Edit: Tiếu Tử Kỳ – Beta: Tuyết Lâm
Ảnh chỉ mang tính chất minh họa
.
Tuyết vẫn không ngừng rơi, nhiều tới mức như thể có đến mùa hạ cũng không thể nào kết thúc vậy. Lớp băng ngoài cửa sổ đã kết lại dày hơn mười thước. Lan vừa mới bỏ thêm củi vào trong hỏa lô, ở trong phòng ấm áp một chút, dần dần băng bên ngoài cũng bắt đầu tan ra, thành những giọt nước tí tách.
Tinh Diệm ngồi ở trên giường, nhìn Lan đem một bát thuốc vừa mới được sắc cẩn thận bưng lên, trong phòng nhất thời tràn ngập mùi thuốc nồng đậm. Mấy ngày nay ngày nào Lan cũng đến, mỗi lần đều luôn luôn lẳng lặng đứng ở bên cạnh chờ y uống xong dược, sau đó vì sợ bị y ghét mà vội vã rời đi. Mấy ngày này Tinh Diệm cảm thấy mình không còn chán ghét người này như trước đây nữa, dù sao, đối mặt người này còn đỡ hơn là phải thấy mặt của tên cầm thú cường ngạnh kia.
Lần này Lan vẫn đứng ở một bên, chờ Tinh Diệm uống xong muốn đỡ lấy cái bát, bỗng nhiên ——
“Ngươi không được chạm vào y!” Một thân ảnh thoăn thoắt từ bên ngoài cửa sổ nhảy vào bên trong, không một tiếng động vọt ngay đến bên giường.
“Vũ Hạo!” Sau khi thấy rõ bóng người Tinh Diệm kinh ngạc mà kêu lên thanh âm trầm thấp, “Ngươi sao lại tới chỗ này?” Ông trời, nơi này là nơi trọng yếu then chốt nghiêm ngặt cẩn mật nhất của Trung Nguyên, hắn không muốn sống nữa sao? !
“Tướng quân!” Đối với giọng nói còn có sợ hãi của Tinh Diệm, Vũ Hạo hưng phấn tới mức toàn bộ đều hiện hết lên trên mặt, thật vất vả nghe được tin tức tướng quân bị nhốt ở trong vương phủ, không nghĩ tới hắn thật sự có thể nhìn thấy y!
“Thuộc hạ đã tới chậm, lần này tới là để cứu người thoát ra bên ngoài.”
“Ngươi… Ngươi còn không mau đi đi!” Tinh Diệm vừa sợ vừa giận, Khải Nghệ hành tung quỷ dị, ai biết hắn khi nào thì sẽ hồi phủ, đến lúc đó xem như Vũ Hạo liền xong đời! “Ai cho phép ngươi tới đây! Ngươi lập tức quay về cho ta!”
“Tướng quân…” Vũ Hạo không hề lay động chút nào, vẫn cứ kiên quyết nói: “Thuộc hạ nếu đã đến đây, nhất định phải cứu bằng được người thoát ra bên ngoài.” Hắn nói xong liền tiến lên trước muốn đưa y xuống khỏi giường.
“Chờ… Chờ một chút!” Lan vội vàng xen vào giữa, “Trên người y vẫn còn bị thương, không thể đi chuyển được.” Đừng nói là đi lại, mà ngay cả đứng y cũng không thể”.
“Ngươi là ai?” Vũ Hạo nheo mắt lại đánh giá. Chính là thủ hạ của Khải Nghệ —— một ý niệm liền hiện ngay ra ở trong đầu, hắn không chút nghĩ ngợi gì mà rút kiếm rồi đâm ngay tới chỗ Lan.
Lan theo bản năng mà lui về phía sau, không ngờ lại bị vướng chân vào bàn, mà y lại cũng không có võ công để mà nghiêng người cúi xuống dưới để tránh đi đường kiếm, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn Vũ Hạo cười lạnh đang tiến tới gần, “Ngươi nghĩ mình có thể chạy thoát sao! Ngươi mau chịu chết đi.”
“Dừng tay, Hạo.” Tinh Diệm muốn muốn ngăn cản nhưng đã quá muộn.
Kiếm đánh xuống tới nhanh tức thì, Lan tuyệt vọng nhắm mắt lại chờ chết. Thế nhưng, lại không thấy có va chạm không mong muốn gì xảy, y nghe được tiếng kinh hô của đối phương, trợn mắt mới phát hiện Tinh Diệm đã nhào vào trên người mình, thay y cản một kiếm kia, máu từ vai y mà từ từ chảy xuống, nhiễm đỏ cả vạt áo trước của Lan.
