chương 6/ 69

Cô ngoài mặt thì khóc vô cùng thương tâm nhưng ai biết được trong lòng đã sớm nở hoa.

Ha ha !! Các người thấy chưa ta thực có năng khiếu làm diễn viên điện ảnh . Với cái tài năng thiên phú này hollywood mà không mời ta đi diễn thực đáng tiếc.

Còn tên kia người đã sớm cứng đờ như tượng đá nhưng không để cô hài lòng được bao lâu hắn nở nụ cười quỷ dị. Nhìn thấy nụ cười ấy cô bỗng rùng mình, trong tiềm thức kêu gào ' Ngu quá Liễu Hạ Băng ơi mi mà không chạy đi thì chết đó !! Đại nạn đến rồi!! '

Cô đang trong tư thế chuẩn bị bỏ chạy một cách nhanh nhất nhưng cô trăm tính vạn tính cũng không bằng hắn ta tính.

“ Xin lỗi mọi người rất nhiều tôi vốn dĩ là thương nhân nên rất ít về nhà khiến vợ tôi cảm thấy cô đơn trở nên tâm thần, tôi rất xin lỗi vì vợ tôi đã kích động la lối om sòm làm phiền mọi người . Vợ ơi em nháo đủ rồi đó nào theo anh về anh hứa sẽ không đi công tác nữa để ở nhà chăm sóc con và em “

Hắn ta cất giọng ôn nhu người ngoài nhìn vào còn tưởng anh ta là người chồng tốt nhưng cô là người hiểu rõ nhất .

Xung quanh mọi người bắt đầu bàn tán nào là ' tội nghiệp anh ta đẹp trai vậy mà lấy phải một người vợ bị điên' hay đẹp mà điên cũng chẳng có giá trị.' Vân vân và mây mây.

Được lắm ngươi dám nói ta bị điên , cô có một loại kích động muốn xông lên đánh hắn vài cái cho hả dạ nhưng lí trí cô vẫn còn ' Không đc đánh hắn tuyệt đối không vì hắn ta là nam chủ đó đàn em của hắn đông như quân Mông Nguyên còn đứng ở kia kìa nếu chưa muốn chầu Diêm Vương thì không đc đánh hắn'

Quân tử thả thù mười năm chưa muộn lão tử hôm nay không thèm chấp nhất với loại tiểu nhân hèn mọn như ngươi. Bây giờ thực bí thế bắt buộc cô phải dùng khổ nhục kế thôi .

Cô cố nở nụ cười thật tươi làm ai đó sững người.

Đẹp quá ! Cô khi không biểu cảm gì đã đẹp rồi khi cười còn đẹp hơn nụ cười của cô thực chói loá sáng hơn cả ánh bình minh bất tri bất giác anh đã đem nụ cười đó cất sâu vào tim mình...

... Vào nơi sâu nhất của trái tim...

... Nơi mà chưa từng ai có thể đi vào...

Cô cất giọng lấy lòng cực kì chọc người

“ Hàn đại nhân à xin anh hãy tha thứ cho hạng tiểu nhân hèn mọn như tôi . Tôi biết anh là người bao dung mà anh có biết không anh chính là ánh bình minh soi sáng cuộc đời tăm tối của tôi , là ân nhân mà tôi suốt đời không quên , là ... ( lược bớt n từ là )

Bao dung con khỉ lúc nào cũng bung dao thì có! Nhịn ! Vì tương lai tốt đẹp của con em chúng ta Liễu Hạ Băng mày phải nhịn.

“ Đc rồi nhưng với một điều kiện”

Thấy cô đã hạ mình xin giúp đỡ hắn cũng không nỡ.

“ Đưa điện thoai em đây” Chưa để cô kịp phản ứng hắn đã giựt lấy cái điện thoại của cô.

“ Đây là số điện thoại của anh em là Liễu Hạ Băng đúng không từ giờ anh sẽ gọi em là Băng nhi còn em phải gọi anh là Huân. Còn nữa nhớ kĩ thân phận của em hiện tại là bạn gái anh nhớ đó.”

Bình luận





Chi tiết truyện