Giả bộ y như thật, Thời Tiêu nhếch miệng đi ra, tới bếp lò làm món mì cho Diệp Trì, nhớ tới dáng vẻ giả dối vừa rồi của Diệp Trì, Thời Tiêu suy nghĩ có nên bỏ thêm chút bã đậu cho hắn hay không, thế nhưng vừa nghĩ đến chuyện thằng nhãi kia luôn muốn ở lại ở chỗ này, không chừng còn ước ao được nàng hạ dược cho hắn nữa đấy chứ, người này sao vậy nhỉ, đã lớn như vậy nhưng Thời Tiêu cũng chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như hắn.
Hầm hừ để chài cán bột qua một bên, bắt đầu thái sợi mì, cắt xong rồi bỏ vào trong nồi, hít một hơi dài rồi vội vàng đi hầu hạ hắn, cuộc sống thanh tịnh tốt đẹp như thế, không thề bởi vì hắn mà thấy phiền toái được.
lúc đưa Mì sợi qua, Thời Tiêu chỉ thấy Diệp Trì dỗ dành cha nàng mặt mày hớn hở, tinh thần vô cùng vui vẻ, trông ngốc nghếch y hết kẻ dở hơi.
Thời Tiêu cảm thấy cha nàng thật khờ, tiểu tử này vừa nhìn liền biết không có ý tốt, tục ngữ nói, không có chuyện gì mà ân cần thì không phải gian xảo tức là đạo chích, đã thế danh tiếng bên ngoài của hắn cũng không tốt lành gì, không chừng bị hắn đem bán cón đếm tiền dùm hắn nữa đó chứ.
Nghĩ đến đây, Thời Tiêu kéo cha nàng qua nói: "Trời không còn sớm, cha không đi thư quán sao?"
Thời cha đang trò chuyện hằng say, nên quên mất không còn mảnh vụn, nhờ nữ nhi nhắc tới mới nhớ, vẫn không quên nói với Diệp Trì: "Ngươi nghỉ ngơi trước đi, ăn ngủ một giấc, buổi tối chờ ta trở về bảo Niếp Niếp nấu hai món, hai người chúng ta uống hai chén."
Mới đó mà thành hai người rồi hả, thế này là thế nào, Thời Tiêu kéo cha nàng đi ra ngoài nói: "Trễ rồi đó, cha đi mau đi..." Không nói gì đẩy cha nàng ra ngoài.
Quay đầu lại thấy Diệp Trì cười tủm tỉm nhìn nàng, dáng vẻ lưu manh này, vừa nhìn liền biết rõ nhất định trong lòng nghĩ ra ý đồ xấu xa gì rồi, Thời Tiêu chẳng muốn nói với hắn, đặt chén mì lên trên bàn giường: "Ăn đi!"
Không phải là giọng nói ngọt ngào, Diệp tiểu gia tám đời cũng chưa từng được hưởng thụ qua loại đãi ngộ này, hiện tại mới ở cùng với nha đầu kia có vài ngày, nhưng mà hắn cũng cảm thấy rất thoải mái, nếu không sau này Quyên Tử mắng hắn đê tiện, một chút cũng giả.
Trong lòng thoải mái, tiểu gia liền có khẩu vị, đặc biệt là vừa cúi đầu nhìn món mì do vợ hắn làm thật sự liền muốn ăn, sợi mì cắt mảnh, tựa như bánh phở, tuy nói là tô mì canh suông (canh không có rau), nhưng cho thêm chút dầu vừng, phía trên còn nổi lên mấy miếng hành lá xắt nhuyễn, toả ra mùi thơm phức.
Diệp tiểu gia còn chú ý cái gì nữa, húp sột soạt hai ba ngụm liền sạch sẽ, ăn xong lau miệng ngẩng đầu lên nói: "Còn gì nữa không?"
Thời Tiêu ngẩn ngơ luôn, đây là một bát mì lớn tràn đầy luôn đó, cái thằng nhãi này rốt cuộc mấy đời chưa ăn cơm vậy, nếu hắn ăn như vậy, không tới một tháng là ăn thành nhà nghèo luôn, còn hơn mấy đứa nhóc ham ăn ở đây nữa.
