chương 44/ 82

Quản gia vừa thấy điệu bộ này của tiểu vương gia, vội vàng sai người đi phố nhỏ Y Tử Quyển tìm lão gia, Quách Thị Lang vội vàng trở về, trước cửa phủ vừa vặn gặp mặt Cẩm Thành, Tả Hoành.

Cũng chẳng quan tâm tới chào hỏi, chắp tay một cái, liền đi vào bên trong, liên tục đi vào hậu trạch, liền nhìn thấy Diệp Trì gác bảo kiếm trên cổ Vương thị.

Phong Cẩm Thành trong lòng thở dài, Diệp tiểu gia hôm nay thật đúng là xông vào đại họa, một ngoại nam đi vào nội trạch của người ta vốn là làm trái với lễ pháp, còn gác bảo kiếm trên cổ phu nhân người ta, chớ nói Quách Khánh Lâm là mệnh quan triều đình, ngay cả là thô hán tử trên phố, cũng chịu không nổi khuất nhục như vậy.

Vội vàng đi qua vươn tay đoạt kiếm trong tay Diệp Trì nói: "Có lời gì không thể nói sao, không cần phải hô to đánh giết như vậy, tuy nói Quách thiếu gia đã làm sai trước, tốt xấu gì thì ở trước mặt Thị Lang đại nhân, khoan dung một chút, đùa bỡn với phu nhân làm gì." Nói xong vội vàng nghiêng đầu nói với Vương thị: "Phu nhân đừng sợ hãi, tiểu vương gia nhất thời nóng lòng, làm chuyện lỗ mãng này, nghe qua phu nhân khoan dung, không để ở trong lòng mới phải."

Vương thị đời này cũng chưa từng chịu qua khuất nhục lớn như vậy, cho dù vụng trộm mang thai hài tử, cha bà cũng giúp bà mọi cách che giấu, gả cho Quách Khánh Lâm, chưa từng có người nào dám chỉa kiếm về phía bà, còn là một tiểu tử, cho dù hắn là tiểu vương gia Định Khánh Vương phủ, khẩu khí này cũng nuốt không trôi, chỗ nào nghe lọt Phong Cẩm Thành nói, đợi kiếm cách xa cổ rồi, đặt mông ngồi đất liền khóc lóc gào thét chỉ vào Quách Khánh Lâm mắng: "Cứ khăng khăng gả cho oắt con vô dụng như ngươi, quan gì mà quan, ngay cả thê nhi cũng bảo hộ không được, để người ta ăn hiếp đến cửa như vậy, thà bảo người ngoài giết ta cho rồi, không bằng ta chết đi còn tốt hơn."

Nói xong đứng lên liền hướng cây cột sau lưng nhào tới, những bà tử kia sao có thể để bà ta đâm vào, vội vàng ngăn cản, khuôn mặt Quách Khánh Lâm đỏ bừng, Vương thị không tốt, nhưng là thê tử hắn cưới hỏi đàng hoàng, phu nhân đương gia Thị Lang phủ, bên trong nội trạch, há lại cho người khác láo xược, cho dù quyền thế Định Thân vương phủ lớn hơn nữa, chuyện hôm nay cũng phải nói lý lẽ, nhớ tới sự việc lần trước có liên quan tơi Diệp Trì, thù mới hận cũ, Quách Khánh Lâm sắc mặt âm trầm nói: "Tiểu vương gia uy phong thật lớn, hạ quan ngược lại muốn hỏi một chút, ngươi xông vào hậu trạch hạ quan, dùng kiếm chỉa vào người phu nhân của ta, đến cùng muốn như thế nào, hôm nay nói rõ thì thôi, nói không rõ, hạ quan liều cái mạng già này cũng phải nói lí lẽ oan khuất này."

Lời nói này không phải nên nói trước mặt vua sao, ở Đại Yến còn có ai có thể chấm dứt vụ án này, lúc này Đắc Lộc chạy vào ở bên tai Diệp Trì thì thầm hai câu, Diệp Trì hừ một tiếng nói: "Ngươi nói oan ức sao, được thôi, tiểu gia phụng bồi, nhưng tiểu gia cảnh cáo trước, nếu như vợ ta bình an, tiểu gia chỉ tính sổ với Quách Đại Bảo, nếu như mất một sợi tóc, chớ nói hậu trạch rách nát này của ngươi, cả cái Thị Lang phủ này của ngươi tiểu gia cũng đập bể hết."

Nói xong bước nhanh đi ra, gương mặt Quách Khánh Lâm hồi xanh hồi đỏ hồi trắng, đã thành vai hề rồi, mặc dù vô cùng tức giận, rốt cuộc cũng còn có chút lý trí, Diệp Trì mặc dù bá đạo, cũng sẽ không vô duyên vô cớ xông vào Thị Lang phủ hồ đồ, chớ không phải là nghiệp chướng này lại gây tai họa gì đó chứ.

