chương 7/ 56

Vừa về đến nhà cô liền một mạch chạy lên phòng, nằm phịch lên chiếc giường king size mềm mại. Oa, cô thực muốn trở về nhà a, nơi đây thật hỗn tạp, phiền phức!

Bất quá mơ ước cũng chỉ là ước mơ, cô vẫn nên thực tế chút, vẫn phải miễn cưỡng chấp nhận sự thật, cô đã xuyên không!

Aiz, xem như một chuyến du lịch dài hạn, à không phải nói là mãi mãi, không có hạn định.

Cô bức mình ngồi dậy, vỗ vỗ mặt thức tỉnh bản thân, quay về hiện tại, đang có một kế hoạch cần cô thực hiện.

Cô nhẹ nhàng bước đến lấy cái rương nhỏ được giấu kĩ càng trong tủ, thổi nhẹ lớp bụi mỏng bên trên, cẩn thận lấy chiếc chìa khóa vàng nhỏ nhắn mở rương.

Bên trong không có quá nhiều đồ như cô nghĩ, cũng chẳng có gì đáng giá cả, chỉ là một tấm hình cũ kĩ.

Cô lấy tấm hình ra, đôi mắt mang tia buồn nhìn ba người trong hình. Một người đàn ông anh tuấn khoảng chừng ba mươi tuổi yêu thương bồng một cô bé mũm mỉm, đáng yêu tầm hai tuổi, bên cạnh là một người phụ nữ xinh đẹp tuyệt mỹ, ánh mắt hiền dịu, nồng đậm yêu thương nhìn người đàn ông và cô bé kia.

Người đàn ông này không ai khác chính là Hàn Dực, ba của cô. Người phụ nữ hiền dịu bên cạnh chính là mẹ ruột của cô -- Lăng Tử Hàn. Và tất nhiên cô bé kia chính là cô, cũng không đúng, đó chính là nữ phụ Hàn Tử Du.

Mỉm cười cay đắng, ngày xưa là tình cảm yêu thương đến thế, còn bây giờ ?

Hừ, ông ta đối với cô chỉ có chán ghét, hận không thể đuổi cô ra khỏi nhà, đến ngay cả người vợ đã khuất hơn bốn năm mà ông ta chẳng nhớ mong, tệ hơn chính là ngày giỗ của vợ mà ông ta cũng chẳng buồn đến viếng mộ. Cuộc đời đúng là thay đổi khôn lường, quả thật rất buồn cười, rất bi ai!

Cô ngửa mặt lên trời cười đau khổ, tuy cô chỉ là một người khác, nhưng linh hồn cô cộng hưởng cùng thân thể và kí ức của nữ phụ Hàn Tử Du, tất nhiên cô cũng cảm nhận rất rõ nỗi đau thương vô cùng sâu trong trái tim của cô ấy, và cả hận thù sâu đậm đến ngút trời.

Bản thân còn thương cho số phận hẩm hiu của cô gái trẻ bất hạnh này, chưa thể trả mối thù này thì cơ thể đã không chịu nổi áp lực, sức cùng lực kiệt, chết không nhắm mắt, không cam tâm!

Có phải hay không Thiên gia cũng đồng cảm với cô ấy nên mới mang linh hồn của cô nhập vào xác cô ấy, giúp cô ấy hoàn thành kế hoạch trả thù còn đang dang dở ?

Nhưng chỉ sợ lão Thiên gia đã chọn nhầm người, cô thực không biết mình có khả năng đó hay không ?

Nhưng là lúc trước, khi cô vẫn còn ở thế giới thực bên kia, mọi người vẫn thường truyền tai nhau nói rằng cô xinh đẹp tuyệt luân, khí chất lạnh lùng ngạo thế, còn có tài năng kinh người. Ừ thì cô đồng ý bề ngoài của cô có chút hơn người, tính tình có chút lạnh lùng, vô cảm, bất quá tài năng cũng chỉ bình thường.

