chương 19/ 82

Diệp Trì liếc Hoàng Thượng một cái, thấy Hoàng Thượng mặc dù mặt trầm như nước, nhưng ánh mắt cũng không nghiêm khắc, hắn rất hiểu rõ hoàng thượng, điều này đại biểu cho việc không có chuyện gì, chỉ có điều mặt mũi của hoàng thượng vẫn phải chú ý.

Nghĩ vậy liền mở miệng nói: "Hoàng Thượng một ngày kiếm tỷ bạc, bao nhiêu chuyện quốc gia đại sự xử lý không hết, Quách Khánh Lâm ngược lại không biết xấu hổ còn đem cái việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi này đến làm phiền Hoàng Thượng, theo thần đệ thì đừng để ý đến hắn mấy ngày, ai biểu hắn không thức thời."

Một câu nói kia thực nói trúng tiếng lòng của Sùng Nhân đế, vừa đầu xuân, phía nam đã phải phòng chống úng lụt mùa xuân, phía bắc thì phòng chống hạn hán, bận rộn tới mức ngay cả thời gian ngủ cũng phải duyệt tấu chương, Quách Khánh Lâm này ngon lắm, cái chuyện nhỏ xíu chó má xúi quẩy này mà cũng dám làm phiền hắn, làm như Hoàng Thượng hắn đây rảnh rỗi không có chuyện gì làm.

Hơn nữa người bị tố cáo còn là Diệp Trì, Diệp Trì là huynh đệ đường thúc bá của hắn, lại là thư đồng đánh hắn lúc nhỏ, tình cảm này khoe ở đâu được chứ, so với huynh đệ ruột của hắn còn thân hơn, đừng nói hắn dạy dỗ một Quách Đại Bảo, cho dù đánh Quách Khánh Lâm, hắn cũng sẽ che chở, nói tới chuyện này, Quách Khánh Lâm làm sao lại không rõ, nhưng tiểu tử này cũng thế, không giúp tự hắn thì thôi đi, còn cả ngày gây phiền phức cho hắn.

Nghĩ đến đây liền giận trắng mặt nhìn hắn một cái nói: "Ngươi đây là được tiện nghi còn khoe mã, Quách Khánh Lâm tốt xấu gì cũng là quan to triều đình, tuy nói chuyện này không tính là chuyện lớn, nhưng ồn ào trước mặt trẫm, cho dù không ai dám nói, nhưng thực tế người ta luôn miệng nói ngươi cậy vào quyền thế Vương Phủ ức hiếp con của hắn, trẫm muốn giúp cũng không thể giúp họ hàng."

Diệp Trì nghe xong nháy mắt mấy cái: "Hoàng thượng là thánh quân tự nhiên không thể thiên vị thần đệ, người cứ đứng ở giữa mà xét xử công bằng, Quách Khánh Lâm hắn tố cáo ta, ta còn chưa tố cáo hắn mà."

Sùng Nhân đế trừng mắt hắn: "Càng nói càng vô lý, hắn tố cáo ngươi bẻ gãy tay con trai hắn, ngươi tố cáo hắn cái gì?"

Diệp Trì nói: "Thần đệ tố cáo hắn quản giáo bất nghiêm mặc cho con hồ đồ, trên đường cưỡng ép dân nữ, không phải thần đệ vừa vặn đi ngang qua, Quách Đại Bảo này thực đã thành công, đời này của cô nương kia cũng bị hủy, người nói thần đệ đây muốn tố cáo hắn có được hay không."

Sùng Nhân đế ngược lại không nghĩ tới lại có chuyện như vậy, ừ cũng đúng, tiểu tử này người nào không biết hắn, có khi nào hắn để ý tới chuyện gì đâu, nhất định bên trong còn có duyên cớ, tạm thời không hỏi nữa, xử vụ án này rồi tính tiếp.

Liền hỏi Diệp Trì: "Ngươi nói như vậy có chứng cứ không?"

