chương 31/ 56

"Thầy Triệt!"

Âu Dương Triệt nghe tiếng gọi mình, liền xoay lại nhìn. Chỉ thấy Hàn Tinh chạy hấp tấp đến, thở hồng hộc, sau đó hướng hắn nở nụ cười ngọt ngào.

"Có chuyện gì sao ?" Nhìn bộ dáng của Hàn Tinh, Âu Dương Triệt không khỏi nhíu mày, tốt bụng đưa khăn cho Hàn Tinh lau mồ hôi.

"Thật xin lỗi thầy!" Hàn Tinh đột nhiên cúi thật thấp người xin lỗi hắn, tay nắm chặt vào nhau. Do Hàn Tinh cúi người, cho nên hắn cũng không biết được suy nghĩ của cô ta.

"Xin lỗi ? Vì chuyện gì ?"

"Lúc trước em do bản tính bồng bột của trẻ con cho nên đã mạo phạm thầy, mong thầy bỏ qua cho em." Hàn Tinh ngước mặt lên, trong mắt to tròn trong veo đã đẫm lệ, môi mím chặt, bộ dạng vô cùng đáng thương.

Âu Dương Triệt nhớ ra, lúc trước khi hắn đến nhà cô đã gặp Hàn Tinh, lúc đó Hàn Tinh còn tỏ tình với hắn.

Âu Dương Triệt cũng không phải người nhỏ mọn, thù dai, cho nên hắn cũng không ngần ngại tha thứ cho Hàn Tinh, hơn nữa chuyện đó hắn đã sớm trục xuất khỏi kí ức.

"Mọi chuyện thầy không còn nhớ nữa." Âu Dương Triệt nở nụ cười ôn nhu, nhưng chính là quá mức chói mắt khiến cho tim Hàn Tinh đánh như trống trong lòng ngực.

Mắt hạnh dần dần di chuyển khắp người Âu Dương Triệt, khóe môi công lên gian tà. Trong đầu lại nghĩ đến cảnh cô ta cùng Âu Dương Triệt làm tình mãnh liệt trên giường, nước bọt cơ hồ muốn chảy ra ngoài.

"Thật tốt quá! Tối nay thầy đến nhà em dùng bữa được không, xem như quà tạ lỗi của em." Vẻ bỉ ổi, dâm đãng trong mắt vô cùng to lớn nhưng rất nhanh được Hàn Tinh thu xếp gọn gàng, cất giấu đi.

"Cái này . . ." Âu Dương Triệt do dự, cô đã từng nói với hắn nên cẩn thận với Hàn Tinh, nhưng là . . .

"Nếu thầy không nhận lời tức là thầy chưa thật sự tha lỗi cho em." Hàn Tinh nức nở, giống như sắp sửa khóc to, chóp mũi đỏ ửng, lệ lóng lánh nơi khóe mắt.

"Thôi được." Âu Dương Triệt bất đắc dĩ nhận lời, nội tâm lo lắng sợ cô sẽ giận vì hắn không nghe lời nhắc nhở của cô, nhưng hắn cũng không nghĩ Hàn Tinh sẽ làm gì hắn.

"Hay quá!" Hàn Tinh nhảy cẩn lên vì vui sướng, vô cùng đáng yêu, nhưng trong đáy lòng lại là nụ cười gian xảo xấu xa.

Nam nhân đứng phía sau gốc cây to im lặng tựa lưng vào thân cây, mái tóc bạch kim rủ xuống che khuất một phần mắt phượng màu xám tro đang nheo lại, mang theo hoài nghi mơ hồ.

-----ta là dãy phân cách xấu xa------

"Bà tìm tôi ?" Cô lười biếng nhìn người phụ nữ xinh đẹp đứng trước cửa phòng, cười khẩy trong lòng, bên ngoài xinh đẹp như vậy, như thế nào bên trong lại thối nát ?!

"Con đang bận sao ?" Hàn thị cười hiền từ tiến vào, tuy rất giống nhưng cười gượng vẫn là cười gượng, trong mắt không có một chút thật tâm.

Cô liếc mắt khinh thường, hừ lạnh gập lại cuốn sách đang đọc dở dang, thở dài đứng dậy, bước đến đối diện với bà ta.

"Muốn gì thì làm ơn nói thẳng vào đi, tôi không thích dong dài."

Hàn thị bị giọng điệu của cô làm cho giật mình, cơ thể thoáng run nhẹ, cố gắng trấn định lắm mới nở được nụ cười khó coi.

"Chỉ là mẹ muốn con đi cùng mẹ đến một buổi tiệc thôi, nhân tiện giúp con tìm một đối tượng tốt."

Thật vậy sao ? Cô cười lạnh, nếu tin cô chính là con ngốc.

Bà ta làm sao lại đột nhiên tốt như thế chứ, nhất định là có toan tính gì đây, cô không ngần ngại hướng bà ta ánh mắt khiêu khích.

"Được thôi."

Cô cũng thật sự muốn biết bà ta sẽ giở ra cái trò quỷ gì.

Hàn thị âm thầm thở phào, mồ hôi toát ra cuối cùng cũng an tâm lau đi. Kiếp trước bà mắc nợ Hàn Tinh hay sao mà kiếp này phải trả, vì giúp con gái thực hiện kế hoạch mà bà xém chút nữa bị cô dọa chết.

Nhưng cũng dịp này mà Hàn thị hoàn toàn khẳng định cô đã không còn là con ngốc, điêu ngoa lúc trước. Hiện tại đã trở thành mối trở ngại lớn nhất của bà ta cùng con gái, nhưng xem ra muốn diệt trừ cô không đơn giản một chút nào.

Hàn thị xoay người rời đi, nội tâm sâu thâm thẳm âm thầm tính toán.

Bình luận





Chi tiết truyện