ pháp hướng Thu Anh Đào vẫy tay, ông từ trong miệng Thiên trượng hành giả biết được nguyên nhân Thu Anh Đào bị thương, tuy là ách nữ, dù chưa gặp mặt, nhưng ông đối với nha đầu này đã nảy sinh yêu thích.

Thu Anh Đào vừa nghe có ăn, nhếch miệng cười hướng Huyền khí hộ pháp đi đến, này râu bạc lão nhân đã nhiệt tình mời, nàng không ăn chính là không cho lão nhân gia mặt mũi!

Huyền khí hộ pháp mặt mũi hiền lành, làm người hòa khí. Khi Thu Anh Đào nâng phần còn lại của chân tay đã bị cụt ra sức ăn uống, hắn cầm trong tay một quyển sách tĩnh tâm đọc, thần sắc thản nhiên tự nhiên, tựa hồ cũng không nóng lòng biết đáp án. Nói cách khác, nếu là dễ dàng có thể khám phá ra cách sử dụng, thì nơi này cũng không được gọi là huyền khí động.

Thu Anh Đào cắn một khối điểm tâm nhìn xung quanh, nàng nhìn cái gì cũng đều mới mẻ, nhưng không dám loạn chạm vào, thứ nhất là không lễ phép, thứ hai là nàng cũng không muốn bị ám khí giết chết. Ánh mắt nàng không khỏi cao thấp tả hữu loạn tảo vừa thông suốt, lại vừa vặn dừng ở một kiện ám khí… Vật phẩm kia nhìn cực kỳ quen mắt.

Bình luận





Chi tiết truyện