chương 20/ 32



“Vì… Vì sao lại cứu ta?” Tinh Diệm cắn răng hỏi ra một câu, trong đầu chợt nhớ tới câu nói của Cẩn Túc: Tên kia thích ngươi…

“Ta chẳng qua không muốn để cho người khác cướp đi thứ gì đó của ta mà thôi.”

Đồ của hắn… Không biết tại sao, trong lòng y lại xuất hiện một cảm giác ê ẩm, hắn đúng là tội đáng muôn chết, thế nhưng hắn lại cứu y, mặc kệ là xuất phát từ mục đích gì, chung quy là hắn vẫn cứu y. Y nên làm thế nào cho phải đây?

“Không ra tay được? Vẫn còn lưu luyến ta hay sao?” Nên tỉnh táo lại, hắn sao lại có thể ngu ngốc mà hy vọng là một người đã bị hắn chà đạp tra tấn giày vò lăng nhục, đến ngay cả tôn nghiêm của bản thân cũng bị hắn dày xéo đến không còn chút tự trọng nào, một người như vậy lại có thể có cảm tình với hắn? Y đối hắn, ngoại trừ hận thù ra chắc chắn sẽ không còn có gì khác cả đâu? Nhưng hắn vẫn hi vọng phút do dự kia của y là vì… Thật sự là ngu xuẩn quá mà.

“Chẳng lẽ, thân thể này đã không thể nào rời khỏi được ta rồi hay sao? Ngoài ta ra không ai có thể thỏa mãn ngươi hay sao?” Ngoan độc nói ra một câu lăng nhục y, chỉ hy vọng lần này có thể đả kích được Tinh Diệm, khiến cho y không còn do dự nữa mà có thể nhanh chóng đưa ra quyết định. Hắn không muốn lại phải hi vọng, điều này so với việc giết chết hắn còn khiến hắn cảm thấy khó chịu hơn gấp nhiều lần, rõ ràng đã sớm biết kết quả, thế nhưng bởi vì đối phương vẫn chần chờ không quyết đoán, khiến cho người vốn đang tuyệt vọng lại một lần nữa lại có những hi vọng xa vời xuất hiện trong lòng… Quá đau khổ, hắn không muốn bị tra tấn nữa, nhanh chóng chặt đứt hi vọng của hắn đi, chết ở trong tay của y, hắn cũng cam lòng.

Hắn cuối cùng cũng phải thừa nhận lời nói của Cẩn Túc, hắn yêu y, năm năm trước hắn đã yêu y rồi. Hắn đã bị y mê hoặc, làm tất cả để đuổi bắt y. Hắn biết bản thân mình nhơ bẩn, căn bản không xứng có được y, nhưng cho dù là ác quỷ dơ bẩn đến cỡ nào, cũng khát khao có được thiên thần thuần khiết.

Ngôi vị hoàng đế, thân tình…

Chưa từng có thứ gì chân chính thuộc về hắn cả, hắn hao hết tâm tư không từ thủ đoạn nào để bắt được y, bẻ gãy đôi cánh của y, dùng đôi bàn tay dính đầy máu tanh này để vấy bẩn y, nghĩ đến như vậy là có thể chiếm giữ chặt y ở bên cạnh, cho dù có phải làm tổn thương y khiến y cả người đều là thương tích hắn cũng không buông tay, kết quả là phát hiện, cho dù hắn có chặt đứt đôi cánh của y, y cũng sẽ không thể nào thuộc về hắn được, vẫn sẽ giống hệt như lúc đầu, vô cùng sạch sẽ, là người mà hắn khao khát mong muốn có được nhưng vĩnh viễn cũng không thể nào có được cả…

Hắn, cũng chỉ xứng có được y trong một tháng thôi sao?

Sớm nên hiểu được, y vốn không có một chút cảm giác nào dành cho hắn cả, chỉ là, hắn không cam tâm! Cuồng nhiệt năm năm trước đã khiến hắn mất đi lí trí, toàn tâm toàn ý mong muốn có được y, chỉ là, trong một tháng ở chung, người bị trói buộc cuối cùng là ai, là hắn, hay là… Vẫn nghĩ có được quyền quyết định sinh tử của y…

Hắn cái gì nói được đều đã nói ra hết cả rồi, y hẳn là không còn kiêng dè gì rồi đi?

Tinh Diệm cũng không rõ, Khải Nghệ đã nói đến mức này, y vì sao mà không còn chịu xuống tay. Không phải là không muốn động thủ, chỉ là ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt tái nhợt của hắn, bao nhiêu tức giận cùng sức lực dồn hết nơi bàn tay đều nhanh chóng tan biến hết, trong lòng đột nhiên lại cảm thấy vô cùng đau xót.

