chương 69/ 86

"Phi Yên, ngươi động tình rồi."

"Sẽ không, sẽ không. Ta đời này sẽ không động tình, cũng không nghĩ đến việc sẽ lập gia đình. Ta không muốn dựa vào nam nhân, ta muốn hoàn toàn độc lập, không muốn dinh líu đến bất cứ nam nhân nào."

"Ngươi bây giờ đã độc lập rồi sao? Đừng quên trong cơ thể ngươi còn có ta."

"Ngươi không giống, không giống mà, ngươi là bằng hữu của ta, không giống mà."

"Sai rồi, ta không phải bằng hữu của ngươi mà chính là ngươi. Ta là ngươi, ngươi là ta, không có Liễu Thiến, không có Liễu Thiên Mạch, chỉ có Bạch Phi Yên. Liễu Thiến và Liễu Thiên Mạch hợp thể mới là một người toàn vẹn nhất. Ta có một dự cảm, ta rất nhanh sẽ rời đi."

"Không nên, ngươi là bằng hữu thân thiết nhất của ta, như thế nào lại rời bỏ ta? Ngươi đi rồi, ta cái gì cũng không có."

"Không, ngươi có rất nhiều. Ngươi có Vô Tranh sơn trang, ngươi có ba nha hoàn, có Hoắc Thiên, có Phi Dương, có Tần Vật Ly, Tần Mộ Phong, Y Tiểu Lục."

"Mấy người kia không phải, người ta muốn chính là ngươi."

"Giống nhau mà thôi, ta chính là ngươi, ngươi chính là ta, chỉ cần ngươi còn sống thì ta sẽ còn tồn tại. Đại sư phó có nói ta đáng lẽ không nên tồn tại. Một khi ngươi có một tình yêu khắc cốt ghi tâm, toàn tâm toàn ý theo đuổi, ta tự nhiên sẽ rời đi. Hơn chục năm nay ngươi vẫn luôn vô cầu, vậy nên ta với ngươi mới có thể cùng tồn tại."

"Không đúng, ta yêu tiền, ta rất yêu rất yêu tiền, nhưng ngươi cũng đâu có rời đi, phải không?"

"Không, ngươi không yêu, ngươi chỉ đang trống rỗng mà thôi. Tất cả những kim tiền kia trong tâm lý của ngươi mà nói đều là hư không. Ngươi thực sự yêu tiền sao? Trong kim khố của ngươi có bao nhiêu tiền? Đủ để cho ngươi sống hơn 10 kiếp. Nếu ngươi thực sự yêu tiền, ngươi có thể đi trộm, ngươi có thể vét sạch quốc khố, cũng có thể trong vòng ba ngày đem tất cả tiền bạc trong kinh thành thu vào trong rương của mình. Nhưng ngươi đã không làm thế. Cái ngươi yêu không phải là tiền mà là sự kích thích trong mỗi nhiệm vụ. Ngươi trống rỗng nên muốn dùng kim tiền đắp vào chỗ trống đó. Mượn chuyện lần này để nói, ngươi thực sự muốn 10 vạn lượng hoàng kim sao? Thẳng thắn mà nói, ngươi không thiếu tiền. Chỉ cần ngươi mất hứng thì tuỳ lúc có thể ngừng hẳn nhiệm vụ này. Ngươi sở dĩ lấy mãi không được trái tim của Tần Mộ Phong là bởi vì cấp cho bản thân mình một mục tiêu để theo đuổi, có một động lực để tiếp tục sống."

"Không đúng, ta yêu tiền." Thiên Mạch bắt đầu hoảng loạn, mất đi sự khống chế.

"Ngươi luôn nói ngươi không muốn có tình yêu vậy tại sao ngươi lại đem thân thể của mình cấp cho Tần Mộ Phong? Nhiệm vụ? Đó chỉ là cái cớ, nếu không trước kia nhiều nhiệm vụ như thế tại sao ngươi lại không đem thân thể mình cho đi?"

"Ta không muốn lập gia đình nhưng ta muốn biết chuyện nam nữ rốt cuộc là cái gì. Ta mở thanh lâu nhiều năm như vậy, chuyện nam nữ cũng đã thấy nhiều nhưng bản thân lại chưa có thử qua, cho nên ta muốn thử xem. Tần Mộ Phong nhiều đàn bà như vậy, ta nghĩ kỹ thuật của hắn nhất định sẽ rất tốt."

"Cái này không đúng rồi, trong lòng ngươi không phải là tò mò, mà ngươi rất khao khát."

"Không giống mà, ta muốn biết việc vợ chồng gần gũi không có nghĩa là ta muốn lập gia đình."