“Trời ạ!” Tay đỡ lấy y ngã xuống người mình, Lan kích động tới muốn khóc.
“Tướng quân!” Vũ Hạo cũng thất thanh mà kêu lên, ném kiếm để chạy tới, tay còn chưa kịp đụng tới Tinh Diệm, đã bị một luồng lực cực mạnh đẩy lui ra xa mấy bước.
“Ngươi đúng là to gan, ngay vương phủ cũng dám xâm nhập.” Còn làm bị thương món đồ chơi mà hắn thích nhất. Khải Nghệ sắc mặt âm trầm mở miệng, “Người đâu, tới đây, đem thích khách này giải xuống cho ta!” Đồng thời đi đến bên người Lan, đem người đang ngã xuống bế lại lên giường.
“Thả… Thả hắn…”Tinh Diện vô lực mở miệng, cả người đau đớn mà còn cố cắn răng tới mặt mày đều tái nhợt khiến Khải Nghệ thấy chướng mắt, còn mảnh đỏ tươi trên áo kia lại làm hắn càng thêm bực mình.
“Ngươi dựa vào cái gì mà yêu cầu ta đây? Đừng quên, ngay cả bản thân ngươi cũng chỉ là một nô lệ mà thôi.” Khải Nghệ trào phúng phun ra những lời nói lạnh như băng, rồi cầm lấy vạt áo của y.
“A!” Động tác thô lỗ của hắn làm cho Tinh Diệm đau đến suýt nữa ngất xỉu đi, phải dùng tay chống để lên trên vai của Khải Nghệ.
“Buông….”
“Đừng nhúc nhích.” Khải Nghệ nhanh tay điểm vào huyệt đạo xung quanh miệng vết thương để cầm máu, nhanh tay lấy băng gạc mà Lan đã để ở đầu giường để chuẩn bị sẵn thay y băng bó.
Cảm giác ở miệng vết thương rất rõ ràng khiến Tinh Diệm ý thức được những việc mà Khải Nghệ đang làm, không khỏi mở to mắt, hắn… Hắn đang băng bó cho y!
Dùng sức nắm chặt ngân châm trong tay —— đây là vừa rồi khi lao ra cứu Lan đã lấy từ trên đầu y xuống. Chính bản thân y cũng không rõ vì sao phải cứu Lan, đại khái y đã tin người đó là người lương thiện vô tội đi. Hiện tại đúng là cơ hội tốt, giết Khải Nghệ, thì sự sỉ nhục của y cũng coi như chấm dứt, hơn nữa cũng loại bỏ được kẻ thù lớn nhất cho Tây Vực.
Thâm hít một hơi thật sâu, Tinh Diệm mới quyết tâm được ăn cả ngã về không chăm chú dùng sức đâm mạnh về phía Khải Nghệ.
Một ánh sáng bạc lóa lên, Khải Nghệ như thế nào cũng không nghĩ tới y có thể sẽ ra tay với hắn, phản ứng nhanh chóng hắn vội nghiêng người, nhưng vẫn bị ngân quang đâm bị thương cánh tay trái.
Cảm xúc thay đổi nhanh chóng, vẻ mặt vốn thoải mái ban đầu của Khải Nghệ nay trở nên hung ác, đây đã là lần thứ hai!
“Được… Tốt lắm, ngươi vẫn chưa chịu bỏ qua loại giãy dụa ngu xuẩn này! Giải tên thích khách này xuống dưới!” Ra lệnh cho thuộc hạ xong hắn nghiến răng nghiến lợi đem toàn bộ y phục của Tinh Diệm xé bỏ một cách thô bạo, “Ngươi muốn chơi, ta liền cùng ngươi chơi tới cùng!”
“Ngươi tốt nhất hiện tại nên giết ta đi, ta vĩnh viễn sẽ không tha cho ngươi đâu!” Sỉ nhục khiến cho trên gương mặt tái nhợt của tinh Diệm nổi lên một tầng ửng đỏ, không nghĩ tới một lần nữa lại thất thủ, y thẹn quá thành giận mà trừng mắt nhìn hắn.
“Giết ngươi? Ta cảm thấy chơi đùa ngươi như thế này cũng có lạc thú lắm.” Khải Nghệ tức giận mỉm cười, lấy còn băng gạc còn thừa đem hai tay Tinh Diệm trói lại trên đầu giường, mạnh mẽ tách hai chân của y ra, tay dùng sức nắm chặt lấy trung tâm dục vọng của y.
“A!” Tinh Diệm chỉ kịp kêu lên một tiếng, lập tức ảo não cắn môi. Lúc này đây hắn tuyệt sẽ không để cho âm mưu của Khải Nghệ có thể thực hiện được!