Người nam nhân trước mắt này, vĩnh viễn cường thế mà tàn khốc như vậy, nhưng cũng rất cô độc như thế, y chợt phát hiện, xuyên thấu qua vẻ bề ngoài cường thế mạnh mẽ này, hắn có thể nhìn thấu tới tâm can chồng chất đau thương của tên gia hỏa kia, chôn chặt sâu như vậy, không để cho bất kì kẻ nào có thể tiếp cận cùng động chạm tới được, cũng khiến cho y, không còn có dũng khí để đẩy hắn ra. Cố nén cảm giác sỉ nhục, y cúi đầu bắt lấy cổ tay phải của Khải Nghệ: “Bỏ tay ra, bằng không… Ta không thể nào băng bó cho ngươi được.”

“Ngươi…” Hắn đã sống gần ba mươi năm, cho tới bây giờ chưa từng nghe qua câu nói nào khiến tim hắn chấn động như câu này. Chậm rãi nâng gương mặt y lên, mới phát hiện cặp mắt quật cường kia giờ phút này đã ngập tràn nước mắt khuất nhục.

“Vì sao lại khóc?” Hỏi một câu không có hề ý nghĩa gì cả, cánh tay Tinh Diệm đang để ở eo không tự chủ được mà vòng qua ôm chầm lấy hắn, không thể tin được là y lại cẩn thận ôm lấy hắn, sau đó mới mạnh mẽ siết chặt tay. Đang lúc ôm ấp không biết tại sao có một cảm giác dạt dào mà hắn chưa bao giờ trải qua khiến hắn cảm thấy dao động, chỉ có đem mặt chôn trong hõm vai của y mà khóc òa, cuối cùng là hắn bắt được y rồi sao?

“Nghỉ ngơi một chút đi.” Nhìn thấy sắc trời bên ngoài đã tối rồi, sơn động này rất bí mật, người bình thường không thể phát hiện ra được. Mặc kệ hắn có bị thương hay không, con ngựa cũng nên nghỉ ngơi một chút.

“Hiện tại chúng ta chỉ là hai người bị nạn cùng hoàn cảnh.” Khải Nghệ ngồi dựa vào góc tường vẫn không quên cười tà, tay chân đem kéo bảo bối đang không có chút phòng bị nào vào lòng, “Ngươi cũng nên nghỉ ngơi một lát đi.”

“Thả ra… Buông.” Tinh Diệm không biết vì sao mà mới chỉ bị hắn chạm vào người một cái mà tim đã không chịu được mà đập thình thịch, toàn bộ máu trong cơ thể đều chạy hết lên trên đầu, y chắc chắn gương mặt y lúc này đỏ ửng không còn gì để nói.

“Ta chỉ là quan tâm ngươi thôi.” Liếm tới cổ của y, đã biết tâm ý của y, Khải Nghệ được nước làm tới từng bước từng bước sờ mò tay vào bên trong y phục của y, đụng đến hai điểm mềm mại nổi lên trước ngực, “Lúc trước ngươi dám dùng loại khẩu khí này để nói chuyện với ta, ta còn chưa xử phạt ngươi…” Tâm tình của hắn hiện tại rất tốt, xem ra bảo bối của hắn đối với hắn không chỉ có hận thù mà thôi.

“Buông ra… Uhm… A a!” Y thật sự hối hận chính mình lúc trước yếu đuối, lúc ấy quả thật nên cho hắn một kiếm chết luôn đi! Vì sao còn muốn lưu lại hắn để gây họa nhân gian!

“Miệng của ngươi vẫn không thành thực như vậy. Bất quá không sao cả, dù sao đợi lát nữa nó cũng chỉ có thể rên rỉ mà thôi.” Đem hai ngón tay kẹp lấy hai quả hồng khỏa đã dựng đứng lên, lạp xả vặn vẹo, hưởng thụ cảm nhận thân thể y do e thẹn mà muốn chạy nhưng lại nhịn không được mà muốn tiếp nhận .

“Đừng… Như vậy!”

“Ta còn chưa có chạm vào mà nơi này của ngươi đã ướt đẫm rồi đây này.” Mò tay xuống cầm lấy phân thân nóng rực ở dưới hạ phúc y, Khải Nghệ đang muốn tiến lên khiêu khích thêm chút nữa, nhưng lại phát hiện một thanh trường kiếm không biết từ lúc nào đã đặt ngay trên cổ hắn.

“Đừng… Đừng quên, ta bất cứ lúc nào cũng có thể giết ngươi! Hiện tại, đem… Đem tay ngươi lấy ra!”

Khải Nghệ ngây người, không là bởi vì sợ hãi, trên thực tế, khi hắn thấy được vẻ mặt của người cầm kiếm không che đậy được gương mặt đỏ ửng vừa thẹn vừa giận mà trừng mắt nhìn hắn, từ cái miệng còn chưa kịp bình ổn hơi thở vẫn còn thở dốc mà lại nói ra những lời uy hiếp như vậy, tim của hắn liền gần như ngừng đập, sau đó một cỗ dục hỏa mãnh liệt xông thẳng lên.! Bộ dáng hiện tại của y thật là mê người mà, uhm, theo lời cổ nhân mà nói “Chết dưới hoa Mẫu Đơn, làm ma cũng phong lưu” đúng là không sai một chút nào mà!