"Hứ, ngươi gạt được người khác, có thể gạt được bản thân mình sao? Thiên Mạch, ngươi hãy sống thực với lòng mình, đừng che dấu bản tâhn. Đã mười mấy năm rồi, ngươi cảm thấy còn chưa đủ mệt hay sao?"

"Không mệt, ta bây giờ cảm thấy tốt lắm."

"Ngươi yêu Tần Mộ Phong, thừa nhận đi. Ngươi đừng sống trong bóng ma của Liễu Thiên Mạch. Làm Bạch Phi Yên, là Phi Yên rực rỡ như ánh mặt trời."

"Ta là Bạch Phi Yên, từ lúc năm tuổi ta đã là Bạch Phi Yên, không phải sao?"

"Hãy thừa nhận ngươi yêu Tần Mộ Phong đi. Từ trong xương xốt ngươi thực sự muốn sống thật với mình. Đừng do dự nữa, hãy dũng cảm đi làm Bạch Phi Yên. Đừng do dự nữa, hãy dũng cảm đi làm Bạch Phi Yên. Đừng do dự nữa, hãy dũng cảm đi làm Bạch Phi Yên....."

"Không muốn nghe, ta không muốn nghe." Liễu Thiên Mạch từ trên giường bật dậy, mồ hôi đầm đìa. Nàng theo thói quen đem năm ngón tay lùa vào trong mái tóc, nhắm mắt lại nhẹ nhàng thở dốc.

Tần Mộ Phong ngồi ở bên giường, kéo cái chăn trên người nàng xuống "Ngươi mơ thấy cái gì?"

Thiên Mạch liếc mắt nhìn xung quanh "Ta tại sao lại ở đây?" Nếu nàng không nhìn lầm thì đây là phòng của Tần Mộ Phong.

"Ngươi uống say, ta ôm ngươi vào đây." Hai vò rượu lớn đều do một mình nàng uống sạch.

Thiên Mạch cúi đầu xuống, thở ra một ngụm khí lạnh "Thật sự là mất mặt." Rõ ràng là muốn chuốc say hắn, cuối cùng lại tự chuốc say mình.

"Ta còn tưởng ngươi sẽ ngủ vài ngày." Uống hai vò nữ nhi hồng lớn, cho dù là hắn, cũng phải ngủ đến ba ngày.

Thiên Mạch không có trả lời, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ "Ta ngủ đã nửa ngày?" Lúc nàng uống rượu là giữa trưa, bây giờ là hoàng hôn. Dựa vào tửu lượng của nàng thì hai bình rượu này nhiều nhất chỉ có thể làm cho nàng ngủ một ngày.

"Đúng, bây giờ là hoàng hôn."

Thiên mạch đứng lên, khom lưng mang giày "Cảm ơn ngươi đã chiếu cố ta."

"Cũng cảm ơn ngươi đã đánh ta." Hai cái tát của nàng đã hoàn toàn lay tỉnh hắn.

"Hẳn là thế." Thiên Mạch đi đến bên cửa sổ, đẩy nó ra, để cho gió mát thổi vào trong phòng.

Tần Mộ Phong nhìn bóng lưng mảnh mai của nàng, đôi mày nhíu chặt lại "Đi ra ngoài một chút nghen, ta có lời muốn hỏi ngươi."

Thiên Mạch quay đầu "Muốn hỏi ta cái gì?" Thiên Mạch cúi đầu cười khổ "Muốn hỏi ta vì sao uống nhiều như vậy?"

"Không, cũng không phải." Những gì hắn muốn hỏi đâu chỉ có vậy.

Khoé miệng Thiên Mạch nhếch lên, tự mình thắp đèn "Muốn hỏi cái gì thì hỏi đi, ta cũng có lời muốn nói với ngươi." Nàng có thể đoán được hắn muốn hỏi cái gì.

"Trên người ngươi có loại khí thế giang hồ không thể che dấu, lá gan của ngươi lớn, ta biết, nhưng ngươi dám đánh ta thì ta rất ngạc nhiên." Tần Mộ Phong nhìn Thiên Mạch, ánh mắt nhu hoà.

"Đây là những gì ta muốn nói với ngươi." Thiên Mạch chậm rãi đi ra cửa, Tần Mộ Phong đi theo sau nàng.

"Nói đi."

Thiên Mạch cùng Tần Mộ Phong đi bộ ở trong viện, những tia sáng cuối cùng của hoàng hôn chiếu lên người bọn họ. Ánh sáng của trời chiều khiến cho cái bóng của họ kéo rất dài.

"Thân thế của ta ngươi biết chưa?" Thiên Mạch liếc mắt nhìn Tần Mộ Phong.

tần mộ phong gật đầu, không nói.

