chương 39/ 56

"Là ai ?" Tống Ngạo Thiên lạnh lùng hỏi, đáy mắt sắc bén nhìn bóng dáng xinh đẹp đang bước ra.

"Qủa nhiên là Nhị bang chủ, thật nhạy bén." Song Y cười như không cười, nhẹ nhàng, bình thản xuất hiện trước mặt Tống Ngạo Thiên, bàn tay ngả ngớn vuốt ve khuôn mặt tà mị của hắn.

Tống Ngạo Thiên chán ghét hất bàn tay dơ bẩn của Song Y ra, tay đút vào túi quần, mắt âm lãnh nhìn chằm chằm mỹ nhân trước mặt.

"Ánh mắt kia của anh thật khiến tôi sợ đó nha." Song Y chợt cười ha hả trước hành động ghét bỏ của hắn, nhún nhún vai thu tay về, mắt hạnh cợt nhã pha lẫn tính toán khó dò.

Tống Ngạo Thiên chán ghét cô ta đến cực điểm, phát hiện mình không có lí do gì để đứng đây nghe cô ta nói điên nói khùng, liền xoay người cất bước rời khỏi.

"Anh có thật là kẻ đào hoa nổi tiếng không đây, mỹ nhân như tôi cũng muốn bỏ qua ?" Song Y đâu để hắn dễ dàng thoát khỏi, lập tức đi nhanh đến trước mặt hắn cản lại, thân thể uyển chuyển quấn lấy Tống Ngạo Thiên, tay chạm vào môi hắn khiêu khích.

Đúng như cô ta dự định, Tống Ngạo Thiên đứng lại, mắt không hề giảm bớt hàn khí trong đó, mà ngày càng nồng đậm, giống như muốn đông chết Song Y.

"Ha ha, tôi biết anh thay đổi chính là do trong tim anh đã có người yêu thực sự, nhưng mà . . . " Song Y dường như không chút sợ hãi trước khí thế lạnh lẽo của Tống Ngạo Thiên, môi cười càng sâu, úp mở nói, còn lấy tay chạm vào tim của hắn cảm thụ nhịp tim trầm ổn của hắn.

Hình như câu nói đó của cô ta đã nói đúng đánh thẳng vào tim của hắn, bạc môi nâng lên cười nhạt, đúng là hắn đã thoát khỏi hình tượng của một tên đào hoa phong lưu, biến thành Mộ Dung Thiên Hàn thứ hai đi ?! Cái "nhưng mà" của Song Y hắn là người tường tận biết rõ.

"Nhưng mà Hàn Tử Du không yêu anh, cô ta chỉ duy nhất quan tâm đến Âu Dương Triệt."

Hắn dường như không quá bất ngờ trước câu nói của Song Y, cho nên cũng không bị đả kích như cô ta thầm nghĩ.

"Anh không tức giận sao ?" Song Y trừng mắt nghi hoặc, tách khỏi người hắn, lùi về sau hai bước, mở môi đỏ mọng dò xét hắn.

"Cô hình như đã tính toán sai rồi, tôi không hề tức giận, bởi vì yêu một người, chỉ cần người đó hạnh phúc là đủ mỹ mãn." Tống Ngạo Thiên cười, hắn cười cho sự ngu ngốc của Song Y, cười cho bản thân mình quá mức cao thượng.

"Và cô không nên ngu dại mà hãm hại cô ấy, nếu không, xin lỗi, tôi không thể tha cho cô!" Tống Ngạo Thiên lướt qua Song Y, dừng chân một chút nhỏ giọng nói, giọng điệu vạn phần sắc bén, làm cho Song Y run rẩy một trận, sau đó trầm giọng cười lạnh rời khỏi.

Nhìn theo bóng dáng cô độc của Tống Ngạo Thiên, Song Y đỏ ngầu mắt, môi bị cắn đến bật máu, tay giày xéo gấu váy, cơ hồ muốn xé toạt nó ra.

"Khốn kiếp, tại sao hắn ta có thể ngu xuẩn như thế!"