Lúc này Phong Cẩm Thành và Tả Hoành đều ở đây, không tiện hỏi, nhưng nói với Cẩm Thành Tả Hoành: "Hai vị công tử hôm nay nhìn thấy hết rồi đó, tương lai trước mặt thánh thượng, nói câu công đạo, hạ quan vô cùng cảm kích."

Cẩm Thành nhíu nhíu mày, trong lòng nói lão gia hỏa này ngược lại khôn khéo, muốn mình và Tả Hoành làm nhân chứng, nếu thật đến tai vua, lại có chút phiền toái, nghĩ đến chỗ này, liền nói: "Thị Lang đại nhân trước không vội, chuyện này bất luận đúng sai, tuy nói tiểu vương gia hôm nay có chút lỗ mãng, nhưng liên quan đến an nguy nàng dâu, bất chấp cấp bậc lễ nghĩa cũng do bắt nguồn từ tình cảm thôi."

Quách Thị Lang nghe xong cả kinh, thầm nghĩ, chớ không phải là nghiệp chướng này lại tơ tưởng đến nữ nhân của Diệp Trì đó chứ, làm ra chuyện gì, nghĩ tới Vương thị, Vương thị chắc là biết rõ nội tình, không khỏi có chút chột dạ, nhưng Đại Bảo dặn dò bà cắn chặt miệng không nhận, nói lúc ấy trên đường không ai nhìn thấy, tiểu tử đi theo nha đầu kia cũng bỏ vào bao tải ném xuống sông, chết không đối chứng.

Nghĩ đến đây, giọng the thé nói: "Ngươi đồ vô dụng, bị người ta khi dễ đến nước này rồi còn nghe người ngoài nói như vậy, ngay cả lão bà nhi tử của mình cũng không tin, ai ôi!!!, số mệnh ta sao thế này, sao lại chọn trượng phu vô dụng như vậy..." liên tục gào thét chửi rủa.

Vẻ mặt Quách Khánh Lâm càng ngày càng đen, đang muốn phát tác, chỉ nghe thấy bên ngoài một tiếng hét thảm truyền đến, giống như là Quách Đại Bảo, Vương thị lập tức ngừng lại mọi âm thanh, vội vàng xông ra ngoài, một đám người từ trong nội trạch ào ào chạy ra cửa lớn Thị Lang phủ.

Thì ra Quách Đại Bảo này không biết đầu bị hồ dán thế nào, ban đầu muốn dựa vào Xuân Vân, hủy trong sạch của Thời Tiêu, nhưng sau nghĩ lại, nha đầu kia là nữ nhân Diệp Trì nhìn trúng, ngủ với hắn cũng chưa hết giận, nạp vào trong phủ, rồi giày vò cho đã nữa chứ.

Nổi lên ý nghĩ này liền hồi phủ quấn mẫu thân hắn, Vương thị ngay từ đầu không hiểu được, liền hỏi nha đầu này ở đâu ra, Quách Đại Bảo cũng không giấu giếm, nói rõ từ đầu chí cuối với mẫu thân hắn, nếu là một người mẹ, dù cho yêu thương con cái cũng phải có điểm mấu chốt, cho dù chẳng phân biệt được thị phi, một mặt cưng chiều, cũng phải xem thử đối thủ là người mình có chọc nổi không, nhưng Vương thị từ trước đến nay là một người đàn bà ngu xuẩn, Quách Đại Bảo nhắc tới chuyện lần trước, Vương thị cũng oán hận, đang suy nghĩ đồng ý với nhi tử, cho Diệp Trì ấm ức chơi, không ngờ Diệp Trì đã tới rồi.

Nói tiếp, Quách Đại Bảo thằng nhãi này chính là có bản lĩnh gây hoạ, oắt con vô dụng không có dũng khí chống đỡ, trong lòng mặc dù hận Diệp Trì, nhớ tới giáo huấn lần trước, nào dám chờ Diệp Trì đi vào, dặn dò mẫu thân hắn vài câu, vòng từ cửa sau hoa viên, từ cửa hông Thị Lang phủ chạy mất.

Ai ngờ vận khí không tốt, ra cửa hông không xa đã bị Diệp Trì đuổi theo, tiểu tử này vừa thấy Diệp Trì, quay đầu lại, liền chạy quay trở về, trong đầu hiểu rõ, chỉ có Quách Khánh Lâm có thể che chở hắn, lúc này ngược lại nhớ tới tiện nghi của cha hắn.