"Kỳ thực đó cũng không đúng lắm. Năm ta sáu tuổi đã gặp được sư phó của ta - một vị giang hồ kỳ nhân. Nàng đem ta mang về nhà, tận tâm dạy bảo ta trong 8 năm. Cầm kỳ thi hoạ, thơ từ ca phú ta đều học được từ nàng. Nhà chúng ta có một quy củ là mỗi đứa nhỏ một khi đã đủ 16 tuổi đều phải độc lập, tự mình học lấy cách sinh tồn. Năm ta 14 tuổi, tiểu sư tỷ lúc đó đã 16 tuổi, khi nàng rời nhà thuận tiện mang theo ta đồng thời ra ngoài. Ta định ghé qua nhà xem thử, nhưng đã phát hiện người nhà Liễu gia căn bản không biết ta mất tích." Thiên Mạch cúi đầu cửa khổ "Có phải rất mỉa mai không, cư nhiên không có ai biêt ta đã rời khỏi Liễu gia tám năm. Lúc ta rời đi, Tam ca đã cho ta một tờ ngân phiếu, là 1 vạn lượng. Ta ở trong hoang viên, bắt đầu sống cuộc sống của riêng ta. Vì không muốn để người ngoài phát hiện điều dị thường, ta giả vờ làm hàng thêu để bán. Kỳ thực ta không biết thêu, ngay cả cây kim ta cầm còn không khéo. Ta sống ở Liễu gia 5 năm, rồi đột nhiên bị tứ hôn cho ngươi. Ta hoàn toàn có thể thoát khỏi cuộc hôn nhân này, nhưng ta không muốn làm điều đó. Ta hy vọng, ngươi sẽ yêu ta, sẽ đối xử tốt với ta." Thiên Mạch mỉm cười "Nói thật, lúc ta vào Vương phủ ta đã làm bộ nhu nhược, ta không phải muốn lừa ngươi, mà là muốn lừa những người đàn bà xung quanh ngươi. Sau đó, ta phát hiện ngươi hận ta và ta bắt đầu dùng mọi biện pháp né tránh ngươi. Ta nói với ngươi ta muốn làm Hoàng hậu, ta có dã tâm, những điều đó đều là giả, ta chỉ muốn ngươi ghê tởm ta. Khi rỗi rãi thì ngắm hoa nở hoa tàn, mây tụ mây tan, ta đối với ngươi đã thất vọng, ta nghĩ sống một cuộc sống không tranh giành." Những lời nàng nói đều là thật, trừ bỏ mục đích tiến vào Vương phủ. Trong nhiều năm qua, nàng thực sự đã muốn như vậy. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

Tần Mộ Phong hoàn toàn không có nghĩ đến chuyện sẽ là như vậy.

Liễu Thiên Mạch rời nhà tám năm, lưu lạc trong giang hồ là chuyện mà hắn chưa từng nghĩ đến.

"Ngươi rời khỏi Liễu gia nhiều năm như vậy tại sao không có ai phát hiện?" Trong ánh mắt Tần Mộ Phong tràn ngập sự thương tiếc.

Khoé miệng nàng nhếch lên, cười thê lương "Lúc ta bị nhốt ở nơi đó, chỉ có một vị lão ma ma đưa cơm. Sau khi ta mất tích, vị lão ma ma đó tuyệt nhiên không mở miệng nói ra, thế nên sẽ không ai biết."

"Tại sao bà ấy lại không nói, tốt xấu gì ngươi cũng là tiểu thư của Liễu gia." Thiên Mạch nói chuyện bình thản như vậy nhưng trong đôi mắt lại loé lên một tia đau khổ.

"Ta cơ hồ bị người nhà Liễu gia hành hạ đến chết, ta rời đi không phải là chuyện tốt hay sao. Ở Liễu gia nhiều năm như vậy, người thực sự quan tâm ta chỉ có vị ma ma kia. Chỉ tiếc sau khi ta trở lại Liễu gia được hai năm, bà đã qua đời."

"Ngươi từng học võ công sao?" Nếu sư phó nàng là giang hồ kỳ nhân thì hẳn là nàng biết võ công.

"Học được một chút để mà phòng thân thôi." Về võ công, nàng không nghĩ sẽ nói ra.

"Tại sao lại nói cho ta biết sự thật? Chẳng nhẽ ngươi không muốn đem bí mật này vĩnh viễn chôn dấu?"

Thiên Mạch trầm mặc một hồi "Ta muốn ngươi biết sự thật về ta, ta muốn ngươi nhìn rõ Liễu Thiên Mạch chánh thức."

"Liễu Thiên Mạch, có sự ưu nhã lạnh nhạt của đại gia khuê tú, cũng có sự hào sảng của giang hồ nữ tử. Ta đã thấy rõ ngươi rồi." Tần Mộ Phong hơi nhếch miệng, nhìn vào Thiên Mạch.

