chương 55/ 82

Lão vương phi đang nhắc đến hắn: "Hai ngày này sao không thấy Trì Ca, hay là lại bị cha hắn nhốt lại, cũng không biết hai cha con này sao lại không hợp nhau, cả ngày ngươi nhìn ta không được tự nhiên, ta nhìn ngươi thấy khó chịu, nói cho cùng, vẫn là cha thằng bé không tốt, nếu lão vương gia còn sống, ta sẽ nói, đừng bắt thằng bé đọc nhiều sách như vậy, đọc riết ngu luôn đó, còn hắn lại không cho ta nói, ở bên ngoài thấy người ta đọc sách, trở về nhìn Trì Ca chúng ta, chỗ nào cũng không vừa mắt, theo ta thấy, không đọc sách cũng có sao đâu, cũng không cần trông cậy vào khảo thi công danh, sống an nhàn tự tại, cả đời này cũng không thiếu ăn thiếu uống, muốn tiền đồ lớn như vậy làm cái gì."

Bà tử bên cạnh nghe xong, vội nói: "Lão tổ tông nói rất đúng, Trì Ca ta có số mệnh này, cần gì phải khổ luyện đọc sách, như thế này cũng không phải không có tiền đồ, lần trước vào cung, thái hậu lão phật gia không phải khen đó sao, nói Trì Ca ta so với hoàng thượng mạnh mẽ hơn, lanh lợi vui vẻ, miệng lại ngọt, liền muốn gọi hắn vào, hắn vừa vào, thái hậu nương nương có thể vui vẻ vài ngày, chỉ là luôn tìm không thấy bóng dáng Trì Ca."

Lão vương phi nghe xong cười nói: "Cũng không phải như vậy, cái miệng nhỏ của tiểu tử này ngọt ngào, nói ra lời người nghe ấm lòng, hài tử hiếu thuận như vậy, đốt đèn lồng cũng khó tìm, lão tử hắn chết sống nhìn không vừa mắt, Thu Nhi người đừng đợi nữa, đi ra đằng trước nhìn một cái, nếu như hắn ở nhà thì bảo tới đây nói chuyện với ta, nếu không, hỏi tiểu tử trong nội viện một chút xem hắn đi đâu, ra ngoài gọi về cho ta, nói ta nhớ hắn."

Thu ma ma trả lời một tiếng vừa bước ra thềm cửa, liền nhìn thấy Diệp Trì đi vào viện, liền cười nói: "Không cần đi, đã tới rồi." Diệp Trì chào Thu ma ma, mới bước chân đi vào bên trong.

Lão vương phi nhìn thấy tôn tử, cười thấy răng không thấy mắt, chỉ vào hắn nói: "Vừa mới nhắc tới ngươi đó, ta vừa nói mấy ngày nay không thấy ngươi, sợ không phải lại gây ra họa hoa gì chứ, bị cha ngươi giam lại, thì ngươi đã tới rồi."

Nha đầu bên cạnh cho hắn mang băng ghế tới, Diệp Trì cũng không ngồi, đi qua đặt mông ngồi bên cạnh lão vương phi, hì hì cười nói: "Nghe lời này của lão tổ tông, không biết còn tưởng ta là người chuyên gây họa." Nói xong duỗi cánh tay ra ôm lão Vương phi mà lắc.

Lão Vương phi vô cùng vui vẻ, vỗ vỗ phía sau lưng của hắn nói: "không phải là người chuyên gây họa, thì cũng làm tổ mẫu nhớ thương, tổ mẫu ngóng trông ngươi mau lấy nàng dâu vào cửa rồi sinh tôn tử cho ta, cũng có người thay ta nhìn ngươi, lại sinh chắt trai chắt gái, là tổ mẫu vui lắm rồi."

