chương 16/ 56

Cô như một chú mèo đen không chút tiếng động, êm nhẹ bay qua cửa sổ, vào phòng một cách nhanh chóng.

Thở dài mệt mỏi, vươn tay ngọc cởi bỏ mặt nạ, hé ra dung mạo xinh đẹp tựa thiên tiên.

Tuy có chút mệt mỏi, nhưng đổi lại là có được một đội quân riêng của mình, là bước đầu tiên trong kế hoạch, hoàn thành tương đối mỹ mãn. Những bước sau nhất định phải tốt hơn thế nữa!

Hãy chờ tôi trả thù!

------ta là dãy phân cách đáng yêu-------

“Đến khi nào chúng ta mới . . . ”

“Không lâu nữa.”

Trên giường một đôi nam nữ trần truồng nằm quấn lấy nhau. Trong bóng tối không thể nhìn thấy rõ được khuôn mặt của hai người, chỉ thấy ánh mắt của người đàn ông lạnh đến thấu xương, lời nói cũng không có chút ấm áp nào.

Người phụ nữ lạnh run người, cảm giác sợ hãi lấn áp tâm trí, người bên gối này thật quá đáng sợ, quá tàn nhẫn khiến bà ta không dám mở miệng nói điều gì.

“Nhưng mà con gái của chúng ta đã không chịu đựng được nữa . . .” Bà ta e dè nói nhỏ.

Người đàn ông cười khẩy, vẫn giữ im lặng, bàn tay to lớn vuốt ve thân thể trắng muốt của người phụ nữ khiêu khích, bắt lấy bầu ngực no đủ tùy ý xoa nắn.

“Ưm . . . a . . .” người phụ nữ mỹ lệ bị đôi tay ma thuật của người đàn ông kích tình, khiêu khích, nhất thời quên hết những chuyện muốn nói, chìm vào dục vọng.

Ông ta cười nửa miệng quỷ dị. Một trận triền miên lại diễn ra . . .

-------ta là dãy phân cách trong sáng-------

"Hắc Báo đột nhiên đổi thành Mị Ảnh."

"Đã biết."

Mộ Dung Thiên Hàn lắc nhẹ ly rượu đỏ rực trong tay, đáy mặt lạnh lẽo rợn người, không nhìn ra hắn đang nghĩ gì.

"Nghe nói một cô gái bí ẩn đã đánh bại cả bang Hắc Báo, trở thành chủ nhân mới, Mị Ảnh!"

Tống Ngạo Thiên tiếp tục nói, phượng mâu rực sáng, bạc môi tà tứ nhếch lên.

Mộ Dung Thiên Hàn đứng dậy, bước đến cửa sổ, khẽ kéo tấm màn ra, nhìn ánh trăng sáng chói, tuấn nhan càng thêm rực rỡ.

"Tôi đã cho người điều tra."

Tống Ngạo Thiên cười khẩy.

"Cậu nghĩ sẽ dễ dàng điều tra ra sao ?"

"Nghe nói Mị Ảnh thân thủ nhanh nhẹn, ra tay rất chuẩn xác, đánh bại một bang Hắc Báo, xem ra cũng không phải người tầm thường."

Mộ Dung Thiên Hàn chợt quay lại, ngẫm nghĩ điều Tống Ngạo Thiên nói, có vẻ rất đúng. Hơn nữa, Mị Ảnh kia đột nhiên xuất hiện lại ra tay với Hắc Báo, nhân lúc hai bang đang phân đấu. Nếu Thiên Long thắng, nhất định cô ta sẽ thu phục Thiên Long.

Ý đồ của Mị Ảnh mờ mịt, khiến hắn có đoán cách nào cũng không ra. Chỉ biết rằng đầu óc của cô ta cũng quá linh hoạt đi, thân thủ lại tốt. Nhân vật này không biết là bạn hay thù. Nếu là thù, kẻ thù này không thể xem nhẹ.

"Tôi rất muốn biết cô ta tròn méo ra sao ?" Tống Ngạo Thiên bật cười, cố tình phá hủy không khí trầm mặt ngột ngạt.

"Hắc y, mặt nạ hồ điệp." Chỉ bao nhiêu đó thông tin.

"Biết đâu là một mỹ nữ." Tống Ngạo Thiên ngả ngớn nói, bạc môi tà mị giương cao. Trong đầu chậm rãi hiện ra dung nhan tuyệt mỹ của Hàn Tử Du. Không biết có ai vượt qua được sắc đẹp này hay không.

Cười nhẹ trong lòng, không biết từ khi nào lại khắc ghi cái hình ảnh của người con gái đặc biệt kia.

Cô quả thật khiến hắn hứng thú không thôi. Lúc lạnh lùng, mang phong phạm của nữ vương, lúc bị hắn trêu chọc lại ngại ngùng đỏ mặt, đáng yêu chết người!

Xem ra hắn bị bệnh tương tư rồi, lắc đầu cười khổ, uống một ngụm hết ly rượu.

Mộ Dung Thiên Hàn nhìn bộ dáng kì lạ của Tống Ngạo Thiên, nheo mắt đẹp khó hiểu.

"Là đang nghĩ đến Hàn Tử Du ?"

Bị Mộ Dung Thiên Hàn đoán trúng, rượu trong miệng nhất thời bị hắn phun sạch ra ngoài.

Nhìn biểu hiện của Tống Ngạo Thiên cũng đủ biết hắn đã đoán đúng.

"Cậu bị cô ta mê hoặc rồi, tỉnh táo lại đi."

"Ha ha, có thể."

Mộ Dung Thiên Hàn muốn nói gì đó nhưng lại thôi, bản thân muốn nói Hàn Tử Du quá mức trơ trẽn nhưng lời nói nghẹn ở cổ họng, không biện pháp nói ra. Tuấn nhan phủ thêm một tầng sương lạnh.

Bình luận





Chi tiết truyện