chương 49/ 56

"Báo cáo Boss, Mị Ảnh lại có động tĩnh!"

Trình Hạo nở nụ cười quỷ dị, một chút cũng không biến sắc, dường như ông ta đã sớm dự đoán được Mị Ảnh sẽ làm như vậy.

"Cô ta đang cho người đi bắt Hàn thị ?"

Thủ hạ bên dưới giật mình, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông anh tuấn âm lãnh trước mặt, nhưng rất nhanh sau đó lại cúi đầu xuống.

"Đúng vậy thưa Boss! Như vậy . . . "

"Không cần, cứ để bọn họ điều tra, tạo điều kiện để Mị Ảnh đến đây càng sớm càng tốt."

Không đợi thủ hạ nói xong, Boss đã gắt gỏng cắt ngang, gương mặt phủ một tần băng mỏng, khiến cho thủ hạ đứng bên dưới bủn rủn tay chân, suýt đau tim mà chết.

"Tuân lệnh Boss!"

Đợi đến khi thủ hạ kia ra ngoài, Trình Hạo xoay ghế nhìn ra vầng trăng sáng tỏ bên ngoài, tay ưu nhã nâng ly rượu lắc nhẹ, khóe môi nhếch lên.

"Hàn Tử Du ơi là Hàn Tử Du, cô đúng là khôn ngoan, càng gợi cho ta thú vị . . . "

Trong ưng mâu của ông ta chợt lóe lên một ánh sáng dị thường, nhưng cũng rất nhanh biến mất không rõ tung tích.

-----ta là dãy phân cách đau tim----

"Chết tiệt, như thế nào Hắc Báo lại đi lâu như thế ?" Cô có chút nôn nóng, sốt ruột đi đứng không yên, tâm dâng lên cảm giác không tốt, vội vàng đứng bật dậy, rất có khả năng bà ta đang ở nhà cũng nên.

"Tôi đi một chút, báo lại với Hắc Báo khi nào trở về lập tức vào phòng đợi tôi." Cô căn dặn một thủ hạ canh gác bên ngoài, sau đó nhanh chóng ly khai khỏi Mị Ảnh bang.

Cô vận hết sức lực của mình, gấp rút trở về nhà, không hiểu vì sao cô có cảm giác cái người bí ẩn Trình Hạo kia sẽ không để cô tìm được Hàn thị, biết đâu đã giết người diệt khẩu rồi ?

Con mẹ nó, cô thầm mắng trong lòng!

Không lâu sau đó cô đã đứng trước biệt thự của mình, cảnh giác quan sát xung quanh, đến khi chắc chắn không có bất kì ai gần đây mới bắt đầu động thân trèo vào bên trong, cô vô cùng quen thuộc nên dễ dàng đột nhập vào.

Trước tiên cô đi đến phòng của Hàn Dực, nhẹ nhàng lẻn vào, ngoài ý muốn của cô, không thể ngờ đã khuya như thế ông ta vẫn chưa ngủ, may mắn thân thủ của lưu loát mới không bị ông ta phát hiện ra, cô đảo mắt nhìn, không có Hàn thị!

Dự cảm bất an trong lòng cô bắt đầu dâng trào mạnh mẽ, cô êm nhẹ thoát li, hướng đến tiếp theo là phòng của Hàn Tinh.

Cô mở cửa đi vào, cũng không có bất kì ai! Chỉ biết nghe quản gia Trường trình lại, mẹ con bà ta đã đi đến bệnh viện, nhưng đúng lí họ nên trở về từ lâu rồi. Không ổn!

Cô vội vàng lục tìm trong tủ quần áo của bọn họ, cũng mở ra từng ngăn tủ. Chết tiệt, như thế nào lại không có món đồ nào ? Bọn họ bỏ trốn rồi ?

Cô căm phẫn nghiến răng, mình quá vô ý không nhận ra, đã chậm một bước rồi!

Vốn cô định trở về căn cứ của mình, nhưng lại có một âm thanh đáng ngờ từ trong phòng cô truyền ra, rất nhỏ, nhưng thính lực của cô đủ nhạy bén để phát hiện ra.

Cô nhíu mày, đáy mắt xẹt qua tia âm lãnh, cô từ từ tiến vào phòng, nhanh chóng nhưng không hề không cẩn trong, cô tinh ý cảm nhận được hơi thở cố gắng đè nén cho mỏng manh của một người, lại có hương thơm mềm nhẹ thoang thoảng trong phòng, là nữ nhân ?

Khẳng định không phải là Hàn Tinh hay Hàn thị, bởi vì hơi thở mang theo sát khí cùng khôn ngoan này không phải của một người tầm thường. Là một sát thủ đi ?

Cô vừa mới suy nghĩ, một cái ám khí kim châm đột nhiên từ trên trần nhà phóng xuống, may mắn thân thủ cô mau lẹ, khẽ nghiêng người tránh thoát. Theo quán tính, cô ngước mặt tìm kiếm kẻ chán sống kia, rốt cuộc phát hiện một bóng dáng toàn thân đen kịt như cô, gương mặt tinh xảo lạnh lùng. Cô có chút không ngờ đến Song Nhi lại đến tìm mình.

"Hừ, nhanh nhẹn đó." Cô ta hừ lạnh, nhẹ phóng người xuống đứng đối diện với cô. Trong mắt cô ta xẹt qua tia ngoan độc cùng lo lắng. Lo lắng chính mình không phải đối thủ của cô, lo lắng người phải chết sẽ đổi ngược lại là cô ta.

Cô nheo mắt nhìn mỹ nhân trước mặt, gương mặt nhàn nhạt ngưng tụ nụ cười châm chọc "Song Nhi sát thủ, vũ khí đoạt mạng là ám khí tẩm độc ?"

