“Không… Đừng… Đừng như vậy…” Vô lực rên rỉ, cảm giác bị người khác áp chế ban đầu đã không còn, mồ hôi lấm tấm chảy dài trên khuôn mặt. Đã bao lâu? Tinh Diệm cũng không nhớ rõ là đã bao nhiêu lần, y bị Khải Nghệ tẫn nhẫn trêu đùa tới ngất, sau đó lại bị cao trào kịch liết khiến cho ý thức quay về. Hai chân bị tách ra hình chữ đại, đường như muốn ép chặt lấy ngực y. Khi mà hậu đình của y bị Khải Nghệ xâm phạm ba lần bốn lượt, thế nhưng Khải Nghệ lại không thèm cởi bỏ trói buộc chết tiệt kia ra, lạnh lùng thưởng thức bộ dạng bị dục vọng tra tấn của y. Tinh Diệm từng thử lấy tay tháo bỏ nó ra, không ngờ là tay không được nhanh nhẹn. Khải Nghệ nhanh chóng tóm được, chính là muốn y muốn sống cũng không được, mà muốn chết cũng không xong.
“Thế nào? Cảm giác rất hoàn hảo đi?” Khải Nghệ ở phía sau hôn lên bả vai của Tinh Diệm, đột nhiên đích dùng sức cắn lên trên một vết đến bật máu.
“A…” Tinh Diệm chỉ có thể rên rỉ, nằm mơ cũng không nghĩ tới Khải Nghệ lại lấy dùng phương pháp này để tra tấn y, ý thức cũng sớm đã thoát ly, đến khí lực để nói, y cũng không còn.
Thắt lưng bị Khải Nghệ bắt buộc mà phải nâng lên, y nằm bên trên một chiếc giường đệm mềm mại, thầm nghĩ cứ như vậy mà chết, không bao giờ …muốn tỉnh lại nữa.
Nhưng mà Khải Nghệ không chấp nhận sự coi thường như vậy, liền đem thân thể đã xụi lơ áp gần thân thể mình.
“Không…” Tinh Diệm cố sức nâng cánh tay như nặng cả ngàn cân lên che đi đôi mắt, không có nam nhân nào muốn nhìn thấy mình nước mắt dàn dụa. Ngay cả mình cũng tự phỉ nhổ bản thân yếu đuối, y như vậy thế nhưng lại ở trước mặt kẻ địch bị tra tấn tới mức khóc nức nở cầu xin, mất hết thể diện của Tây Vực.
Đây chính là mục đích của Khải Nghệ hay sao? Hắn hiện tại đạt được rồi, y đã hoàn toàn nhục nhã, cho dù hắn thả có thả y, y cũng không còn có mặt mũi nào mà trở về… Y Hận hắn! Hận hắn… A a! !
“Không! Không muốn nữa… A!” Kịch liệt thở dốc, Tinh Diệm hận chính bản thân mình vì sao lại có thể nổi hứng với nam nhân chà đạp mình này. Không thể như thế này được! Không, y cuối cùng cũng chịu không nổi! !
“Van cầu ngươi, thả ta!” Y không có khí lực giãy dụa, chỉ có thể cố sức thều thào một lần nữa. Tuy rằng biết Khải Nghệ sẽ quyết không nương tay.
“Không…” Y như là con bướm bị đứa nhỏ ngắt mất đi đôi cánh, thống khổ chịu đựng, run rẩy, không còn ý thức chỉ còn biết thì thào những câu vô nghĩa, nhưng mà cuối cùng y muốn nói cái gì, Tinh Diệm ngay cả bản thân mình cũng không biết nữa, là muốn Khải Nghệ dừng tay, hay là muốn hắn cởi bỏ trói buộc kia? Y chỉ biết rõ duy nhất một điều là, chỉ cần tên nam nhân chết tiệt kia buông tay, sẽ khiến cho y ngay lập tức sống không bằng chết.
“Biết nên làm như thế nào?” Nhẹ nhàng cắn khẽ lên vành tai của người đang nằm ở trong lòng, đôi môi xinh đẹp lãnh khốc của Khải Nghệ câu lên tạo thành một nụ cười lạnh lùng nhưng đầy chinh phục, “Mở hai chân ra, ta sẽ khiến cho ngươi được giải thoát.”
“Ngươi…” Tiếng lẩm bẩm trầm thấp của Khải Nghệ giống như lời cảnh tỉnh, cảm giác hổ thẹn mãnh liệt giống như thủy triều đánh tới Tinh Diệm, còn không kịp phản ứng, hai chân đã bị Khải Nghệ vì không còn đủ kiên nhẫn mà mạnh mẽ tách ra, đồng thời còn cảm thấy được đầu ngón tay của Khải Nghệ đang vói vào bên trong cơ thể.
“Uhm… A!” Không rõ Khải Nghệ vì cái gì mà lại thả y. Trong nháy mắt dây trói buộc được tháo ra, trước mắt Tinh Diệm chỉ cảm thấy một màu trắng xóa, rất chói mắt, chứ như vậy mà rên rỉ a…a… rất *** đãng… Tuyệt đối không phải là tiếng của y, tuyệt đối không phải…
Khải Nghệ khởi động nửa người trên, nhìn kỹ thân thể dưới thân bị các loại tra tấn nhẫn tâm tới thảm thương mà vẫn có thể mê người như vậy. Lại bất tỉnh rồi, vốn lần này cũng không muốn buông tha cho y, chỉ là, cứ tiếp tục chơi đùa như vậy, sẽ khiến y kiệt sức, chỉ sợ thêm một lẫn nữa sẽ khiến y mất mạng, thì như vậy sẽ không còn gì để mà chơi nữa. Lần này cứ tạm trừng phạt như thế này thôi, lấy tình hình bây giờ, cũng đủ làm cho y mười ngày nửa tháng không xuống giường được.
Lại cúi đầu xuống,vùi đầu vào tấm lưng lấm tấm mồ hôi của Tinh Diệm, Khải Nghệ vừa lòng mà cười ra tiếng. Có hương vị của hắn, ở trên người của y có hương vị của hắn. Tựa như dã thú dùng mùi đánh dấu đồ đạc của mình, y bây giờ mới là của hắn, là của Khải Nghệ hắn.
Hắn cuối cùng cũng chiếm giữ được linh hồn thuần khiết thanh cao này rồi. Cái gì mà đại tướng quân được cả Tây Vực kính trọng, ngưỡng mộ, thành kính, hiện tại chẳng qua cũng phải nằm dưới thân hắn mà thôi.
.
.
P/S: Chú ý – “Ảnh – luôn – luôn – chỉ – mang – tính – chất – minh – họa” – ok everyone? From Google ^^
.
.
.
Bình luận
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1