.
.
Tên Cẩn Túc đáng chết ! Ngồi trên lưng ngựa, Khải Nghệ không ngừng rủa xả. Tên kia đã nói qua là chỉ có một kiếm thôi, Nhưng không ngờ kiếm đó lại là đâm lén từ phía sau! Rõ ràng đâu phải chỉ là một kiếm đơn thuần, tên kia lại còn dùng sức như vậy nữa chứ! Thật đáng chết!
Hắn nếu lần này mà phải bỏ mạng tại biên ải vì vết thương thế này, thì dù có thành ma hắn cũng không buông tha cho tên kia đâu.
Đến nay hắn cũng không rõ vì sao lại muốn lao đầu vào những chuyện thế này. Biết rõ là một cái bẫy, nhưng hắn vẫn nghìn dặm không dừng lại, thật ngu xuẩn mà! Hắn vì một người nam nhân mà không ngừng làm chuyện ngu xuẩn, thậm chí ngay cả tính mệnh cũng không cần, hắn cuối cùng đang làm gì đây? ! Quan trọng sao? Đáng giá sao? Chẳng lẽ, hắn đúng như lời Cẩn Túc nói… Coi trọng y? Lúc trước nghe thấy những lời ấy chỉ biết cười trừ, nhưng tới bây giờ không thể ngờ mình lại suy nghĩ tới những gì tên kia đã nói trước đây:
“Ngươi vì sao mà không chịu thừa nhận là mình thích y? !”
Cẩn Túc luôn điên khùng, mới có thể nói ra những lời nói điên khùng này; mà nay, hắn cũng điên rồi, mới có thể làm ra những chuyện điên khùng như vậy!
Được rồi, cho dù hắn thích y, hắn cũng sẽ không thừa nhận là do bản thân mình không bình thường!
………..
Ác mộng của y trở thành sự thật rồi sao?
Không! Sẽ không đâu!
“Ân ——” không, người kia không phải Ân, cái người toàn thân dính đầy máu kia không phải là Ân!
“Không đâu, Ân… Ân!”
“Được rồi, ầm ĩ quá đấy… Diễm, ngươi vẫn cứ Xúc động như vậy…… Khụ khụ…”
“Ân… Ngươi không chết sao? Ngươi không chết sao!” Y nín khóc mỉm cười té trên mặt đất, cảm tạ ông trời, Ân không chết!
“Ta khỏe lắm à, ngươi… Nhưng lại không tốt chút nào…” Ân cười khổ nhìn vài tên binh lính đang tới gần “Ngươi như thế nào… Mà lại rước họa lớn như vậy… Khụ khụ… Rước lấy phiền toái lớn như thế?”
“Ngươi như thế nào mà lại bị… A!” Thô bạo bị ép buộc đứng trói trên một cây cột chữ thập, y thấy một gương mặt già nua hé ra.
“Xin lỗi, Tinh Diệm tướng quân, vì Hoàng Thượng, lão phu chỉ có thể làm theo ý chỉ của hoàng hậu mà thôi.”
“Không vấn đề gì.” Y thản nhiên cười nói, tùy tiện ngươi. Những cảnh này y cũng đã quá quen trên sa trường rồi…
Con ngươi u uẩn xa xăm nhìn chằm chằm về phía xa xôi, bên kia… Bên kia sông chính là Tây Vực… Nơi mà y nhớ thương nhất, y mãn nguyện rồi, được chết ở nơi đây, vậy là quá đủ rồi. Trước kia y không nghĩ là mình còn có thể có được cơ hội nhìn lại Tây Vực thêm một lần nữa. Nhắm mắt lại, những chuyện xảy ra trong suốt một tháng qua liền hiện lên rõ mồn một, như là một giấc mộng hoang đường… Hiện giờ, tỉnh mộng, cái gì cũng không giữ lại. Cái tên cuồng vọng đáng chết kia, cũng có lẽ… Sẽ không còn được gặp lại nữa…
Y nghe thấy âm thanh lửa cháy bùng bùng, cũng cảm nhận được độ nóng kia tàn phá khắp nơi. Trước mắt là lửa cháy dữ dội, Ân thì vật lộn, muốn bổ nhào lại đây cứu để cứu y… Y muốn mở miệng ngăn cản Ân làm những việc không muốn sống kia, lại phát hiện mình không thể nào phát ra được bất kỳ âm thanh gì. Hoảng hốt trong lúc đó thấy một bóng đen đánh tới.
