chương 18/ 82

"Gia, người còn cười nô tài, nếu không phải người bảo nô tài đi đào khe cửa, nô tài cũng không đến nỗi bị chậu nước bẩn này tạt, tiếc cho quần áo hôm nay nô tài mới mặc lần đầu..." khuôn mặt Đắc Lộc đau khổ muốn khóc lên, mũ quả dưa trên đầu cũng lệch ra, bên trên còn lủng lẳng hai cây rau, muốn bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiêu chật vật.

Diệp Trì cũng cảm thấy chủ tử như hắn cũng có chút không phúc hậu, dừng cười, ho khan một tiếng nói: "Một bộ quần áo thôi mà, đợi trở về gia bảo châm tuyến phòng làm cho ngươi thêm hai bộ nữa."

Đắc Lộc nghe xong hơi có chút vui, lại nghe câu nói sau của gia, cả người liền không khoẻ, gia nhà hắn ghé sát vào hắn nói: "Đắc Lộc, ngươi nói nàng dâu nhỏ này của gia có phải có cá tính quá hay không, nhìn yếu ớt mỏng manh, một chút thiệt thòi cũng không chịu, ngươi nói nàng nghĩ như thế nào mà lại giội cho tiểu tử ngươi một chậu nước bẩn vậy..."

"Gia..." Đắc Lộc kéo dài thanh âm, vẻ mặt đau khổ nhìn Diệp Trì như nhìn kẻ thù, Diệp Trì phất phất tay: "Lòng dạ hẹp hòi, chẳng phải nàng dâu của gia giội có chậu nước sao, trời nóng mà ngươi được mát mẻ như vậy, được rồi, gia không nói nữa."

Đắc Lộc giơ tay áo lên lau mặt: "Tiểu gia của ta ơi, nếu người thật có thể lấy cô nương kia về phủ, cho dù nô tài bị mười chậu nước bẩn cũng không có gì, chỉ sợ cuối cùng việc không thành, nô tài đây không phải chết oan uổng sao."

Diệp Trì nghe xong lông mày dựng lên: "Muốn ăn đòn phải không, gia còn chưa ra tay, ngươi đã nói mấy lời xúi quẩy rồi, tính tình tiểu gia ngươi không biết à, ta đã nhìn trúng rồi, con mẹ nó ai dám đoạt vợ với ta, tiểu gia giết chết cả nhà hắn."

Đắc Lộc rụt cổ một cái, nào dám nói gì nữa, tính tình của tiểu gia nhà hắn cũng không phải là đùa, nếu thực sự náo loạn lên ai cũng chịu không nổi, nhưng vị cô nương kia, hắn nhìn sao cũng thấy không giống với dáng vẻ mà gia thích, ánh mắt gia so với Quách Đại Bảo thì cố chấp hơn một chút, nếu gia muốn cứng rắn tranh đoạt, cùng lắm là bá vương ngạnh thượng cung, nhưng hết lần này tới lần khác không biết tiểu gia nhà hắn bị trúng gió độc gì, một lòng một dạ muốn ngươi tình ta nguyện, theo Đắc Lộc thấy, đợi nha đầu kia cam tâm tình nguyện, đời này cũng không đùa.

Càng đừng nói, bên cạnh còn có một nha đầu hung hãn giúp đỡ, nha đầu hung hãn bán rượu thế nhưng đối với gia một chút ấn tượng tốt cũng không có, không chừng còn nói gì đó với nha đầu kia, cho dù cuối cùng nha đầu kia cho thật lòng cảm động gật đầu với gia, còn có cửa ải của Vương Gia, Vương Phi, lão Vương phi nữa, ngay cả thông qua những chuyện này thì bên trên còn có Thái hậu Hoàng Thượng, tiểu gia thật muốn lấy nha đầu kia vào cửa, sau này phiền phức còn lớn hơn.

Nghĩ đến đây, Đắc Lộc cũng phát sầu thay gia nhà hắn, còn Diệp Trì xưa nay theo đuổi nguyên tắc thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, một chút cũng không buồn, nghĩ đến hôm nay nha đầu kia thấy mình, mắt to lóe sáng lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, sao mà xinh đẹp quá đi, còn có tóc đen dày óng ả, thắt bím đuôi sam thả trước ngực, bím tóc được cột bằng dây cột tóc hoạ tiết hoa rơi, thật muốn sờ thử một chút.