Thật sự rất sợ Diệp Trì, tiểu tử này chạy nhanh như kẻ trộm, Diệp Trì cỡi ngựa đuổi tới cửa lớn Thị Lang phủ mới chặn tiểu tử này lại, Diệp Trì nhảy xuống ngựa, một roi liền vung xuống, sau đó quất vào sống lưng Quách Đại Bảo, Quách Đại Bảo kêu thảm một tiếng lăn qua lăn lại trên mặt đất.

Vừa nghĩ tới vợ hắn, Diệp Trì hận không thể lột da hắn, cây roi trong tay quất ra có hơi mạnh, Quách Đại Bảo lăn bò lăn ra vẫn tránh không khỏi, chỉ biết gào to cứu mạng.

Liếc nhìn thấy mẫu thân hắn và cha tiện nghi đi ra, dùng hết khí lực bú sữa mẹ đứng lên liền trốn ở phía sau Quách Khánh Lâm, một tràng âm thanh gào lên: "Cha, cha, cha ơi, người phải cứu cứu nhi tử, hắn muốn đánh chết nhi tử a..."

Quách Khánh Lâm tức giận, thực hận không thể bóp chết hắn cho rồi, vốn không phải là dòng giống của mình, còn ba ngày hai bữa gây chuyện khắp nơi, nhưng đến cùng không thể nhìn như vậy, vội vàng nói với Diệp Trì: "Tiểu vương gia hãy khoan động thủ, có cái gì chúng ta hảo hảo nói chuyện."

Cẩm Thành và Tả Hoành cũng ở một bên bắt lấy Diệp Trì nói: "Ngươi có đánh chết hắn có cũng không có tác dụng gì, tìm người quan trọng hơn."

Diệp Trì lúc này mới khôi phục chút lý trí, chỉ vào Quách Đại Bảo: "Nói, vợ ta ngươi giấu ở chỗ nào rồi?"

Quách Đại Bảo lúc này đã có chỗ dựa, cũng có chút lực lượng: "cái gì... Nàng dâu, vợ của ngươi sao ta biết được?"

Quách Khánh Lâm trừng mắt liếc hắn một cái nói: "Nói thật đi, ngươi hôm nay đã gây chuyện gì rồi?" "Không, không thể nào, hôm nay ta trong nhà cả một ngày, không tin ngươi hỏi nương ta đi."

Quách Khánh Lâm nhìn Vương thị, Vương thị vội nói: "Đúng vậy, con của ta cả ngày đều ở trước mặt ta, không thấy đi ra ngoài, các ngươi oan uổng người như vậy là không được, thực khi dễ Thị Lang phủ chúng ta mà."

Quách Khánh Lâm vừa muốn nói gì, liền thấy bên kia một con ngựa chạy vội tới, đến trước mặt, Hồ Quân xuống ngựa đỡ một tiểu tử phía sau hắn xuống, khuôn mặt Quách Đại Bảo liền đỏ như bóng đèn nhìn tên tiểu tử trước cửa, lập tức xoay người lại muốn chạy vào bên trong.

Nhưng Tả Hoành chợt lách người ngăn ở đằng trước hắn nói: "Quách thiếu gia đừng chạy, không làm chuyện trái lương tâm, ngươi sợ cái gì?" "Tiểu, tiểu gia sao phải sợ, tiểu gia là quá mót, ngươi quản được sao?" Tả Hoành âm u cười cười: "Chúng ta ở đây kết thúc án oan này đi, khổ chủ ngươi ở đây người lại muốn đi đâu hả, nếu mót qua ta sai gã sai vặt đem bồn cầu đến cho ngươi, nếu không trước nhịn đỡ đi." Nói xong khẽ vươn tay túm hắn đến trước mặt Bảo Trụ.

Bảo Trụ mới vừa tỉnh lại, lại bị Hồ Quân buộc lên ngựa chạy như điên, hiện tại sắp hôn mê, nhưng vừa mở mắt trông thấy Quách Đại Bảo, nhớ tới Thời Tiêu, lập tức sinh ra một cỗ khí lực, bổ nhào qua: "Ngươi trả Thời tỷ tỷ cho ta, Thời tỷ tỷ của ta..." Đụng Quách Đại Bảo một cái lảo đảo té trên mặt đất, Bảo Trụ còn nhất quyết không tha, nghiêng người cưỡi lên người hắn, tay bóp cổ hắn gào lên, chính là Thời tỷ tỷ của ta.

Vương thị vừa thấy nhi tử sắp bị bóp chết, vội vàng gọi gia đinh: "Các ngươi đều là người chết à, không thấy thiếu gia sắp tắt thở sao, mau chết đánh tiểu tử kia cho ta."

Gia đinh Quách phủ nghe chủ mẫu dặn dò xong, tiến lên còn chưa có đụng tới người Bảo Trụ, đã bị Hồ Quân một cước đạp ra ngoài: "Tiểu gia vừa đồng ý thu hắn, người của tiểu gia, các ngươi cũng dám động, gan to nhỉ."