Diệp Trì gật đầu: " đương nhiên là có, lúc ấy ngay trên cầu Bích Ba, đừng nói dân chúng đứng xung quanh xem náo nhiệt, những người buôn bán dưới cầu kia đều là nhân chứng, dù gì còn có mấy gã sai vặt của Quách Đại Bảo, thần đệ thế nhưng là bênh vực kẻ yếu, vả lại là do Quách Đại Bảo ra tay trước, thần đệ nếu không đánh trả, chẳng lẽ bị đánh không thể đánh trả, chỉ có điều lực tay của thần đệ, hoàng thượng biết rõ mà, Quách Đại Bảo này hư quá không nhịn được mới đánh một chút, thần đệ cũng chỉ nhẹ nhàng đụng hắn một cái, vậy mà tay hắn cũng gãy."

Sùng Nhân đế tức giận trắng mặt nhìn hắn: "không nhịn được liền đánh hắn, ai có thể chịu được quả đấm của ngươi hả, thôi được rồi, nếu như thế, trẫm gọi Quách Khánh Lâm tới vậy."

Tiếng Diệp Trì ào ào: "Gọi, gọi, thần đệ khó khi nào làm được việc tốt còn bị hắn tố cáo, thần đệ oan uổng quá, hắn đến rồi, thần đệ vừa vặn hỏi một chút hắn quản nhi tử thế nào."

Ngay sau đó Sùng Nhân đế sai Lưu Hải đi Thị Lang phủ, thật ra trong lòng Quách Khánh Lâm cũng nghẹn khuất, năm ấy dựa vào ngọn gió đông của lão nhạc phụ, một đường làm quan vững vàng, chịu đựng đến chức Thị Lang, cũng coi như hãnh diện, nhưng người này cũng có một khuyết điểm, lúc ấy mặc dù biết rõ thê tử và gã sai vặt tư thông có con, nghĩ đến hắn phải dựa vào lão nhạc phụ, cái nón xanh này cũng liền miễn cưỡng úp lên trên đầu mình.

Cân nhắc có cái khuyết điểm này bóp trong tay, sau này hắn nạp bao nhiêu thiếp, Vương thị cũng nói không ra lời đi, ai ngờ Vương thị lại là bình dấm chua, trời sinh là một người người đàn bà chanh chua, đừng nói nạp thiếp, chỉ cần hắn nhìn nha đầu nào nhiều một chút, Vương thị đều có thể ngay trước mặt hắn mà đánh nha đầu kia nát như đầu dê, làm cho nha đầu trong phủ thấy hắn liền trốn, sợ bị nhìn trúng.

Vì chuyện này mà Quách Thị Lang không ít lần ầm ĩ với nàng ta, nhưng tính tình của Vương thị cũng không vừa, nào là giật tóc, khóc lóc om sòm, vì vậy Quách Khánh Lâm dứt khoát không để ý nàng ta, miễn cho ầm ĩ khiến cho mặt mũi thêm nhục nhã với mọi người.

Trong phủ không thể thì nuôi dưỡng ở bên ngoài, kế hoạch một cuộc sống yên ổn coi như ổn thoả, thế nhưng hắn muốn sống yên ổn lại không thể sống yên, ngươi cha hời như hắn đây lại bị nghẹn khuất, Quách Đại Bảo cứ ba ngày hai bữa lại gây chuyện cho hắn, Quách Khánh Lâm chỉ ước gì tên nhi tử hời này của hắn bị Diệp Trì đánh chết cho rồi, đỡ khỏi phải vừa nhìn thấy hắn liền nhớ đến cái nón xanh biếc.

Nhưng Vương thị lại không nghe theo, ngày đó mời Trương Bảo của Thọ Nhân Đường tới nối xương, phía sau chính là An Bình, An Bình vừa thấy vị nằm trên giường rên ài ài chính là tiểu tử ban ngày đùa giỡn Thời Tiêu, liền cố tình giở trò xấu, sau khi sư phụ hắn nối xương xong thì bảo ngừng dán thuốc giảm đau.

Quách Đại Bảo đời này chưa từng chịu tội như thế này, đau rên cả một đêm, không biết còn tưởng là Thị Lang phủ có sói, làm Vương thị đau lòng đứt ruột, canh giữ trước giường ở nhi tử cục cưng cả một đêm.

Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, sai quản gia ra ngoài báo với Quách Khánh Lâm, nói nhi tử không thể bị khi dễ, phải tố cáo lên vua, Quách Khánh Lâm nghe đối phương là Diệp Trì, thực hận không thể bẻ gãy luôn cánh tay kia của Quách Đại Bảo, Diệp trì chính là bá vương có tiếng trong kinh, hắn không chọc ngươi là mừng rồi, còn dám đi chọc lại hắn, đây không phải là tự làm khó mình ư, còn tố cáo lên vua, người nào không biết quan hệ mật thiết giữa Hoàng Thượng và Diệp Trì, tố cáo ai đây.

Vừa mới nói chữ không, Vương thị liền ăn vạ ngang ngược, một đầu nhào tới: "Ngươi cái đồ Sát Thiên Đao không có lương tâm, năm ấy đến cửa nhà ta cầu xin, cha ta mới dìu dắt ngươi, không có Vương gia ta, ngươi có thể lên làm Thị Lang, không chừng ăn xin ở góc nào rồi, ngươi tố cáo hay không tố cáo, nếu không tố cáo thì hôm nay bất cứ giá nào ta cũng phải cãi nhau một trận, ngươi bên ngoài nuôi hai con tiểu thiếp cũng khỏi phải nghĩ đến."

Quách Khánh Lâm cho là nàng ta không có cách nào cãi nhau, lại nghĩ chuyện này rốt cuộc Diệp Trì là không đúng, đang yên lành sao lại bẻ gãy tay Quách Đại Bảo, cho dù không nhìn mặt mũi Thị Lang phủ, cũng nên lưu hai phần tình cảm, đây là không coi hắn ra gì, nên không chú ý đến tình hình cụ thể, liền ồn ào đến tai Hoàng Thượng.

Tố cáo xong, trên đường về nhà Quách Khánh Lâm càng suy nghĩ càng thấy bất thường, Diệp Trì coi như là bá vương, nhưng cũng không thể vô cớ sinh sự, có phải Quách Đại Bảo làm chuyện gì rồi hay không, nếu thực là như thế, vậy thì hỏng mất.

Nghĩ như vậy, vừa hồi phủ liền chạy đến hậu trạch, mới vừa vào cửa viện Quách Đại Bảo, liền đụng phải một nha đầu, Quách Khánh Lâm trầm mặt xuống, vừa muốn quát lớn thì thấy là Tử Liên, sắc mặt hơi trì hoãn, ho khan một tiếng nói: "sao lỗ mãng thế hả?"

Tử Liên hơi u oán nhìn hắn một cái, vừa muốn nói chuyện, chợt nghe Quách Đại Bảo bên trong gân cổ gọi một tiếng: "Tử Liên, nha đầu chết tiệt kia ngươi chạy đi đâu rồi, còn không mau bưng trà cho gia, cả ngày chỉ biết lẳng lơ, hễ chút lại khiến tiểu gia buồn bực, bán ngươi cho Thúy Hỉ Lâu cho rồi, ngươi lẳng lơ đủ chưa, mau lên, chết khát ta rồi."

Tử Liên lại càng hoảng sợ, cũng chẳng quan tâm tới lão gia đang liếc mắt đưa tình, vội vàng đi tới bếp lò, trong lòng Quách Khánh Lâm buồn phiền, sắc mặt vừa đen vừa trầm, bước chân đi vào.

Vừa mới vào nhà, chợt nghe Vương thị nói: "Ta nói lão gia sao lại đứng ở cửa ra vào, thì ra là bị câu hồn, ngược lại thật làm cho thiếp thân mở mắt, chạy tới nha đầu thông phòng của nhi tử luôn."

Một câu nói khiến sắc mặt Quách Khánh Lâm một hồi xanh một hồi đỏ, muốn phẩy tay áo bỏ đi nhưng nghĩ đến chính sự, đành nhẫn nại ngồi xuống nói với Quách Đại Bảo: "Ta tới hỏi ngươi, tranh chấp với tiểu vương gia như thế nào, chẳng lẽ đang yên lành hắn lại đi bẻ gãy tay ngươi."

Quách Đại Bảo làm sao chịu nói, quay đầu ra nói: "Hắn chính là ỷ vào Vương Phủ khi dễ ta, trong mắt hắn ngay cả cha là Thị Lang cũng không bằng cái rắm, lúc ấy hắn nói, bẻ gãy tay ta thì có là gì, ngay cả ngài cũng dám đánh."