----ta là dãy phân cách ngu xuẩn =.=''-----

"Đại tiểu thư đã về." Quản gia Trương vừa nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp của cô thấp thoáng đi vào liền gấp gáp đứng trước cửa chào đón, môi mím chặt, cả người thấp thỏm không yên, giông như đang muốn nói chuyện gì đó.

Cô nhẹ nhàng gật đầu, không quá để tâm đến, mệt mỏi bước từng bước trở về phòng.

Cô nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Chỉ biết vừa mở cửa phòng, chào đón cô chính là một cái tát mạnh mẽ thẳng tắp rơi trên mặt. Bị đánh bất ngờ khiến cô không chút đề phòng, chao đảo một chút, sau đó lấy lại thăng bằng, tâm trí trở về, ngẩng đầu nhìn chằm chằm hai nhân vật đang đứng trong phòng mình.

"Đồ tiện nhân, không ngờ mày dám hãm hại tao!" Giọng nói chát chúa nồng đậm hận thù, không cần nghĩ cũng biết là ai, không phải là em gái quý hóa Hàn Tinh của cô sao!

Cô cười nhạt một tiếng, tay nhẹ nhàng quẹt đi máu đang từ từ rỉ ra từ khóe miệng, bình thản mang cặp vào phòng, đùng một cái quăng mạnh lên bàn, hành động kia cũng phần nào thể hiện lửa giận trong lòng cô, làm cho con người mạnh miệng nào đó run rẩy, thu lại khí thế vừa rồi, khẽ lùi về sau hai bước.

"Tử Du, lần này con quả thật rất quá đáng, con không thể giở ra âm mưu tàn nhẫn như thế với em gái mình." Hàn thị đang ngồi trên giường, lúc nãy còn khí phách vênh cao mặt, tay khoanh trước ngực, bây giờ như thế nào lại rụt cổ lại, giọng nói mềm mỏng lạ thường ?!

"A ? Vậy sao, tôi thật không biết. Vì sao tôi phải làm như thế, không phải hai mẹ con các người là người biết rõ nhất ?" Cô mỉm cười hòa nhã, thản nhiên tiến lên kéo gần khoảng cách của ba người, tay khẽ quấn lọn tóc trước ngực mình. Nhìn như bình thường nhưng mà Hàn thị cùng Hàn Tinh lại rợn cả tóc gáy, trong lòng thầm than không ổn, nhất là nụ cười ấm áp kia, thật quá mức đáng sợ.

Sắc mặt của Hàn thị cùng Hàn Tinh nhất thời biến sắc, nhanh chóng trắng bệch không chút huyết sắc, tay chân run rẩy, vậy ra Hàn Tử Du đã biết hết tất cả kế hoạch của bọn họ ? Không thể nào!

"Đã nhớ ra chưa mẹ, em gái ?" Cô đột nhiên bật cười một tràn dài, cố tình nhấn mạnh hai chữ "mẹ" và "em gái", trong lòng lại buồn nôn không thôi.

"Mày im đi, mày nói điên khùng gì đó, nhớ cái gì chứ, chuyện này tao nhất định không tha cho mày!" Hàn Tinh thẹn quá hóa giận, mang một bụng hỏa khí tùy lúc phun ra, giống như muốn đốt cháy cô thành tro bụi.

Cô cười lạnh trong lòng, một phen tán thưởng Hàn Tinh còn quá mạnh miệng, hình như chưa thấy quan tài cho nên cô ta không biết sợ.

"Ai không tha cho ai thì còn chưa biết đâu."

Cô xoay người đi, vô cùng tự nhiên ngồi xuống bàn trang điểm của mình, dùng lược nhẹ nhàng chải mái tóc xinh đẹp mềm mượt của mình. Môi lơ đãng bật ra một câu, nhưng mà uy lực của câu nói kia cũng thật lớn, nhanh chóng chèn ép khí thế mỏng manh còn lại của Hàn Tinh, chỉ thấy cô ta há hốc mồm, ngực kịch liệt lên xuống.