Thời Tiêu không có chút ý tốt nói nói: "Mì sợi hết rồi, nhưng còn bánh bột ngô hấp ngày hôm qua, có ăn hay không tùy ngươi."
trong lòng Diệp Trì nói, bất kể cái gì chỉ cần là vợ hắn làm, có bao nhiêu ăn hết bấy nhiêu, nghĩ thế vội vàng gật đầu, mắt Thời Tiêu giật giật, xoay người lấy cho hắn hai cái.
Diệp Trì nhìn nhìn, đen thui, trong lòng nói, đây rốt cuộc là cái gì vậy hả, màu sắc sao lại thấy ghê thế này, ngẫng đầu thì thấy vợ hắn đang nhìn hắn đâu, liền không thèm nghiên cứu nữa mà nhét đại vào trong miệng, cắn một cái, ai ôi!!!, mùi vị gì mà lạ quá vậy, nghẹn ngay cổ họng luôn rồi.
Thời Tiêu được nhìn vẻ mặt hắn ăn một léo thế này, trong bụng cười thầm, bánh mì bột ngô hỗn tạp này không phải là thứ bọn họ thường ăn, mà là món làm cho riêng Bảo Trụ cầm đi cho mấy tên ăn mày ở vùng ven ăn đỡ đói.
Tuy nói nàng và Quyên Tử quỷ thần xui khiến thế nào lại thu nhận mấy đứa Bảo Trụ, có thể dựa vào quán rượu kiếm được ít tiền, nuôi dưỡng được mười tên tiểu tử này đã là quá sức rồi, vả lại, thiên hạ này biết bao nhiêu là ăn mày, ở đâu lo lắng cho hết, thành thật mà nói, việc này chỉ có thể trông cậy vào Hoàng Thượng thôi, hoàng thượng ra lệnh ban ơn cho dân chúng, dân chúng có thể ăn no, còn ai đi ăn mày nữa.
Nhớ năm ấy Minh Chương đã nói qua với nàng, lại trị (tác phong và uy tín của quan lại thời xưa) Thanh Minh là cội nguồn của quốc gia, Quốc Thái rồi mới dân an, Minh Chương trong lòng có khát vọng lớn, nàng biết rõ, những thứ đạo lý lớn này nàng cũng hiểu rõ, mà lúc đó trong lòng nàng đầy hi vọng Minh Chương tầm thường một chút mới tốt, ngày nào đó nàng gả cho hắn, làm một đôi phu thê bình thường, dù cuộc sống kham khổ, ít nhất hai người có thể ở cùng một chỗ.
Nàng là nữ nhân không ôm chí lớn, Minh Chương nói những thứ kia, nàng cảm thấy xa xôi, xa không thể chạm được, nàng đã từng nghĩ sẽ ở bên cạnh hắn đến đến đầu bạc răng long, thế nhưng rốt cuộc nàng vẫn không xứng với hắn.
Thời Tiêu có chút buồn bã, nhưng chợt nghe Diệp Trì ho khan, lấy tinh thần lại mới phát hiện, hắn vậy mà nhét hết bánh bột ngô vào trong miệng, hiện tại bị nghẹn bột bánh mà trừng mắt ho khan, dáng vẻ như sắp nghẹn chết.
Thời Tiêu bị doạ hết hồn, vội vàng đi qua rót chén nước đưa cho hắn, Diệp Trì ừng ực ừng ực uống hết nửa bát, mới xem như trôi hết bột bánh vướng ở cổ họng, lồng ngực khò khè vài tiếng, miệng thở hổn hển, dáng vẻ hết sức buồn cười.
Thời Tiêu quả thực nhịn không được, phù một tiếng bật cười, xem Diệp tiểu gia thành ngốc tử, Thời Tiêu liến hắn, hỏi: "có ăn nữa không?"
Diệp Trì vội vàng lắc đầu: "No rồi, No rồi, no quá trời luôn, này, bình thường các nàng đều ăn cái này hả?"
Thời Tiêu hừ một tiếng nói: "làm sao giống được với Vương Phủ các ngươi, cả ngày đủ loại sơn hào hải vị, dân ghèo chúng ta có đồ bỏ vào miệng không bị đói đã là may mắn lắm rồi, gặp được mùa màng tốt thì còn đỡ, chứ nếu thất mùa, đừng nói ăn bánh bột ngô, vỏ cây lá cây cũng không có đâu mà ăn."