Song Nhi phả ra hơi thở âm lãnh, thoáng chốc lo lắng càng thêm lay động mãnh liệt, Hàn Tử Du quả nhiên lợi hại, thì ra cô ta sớm đã điều tra tất cả!

Tia kiên quyết vừa lóe, Song Nhi như một cơn gió xông thẳng về phía cô, cô lập tức thu lại nụ cười, chờ đợi cô ta ra chiêu để ứng biến.

Song Nhi vung quyền, cô mau lẹ nghiêng đầu né tránh, hừ lạnh trong lòng, cô đang cực kì gấp gáp, không rảnh cùng cô ta chơi trò mèo vờn chuột.

Cô hung ác quét ngang chân, đồng thời tay phải mạnh mẽ bổ vào trên cổ của Song Nhi, trong nháy mắt Song Nhi ngã xuống đất, thấp giọng rên rỉ đau đớn.

Song Sát là cặp đôi chị em song sinh sát thủ nổi tiếng trong giới Hắc đạo, được biết Song Y dùng quyền cước cùng với siêu súng đặc thù của mình để giết người, còn lại Song Nhi về phần tay chân lại yếu kém hơn, nhưng lại vô cùng nhanh tay phóng ra từng ngân châm kịch độc, chỉ đứng yên một chỗ cũng có thể giết người.

Đối với cô xuất thủ ngân châm là vô ích, bởi thân thủ cô thoắt ẩn thoắt hiện, không có khả năng phóng ngân châm trúng đích, cho nên Song Nhi quyết định liều mạng cùng cô giao đấu.

Và đương nhiên người chiếm thế thượng phong chính là cô!

Cô cũng không có bởi vì như vậy mà dương dương đắc ý, ngược lại nhanh chóng lướt qua người cô ta, dùng chân đá mạnh vào mạn sườn, động tác tuyệt mỹ nhưng lại mang theo hơi thở của tử thần khiến cho Song Nhi phun ra một bụm máu.

Song Nhi bị thương không nhẹ nhưng vẫn rất ngoan cường, đồng loạt phi ra hàng chục cái ngân châm sắc bén được tẩm chất kịch động về phía cô. Cô thoáng hoảng hốt, nhiều ngân châm như thế khó mà tránh thoát hoàn toàn.

Đến khi mắt thấy ngân châm đã sắp chạm vào cô, cô dùng sức tì mạnh hai mũi chân vào bờ tường, nhào một vòng 360 độ, bật lên cao, chuyển dời vị trí thuận lợi.

Hàng loạt ngân châm đâm phải tường, rơi xuống đất, âm thanh kim loại rơi xuống rợn người đến mức gai óc.

Cô thở phào, may mắn không trúng phải, nếu như không, dám chắc chắn cô sẽ chết ngay khi chưa kịp cảm nhận cơn đau!

Song Nhi trợn ngược mắt, gần như không tin, tức khí bùng phát, lại khạc ra một bụm máu.

Cô quay lại nhìn Song Nhi tràn ngập oán khí chật vật đứng dậy, cười lạnh một tiếng, muốn dùng ngân châm đối phó cô ? Vậy cô phải hoàn trả lại giống như vậy!

Cô xuất ra ba cây kim châm được cất giấu cẩn trọng, dành cho những tình huống cấp bách, chẳng biết từ khi nào mà nó đã chuyển đổi vị trí, cắm ở mạch não của Song Nhi, tốc độ nhanh đến mức cô ta không thấy rõ.

Song Nhi cứ như vậy ngây ngốc tại chỗ, không cách nào nhúc nhích. Cô mỉm cười đắc ý, từ từ tiến lại gần Song Nhi, tròng mắt thâm thúy của cô híp lại một cái, che lắp sát khí và sắc bén ở bên trong, lạnh giọng nói:

"Tại sao ám sát tôi ?"

Song Nhi khinh thường phun nước bọt vào mặt cô. Bởi vì vô ý buông xuống cảnh giác mà cô lãnh trọn ngụm nước bọt của cô ta.

"Mày còn dám hỏi, mày đã hại em tao ra cái dạng gì!"

Cô tức giận rít một hơi, tay chớp nhoáng vươn ra bắt lấy cần cổ thanh mảnh trắng nõn của Song Nhi "Đó là cô ta tự chuốc lấy."

"Cô muốn như em gái của mình, hay muốn trực tiếp đi gặp Diêm Vương ?!" Giờ khắc này cô đã hoàn toàn bị chọc giận, đôi mắt xinh đẹp đỏ ngầu đầy lệ khí, bộ dáng hung ác không khác gì quỷ Satan.

Song Nhi bị dọa sợ, không dám mở miệng, nhưng vẫn tuyệt nhiên cương liệt trừng mắt đầy oán hận nhìn cô.

Cô nhếch mép đầy quỷ dị, hơi thở tử thần dần dần tản mát "Như vậy thì đừng trách tại sao tôi độc ác!"

Cô vừa dứt lời, một trận gió lạnh lẽo quét qua, cổ Song Nhi run lên, chờ Song Nhi kịp phản ứng thì đã quá trễ. Cô ưu nhã đứng lên, xoay lưng về phía cô ta, trong lòng thầm đếm 1, 2 . . .

Đợi cô đếm tới 3, Song Nhi giật một cái ngã đùng ra đất, trên cổ trắng nõn có một vết máu ngay động mạch, mắt mở thật to, tỏ rõ không thể tin, chết không nhắm mắt.

Cô im lặng lắng nghe thanh âm sau lưng, khóe miệng bất đắc dĩ thu về, cảm thán một chút, là do cô ta chọc sai người, sai cả thời điểm!

Bình luận





Chi tiết truyện