Thiên Mạch thản nhiên đón lấy ánh mắt của hắn "Người trong giang hồ chúng ta có câu, người trong giang hồ hỏi đường không hỏi tâm, đã là người trong giang hồ đều có sự bất đắc dĩ của mình. Muốn nói tự nhiên sẽ nói, không muốn nói thì đừng nên hỏi."

Tần Mộ Phong không nói gì, chỉ yên lặng gật đầu.

Ngươi giang hồ, Liễu Thiên Mạch là người giang hồ.

"Những gì nên nói ta đều đã nói, ta cũng nên đi rồi." Thiên Mạch xoay người, đưa lưng về phía hắn "Ta không được ngươi yêu, không có tư cách làm thiếp của ngươi." Nàng từ từ đi ra cửa, chân dẫm phải một cành cây khô, tiếng cành cây bị gãy vang lên.

Mắt nhìn thấy Thiên Mạch đi càng lúc càng xa, Tần Mộ Phong luống cuống, thốt ra "Ai nói ta không yêu ngươi."

"Ngươi yêu ta?" Thiên Mạch quay đầu, khẽ mỉm cười, rõ ràng là không tin.

"Không phải." Tần Mộ phong xấu hổ quay đầu đi không dám nhìn nàng "Ta cũng không ghét ngươi."

Thiên Mạch ôn nhu chưa từng có, khoé miệng mỉm cười, giọng nói dịu dàng dễ nghe "Vậy cũng đủ rồi, chúc ngươi cùng Liễu Thiến cô nương bạch đầu giai lão, xin Vương gia cho ta một cái hưu thư." ( hưu thư: giấy bỏ vợ )

Nàng thực sự muốn rời khỏi hắn, muốn thấy hắn cùng người đàn bà khác ở cùng một chỗ sao? Sắc mặt Tần Mộ Phong trầm xuống "Ngươi đừng mơ tưởng ta cả đời này cũng không cho ngươi hưu thư. Liễu Thiên Mạch, ngươi vĩnh viễn là đàn bà của Tần Mộ Phong ta."

"Vương gia, bây giờ mới thừa nhận ta là đàn bà của ngươi không phải đã quá muộn rồi sao?" Thiên Mạch cười ôn nhu "Ta đối với ngươi đã mất đi lòng tin."

"Không muộn." Trong nháy mắt, Tần Mộ Phong đã vọt đến bên người Thiên Mạch.

Thiên Mạch lườm hắn một cái, xoay người bước đi.

Tần Mộ phong động thủ muốn ôm lấy nàng, thân thể nhẹ nhàng của Thiên Mạch vội vàng tránh né hắn. Nàng lui ra phía sau vài bước "Tần Mộ Phong, ngươi nghĩ rằng ta sẽ để cho ngươi sắp đặt sao? Đừng quên, ta có võ công."

"Công phu mèo ba chân đó hả." Mấy chiêu vừa rồi hắn đã biết rõ độ nông sâu trong võ công của nàng.

Khuôn mặt Thiên Mạch bống dưng hồng lên "Công phu mèo ba chân thì sao?" Nàng tiện tay cầm lấy một cành cây khô, không dùng chút nội lực nào đánh về phía Tần Mộ Phong.

Tần Mộ Phong dễ dàng né tránh, bắt được cổ tay của nàng "Võ công rất kém." Động tác giữ "kiếm" của nàng rất vụng về, hẳn là không thường xuyên luyện công.

Lúc nắm lấy cổ tay nàng, Tần Mộ phong đã dùng ngón tay kiểm tra mạch tượng của nàng. Quả nhiên, nội lực cực yếu.

Kỳ thực từ dáng đi của nàng có thể nhận ra nàng không biết võ công, cho dù có, cũng chỉ là công phu mèo ba chân. Sau khi xác định được, Tần Mộ Phong lại càng thêm yên tâm.

"Ta là..." Mặt của Thiên Mạch càng lúc càng đỏ, nói không nên lời.

"Ngươi là đàn bà của ta, vĩnh viễn cũng như thế." Tần Mộ Phong ôm lấy Thiên Mạch, ở bên tai nàng nói nhỏ "Ta chứng minh cho ngươi xem." Hơi thở nóng rực của hắn phả lên mặt nàng, trong lời nói sặc mùi tình dục.

"Làm gì? Muốn cường bạo ta giống như những lần trước?" Trên mặt Thiên Mạch hiện lên vẻ châm chọc "Nghĩ lại nếu Liễu Thiến cô nương của ngươi nhìn thấy ngươi làm như vậy, không biết nàng sẽ có cảm giác gì?"

Bình luận





Chi tiết truyện