“Ngươi…” Khải Nghệ? ! Tinh Diệm còn chưa kịp phản ứng, cả người đã ngã vào cái ôm ấm áp quen thuộc.
“Ngươi rốt cục vẫn là đến đây.” Lão vẫn luôn đánh cuộc, đánh cuộc xem hắn có thể xuất hiện ở nơi đây hay không. Hoàng hậu quả nhiên liệu việc như thần.
“Ta đến để mang đồ của ta trở về.” Lạnh lùng mở miệng, Khải Nghệ cúi đầu nhìn bảo bối đang khiếp sợ tới ngốc lăng trong ngực mình, không một chút kiêng dè xem xét vết thương trên người hắn, trên mặt, trên thân thể đều là những vết thương cháy xém do bị lửa thiêu.
“Vậy cũng phải xem ngươi có bản lĩnh đó hay không đã.”
“Ngươi bắt được thì mới nói sau đi.” Vừa dứt lời, hắn đã muốn phi thân lên ngựa, đem cả người Tinh Diệm ôm lấy.
“Ngươi bị thương?” Cảm nhận được phía sau ướt đẫm toàn là máu Tinh Diệm mới cả kinh mà tỉnh lại, hắn đang bị thương mà còn dám tới!
“Dừng lại!” Hắn muốn chết vì bị mất máu quá nhiều hay sao? !
“Ta không phải đã nói… Ở trước mặt ta vĩnh viễn không được dùng những lời có khẩu khí bắt người khác phải phục vụ mình hay sao?” Lời nói trêu trọc đầy khí phách vì thở mạnh quá mà chỉ nói được đứt quãng, một chút cũng không đạt tới hiệu quả mong muốn.
“Ta nói dừng lại!” Chết tiệt! Nhìn thấy sơn động phía trước, Tinh Diệm mạnh mẽ lôi kéo dây cương, tiện thể đem Khải Nghệ tha xuống ngựa, dựa vào vách sơn động.
“Ngươi đang làm gì đó? !” Khiếp sợ qua đi Khải Nghệ liền rống lên, một tay bắt ngược lấy vạt áo trước của Tinh Diệm.
“Câm miệng!” Y không khách khí chút nào mà rống trở lại, đẩy hắn ngã xuống dưới đất, xé áo hắn ra để xem xét thương tích của hắn.
“Sao không đợi được nữa mà muốn cùng ta thân thiết trong này hay sao?”
“Chết tiệt, ngươi im miệng!”
“Ngươi nói cái gì? Dám đối với ta nói như vậy, cẩn thận ta cho ngươi… A ——” Tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, khiến cho Tinh Diệm không nói gì chỉ nhíu mày:
“Không cần kêu lớn tiếng như vậy!” Thật dọa người mà!
“Đau…” Khải Nghệ đau đến cắn răng, y cũng quả thực biết trả thù mà!
“Sao vậy, không nỡ để ta chết à?” Vừa mới buông tay, ngữ khí đáng ghét kia lại liền phun ra. Nhưng Tinh Diệm cũng là đến khi đôi bàn tay lạnh lẽo kia chạm vào má, mới phát hiện mình sớm lệ rơi đầy mặt.
“Ta…” Y kinh ngạc ngây người, đây là cái gì? Y……. Y cư nhiên rơi lệ? Không! Không đúng! Y là đang làm cái gì đây? Y lại đi cứu hắn, cứu tên cầm thú tội đáng muôn chết kia sao! Đột nhiên rút tay về, mắt nhìn chằm chằm vào hai bàn tay dính đầy máu đỏ sẫm, không phải như vậy đâu! Y chắc hẳn là phải lấy kiếm một nhát đâm xuyên qua hắn, dù sao hắn hiện tại cũng đã bị thương rồi, căn bản không phải là đối thủ của y, thậm chí, y căn bản không cần động thủ, hiện tại chỉ cần y lên ngựa bỏ đi, không lâu nữa hắn sẽ vì chịu lạnh lâu và mất máu quá nhiều mà bỏ mạng. Y hiện tại còn chờ đợi gì nữa, cơ hội như vậy, về sau vĩnh viễn sẽ không có lại một lần nữa đâu!