Một câu nói kia vừa nói ra, Bảo Trụ liền biến thành người của Quốc Công Phủ, ai còn dám lên, Hồ Quân đưa tay lôi Bảo Trụ dậy, Quách Đại Bảo vừa tỉnh lại, một mũi kiếm lạnh như băng trực chỉ kề lên cổ họng của hắn, giọng nói của Diệp tiểu gia như ác quỷ địa ngục: "Nếu không nói, tiểu gia liền đâm mấy lỗ trên người của ngươi." Nói xong rút kiếm trong tay về, đâm xuống một cái, đâm trên đùi Quách Đại Bảo.

"A..." Không đợi Quách Đại Bảo kêu thảm thiết, Diệp Trì lại chỉ ở trên cổ hắn: "Nếu không nói, kế tiếp là ở đây." Quách Đại Bảo bị hù sớm không có can đảm nói rồi: "Ta nói, ta nói, ở thôn trang của biểu ca ta."

Quách Đại Bảo tuy là tên khốn nạn, nhưng biểu ca hắn đại công tử Ngự sử phủ là người có tiền đồ, đọc sách rất tốt, người cũng khéo đưa đẩy, giỏi về kết giao một vài văn nhân mặc khách, ngâm thơ từ, mua một thôn trang ở ngoài thành, cách biệt viện Cẩm Thành không xa, đặt tên Phong Nhã cư, cùng Phong Cẩm Thành có chút lui tới, năm nay thi hội đậu tiến sĩ, Ngự sử đại nhân cao hứng, vài ngày trước Ngự sử phủ bày tiệc, Cẩm Thành còn đến náo nhiệt

Vì vậy, liên lụy đến hắn có chút phiền phức, đi theo Diệp Trì đến cửa lớn Phong Nhã cư, đầu tiên là sững sờ, chỉ thấy trước cửa ngừng không ít xe kiệu, Diệp Trì vừa đi đến, Cẩm Thành vội vàng lôi kéo hắn nói: "Đã biết người ở chỗ này, ngươi cũng không cần quá gấp, Vương Ngọc là một người đứng đắn, nhất định sẽ không làm chuyện xấu xa như thế, đợi ta hỏi rõ ràng rồi hãy nói."

Diệp Trì trong lòng mặc dù gấp, nhưng cũng biết Cẩm Thành luôn luôn suy nghĩ chu toàn, liền gật gật đầu, Cẩm Thành nhẹ nhàng thở ra, thật sợ tiểu gia hắn giận dữ quá mức sẽ náo Phong Nhã cư, họa này sẽ không giải quyết nổi.

Cẩm Thành sai gã sai vặt đi qua, không bao lâu sau, Vương Ngọc từ bên trong ra đón, trước chắp tay với Cẩm Thành một cái, nhìn thấy ba người Diệp Trì Hồ Quân Tả Hoành, không khỏi nhíu nhíu mày, Vương Ngọc vẫn cảm thấy Phong Cẩm Thành là một người nho nhã, đáng tiếc cả ngày lại trộn lẫn với mấy người Diệp Trì, đừng thấy mấy người Diệp Trì địa vị cao, trong lòng Vương Ngọc cũng không nhìn trúng, đây chính là văn nhân về điểm này coi như khí khái, thản nhiên làm lễ.

Cẩm Thành nói: "Hôm nay huynh đài ở đây thật náo nhiệt."

Vương Ngọc nói: "Không dối gạt Phong huynh, hôm nay mấy người chúng ta mời Trạng Nguyên Lang đến dùng cơm, hắn về quê tế tổ hôm nay vừa vặn trở về."

Trạng Nguyên Lang? Diệp Trì không khỏi nghĩ tới lão gia tử nhà hắn, trách không được hai ngày này không thấy lão gia tử nhà hắn dẫn người tới, thì ra là hồi hương rồi.

Lúc này Diệp Trì nghĩ Trạng Nguyên Lang bất quá là con mọt sách lão gia tử nhà hắn coi trọng, nhưng đi vào nội viện Phong Nhã cư, trơ mắt nhìn thấy Trạng Nguyên Lang ôm vợ hắn, tiểu gia ta lập tức nổi điên, hai lời không nói liền đi lên đoạt người.

Diệp Trì hiện tại có loại cảm giác phi thường rõ ràng, vợ hắn ở trong ngực Trạng Nguyên Lang, so với ở trong tay Quách Đại Bảo còn khiến hắn lo sợ hơn...

Tác giả có lời muốn nói: tiểu kịch trường sáng mai tiếp tục

Bình luận





Chi tiết truyện