Đang nghĩ ngợi, liền nghe Quyên Tử ở bên ngoài nói: "Tiểu tử ngươi không phải lại làm chuyện xấu đấy chứ." Tả Hoành không có biện pháp nói: "Nàng không phải sốt ruột tung tích muội tử kia của nàng sao, nàng ấy ở chỗ này nè."
Quyên Tử hoài nghi nhìn hắn, trong lòng Tả Hoành nói, là đúng xui xẻo gì đâu, tự nhiên ôm cái việc không đâu này vào người, còn Hồ Quân kia đâu rồi nhỉ, ném người ta xuống hố rồi chạy mất, chắc chắn là chạy tới Uyên Ương lầu chơi rồi, đồ không có trách nhiệm mà.
Lúc đầu hắn mới là người thoải mái nhất, nhưng Diệp tiểu gia chúng ta vừa nhận được được thư không nói gì liền chạy ra ngoài, còn rất chu đáo dặn dò Đắc Lộc đi thông báo cho hắn, bảo hắn trước đi phố nhỏ Tỉnh Thủy một chuyến, nói cho dù như thế nào trước tiên phải tìm cách dấu diếm, thân thể Thời lão cha không tốt, lỡ như lo lắngsốt ruột, xảy ra chuyện gì thì phiền toái lắm.
Nói thật, Tả Hoành thật sự mệt mỏi dùm Diệp Trì, không thấy bóng dáng nàng dâu thì thôi đi, ngay cả thể cốt của Lão nhạc phụ cũng quan tâm, được rồi, đi thì đi, ai bảo là huynh đệ với nhau làm chi, còn phải suy nghĩ nên nói dối chuyện gì đây, cuối cùng nhớ tới cửa hàng thợ may của Phan quả phụ, nha đầu kia nếu như đi đến cửa hàng đó, chắc chắn không phải may xiêm y, chắc là có việc gì rồi, hay là hắn dùng lý do này nhỉ.
Trượng phu của Phan quả phụ này sớm chết rồi, cũng không có nhi tử, chỉ có hai mẹ con, giữ Thời nha đầu ở lại làm chút việc, nhưng nếu như vậy mà hắn tự mình đến thông báo cũng không tiện lắm, bèn bào gã sai vặt tìm bà tử, cho bà ta ít tiền, dạy cho bà ta nói như thế nào, hắn thì chờ ở bên ngoài phố nhỏ Tỉnh Thủy.
Đợi bà tử đi ra, nói Thời lão cha tin rồi, mới thở phào nhẹ nhõm, vừa để bà tử này rời đi, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Quyên Tử đứng ở phía sau hắn không xa, chống eo trừng mắt nhìn hắn: "Ta biết ngay bên trong này có vấn đề mà, Tiêu Tiêu thường xuyên làm công cho nhà Phan quả phụ, nhưng chưa bao giờ ngủ lại không về nhà, nói, tiểu vương gia các ngươi lại làm chuyện xấu xa gì rồi phải không, hôm nay ngươi mau nói rõ ràng cho ta, nếu như không nói cho rõ, đi, chúng ta tới nha môn, cô nương ta tố cáo các ngươi bắt cóc con gái nhà lành, cho dù nhà các ngươi có thế lực lớn thế nào, cô nương ta cũng không sợ, tóm lại phải nói lý lẽ cho ta."
Tả Hoành thật sự không có biện pháp với Quyên Tử, vội vàng kéo nàng qua nói: "Cô nãi nãi người làm ơn nhỏ giọng một chút, la ầm lên lỡ Thời cha bên trong nghe thấy thì hỏng mất, nói thật cho nàng nghe, chuyện hôm nay một chút cũng không liên quan tới ca ca ta, là có người để mắt tới muội tử của nàng, nghĩ đến muội tử của nàng trèo lên cành cao Định thân vương phủ, trói muội tử của nàng lại yêu cầu ca ca ta ra bạc chuộc người."
Quyên Tử nghe xong, đầu ô...ô...n...g, nếu nói là Diệp Trì bắt người đi, nếu thật là hắn thì nàng cũng không lo lắng nhiều, mấy ngày trước đây nàng cũng coi như nhìn ra, mặc dù đều nói tiểu vương gia Định thân vương phủ là hoàn khố đứng đầu kinh thành, nhưng tiếp xúc qua, mới phát hiện tâm địa của người ta cũng không quá xấu, mà Thời Tiêu sinh ra chính là khắc tinh của hắn.