Thật ra thì chính Diệp Trì cũng thấy mới mẻ, cho dù là lúc vừa mới khai trai, nhìn thấy nhiều nữ nhân xinh đẹp cũng không ngứa ngáy tới như vậy, không biết sao vừa thấy nha đầu kia, từ trong đầu ra ngoài liền thích như thế, Diệp Trì suy nghĩ nhanh chóng lấy về nhà, mỗi ngày hắn chải tóc cho nàng, tết tóc, vẽ lông mày cho nàng, mặc quần áo cho nàng, mang giày, cái gì cũng không cho nàng làm, chỉ việc ngồi đó để mình yêu thương thôi.

Nhưng lúc nào mới có thể lấy về đây, nha đầu kia thấy mình cũng không hoà nhã, chuyện hôm nay nha đầu kia nhất định sẽ nói cho cha nàng biết, cũng không biết ngày mai nàng có ra đây nữa không, nếu nàng không đi ra, ngày mai sẽ không gặp, vừa nghĩ không gặp, trong lòng Diệp Trì liền cảm thấy vắng vẻ.

Vừa mới đi tới đầu phố còn chưa tới cửa Vương phủ, từ thật xa đã nhìn thấy Song Phúc cùng với một người mặc quần áo và trang sức thái giám đứng ở bức tường, không ngừng nhìn qua hướng này.

Trông thấy Diệp Trì, Song Phúc vội vàng chạy vội tới, không đợi Diệp Trì xuống ngựa liền nghênh đón nói: "Tiểu gia của ta, người lại đi đâu vậy, nô tài tìm người hơn nửa ngày rồi." Nói xong liếc Đắc Lộc: "cái tên này, theo gia đi đâu cũng không biết lưu lại một câu, trong phủ có việc gấp cũng không biết tìm người ở đâu, trở về bẩm với Vương Gia, một hồi đánh cho ngươi không chạy được luôn."

Đắc Lộc cảm thấy hắn so với Đậu Nga còn oan hơn, hắn có trêu ai ghẹo ai đâu, tiểu gia đi nơi nghiêm chỉnh không mà, mấy ngày nay chẳng phải đi dạo quanh phố nhỏ Tỉnh Thủy vây lấy nha đầu kia sao, chuyện này hắn cũng không dám nói lại đâu, nếu để Vương Gia biết, làm hỏng chuyện tốt của gia, không đợi Vương Gia đánh gậy xuống, tiểu gia nhà hắn đã một cước đạp hắn chết rồi.

Song Phúc chẳng muốn nhìn cái đức hạnh xúi quẩy của hắn, vội vàng nói với Diệp Trì: "Tiểu gia người nhanh đi vào thay xiêm y đi, Hoàng Thượng tuyên người đấy, Hải công công chờ hơn nửa ngày rồi."

Diệp Trì quét mắt phía sau Lưu Hải, trong lòng tự nhủ vạn tuế gia đang êm đẹp sao lại nhớ tới hắn, xuống ngựa nói với Lưu Hải: "Hải công công mấy hôm nay sao không thấy, đôi kia cua mai xanh hôm kia thế nào rồi "

Lưu Hải trước tiên thi lễ mới nói: "Tiểu vương Gia người cũng đừng hỏi cua mai xanh nữa, vạn tuế gia chờ ngài đến sốt ruột rồi, sai người thúc dục ngài trở về, nếu không thấy người, cái mạng già này của nô tài sẽ không giữ được nữa, người nhanh theo lão nô tiến cung đi." trong lòng Diệp Trì mặc dù nghi ngờ, rốt cuộc cũng không dám chậm trễ, đi vào thay đổi xiêm y đi theo Lưu Hải.

Sùng Nhân đế là một Hoàng Đế chăm chỉ, trời sanh là mệnh Đế Vương, đăng cơ mười năm, thiên hạ đại trị, quốc thái dân an, cũng không lười biếng chút nào, mỗi ngày kiên trì giờ dần thức dậy, giờ mão vào triều, hạ triều mới truyền đồ ăn sáng, ăn đồ ăn sáng, gọi sư phụ đến luyện quyền cước, ăn trưa, nghỉ một giấc, thức dậy xem tấu chương, gọi quan viên lục bộ đến ngự thư phòng nghị sự.