Nàng càng nói như vậy, khiến trong đầu Diệp Trì không thể không nghĩ lung tung, hắn nhìn Thời Tiêu, dè dặt nói: "Này, nàng có từng phải chịu đói chưa?"
ánh mắt Thời Tiêu xa xăm, chịu đói chưa ư, Trước khi nhà chưa bị hoả hoạn thì chưa chịu đói qua, khi đó gia cảnh giàu có, không tính đại phú đại quý, nhưng ăn uống cũng không lo, sau gặp phải hoã hoạn, cái gì cũng bị cháy hết, nương nàng đau lòng bệnh không dậy nổi, nàng kiên trì đến nhà bà con thân thích mượn tiền chữa bệnh cho nương, bình thường thân thích qua lại vô cùng thân thiện, lúc này ai cũng trở mặt, vừa thấy nàng trước tiên là nói trong nhà khổ thế này thế kìa, cuối cùng đuổi nàng như đuổi ăn mày.
thật sự không còn cách nào khác đành phải mặt dày đi tới nhà Minh Chương vay tiền, ngược lại không găp được cha Minh Chương mà gặp nương Minh Chương gọi nàng đi vào...
Thời Tiêu hiện tại nhớ tới cũng cảm thấy không chịu nổi, thôi không nghĩ nữa, nghĩ tới chuyện này để làm gì cơ chứ, dáng vẻ buồn bã này của Thời Tiêu lại khiến Diệp Trì hiểu lầm, cho rằng vợ hắn đã từng chịu đói, vừa nghĩ tới hắn nàng dâu nhỏ chịu khổ như thế làm hắn cũng đau lòng theo.
Đau lòng liền không nghĩ nhiều nữa, khẽ vươn tay kéo tay Thời Tiêu nói: "Nàng yên tâm, sau này ta cam đoan sẽ đối tốt với nàng."
Thời Tiêu sửng sốt, vội vàng hất hắn ra, mặt đỏ rần, trừng mắt hắn nói: "Nói chuyện là được rồi, động tay động chân làm cái gì, xem ta là người nào hả, ai cho phép ngươi khinh bạc ta."
Diệp Trì vội nói: "ta, ta chỉ là nhất thời nóng lòng thôi mà, làm gì mà nhỏ mọn dữ vậy."
Thời Tiêu bực cả mình, đây là chuyện nhỏ mọn sao, nam nữ thụ thụ bất thân, cái thằng nhãi này làm như nàng thân thiết với hắn lắm vậy, nàng buồn bực không ngờ lại phản ứng đến hắn, bèn xoay người lại đi ra.
Diệp Trì thật sự buồn bực nha, đưa tay đánh mu bàn tay của mình một cái nói: "Bảo ngươi nhịn mà cũng không nhịn được, làm chọc giận vợ của ngươi rồi đó thấy chưa!"
Đắc Lộc vừa đi vào chỉ thấy gia nhà hắn nghiến răng nghiến lợi lầm bầm lầu bầu, gãi gãi đầu, tuy nói không biết gia nhà hắn bị làm sao, nhưng nhìn sắc mặt kia thật sự tốt hơn nhiều rồi, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, bảo tên tiểu tử sau lưng lấy chăn nệm chuyển từ trong phủ vào, vừa muốn thả trên giường gạch, Diệp Trì liền ghét bỏ nói: "Ai cho ngươi cầm chăn màn tới đây, ở đây không phải có rồi sao."
Đắc Lộc quét mắt nhìn chăn trên giường một cái, trái phải đều cũ không còn hình dáng, gia nhà thân hắn kiều thịt quý, làm sao ngủ quen được, liền nói: "Sợ gia ngủ không quen, cũng không biết khi nào gia hồi phủ, dứt khoát đem chăn nệm đưa đến."
Diệp Trì trừng mắt: "Ai nói gia ngủ không quen, mau cho người lấy về đi, để vợ ta nhìn thấy, nhất định sẽ đem chăn mền của nàng ấy đi."
