chương 28/ 32


Buổi trưa, trời đầy mây –

Ngoài cửa sổ những bông tuyết nhỏ xinh bay thơ lơ, một ngày trước còn chưa có, thế mà hiện giờ đã rơi đầy mặt đất rồi.

Hỏa lô trong vương phủ lúc nào cũng được đốt nóng cả, vốn là ngay cả phòng nhỏ cũng được cung cấp đầy đủ để luôn được ấm áp, thế nhưng, toàn bộ cửa sổ phía tây lại bị mở ra, khiến cho không khí lạnh ra bên ngoài không khó khăn gì mà xâm nhập vào trong phòng, hòa lẫn với hơi ấm ở trong phòng.

Khải Nghệ mới từ bên ngoài trở về, từ xa đã nhìn thấy tất cả cửa sổ đều bị mở ra, liền hổn hển chạy vào trong phòng, cảm thấy nhiệt độ trong phòng cùng nhiệt độ bên ngoài không khác nhau là mấy, giống y như hầm băng vậy, cơn tức lại càng tăng lên, nhưng tầm mắt ở nhìn tới người ấy đang không cảm thấy lạnh là gì mà đứng tựa lưng vào cửa sổ, khiến cơn tức giận ban đầu liền tiêu tan, chỉ còn lại có bất đắc dĩ cùng lo lắng. Ba ngày, bảo bối của hắn đã tỉnh lại được ba ngày rồi, mỗi lần trở về luôn nhìn thấy y phát ngốc mà ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, ánh mắt trống rỗng khiến người ta nhìn thấy lại cảm thấy đau lòng.

“Không phải đã nói không được mở cửa sổ ra rồi hay sao? Thân thể của ngươi còn chưa có khá lên đâu đó.” Không chỉ không khá, mà phải là nguy hiểm tới cực điểm mới đúng. Hắn nhẹ nhàng nói, đóng cửa sổ lại, đem người yếu ớt giống hệt như búp bê trên mặt đất bế vào trong phòng, cẩn thận đặt vào bên trong lớp chăn ấm áp trải trên giường, dùng chăn gắt gao bao lấy. Đang định đứng dậy thì bị một bàn tay bắt được.

“Diệm?” Cúi đầu nhìn y, “Ta chỉ đi lấy chén nước mà thôi.”

Cánh tay kia lại càng tóm lấy chặt hơn, thanh âm khàn khàn cuối cùng cũng truyền tới: “Đừng đi…”

Y sợ hãi! Sự sợ hãi này chỉ là do ảo tưởng hiển vông của y mà thôi, y sợ Khải Nghệ ra đi lần này có thể sẽ không bao giờ…quay về nữa. Không dám ngủ, bởi vì chỉ cần nhắm mắt lại, thì y lại nhìn thấy hình phạt đẫm máu kia, nhìn thấy Ân cả người đều là máu đang giãy dụa, thống khổ vô cùng, đêm nào cũng như vậy cả, chân thật đến mức khiến y không phân biệt rõ được đâu là mộng ảo, đâu là sự thật. Y đã sắp điên lên rồi, cho nên… Không được đi, ở lại đi, mặc kệ là ai cũng được, y cuối cùng cũng không chịu nổi nỗi sợ hãi khi phải ở một mình rồi!

Tâm can Khải Nghệ đau xót ghê gớm, ngồi trên giường, đem người đang run rẩy ôm vào trong lòng.Bảo bối của hắn đang sợ hãi, hắn cảm giác được.Vẫn chưa thích ứng được nơi này hay sao? Lúc trước hấp dẫn hắn chính là tù bình quật cường và kiên trì, như thế nào cũng không giống với người đang hoảng sợ yếu ớt bây giờ, y bị tra tấn thành bộ dạng như hiện nay, chỉ nghĩ tới thôi cũng là có một nửa là do trách nhiệm của mình, thì hắn lại càng cảm thấy đau lòng. Không sao cả, hắn nhất định có cách khiến y có thể khôi phục lại được, mặc kệ cho hắn phải trả giả lớn đến mức nào. Đương nhiên trước hết là phải khiến y quen với sự hiện hữu của hắn cái đã, về việc này thì hắn nắm chắc mười phần rồi, chỉ là….phải đợi sau khi y khỏe hẳn đã.

Khải Nghệ chậm rãi suy nghĩ, tay từ từ làn vào bên trong trung y của bảo bối, không ngừng vỗ về kích thích thắt lưng tiêm gầy mềm mại của y, truyền cho y sự ấm áp của hắn, cho đến khi y hoàn toàn thả lỏng, đem chính bản thân mình tất cả đều dựa vào hắn, thân thể không còn cứng ngắc như lúc trước nữa mới thôi.