Lão Vương phi vừa nói xong, trong phòng lập tức lặng ngắt như tờ, bất kể bà tử nha đầu, không có một người nào dám phụ họa, các nàng biết tiểu gia kiêng kị, nói cái gì cũng được, chỉ là không thể nói đến chuyện cưới vợ, nhắc tới liền buồn bực, cho dù không thể buồn bực lão vương phi, nhưng trong lòng buồn bực thì hạ nhân các nàng cũng chịu không nổi, đã ăn bao nhiêu thiệt thòi, những người này sớm đã học thành tinh rồi, lúc này nguyên một đám cúi đầu cúi não, như không có nghe thấy, như vậy mà trong lòng còn gõ trống bình bịch.

Nào biết hôm nay tiểu gia các nàng động kinh, nghe xong lời này không tức giận, ngược lại còn đáp lời nói: "Lão tổ tông nói rất đúng, nên cưới vợ rồi."

Một câu đừng nói dọa đầy tớ nhảy dựng, ngay cả lão vương phi cũng cho là mình nghễnh ngãng nghe lầm, vội vàng lại hỏi một câu: "Trì Ca nói cái gì? tổ mẫu ngươi lớn tuổi lỗ tai nghểnh ngãng, không có nghe rõ, ngươi lớn tiếng một chút lập lại lần nữa."

Diệp Trì nhịn cười không được, ghé sát bên tai lão vương phi lớn tiếng nói: "Ta nói ta muốn cưới vợ, lão tổ tông nghe rõ không?"

" Nghe rõ, nghe rõ, được rồi, sớm nên lấy nàng dâu rồi, ngươi thấy hoàng thượng lớn hơn ngươi ba tuổi, hoàng tử noàng nữ đều có mấy đứa rồi, ngươi bây giờ còn chưa có nàng dâu, tổ mẫu có thể không sốt ruột sao, được rồi, ngươi đã nghĩ thông suốt, tổ mẫu ngày mai đem tất cả nhà khuê nữ nữ hài chọn một lượt, chọn ra dáng vẻ hàng đầu, tính tình ổn thỏa, cho ngươi xem qua, ngươi thấy thích nhà nào, ta muốn nhà nào, nếu nhìn được, đều lấy hết về, Định thân vương phủ cái khác không có, chứ viện trống có rất nhiều, rất nhiều, lấy mười tám người về cũng được"

Lão Vương phi vui mừng quá độ, vừa nghe nói Diệp Trì đồng ý cưới vợ, hận không thể lấy về đây hết, Diệp Trì lại nói: "Ta không muốn nhiều như vậy, ta chỉ muốn một người."

Lão vương phi vỗ vỗ tay hắn: "Một người quá ít, Định thân vương phủ chúng ta thế nhưng ba đời đều là con một, chỉ có một mình ngươi thôi, tuy nói phú quý tôn vinh, nhưng hương khói không vượng, cha ngươi thể cốt không dùng được, tổ mẫu sớm không trông cậy vào, liền trông cậy vào ngươi cho ta thêm mấy chắt trai, có câu nhiều con nhiều phúc, đây mới là lý lẽ."

Diệp Trì nói: "nhiều con nhiều phúc cũng không nói cần phải cưới nhiều vợ, nữ nhân nhiều có cái gì tốt, cả ngày gà ầm ĩ đấu với ngỗng không yên tĩnh, lấy một người trong lòng ta thích là được."

Lão Vương phi suy nghĩ bà thật không thể ép buộc hắn, tiểu tử này lúc trước một người cũng không muốn lấy, lúc này đồng ý lấy một người là tốt rồi, nghĩ như vậy, lão vương phi vội vàng đổi giọng: "Được rồi, một người cũng được, một người thì càng phải hảo hảo lựa chọn, để ta suy nghĩ cô nương nhà ai xứng đôi."

Thu ma ma bên cạnh thấy lúc này một già một trẻ ông nói gà bà nói vịt, nhịn không được cười một tiếng nói: "Lão tổ tông, người sao còn không có nghe ra, Trì Ca là có người trong lòng rồi."