Cô thực ra chính là con cháu trong một gia tộc sát thủ nên từ nhỏ đã được ông nội và cha đào tạo rất kỉ lưỡng để trở thành truyền nhân thứ mười tám. Khi ba tuổi cô đã nói thành thục mười thứ tiếng, lên năm đã biết dùng y thuật lẫn độc thuật, lên mười thì chẳng ai có thể đánh thắng cô. (Pisces: ta chém hơi nặng =.='')

Chỉ đáng tiếc thân thể hiện tại quá yếu đuối, ngay cả đánh một người cũng chẳng có sức, dẫn chứng chính là tên Tống Ngạo Thiên chết bầm kia, hắn cướp nụ hôn đầu của cô mà cô lại chẳng có thể làm gì được hắn, cái đấm của cô đối với hắn không khác gì gãi ngứa. Aiz! Nhắc đến cô lại lệ rơi đầy mặt, ô ô first kiss quí giá của ta T.T

Nhưng nếu muốn có lại năng lực cường đại như lúc trước thì vẫn có khả năng, chỉ có điều là sẽ mất rất nhiều thời gian. Hiện tại cô chỉ có một mình, e rằng sẽ không đủ khả năng thực hiện kế hoạch. Chuyện này cô cần phải cân nhắc thật nhiều a!

''Chị hai, em vào phòng được không ?''

Cô không nghĩ Hàn Tinh lại muốn gặp cô ngay lúc này, miễn cưỡng bước ra ngoài mở cửa.

''Chuyện gì ?'' cô thực chán ghét tình cảm chị em giả tạo của Hàn Tinh, giọng nói thì ngọt ngào nói chị chị em em, nhưng ánh mắt lại hoàn toàn ngược lại.

Cô không giống như cô ta, tính tình rất thẳng thắng, trong ngoài đồng nhất, ghét chính là ghét, chẳng cần che giấu. Thế nên đối với Hàn Tinh cô chẳng thể nào nói chuyện một cách nhẹ nhàng như một người chị với cô ta được.

''Ách . . . chỉ là em có chuyện muốn hỏi chị thôi''

Nghe giọng nói lạnh băng của cô, Hàn Tinh có chút do dự, bặm môi, giả vờ điềm đạm nói.

Không cần hỏi cô cũng biết Hàn Tinh muốn hỏi cô cái gì.

''Chị với anh Thiên là quan hệ gì ?''

Cô đoán trúng phốc!

Cô mỉm cười giảo hoạt:

''Đang quen.'' Cô biết Hàn Tinh rất thích Tống Ngạo Thiên, vì sự nghiệp chọc tức Hàn Tinh, cô phải hi sinh thân mình.

Nét mặt cô ta biến hóa lợi hại, cô ngầm tán thưởng, tắc kè cũng không bằng Hàn Tinh nha!

''Không thể nào --'' dường như ức chế đã đến cực hạn, không thể kiềm chế được nữa, cô ta đứng phắt dậy, hung dữ hét lớn.

Oa, cô được chứng kiến một màn đặc sắc nga, chính là mèo con đáng yêu biến thành hổ cái dữ dằn!

''Em gái không tin ?'' cô nhướng mày, mỉm cười nửa miệng tà mị câu nhân.

''Người anh Thiên thích chính là tôi.'' Hàn Tinh gằng giọng, hùng hồn khẳng định.

Cuối cùng thì cô ta cũng lộ ra bản tính thật, cô có hơi bất ngờ đó nha, không ngờ bên ngoài điềm đạm đáng yêu lại hoàn toàn trái ngược bản tính hung dữ, chanh chua, chẳng khác gì mấy thím bán cá ngoài chợ.

''Ai nha, thế sao ? Thật tiếc chúng tôi lại đang quen nhau, người anh ấy thích chính là tôi.''

Cô cũng chẳng chịu thua, đứng dậy cao hơn cô ta một cái đầu, giọng nói đanh lại, sắc bén khiến cô ta á khẩu, không dám nói thêm lời nào.

''Nói láo! Cô nói láo.''

Cô ta tức giận, giậm chân đùng đùng ra khỏi phòng, bỏ lại cô cười hả hê vô cùng thỏa mãn.

Đợi khi cô ta đi khuất rồi mới âm thầm thở dài, Kế hoạch chọc tức này không bền vững a!

Bình luận





Chi tiết truyện