Đắc Lộc không có cách nào, đành phải bảo gã sai vặt đem ra ngoài, chợt nghe gia nhà hắn nói: "Ngươi chút nữa đi cửa hàng lương thực một chuyến, lấy gạo và mì tốt nhất, đưa 500 cân tới đây, gia ở chỗ này không thể ăn chùa uống chùa."
mắt Đắc Lộc cũng trợn ngược cả lên: "ai ôi, gia, gia ơi, người có biết 500 cân là bao nhiêu hay không, cho dù quý phủ chúng ta u hơn một trăm nhân khẩu, cũng không cần tới 500 cân gạo và mì đâu, một túi 50 cân, 500 cân gạo, 500 cân mì, vậy tổng cộng hết 20 túi, cho dù đưa tới đây, tiểu viện này đặt ở chỗ nào đây."
Diệp Trì lúc này mới nhận thức được nha, chính là vừa nghe thấy nàng dâu nhỏ của hắn chịu đói, lại nếm qua bánh bốt ngô khô khan đó, hận không thể bù đắp lại cho nàng: "Nhiều sao? Vậy thì tặng ít lại một chút, đưa 100 cân tới đây, còn có, ngươi đi vùng lò gạch ngoại ô, bảo bọn họ ngày mai chở một xe ngói tới đây."
Đắc Lộc ngạc nhiên: "Gia nói là ngói trên phòng?"
Diệp Trì tức giận: "Nói nhảm, còn có thể là ngói gì, may mà tối hôm qua gia ở phòng này, nếu là vợ ta, thể cốt mong manh yếu đuối như vậy, lỡ bị nhiễm bệnh thì biết bao lâu mới hết."
Đắc Lộc lúc này mới hiểu được, khuyên nhủ: "Người vừa mới khoẻ lại đó, đừng giày vò bản thân nữa, muốn tu sửa phòng ốc sao, chút nữa nô tài đi vùng ven tìm mười mấy thợ hồ tới, để bọn họ ngày mai tới đây, không đến nữa buổi là có thể sửa phòng xong, cái gia không cần phải động thủ đâu."
Diệp Trì tát cho hắn một cái: "Ngươi ngốc quá, tìm thợ hồ làm sao có thể bộc lộ được bản lãnh của gia nhà ngươi, vợ ta ở đây, nếu gia biểu hiện tốt, nàng dâu thấy gia tài giỏi như vậy, ngay cả phòng ở cũng sửa được, nói không chừng tim sẽ rung động, liền nhìn trúng gia thì sao."
Phốc... Đắc Lộc suýt nữa thì phun ra: "Gia ơi, theo người nói như vậy, trực tiếp gả cho tên thợ hồ là được rồi, cần gì phải nhìn trúng người."
"Ngươi cút đi, con mẹ nó bớt nói nhảm đi, có thợ hồ nào ngọc thụ lâm phong như tiểu gia không." Nói xong nhìn qua mấy chậu vỡ hứng nước mưa nơi góc phòng.
Đắc Lộc không còn cách nào khác, dù sao gia từ lúc đụng phải nha đầu kia bắt đầu có nhừng cử chỉ điên rồ rồi, cho dù làm ra chuyện gì hoang đường nữa cũng không có gì lạ, Đắc Lộc thấy gia nhà hắn chính là nhiệt tình vô ích, bỏ ra bao nhiêu tâm tư cũng không có tác dụng gì, nha đầu kia đừng nhìn mềm mại mong manh, từ trong xương cốt toàn là gai không đấy, gia muốn thuận lợi ôm được nàng dâu sao, đâu có dễ dàng như vậy.
Theo hắn, loại nha đầu này phải trực tiếp một chút, trước đoạt lấy, gạo nấu thành cơm, xem nàng còn giày vò được không, thật không rõ, trước kia gia tính tình bá đạo, sao gặp nha đầu kia liền mềm mại như đàn bà thế.
Thế nhưng lời này không thể nào nói cho gia biết, nếu gia biết, không phải một cước đạp chết hắn sao, kệ đi, gia dặn dò soa thì cứ làm vậy, đợi giày vò chán rồi thì sẽ yên tĩnh lại thôi
Bình luận
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1