Giữa nam và nữ, còn nói quyền thế địa vị gì nữa, chỉ cần biết người nào thích người nào trước thì người đó liền thua, bất kể sau này thế nào, hôm nay Quyên Tử thấy, tiểu vương gia đối với Tiêu Tiêu là thật lòng, vậy nên sẽ không làm ra chuyện quá giới hạn, cho nên, nếu thực là Diệp Trì, Quyên Tử ngược lại không quá lo lắng, nhưng lúc này nghe là kẻ xấu bắt cóc tống tiền, dọa linh hồn nhỏ bé của nàng hết cả hồn túm lấy Tả Hoành nói: "Còn nói chuyện này không phải hắn làm, nếu không phải hắn mặt dày mày dạn dây dưa Tiêu Tiêu nhà ta, kẻ xấu làm sao lại để mắt tới gia đình như nhà chúng ta được, bây giờ làm sao đây, không được, ta phải đi báo quan..."
Nói xong, bỏ qua Tả Hoành muốn chạy về hướng nha môn, Tả Hoành vội vàng kéo nàng nói: "Nàng đi nha môn làm cái gì, bây giờ là lúc nào rồi, vả lại, nàng đi nha môn mà ngay cả chút manh mối cũng không có, vô dụng thôi."
Quyên Tử nghe xong liền nóng nảy: "Theo ngươi nói như vậy, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn chuyện xảy ra thôi hả, ta nói cho ngươi biết, Tiêu Tiêu nhà ta nếu có gì sơ xuất, đừng nói hắn là Định thân vương phủ gì đó, cho dù là hoàng thượng kim loan điện, cô nương cũng không để yên đâu."
Tả Hoành nói: "Cô nương gì mà tánh tình nóng nảy dữ vậy, nói chuyện không biết dịu dàng gì cả, yên tâm đi, đã đòi tiền rồi thì chắc chắn sẽ không động tới muội tử của nàng đâu, huống chi, muội tử của nàng lại là tâm can bảo bối của ca ca, hắn còn sốt ruột hơn nàng nhiều, vừa lấy bạc xong là đi liền, bây giờ nhất đi cứu người rồi, vừa nãy bảo bà tử đi vào nói dối, cũng là sợ Thời lão cha sốt ruột."
Nói thì nói như thế, nhưng Quyên Tử đâu thể nào an tâm quay về đi ngủ, không thể ra khỏi thành tìm, Tả Hoành thở dài: "Bây giờ thành cửa đóng rồi, chẳng lẽ nàng muốn nhảy từ trên thành xuống."
Quyên Tử thế nào cũng không chịu quay về, Tả Hoành đành phải mang theo nàng đi Nhạn Lai Lâu, hai người mắt to trừng mắt nhỏ tới hừng đông, đợi cửa thành vừa mở ra liền đi tìm.
Tả Hoành đương nhiên biết người ở trong biệt viện của Cẩm Thành, hôm qua trời mưa lớn như vậy, không biết bị hành hạ thành cái dáng vẻ chật vật thế nào nữa, khẳng định phải đi biệt viện, nghĩ thầm khó khăn lắm Diệp tiểu gia ta mới có cơ hội chung đụng riêng tư thế này, sáng sớm đã mang theo Quyên Tử đến đó, không phải là phá hỏng chuyện tốt của anh em sao.
Liền dẫn Quyên Tử đi loanh quanh xung quanh đó tầm vài vòng, thẳng đến mặt trời lên cao, mới dẫn nàng đi vào biệt viện, cho nên Quyên Tử hoài nghi mấy chuyện xấu của hắn, cũng có một chút đạo lý.
Bên trong Thời Tiêu nghe thấy tiếng Quyên Tử, lập tức tinh thần tỉnh táo, hô lên: "Quyên Tử tỷ ta ở chỗ này."
Quyên Tử nghe xong cũng chẳng quan tâm tới Tả Hoành đang nói nhảm, xoay người vào phòng, vào nhà nhìn nhìn, Thời Tiêu nằm trên giường gạch, Diệp Trì đứng ở mép giường, mặc dù một nằm một đứng, nhưng như vậy mới là tốt nhất, lập tức nhẹ nhàng thở ra, đi tới lách qua người Diệp Trì chen vào, từ trên xuống dưới quan sát Thời Tiêu một lần, khẽ vươn tay ôm nàng: "Đêm qua hù chết tỷ tỷ, còn tưởng là muội xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi chứ, lại không thể nói với Thời thúc, ta đã nói đừng ra ngoài một mình mà, muốn đi ra ngoài, mang theo Bảo Trụ cẩu tử cũng có thể chăm sóc lẫn nhau, bên ngoài gian ác lắm, may mà vận khí tốt không có xảy ra việc gì, lỡ như xảy ra chuyện gì thì biết làm sao..."
Nói xong vành mắt đều đỏ, Tả Hoành ở một bên nhìn trợn cả mắt, nhận thức nha đầu hung hãn này được mấy ngày, cho tới bây giờ đều là thái độ hung dữ, có khi nào được thấy dáng vẻ khóc sướt mướt như thế đâu, vành mắt đỏ đỏ, cái miệng nhỏ nhắn khép mở, so với thường ngày càng thêm phong tình khiến người khác thương tiếc.