“Được chết trong tay ngươi, ta cũng cam tâm tình nguyện mà.” Đôi tay đang đùa giỡn chẳng những không thèm bỏ ra mà, ngược lại lại càng quá phận nắm lấy bộ vị trọng yếu của y mà chà sát. Vừa rồi không giết hắn, hắn cũng không tin y sau này có thể quyết tâm ra tay độc ác với hắn được!

“A…” Nghìn vạn lần không ngờ được y đúng là loại người đã nói là làm, tay Tinh Diệm run lên, mũi kiếm sắc bén lập tức cứa lên trên cổ Khải Nghệ một đường nhỏ màu đỏ.

“Buông ra! Ta… Ta sẽ đâm!” Vội bỏ thanh kiếm ra một lúc, “Ta nói thật đó… A a a —— ”

“Ta sẽ không cho ngươi có cơ hội này đâu, ” Khải Nghệ hạ lưu cười, “Bình thường chỉ có ta đâm ngươi mà thôi.” Nói xong vì chứng thật lời của mình lại cố ý đem ngón tay đâm vào tiểu huyệt của y.

“Không… Đừng… Đừng nhúc nhích!” Tinh Diệm cố hết sức, tay cầm kiếm bắt đầu run rẩy. Hạ thân chịu không được mà co rút lại, đỉnh phân thân phía trước bởi vì kích thích từ phía hậu đình mà đã muốn chảy ra thủy dịch.

“Thật nhanh.” Khải Nghệ lầm bầm lầu bầu như đang nói cái gì đó, thêm một ngón tay thứ hai tiến nhập vòa, “Ngươi thật sự là vưu vật trời sinh mà, bảo bối của ta. Cảm giác được chưa, nơi này của ngươi đang gắt gao bao chặt lấy ngón tay ta, không cho ta rút ra.”

“Đừng!” Cắn răng hô lên một câu, nhưng mà thân thể sớm đã bị dạy dỗ tới mức không thể nào khống chế được mà phải thuần phục dưới những hành động của hắn, hai chân tự động mở ra, tiểu huyệt dưới thân bởi vì bị vật lạ kịch liệt xâm chiếm trừu sáp mà không ngừng co rút lại, thủy dịch từ phân thân chảy xuống hậu đình, dính ướt ngón tay của Khải Nghệ, khiến cho Khải Nghệ càng thuận lợi mà tiến nhập vào, cứ như thế hắn lại nhét thêm một ngón tay nữa vào, ba ngón tay cùng nhau trừu sáp ra vào, hỗn hợp chất lỏng dinh dính ẩm ướt phát ra âm thanh vô cùng *** mỹ.

“Dừng lại… Dừng… lại…”

“Không.” Câu trả lời vô cùng khẳng định, hai tay dường như lại càng muốn chứng minh quyết tâm của bản thân mà mở rộng hai cánh mông của y ra, để có thể xâm nhập thêm được hai ngón trỏ và ngón giữa nữa, ba ngón tay còn lại liền gia tăng tốc độ nhu lộng hai cánh mông, thanh âm *** đãng lại ngày càng tăng lên.

“Đừng… A! ! Không cần… Sâu như vậy…” Y đã không thể chịu đựng nổi rồi, Khải Nghệ trừu sáp thật sâu, bốn ngón tay liền khiến nơi đó chống đỡ tới cực hạn, toàn bộ hạ thể của y đã ướt hết rồi!

“Đừng có gấp, bảo bối, vừa mới bắt đầu mà thôi. Nếu ngươi hiện tại đã chịu không nổi, thì lát nữa sẽ phải làm thế nào đây?” Hôn lên chiếc cổ đầy tình sắc của y, ngón tay dính ướt linh hoạt sờ xuống xoa nắn lấy hai tiểu cầu đằng trước, “Một lát nữa cái của ta sẽ còn thô to hơn, dài hơn cái này của ngươi mà đâm vào bên trong ngươi thì phải làm sao bây giờ?”

Lời nói hạ lưu đem dục hỏa của Tinh Diệm khơi gợi tới cực điểm, chỉ cảm thấy máu trong cơ thể đang sôi trào cả lên, hạ thể sưng đỏ kêu gào khát vọng mong muốn càng bị nhu lộng thô bạo hơn nữa, lý trí đã sớm bay lên tít chín tầng mây, khó nhịn rên rỉ một tiếng, y chưa bao giờ bị Khải Nghệ ôn nhu cùng nhiệt tình như vậy mà té ngã trên mặt đất, trường kiếm bị bỏ quên mất tác dụng. cũng “Leng keng” rơi xuống đất…

.

.

.

Bình luận





Chi tiết truyện