Quách Thị Lang nghe xong, vỗ bàn một cái nói: "Còn muốn hồ đồ, hôm qua người nào đi theo thiếu gia, cũng gọi vào đây cho ta."

Cũng không lâu sau, mấy gã sai vặt hôm qua đi theo cũng quỳ trên mặt đất, quách Thị Lang giơ lên tay chỉ một người nói: "Ngươi, ngươi nói đi, hôm qua rốt cuộc làm sao, nói thật thì không sao, nhưng có nửa câu nói ngoa, toàn bộ đánh chết hết."

Này gã sai vặt nghe xong vội vàng dập đầu tùng tùng mấy cái đầu nói: "Lão gia khai ân, lão gia khai ân, hôm qua là như thế như vậy..."

Run rẩy kể lại chuyện hôm qua, quách Thị Lang nghe xong, tức giận đến hàm răng cũng ngứa, trừng mắt Quách Đại Bảo, đây thật sự là oan nghiệt kiếp trước, nghiệt chủng này chính là hủy hoại hắn mà.

Vương thị vừa thấy sắc mặt hắn không tốt, vội vàng đứng lên ngăn trước mặt nhi tử nói: "Ngươi, ngươi nhìn Đại Bảo như vậy làm gì, dù sao cũng một nha đầu thôi mà, cũng không phải đoạt Định thân vương phủ của hắn, Diệp Trì hắn thì sao, còn đánh gãy tay con ta, chính là hắn không đúng, hắn là tiểu vương Gia, Đại Bảo nhà chúng ta là quốc cữu gia, so với ai cũng không kém, dựa vào cái gì liền khi dễ hắn."

Quách Thị Lang bị nàng ta làm tức giận đến run rẩy: "Ngươi chỉ biết che chở con của ngươi, ngươi nhìn một chút xem hắn đây đã làm chuyện gì, ngày thường ăn chơi, nhậu nhẹt, chơi gái, bài bạc thì thôi đi, trên đường còn cưỡng ép dân nữ, cho dù đánh tới chỗ Hoàng Thượng, Diệp Trì một mực chắc chắn là bênh vực kẻ yếu, ta làm sao cãi lại, con của ngươi gây họa, lão tử ta đây mắc mớ gì lại bị liên luỵ."

Vương thị nghe xong cũng có chút sợ, đang suy nghĩ nói hai câu mềm mại, đang nghĩ biện pháp thì quản gia bên ngoài đạp đạp chạy vào nói: "Lão gia, Hải công công trong cung đến, hiện tại đang đứng ngoài cửa lớn."

Quách Thị Lang vội nói: "Mau mời vào phòng khách đãi trà."

Quản gia nói: "Nô tài cũng nói như vậy, nhưng Hải công công nói không cần, bảo người nhanh đi ra ngoài, nói Hoàng Thượng gọi người yết kiến."

Quách Thị Lang liền cảm giác đầu ô...ô...n...g, trừng mắt nhìn mẫu tử Vương thị, vội vàng đi ra, đến cửa lớn thấy Lưu Hải, bước lên phía trước chắp tay nói: "Hải công công, không biết hoàng thượng có chuyện gì quan trọng mà triệu kiến vi thần?"

Lưu Hải quét mắt một cái nhìn hắn từ trên xuống dưới trong lòng tự nhủ, Quách Khánh Lâm này sống nhiều tuổi như vậy thật uổng phí, ánh mắt ngay cả cao thấp cũng không biết nhìn, chuyện chưa biết rõ ràng đã đi tố cáo trước mặt Hoàng Thượng, đối đầu tiểu vương Gia, tiểu vương gia có tiếng là khốn nạn, đừng nói Quách Khánh Lâm hắn không có lý, cho dù hắn có lý, đối đầu là tiểu vương gia, vậy cũng không lưu lại được cái gì tốt, không phải già nên hồ đồ rồi chứ,, huống chi giày vò như thế cũng không phải vì con của mình, toan tính gì thế này...

Bình luận





Chi tiết truyện