Nhìn nhìn, trong lòng liền có chút ngứa ngáy, hận không thể ôm vào trong ngực dỗ dành, Thời Tiêu thì trái lại, bình thường nhìn yếu ớt, lúc này ngược lại an ủi Quyên Tử, đưa tay vỗ vỗ Quyên Tử nói: "Có thể có chuyện gì chứ, không phải chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi thôi sao, được rồi, sau này ta nhất định nghe lời tỷ tỷ, không ra khỏi cửa nữa, đi ra ngoài sẽ mang theo hai đứa Bảo Trụ Cẩu Tử, để cho bọn họ làm tả hữu hộ pháp của ta, những tà ma ngoại đạo kia không thể đến gần."
Quyên Tử phốc một tiếng nở nụ cười: "Vẫn là tỷ tỷ lắm mồm mà." Nói xong đưa tay sờ trán của nàng nói: "Hơi nóng, uống thuốc chưa?"
Diệp Trì tức giận: "Không phải ngươi vừa đến đã khóc tang, giờ này đã sớm uống thuốc rồi."
Lời nói không lọt tai đều là lời tốt, Diệp tiểu gia lúc này hận không thể lôi nha đầu từ trong ngực vợ hắn ném ra ngoài, vợ hắn còn bệnh nặng, nha đầu kia không nhẹ không nặng, lỡ như đụng vợ hắn hư mất, nàng thường nổi sao.
Quay đầu trừng Tả Hoành, nhưng Tả Hoành căn bản không có cảm giác được, hai mắt đăm đăm nhìn chằm chằm vào Quyên Tử mất rồi, trong mắt sưu sưu bốc lên lục quang, trong lòng nói nha đầu kia quả thật rất chân thành, tính tình lại linh hoạt, dáng vẻ lại tốt, nhìn hoài cũng không chán, nếu như hắn không có vị hôn thê thì quá tốt rồi.
Quyên Tử cũng không rỗi rãnh để ý tới Tả Hoành, nàng nghe Diệp Trì nói, nhìn thấy thuốc trên bàn nhỏ bên cạnh tức giận: "Ai biết trong lòng ngươi nghĩ cái gì, trong thuốc này không chừng bỏ cái gì vào nữa, lviệc này ta càng nghĩ càng không đúng, chẳng lẽ là mấy người các ngươi hùa nhau làm chuyện xấu đó chứ."
Một câu nói kia làm Tả Hoành lập tức hoàn hồn, mồ hôi lạnh túa ra, nhưng Diệp Trì một chút chột dạ cũng không có, trừng nàng lạnh lùng nói: "Tránh ra, tới giờ uống thuốc rồi."
Lời này làm như Tiêu Tiêu là vợ hắn vậy, Quyên Tử vừa muốn tranh cãi cùng hắn thì Tả Hoành nhanh tay nhanh mắt túm nàng, cười hì hì: "Cái kia, uống thuốc trước đã, uống thuốc trước đã, người quan trọng hơn, cũng không thể chậm trễ, chúng ta ra bên ngoài chờ." Nói xong, không nói lời nào kéo Quyên Tử ra gian ngoài.
Quyên Tử còn muốn đi vào, Tả Hoành vội nói: "Cô nãi nãi người xin thương xót chút đi, ca ca của ta đây cũng không dễ dàng đâu, nàng không thấy đôi mắt chịu đựng đến trũng sâu của ca ca ta hả, nhất định buổi tối hôm qua bưng trà rót nước hầu hạ muội tử nàng cả một đêm rồi, lòng đã đến nước này rồi, mộ phần nhà muội tử nàng cũng bốc lên khói xanh, nàng còn ngăn cản cái gì, nàng chẳng lẽ không mong muội tử nàng có được một nơi quy túc à."
Một câu thực nói đến trong lòng Quyên Tử, tuy nói chuyện từ hôn trước kia ở quê nhà, lời Tiêu Tiêu nói nhẹ nhàng hời hợt, nhưng Quyên Tử biết rõ, trong lòng Tiêu Tiêu vô cùng ủy khuất, phần ủy khuất này không thể nói với cha nàng, cũng không thể nói với nàng, chỉ có thể tự mình nghẹn khuất, nàng nói, nàng sát tinh như vậy, đời này còn trông chờ nhân duyên gì tốt nữa, cứ như vậy yên tĩnh sống qua ngày là tốt rồi, lời nói này khiến lòng Quyên Tử chua xót, mới bây lớn a, chẳng phải từ hôn thôi ư, quả phụ người ta còn tìm đàn ông kia kìa, từ hôn thì có làm sao.