“Không gọi? Như vậy dạy dỗ mới có giá trị chứ. Xem xem kết quả dạy dỗ lần trước của ta như thế nào nào.” Nâng thắt lưng của y lên, hắn không lưu tình chút nào mà khom lưng đâm vào thật mạnh…
“A a a… Đau… đừng mà…”
“Xem ra lần này so với lần trước ngoan hơn rồi đó, mới ba lượt thôi mà ngươi đã cầu xin tha rồi.” Cắm vào rút ra, khiến người dưới thân đang nằm khuất nhục trên giường không chịu đựng được mà cả người run rẩy cả lên.
Khải Nghệ ác liệt mà tàn khốcgiữ lấy làm cho Tinh Diệm cả người hoàn toàn mất hết sức lực. Y dưới những trận tra tấn không ngừng tiếp theo của Khải Nghệ mà không cố ý thuận theo hắn, chăn đệm dưới thân y đã ướt sũng vì mồ hồi cùng thủy dịch của y.
“Nhanh như vậy lại không được rồi sao?” Khải Nghệ lạnh lùng cười, chậm rãi vuốt lên thân thể y, trong tay còn đùa nghịch ngân châm vừa cướp lại được lúc nãy, “Trò chơi vừa mới bắt đầu thôi.”
“Ngươi ——” nhìn thấu được dục vọng trong mắt hắn, Tinh Diệm trong phút chốc hít thở không thông, “Đừng…”
“Lúc này ta muốn ngươi thấy ngươi hoàn toàn thuộc về ta.” Khải Nghệ ghé vào lỗ tai y thấp giọng lẩm bẩm, “Không phải do ngươi không muốn là được.” Tay nhẹ nhẹ vỗ về vùng bụng rắn chắc của y, Khải Nghệ trong mắt hiện lên một tia sắc lạnh, tay liền đâm một nhát mạnh xuống.
“A ——” Tiếng kêu đau đớn do không chịu được truyền từ trong phòng xuyên qua cửa sổ đã đóng chặt mà truyền ra ngoài hoa viên. Hai người đang đứng ở hành lang đồng thời cùng nhíu mày lại.
“Không được, ta phải vào đó xem!” Lan rốt cục nhịn không được lắc lắc đầu, “Nghệ sẽ gây nguy hiểm đối với tính mạng của y! Ta muốn đi ngăn cản hắn!”
“Lan!” Cẩn Túc bắt lấy cánh tay y, “Ngươi hiện tại đi chỉ là càng đổ thêm dầu vào lửa thôi, ngươi còn không rõ tính tình của hắn sao?”
“Ta…” Thế nhưng y lại không thể thấy chết mà không cứu được, vừa rồi Tinh Diệm lại còn cứu mạng của y nữa.
“Yên tâm. Hắn sẽ không lấy mạng của y đâu.” Cẩn túc như đã định liệu trước mà cam đoan nói, “Còn có Nghệ đã bao lâu rồi không mất kiềm chế như vậy rồi không?”
“Hả?” Có ý gì đây?
“Đây cũng không phải là ân oán bình thường đâu.” Thật đơn giản là Nghệ có thể dễ dàng giết chết Tinh Diệm hay là bắt y trói chặt suốt đời trong đại lao ngay lúc hắn nhìn thấy y.
Tiếng thở dốc đứt quãng cùng hơi thở tràn ngập *** quanh quẩn khắp căn phòng ngủ hoa lệ.
Người bị trói bị đùa bỡn giống như một con búp bê xụi lơ nằm trên giường, trên thân thể thon dài ngập tràn xanh xanh tím tím. Mà nửa người dưới của y lại run nhè nhẹ, một mảnh màu đỏ, trên bụng bị máu bao phủ có thể thấy loáng thoáng được một hình xăm hình con hổ uy mãnh, cái đuôi của con hổ thì kéo dài tới phân thân xinh đẹp của y, tuyệt đẹp nhưng cũng rất tàn nhẫn.
Tinh Diệm chỉ nhớ rõ y không ngừng cầu xin tha thứ, nhưng không có bất cứ tác dụng gì. Khải Nghệ ở trên người y cứ khắc lên dấu hiệu của hắn, y cả đời này sẽ không thể nào rửa sạch được dấu hiệu nà! ! Hạ thân đau đến chết lặng, ý thức cuối cùng là tiếng nói đặc biệt trầm thấp của Khải Nghệ:
“Ngươi cả đời này đều phải là của nô lệ của ta.”
.
.
May là anh khắc con hổ chứ không phải con cún =)) Cái đó mới gọi là nô lệ thực sự à *lảo đảo*
.
.
.
Bình luận
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1