"Con nói vậy là có ý gì ?" Trong lòng Hàn thị có dự cảm không lành, âm thầm hối hận hành động nông nổi của mình, còn có ngu ngốc tự chạy đến đây nộp mạng.

"Có ân tôi tất báo, có thù tôi tất trả, mà còn nhiệt tình trả lại gấp mười lần." Cô vô cùng vui vẻ trước câu hỏi của Hàn thị, dừng hành động chải tóc lại, quay mặt lại mỉm cười ôn hòa trả lời, đồng thời cây lược tinh xảo trong tay cô đột nhiên gãy làm đôi.

Hàn thị lần này thật sự khiếp sợ, trợn trừng mắt nhìn cây lược bị gãy rơi trên mặt đất, không chút chần chừ nắm tay Hàn Tinh còn đang bất động kéo nhanh ra ngoài.

"Khoan đã." Nhìn bộ dáng muốn trốn thoát của hai mẹ con Hàn Tinh, cô nhếch môi cười lạnh, thù cô chưa trả, như thế nào có thể rời đi ? Chân chuyển một chút liền bất ngờ xuất hiện trước mặt bọn họ.

"Mẹ gấp gáp gì chứ ?" Cô kéo kéo khóe môi cười quỷ dị, tay chậm rãi đóng cửa lại, tiến lại gần bọn họ.

Hàn thị cùng Hàn Tinh hoảng sợ lùi về sau mấy bước, sắc mặt xanh mét khó coi. Trong mắt cô xẹt qua ý cười khinh thường, tay nhanh chóng nắm lấy bả vai của Hàn Tinh kéo lại.

. . .

Một tràn dài âm thanh chói tai từ trong phòng vang ra liên tục khiến cho quản gia Trương đứng bên ngoài run rẩy cả tay chân, gương mặt già nua nhăn nhúm lại, mồ hôi lạnh thi nhau chảy ròng ròng.

"Aaaaa . . . "

"Thật mỏi tay." Cô cũng thật không nhớ mình đã mạnh mẽ đánh vào gượng mặt xinh đẹp của Hàn Tinh bao nhiêu cái, chỉ biết khi đã cảm thấy mỏi tay mới buồn bực ngừng lại, chắc cũng không ít hơn mười cái đâu!

Môi vẫn duy trì nụ cười ấm áp, trong mắt lại không có bất kì nhiệt độ ấm áp nào, chỉ là một tầng sương lạnh. Nhìn thấy thành quả của mình, cô vô cùng hài lòng.

Hàn Tinh bị cô đánh liên tiếp vào mặt, ngã nhào ra đất, mỗi cái lực đạo cực kì mạnh mẽ hơn gấp nhiều lần cái tát vừa nãy Hàn Tinh đánh cô, càng lúc càng mạnh, khuôn mặt đáng yêu nhanh chóng biến thành cái đầu heo xấu xí, cô ta ho khan, phun ra hai, ba cái răng trắng tinh, khạc ra cả bụm máu tươi, sau đó ngất xỉu đi.

Hàn thị đứng một bên chết đứng chứng kiến con gái bị đánh đến thân tàn ma dại, nhìn không ra con người nữa, tay chân chợt đông cứng tại một chỗ, không có biện pháp di chuyển, nhìn con gái ngất xỉu, cả người cũng choáng váng, đùng một cái ngã ra hôn mê.

Cô khoanh tay cười lạnh, phủi phủi tay, giống như vừa rồi mình chạm phải một thứ rất dơ bẩn.

"Quản gia Trương, làm phiền bác mang hai người này ra khỏi đây, sẵn tiện lau sạch máu của Hàn Tinh rơi trên sàn." Cô lạnh lùng phun ra một câu, Trương quản gia đứng bên ngoài đột nhiên bị gọi tên giật nảy cả mình, một lúc lâu mới có thể mở miệng tuân lệnh.

Bình luận





Chi tiết truyện