“Khải Nghệ.”

Thanh âm nhỏ nhệ đến mức như là không thể nghe thấy khiến Khải Nghệ đình trỉ hô hấp trong chốc lát, hắn còn tưởng rằng tai mình có vẫn đề, cho đến khi cúi đầu xuống nhìn thấy ai nhân đang vô lực nhìn hắn, mới thỏa mãn là mình không có nghe nhầm, đây là lần đầu tiên sau khi Tinh Diệm tỉnh lại gọi tên hắn, hắn phát hiện mình có đôi chút kích động, tuy rằng hắn không có hi vọng xa với là có thể đạt được tâm nguyện cùng y trao đổi.

“Là ta làm đau ngươi sao?” Hỏi thật cẩn thật, hắn thay đổi tư thế ôm y, khiến cho y thoải mái mà dựa đầu vào lòng hắn.

“Khải Nghệ, ta….Hại chết Ân…” Cuối cùng y cũng đã chịu nói rồi, cứ tưởng rằng sau ba ngày này, y đã có thể tiếp nhận sự thật, nhưng không nghĩ tới là, ngay khi vừa nói ra khỏi miệng, tâm can giống như bị giày xéo vậy, tâm can rỉ máu.

Ta, hại chết Ân.

Ta, hại chết Ân…Ta hại chết Ân….

Mỗi một lần nói ra khiến y nhớ tới sự yếu đuối cùng ti tiện của bản thân mình, là vì mình như vậy mới hại chết Ân, vì sao….Người còn sống không phải là Ân…

“Ta đã từng nói rồi, không phải là lỗi của ngươi. Diệm, không phải là lỗi của ngươi.” Ôm lấy bả vai đang không ngừng run rẩy của người kia, Khải Nghệ trong lòng đau đớn mà thở dài, cho dù là nói như vậy cũng chẳng có tác dụng bao nhiêu so với không nói cả, hắn không biết nên nói những gì nữa.

Là ta, đúng….Đừng…”

Khải Nghệ bất thình lình hôn Tinh Diệm, dùng nhiệt hỏa của mình để ngăn lại những lời tiếp sau mà y muốn nói, hắn không bao giờ muốn……nghe thấy y tự trách dằn vặt đáng chết như vậy nữa, rõ ràng tất cả đều là do tên Tào Nhân Dư đáng chết kia gây ra cả, thế mà bảo bối của hắn lại đem hết nọi tội lỗi ôm hết lên đầu mình.

Hô hấp….Thật khón khăn….Tinh Diệm cố sức ngọ ngậy trong lòng của Khải Nghệ, chỉ là cả người vừa mới bị trọng thương mới khỏi nên không còn chút sức lực nào mà tránh khỏi hắn được, thêm vào đó là Khải Nghệ lại dùng tay giữ đằng sau cổ y, mạnh mẽ đem y đè xuống,càng thêm quàn quấy làm càn.

“Khải…” Dưới sự kiên trì của Khải Nghệ, y căn bản là không thể nói lên lời, chỉ mặc cho hắn bài bố. Chiếc lưỡi bất hảo của Khải Nghệ khiêu khích y, mút lấy môi y, khiến cho y hoa mắt chóng mặt mà xụi lơ trong lòng của hắn.

“Hô hấp”. Ngu ngốc, “Không muốn thở nữa rồi phải không?” không thể không buông tha cho đôi môi của y, tay nâng cằm của Tinh Diệm lên, Khải Nghệ nghiêng đầu liếm lát dọc theo từ miệng xuống đến cổ của y, chợt nhớ tới trước kia mình cũng đã từng nói như vậy, không khỏi cúi đầu bật cười, bảo bối của hắn dường như vẫn chưa học được cách thích ứng với sự nhiệt tình của hắn, cho nên mới chỉ khiêu khích một chút đã khiến hắn muốn khi dễ y thêm nữa.

“Khải Nghệ, không…..” Tinh Diệm cố sức ngăn cản Khải Nghệ tiến lên hành động thêm bước nữa, y biết hắn muốn làm gì, nhuwngg do những chuyện đã xảy ra, sẽ chỉ khiến y càng cảm thấy mình dơ bẩn hơn mà thôi.