Nhưng tính tình Tiêu nóng nảy, người bình thường thật đúng là không thể bằng hắn, da mặt dày một lần hai lần cũng không đi, nhìn lại những điển này, rõ ràng hắn là người thích hợp nhất, nhưng gia thế của hắn quá mức hiển hách, dù cho hắn muốn, nhà hắn có thể cho hắn lấy Tiêu Tiêu sao, mặc dù Tiêu Tiêu xuất thân thư hương nhưng đã suy tàn, tục ngữ nói thật là hay, phượng hoàng đổ còn không bằng gà.
Nghĩ như vậy Quyên Tử liền tỉnh lại, hai người thật sự không thích hợp, liền nói với Tả Hoành: "Ngươi cản ta làm cái gì, làm như ta không biết, người như các ngươi sao có thể thật lòng chứ, chắc chắn là trêu đùat ìm vui thôi, ta không tin hắn thật có thể cưới Tiêu Tiêu, cho dù hắn muốn, trong nhà hắn thì sao, có thể cho hắn làm bừa sao?"
Quyên Tử vừa dứt lời, chợt nghe Diệp Trì nói bên trong: "Tả Hoành, huynh đừng đến cản nàng, để nàng vào đi, vừa vặn thừa dịp hôm nay, tiểu gia nói cho rõ luôn."
Chờ Quyên Tử và Tả Hoành đi vào, Diệp Trì nhìn Thời Tiêu nói: "Tiểu gia trước kia có chút hoang đường, nhưng đều là từ lúc chưa gặp nàng, gặp nàng rồi, ta chỉ nghĩ đến nàng thôi, ở Phúc Hưng cư, năm con chim họa mi tiểu gia nuôi vừa chết, trong lòng tiểu gia đang khó chịu, nhưng vừa nghe thấy nàng nói chuyện, trong lòng lập tức liền thoải mái, lại nhìn thấy nàng, tiểu gia liền biết rõ, đời này tiểu gia phải cưới nàng, ai cũng không ngăn được, nàng không cần nghĩ lung tung, trong nhà của ta, chỗ hoàng thượng không có việc gì phải lo, chỉ cần nàng hôm nay gật gật đầu, ngày mai tiểu gia liền cưới nàng về nhà." Nói xong tha thiết nhìn Thời Tiêu...
Tác giả có lời muốn nói: Thời Tiêu làm sao địch nổi khí lực của hắn, bị hắn đè hôn, hôn vào cái miệng nhỏ nhắn của vợ hắn, Diệp Trì còn chú ý cái gì, đưa tay liền tiến vào trong áo ngủ, theo động tác của hắn, nhi tử của hắn đột nhiên lại gào to lên, oa oa gào thét, có thể truyền ra hai dặm, gào thét đến nỗi lỗ tai Diệp Trì ông ông, cổ họng của cái tên này không biết giống ai trong nhà họ Diệp, vợ hắn nhỏ nhẹ, cho dù có gào lên, cũng không lớn tiếng lắm, hắn rất thích giọng của vợ hắn trên giường gạch, nhất là sau khi được hắn hầu hạ, một vài tiếng cũng có thể say chết hắn, đời này nghe hoài không ngán, nhưng nhi tử của hắn đây tuyệt đối là tạp âm, cũng không biết sức đâu mà lớn như vậy, gào thét cả buổi cũng không thấy có ý dừng lại, còn cất cao giọng nữa chứ, Diệp Trì suy nghĩ ngày nào đó phải tống tiểu tử này học cao âm mới được, nhất định là một nhân tài tốt, gào thét khiến huynh đệ hắn cũng mềm nhũn, đây gọi là chuyện gì a, Diệp Trì trở mình ngồi xuống, trừng mắt con trai hắn, được rồi, ngươi giỏi rồi, cha ngươi nhận thua, đừng gào thét nữa, xem như ta cầu xin ngươi được không, Thời Tiêu nhịn không được bật cười, khép áo lại, xuống đất từ trên giường nhỏ ôm Hồng Kỳ, liền y như thuốc tiên, tiểu tử kia lập tức liền ngừng khóc, đầu lớn trực tiếp dúi vào trong ngực Thời Tiêu, thút tha thút thít, trong miệng hàm hàm hồ hồ sữa sữa... sữa sữa... Diệp Trì bỗng nhiên nhạy bén, nói với Thời Tiêu, nàng dâu nghe thấy chưa, Hồng Kỳ nhớ bà nội nó rồi (奶奶-nãi nãi: bà nội, nãi: sữa), mấy hôm không trở về rồi, hôm qua lão gia tử gọi điện thoại, vậy ngày mai ta đưa nó qua, để nó khỏi nhớ nãi nãi...
Bình luận
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1