Một câu làm cho lão vương phi ngẩn người, lúc này mới quay đầu tường tận xem xét cháu mình, thấy chân mày khóe mắt đầy ý cười, khuôn mặt càng thêm tuấn tú, cả người tinh thần phấn chấn, so với mấy ngày trước mặt mày ủ rũ quả thật tưởng như hai người.

Chợt nhớ tới cái gì, bắt lấy tay Diệp Trì nói: "Trì Ca nhi, tổ mẫu là thương ngươi, cái gì cũng theo ngươi, nhưng ta cũng không thể làm bậy theo nguơi, ngươi trước kia ở bên ngoài hoang đường với những kỹ nữ kia, còn bây giờ cưới vợ chính là đại sự, không cho phép ngươi làm ẩu, những nữ nhân không sạch sẽ kia,cho dù ngươi vừa ý, cũng không thể vào cửa, ngươi nói thật với tổ mẫu đi, ngươi nhìn trúng như thế nào..." Nói xong nhìn qua Thu ma ma nói: "Xuân cái gì lầu gì ấy nhỉ?"

Thu ma ma vội nói: "Xuân Lai Lâu."

"Đúng, đúng, Xuân Lai Lâu, nghe tên liền biết không phải là nơi đứng đắn, có thể có nha đầu đứng đắn gì chứ, cũng không thể làm ẩu."

"Lão tổ tông người ở chỗ nào nghe được vậy, ta đã sớm không đi những địa phương đó nữa rồi."

"Không đi là tốt, những kỹ nữ con hát kia chỉ để mua vui thôi, nếu thật nạp vào phủ cực kỳ không ổn, cũng không phải là, vậy ngươi nói cho tổ mẫu, nhìn trúng nha đầu nhà ai rồi." Nói xong lại nghĩ tới cái gì: "Tổ mẫu nhớ tới rồi, hôm kia tiến cung, thái hậu nói với ta một cửa hôn sự, là Cẩm Phong nha đầu của Trấn Viễn Hầu phủ, nói các ngươi từ nhỏ đã nhận biết nhau, biết rõ tính tình lẫn nhau, nếu như thành phu thê, như vậy vô cùng thích hợp, huống chi, ngươi và tiểu tử Cẩm Thành thân thiết, lấy muội tử của hắn, đúng là quá tốt, chớ không phải là ngươi nhìn trúng Cẩm Phong nha đầu, nếu như đúng như vậy, ngược lại bớt việc rồi."

Diệp Trì nghe xong lông mày liền nhíu lại, nghĩ đến lời này mà ngày nào đó rơi vào trong lỗ tai vợ hắn, không biết nghĩ như thế nào về hắn nữa, càng liền bất mãn nói: "Ai nhìn trúng nha đầu ngốc kia, vợ ta tốt hơn nha đầu ngốc kia nhiều." Nói xong Diệp Trì nhịn không được nhếch môi nở nụ cười: "Dáng vẻ vợ ta đẹp mắt, tính tình ôn nhu, nói chuyện như gió nhẹ mưa phùn, giọng nói dễ nghe vô cùng, còn có vợ ta thêu hoa rất đẹp, đọc sách cũng tốt, ôn ôn nhu nhu văn văn tĩnh tĩnh, đứng ở đó tựa như một bức tranh."

"Phốc xuy..." Thu ma ma quả thực nhịn không được cười lên, nói với lão vương phi: "Trì Ca vừa nói như vậy, lão nô nghe giống như tiên nữ trên trời."

Lão vương phi cũng nở nụ cười, không tin nói: "Thật sự tốt như vậy sao, không phải là ngươi lừa gạt tổ mẫu chứ, còn có, ngươi da mặt dày không sợ bị xấu hổ, người ta còn chưa vào cửa, ngươi cứ gọi nàng dâu, có thể thấy được thật sự là trong đầu hợp ý, ngươi nói nhiều như vậy, ngược lại là nha đầu nhà ai, ngươi nói đi, ta cho người đến cửa cầu hôn."