“Ta không được như thế nào, yên tâm.” Ít nhất phải chờ y khỏe lại đã, bất quá sau này hắn lại không có gì để gọi là bằng chứng.Hắn đã bị cấm dục hơn một tháng rồi, hiện giờ đòi hỏi chút an ủi cũng không tính là quá phận đi?

Buông tha cho mỹ thực trước mắt, để cho y dựa vào vào ngực mình mà thở hổn hển, Khải Nghệ nhanh tay lấy chăn vừa rồi bị vứt sang một bên, quấn lấy người Tinh Diệm, để y dựa đầu vào đầu giường.

“Ngươi cứ ngủ tiếp một lúc nữa đi, sau khi dậy thì ta sẽ đưa ngươi đi xem mộ của Ân.” Vốn không muốn nói ra cho y biết sớm như vậy, nhưng vì muốn y an tâm mà phải nói ra thôi.

“Ân…Ngươi đem Ân đi…..” Bất chấp thân thể vẫn còn đau đớn, Tinh Diệm bật mạnh người lên, nhìn chằm chằm vào người trước mắt, thật không dám tin, hắn lại có thể…

“Đúng, ngươi cũng không hi vọng Ân sẽ ở trong tay Tào Nhân Dư mà có đúng không” Mấy ngày trước hắn ra ngoài chính là vì chuyện này, hắn phải người đánh cắp thi thể Ân từ trong doanh trướng của Tây Vực,đem ra bên ngoài, an táng ở phía sau núi. Toàn bộ đều là vì bảo bối của hắn, bất quá hắn sẽ không dẫn y đi vào lúc này đâu, dù sao cái chết của Ân cũng là sự đã kích quá lớn đối với y, với thân thể của y hiện giờ thì hơn phân nửa chắc chắn là sẽ không thể nào chịu đựng được.

“ Ta hiện giờ sẽ….” Không kịp phản ứng lại với sự kinh ngạc mà Khải Nghệ mang tới, y vừa định nói đã bị Khải Nghệ mạnh mẽ dùng tay chặn miệng, đưa y lại gần hắn.

“Hiện tại ta sẽ không mang ngươi đi đâu.” Ngữ khí trầm thấp thể hiện tuyệt đối không cđược phản kháng khiến người nghe hiểu được mặc kệ y có van xin như thế nào cũng vô dụng mà thôi.

“Khải Nghệ….” Nói cũng đã nói ra rồi, khiến y như nào nào mà cảm thấy an tâm đây? Y một khắc cũng không thể chờ đợi được nữa.

“Chờ sau khi thương thế của ngươi khỏi hẳn rồi hãy nói sau. Còn giờ thì ngủ đi.” Hai chữ cuối cùng như là mệnh lệnh, nếu bảo bối của hắn còn không biết quý trong bản thân mình, hắn tự nhiên cũng sẽ có cách bắt y phải làm theo ý chỉ của hắn.

“Khải Nghệ….” Ngay lúc muốn thuyết phục thêm chút nữa nhưng y lại không còn sức nữa, mĩ mắt bắt đầu nặng trữu, bất quá không để ý tới ánh mắt giết người của Khải Nghệ, y vẫn cố dùng nốt chút sức còn lại mà nhìn hắn, chậm rãi hôn lên môi hắn, rồi mới thỏa mãn mà nằm trong lòng hắn.

“Đa tạ ngươi….”

Y hôn hắn…..Y chủ động hôn hắn…..Phải qua một lúc lâu, Khải Nghệ mới từ trong khiếp sợ mà lấy lại được tinh thần, ngơ ngác lấy tay vân vê lên môi, trên đó dường như vẫn còn lưu lại hơi ấm cùng hương vị của y, nhắc nhớ hắn sự nhu y của y lúc trước không phải là ảo giác, bởi vì trước kia hắn đã từng không ngừng tưởng tượng tới cảnh y chủ động với hắn, chỉ là hắn không dãm mơ mộng hão huyền, chuyện đó căn bản là không thể nào xảy ra được. Khi đó , hắn chỉ mong y không dùng ánh mắt căm phẫn, hận thù để nhìn hắn là hắn đã cảm thấy mãn nguyệt lắm rồi. Nhưng hắn lại không thể ngờ tới, y vừa rồi, lại…..Lại hôn hắn. Là thật. y đã thật sự hôn hắn. Mặc dù là vị nam nhân tên là Ân kia , khiến cho hắn cảm thấy có chút tư vị không vui, nhưng y đã chủ động như vậy, hắn một chút cũng không thấy khó chịu gì cả….

……..

.

.

.

Bình luận





Chi tiết truyện