Hắn từng tra tấn lăng nhục y như vậy, y không phải đã từng thề chỉ cần có cơ sẽ y nhất định sẽ bắt hắn trả giá hay sao, sẽ không chút do dự mà thiên đao vạn quả hắn, thế nhưng hiện tại y lại đang làm gì thế này?
Y đang lo lắng cho hắn sao? Đơn giản là vì hắn liều chết tới cứu y, y liền đem hết thảy những chuyện từng xảy ra trước kia mà quên sạch hết hay sao? ! Hắn cường bạo y, lăng nhục y, buộc y trở thành nô lệ của hắn, đùa bỡn tra tấn thân thể cùng tinh thần của y… Những chuyện này y đã quên hết toàn bộ rồi sao? Y thật đúng là thấp hèn… chỉ như vậy thôi đã bị hắn làm cho cảm động, còn vì hắn mà lo lắng đến rơi lệ…
“Sao hả, hối hận sao?” Thanh âm trầm thấp bỗng nhiên lay tỉnh y, khuôn mặt tuấn mỹ như tạc tượng lại như ác ma của Khải Nghệ thình lình xuất hiện ngay trước mắt y, y theo bản năng mà lui về phía sau, nhưng ngay lập tức cằm bị nắm lại, bị hắn bắt buộc đem mặt kéo về.
“Hối hận rồi sao? Đừng quên là ta đã từng làm những gì để chiếm đoạt thân thể ngươi…” Đôi bàn tay vẫn thường ấm nóng nay lại lạnh lẽo sờ soạn xoa nắn kích thích thắt lưng y , Khải Nghệ cười tà ghé vào lỗ tai y thấp giọng lẩm bẩm, hờ hững hôn nhẹ vào chiếc cỗ mẫn cảm của y.
“Thân thể của ngươi ở trong tay ta mà yếu ớt, run rẩy, cầu xin yêu thương của ta, còn có nơi này…” Bàn tay di động xâm nhập vào bên trong quần của y, cảm thấy người trong lòng rõ ràng là đang chấn động.
“Nơi này… Vẫn luôn khao khát khát cầu muốn ta tiến vào… Đừng quên là ta đã từng chà đạp giày vò thân thể mê người này như thế nào… Cũng đừng quên là ngươi đã ở dưới thân ta mà *** đãng vặn vẹo thân mình như thế nào, rên rỉ kêu khóc như thế nào…”
Hắn từng chút từng chút mà hung hăng nhắc nhở y, tàn nhẫn mà đê tiện khiến y nhớ lại những chuyện đã xảy ra, cảm giác được người trong lòng đang cố gắng hết sức để giãy giụ, Khải Nghệ ở trong lòng bất đắc dĩ cười khổ, trong đầu y cuối cùng cũng chỉ nghĩ, lo xem có nên giết hay không giết hắn mà thôi? Bại ở trong tay y, hắn cũng cam tâm, mặc dù hắn chưa bao giờ hối hận là đã cứu y cả.
“Trừ phi bây giờ ngươi giết ta, bằng không…” Ngón tay chạm đến tiểu huyệt đóng kín, mạnh mẽ sáp nhập vào, “Bằng không, ngươi cả đời đều đừng mong là có thể thoát khỏi lòng bàn tay ta.. Ta sẽ tiếp tục không ngừng tra tấn ngươi, xâm phạm ngươi…”
Đây là thật sự, muốn chấm dứt thì phải tranh thủ hiện tại mà làm đi, bằng không chờ hắn khỏe lại rồi, hắn là tuyệt sẽ không buông tha cho y đâu.
“Vì… Vì sao lại cứu ta?” Tinh Diệm cắn răng hỏi ra một câu, trong đầu chợt nhớ tới câu nói của Cẩn Túc: Tên kia thích ngươi…
.
.
.
Bình luận
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1