Diệp Trì chợt thu hồi nụ cười, nghiêm mặt nhìn lão vương phi nói: "Lão tổ tông, Tôn nhi xin nói trước, đời này ta chỉ lấy một nàng dâu này, không phải nàng không lấy, còn có, người muốn gì cứ nói với Tôn nhi, không thể gây phiền phức cho vợ ta, vợ ta yếu ớt lắm, không chịu nổi nửa điểm ủy khuất đâu."

Lão Vương phi ngược lại có chút tức giận, nói với Thu ma ma: "Ngươi nhìn đi, đây chính là tôn tử ta thương yêu đó, nàng dâu còn chưa có cưới về nhà, đã sợ ta chọc tức vợ hắn, được, ngươi cũng đừng mồm mép lừa bịp tổ mẫu nữa, ngược lại là con cái nhà ai, là dòng dõi không thích hợp, hay như thế nào, đáng để ngươi rào trước đón sau như vậy sao."

lão Vương phi vừa nói như vậy, cho dù Diệp Trì da mặt dày, cũng nhịn không được có chút xấu hổ, gãi gãi đầu nói: "Tổ mẫu không nên tức giận, Tôn nhi đây không phải là sợ người không đồng ý sao, dòng dõi mặc dù so ra kém nhà chúng ta, cũng là mấy đời thư hương, chính là trước hai năm hoả hoạn, gia sản nhà cửa cũng cháy hết, những thân thích bình thường hay qua lại, cũng không thể dựa vào, nương nàng bệnh chết, cha bị khói làm cho tổn thương phổi, hai cha con nàng đến kinh thành, là vì xem bệnh, bệnh tốt rồi, liền ở kinh thành sinh sống."

Lão Vương phi nghe xong không khỏi nhíu nhíu mày: "Sao đang yên đang lành lại bị hoả hoạn, ngược lại rất đáng thương, nhưng nói trở lại, cho dù nhà nàng không cháy, với dòng dõi của chúng ta..."

Lão Vương phi nói còn chưa dứt lời, Diệp Trì cọ một chút đứng lên nói: "Dòng dõi thì làm sao, trước khi thánh tổ gia thống nhất giang sơn, nhà chúng ta cũng có nhà cao cửa rộng gì đâu, không phải ở trên quan ngoại thả ngựa thả dê sao, nhà vợ ta ngược lại mấy thế hệ đều có người đọc sách, không biết so với chúng ta tốt bao nhiêu, nàng không chê Tôn nhi, Tôn nhi liền niệm Phật rồi."

Lão Vương phi thấy hắn đỏ mặt tía tai, cho thấy thật đúng như vậy, trong lòng biết rõ tính tình của hắn, đừng nhìn ngoài miệng hi ha cười toe toét, chủ kiến lại lớn lắm, thật nghĩ thế nào, ai cũng ngăn không được, nhưng hôn nhân đại sự, cũng không thể hắn nói cái gì thì là cái đó, nếu thật đúng như hắn nói, dòng dõi mặc dù kém chút ít, cũng không có trở ngại, dù sao Định thân vương phủ cũng không trông chờ dựa vào việc cưới vợ, chỉ cần gia thế trong sạch, tính tình tốt, là có thể cưới, không có vấn đề gì.

Nghĩ đến đây, liền nói: "Ngươi đừng nóng, theo như ngươi nói, nhưng tổ mẫu vẫn chưa nhìn thấy người, cứ như vậy đi, tìm một cơ hội, cho tổ mẫu coi trộm một chút, nếu đúng như ngươi nói, tổ mẫu này chủ cho ngươi, nếu như không qua được mắt tổ mẫu, sớm làm dẹp tâm tư đi..."

Bình luận





Chi tiết truyện