Trước bữa tối gọi sư phụ dạy cỡi ngựa bắn cung, ở trường ngựa luyện cỡi ngựa bắn cung, buổi tối tiếp tục xem tấu chương, đến trống canh một, mới gọi tần phi thị tẩm, mà tần phi thị tẩm này cũng không phải mỗi ngày mỗi gọi, trong một tháng chỉ gọi mười ngày, ngoại trừ ngày mười lăm ở chỗ Hoàng Hậu, Tần phi còn lại, kính sự phòng cũng không cần đệ trình bài tử, lần lượt luân phiên xuống, mưa móc đồng đều, không thiên vị, nếu có tâm tư giở trò xấu, vậy thì cầu Thần Phật phù hộ đừng trở mình, nếu thực trở mình, đừng nói đời này không còn thấy Hoàng Thượng, khi gây chuyện không tốt thì lão tử nương ca ca huynh đệ trong nhà mình đều được may mắn đi theo.

Lúc Sùng Nhân đế vừa đăng cơ, một hồi rối loạn, đợi Sùng Nhân đế giải quyết xong chuyện triều đình đại sự lại ra tay xử lý hậu cung gọn gàng, mười năm sau, liền không có một ai dám hó hé.

Diệp Trì vốn không để ý tới những điều này, nhưng ít nhiều cũng biết được một chút, theo Diệp Trì thấy, cuộc sống này của Hoàng Thượng trôi qua không còn tí sức lực nào, nói thật dễ nghe, cửu ngũ chí tôn, quần lâm thiên hạ, cái rắm á, cả ngày phải dùng tâm nhãn đối phó với đám thần tử kia, bản thân mệt chết không nói, trở lại hậu cung còn phải ứng phó nhiều nữ nhân như vậy.

Đừng nhìn phi tần hậu cung nhiều như vậy,lại không có người nào chiếm được trái tim Hoàng Thượng, ngay cả Hoàng Hậu cũng vậy, hắn thế nhưng đã nhìn thấy hình thức Đế hậu ở chung một chỗ, cùng với quân thần không có gì khác nhau, phu thê giống như vậy, cuộc sống như thế thì có ý nghĩa gì, nói theo kiểu bất kính mà nói, cuộc sống này của Hoàng Thượng trôi qua còn không thoải mái bằng hán tử bày quầy bán hàng bên đường.

Cho nên Diệp Trì có thể không vào cung sẽ không tiến cung, trong cung nhiều quy củ, gò bó khắp nơi, hắn chịu không được, nhưng hắn không vào cung Hoàng Thượng cũng không không tha, cách mười ngày nửa tháng nếu không nhìn thấy hắn, liền sai Lưu Hải đi Định thân vương phủ tìm người, vì vậy, Diệp Trì vừa thấy Lưu Hải ở trước cửa Vương phủ, liền biết Hoàng Thượng lại tìm hắn rồi, nhưng lúc này có vẻ như bất thường, năm ngày trước mình mới cùng Hoàng Thượng luyện cỡi ngựa bắn cung cả buổi, sao hôm nay lại tuyên hắn.

Diệp Trì đi theo Lưu Hải đi vào Càn Thanh Cung, đi đến bên ngoài Ngự Thư Phòng, Diệp Trì kéo Lưu Hải một chút nhỏ giọng nói: "Hải công công nói nhỏ với ta đi, rốt cuộc có chuyện gì vậy, Hoàng Thượng vội tuyên ta tiến cung như vậy."

Lưu Hải vừa muốn nói gì, chợt nghe bên trong Sùng Nhân đế nói: "Còn không lăn tới đây cho trẫm, muốn trẫm tự mình đi ra ngoài mời ngươi sao."

Lưu Hải mím môi cười một tiếng nói: " tiểu vương Gia, vạn tuế gia chờ đến sốt ruột rồi, người nhanh vào đi thôi!"

Diệp Trì gãi gãi đầu, bước chân tiến vào, Diệp Trì mỗi lần từ Ngự Thư Phòng trở về đều không thoải mái, nhìn một dãy giá sách trong phòng, liền đau đầu, lại nhìn trên kệ đầy ắp kinh sử tử tập, lập tức đau đầu nhức óc.

Cái bệnh này của Hắn, do lão Vương phi nhà hắn kể lại, đây là lão gia tử nhà hắn ép hắn đọc sách đến phát bệnh, hễ nhìn thấy sách liền đau đầu, Hoàng Thượng cũng biết tật xấu này của hắn, mấy năm này tuyên hắn phần lớn là ở võ đường, đã nhiều năm đầu năm chưa đến Ngự Thư Phòng rồi.

Diệp Trì càng cảm thấy hôm nay không đúng, không giống như là tuyên hắn đến luyện quyền, đừng nói là chuyện của Quách Đại Bảo đã đâm thọt tới ngự tiền, liền đi vào quỳ xuống dập đầu.

Sùng Nhân đế đang dựa vào gối trên giường gạch đọc sách, vừa thấy hắn đi vào, để sách trong tay xuống nói: "Ngươi còn vội vàng hơn trẫm vậy, sáng sớm bảo Lưu Hải đến tìm ngươi, đến lúc này mới đến, mau nói trẫm nghe một chút, vội vàng đi làm chuyện đứng đắn rồi hả?"

Diệp Trì nhìn khắp nơi, Sùng Nhân đế biết toan tính, phất phất tay, cung nữ thái giám hầu hạ bên cạnh khom người lui ra ngoài, đợi trong phòng không có người khác, Sùng Nhân đế mới liếc mắt hắn một cái nói: "Được rồi, đứng lên đi, trong phòng cũng không có người, quỳ cho ai nhìn."

Diệp Trì nhảy lên, cười hì hì nói: "Vẫn là Hoàng Thượng thương ta hơn lão gia tử cố chấp nhà ta nhiều, thần đệ hôm kia có một thanh đao sừng trâu, gọi là Tê Ngưu Giác hôm nay vội vàng nên quên mang đến, trở về ta bảo Đắc Lộc đi một chuyến nữa."

Sùng Nhân đế trừng mắt liếc hắn một cái nói: "Vô sự mà ân cần thì không phải gian xảo tức là đạo chích, tiểu tử ngươi trẫm còn không biết, bình thường chỉ từ chỗ của trẫm vơ vét thứ tốt đem về, không thấy ngươi ra bên ngoài lấy, hôm nay là thế nào, có phải biết mình gây họa, trước dùng đao sừng trâu để chắn miệng trẫm."

Lời này nghe xong, Diệp Trì liền hiểu, thực đúng như mình đoán, đích thị là Quách Đại Bảo phủ Thị Lang náo loạn, ngược lại nhìn không ra, quách Thị Lang giả nghiêm chỉnh kia, đối với nhi tử hời Quách Đại Bảo này cũng rất để tâm, chạy đến chỗ Hoàng Thượng cáo trạng.

Tuy nói đoán, cũng phải giả ngu, nghĩ đến đây, Diệp Trì nháy mắt mấy cái: "Đúng là từ chỗ Hoàng Thượng được không ít thứ tốt, quay về cũng tự kiểm điểm bản thân, có được đao sừng trâu, liền nhớ tới hoàng thượng, người nói như vậy là oan uổng thần đệ rồi, thần đệ là một lòng một dạ nịnh nọt Hoàng Thượng mà."

Lời này gian xảo, Sùng Nhân đế cho hắn có chút tức giận, gật đầu nói: "Vậy ngươi nói một chút, cánh tay của công tử Thị Lang phủ là như thế nào bị cắt đứt, chẳng lẽ đang yên đang lành tự mình cắt thành hai khúc, nói là hắn gãy xương, tiểu tử ngươi bớt liếc mắt với trẫm đi, nói thiệt cho ngươi biết, hôm nay Quách Khánh Lâm ở trước mặt trẫm tố cáo ngươi, nói ngươi vô cớ bẻ gãy xương cánh tay con của hắn, còn ném gia nô của hắn xuống sông, hôm nay vẫn chưa tìm được người, muốn trẫm cho hắn công đạo, ngươi nói cho trẫm, vụ án cắt đứt này..."

Bình luận





Chi tiết truyện