chương 67/ 86

Một thân ảnh màu lam xuyên qua hoàng cung đại nội, thân pháp của nàng cực nhanh, nhanh đến mức không thấy rõ, cái nhìn thấy chỉ là một tàn ảnh.

Thiên Mạch một thân lam y, lam sa che mặt, nhảy vào cửa tầm cung của Tần Vật Ly. Nàng mới từ trên nóc nhà nhảy xuông đã nhìn thấy hai bóng người quen thuộc gần trong gang tấc.

Hoắc Thiên vừa nhìn thấy trang phục của Thiên Mạch thì lập tức nhận ra thân phận của nàng.

"Tuyết Nhạn cô nương?" Hắn nhíu mày.

Thiên Mạch ôm bảo kiếm, hướng bọn họ ôm quyền. Nàng lạnh lùng quay đầu, tiến vào tẩm cung.

"Nàng chính là đại nội đệ nhất mật thám Tuyết Nhạn?" Hoắc Thiên đã từng nhìn thấy Tuyết Nhạn sao? Nếu không sao biết nàng là Tuyết Nhạn?

"Đại nội tam đại mật thám, Tuyết Nhạn luôn mặc áo lam. Ngươi hãy nhìn xem trên chuôi thanh bảo kiếm của nàng còn dùng lam bảo thạch khảm thành hình chim nhạn, đó chính là biểu tượng của Tuyết Nhạn." Đây đều là do Tần Vật Ly nói cho hắn.

"Ngươi đã điểu tra Tuyết Nhạn?" Tần Mộ Phong có chút nghi hoặc.

"Không có, là Vật Ly nói cho ta." Hoắc Thiên tiếp tục nói "Ngân Ưng mặc đồ màu trắng, dùng một cái mặt nạ màu bạc che nửa mặt. Hắc Hổ mặc hắc y, trên trán có xăm một ngọn lửa màu đỏ."

Tần Mộ Phong lặng lẽ đi vào, cũng không có nói thêm câu gì nữa. Tần Vật Ly đem những điểm đặc trưng của tam đại mật thám nói cho Hoắc Thiên mà không nói cho hắn. Qủa nhiên Tần Vật Ly đối với hắn không hề tín nhiệm.

Thiên Mạch đi vào tẩm cung đã thấy Ngân Ưng với một thân bạch y cùng Hắc Hổ với một thân hắc y đang lười biếng nằm trên ghế.

Ngân Ưng vừa thấy Thiên Mạch lập tức từ trên ghế nhảy bật lên, đem nàng ôm thật chặt "Tuyết Nhạn muội muội, Ngân Ưng ca ca nhớ ngươi a."

Thiên Mạch đẩy Ngân Ưng ra "Đi ra chỗ khác, đừng để nước miếng của ngươi bắn lên mặt ta."

"Tuyết Nhạn muội muội, Ngân Ưng ta phong lưu tài tuấn, ngọc thụ lâm phong, ngươi cư nhiên đối với ta như vậy có phải quá đáng lắm không?" Ngân Ưng giả bộ thở dài.

Thiên Mạch liếc nhìn Ngân Ưng "Ngươi có phải ở chung với Tần Vật Ly quá lâu nên bị hắn lây nhiễm rồi không? Cùng hắn đùa giỡn như vậy, ta van ngươi, ngươi là đại nội mật thám,làm ơn đừng làm ra bộ dạng khiến người ta ác tâm như thế."

Ngân Ưng bất mãn lầm bầm "Tuyết nhi, đây là ngươi không đúng rồi, chúng ta tốt xấu gì cũng là sư huynh của ngươi, ít ra cũng cấp cho chúng ta một chút thể diện chứ."

Thiên Mạch buồn cười nhìn Ngân Ưng "Thể diện đáng giá bao nhiêu tiền?"

Ngân Ưng hung hăng trừng mắt nhìn Thiên Mạch "Tuyết nhi, ngươi có lầm không vậy, ngay cả sư huynh mà ngươi cũng không nhận, ta ghét ngươi."

Thiên Mạch nheo mắt nhìn nàng "Hàn Oanh tiểu thư, ngươi là sư huynh sao?"

Cái mũi của Hàn Oanh hít hít vài hơi, ở trên người Thiên Mạch cọ qua cọ lại, ai oán nói "Ta là nam nhân mà, có cần ta cởi quần áo ra cho ngươi xem không?"

Thiên Mạch liếc nhìn nàng "Trên người ta có cái gì thì ngươi có cái đó, không cần chứng minh ta cũng biết ngươi là nữ nhi."

Hàn Oanh lôi lôi kéo kéo cánh tay Thiên Mạch, ngọt ngào làm nũng "Ta là nam mà, ta là nam mà."

Thiên Mạch cảm thấy bất lực, bàn tay véo véo khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Oanh "Có nam nhân nào như ngươi không? Thật là mềm a, đích thực là mặt trắng nhỏ."

"Phi Yên, Oanh nhi, đừng ầm ĩ nữa." Hắc Hổ Hàn Lạc vẫn như cũ không nhúc nhích, giống hệt như một pho tượng điêu khắc.

Hàn Oanh kinh hô "Ngươi là Phi Yên?" Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

"Nói nhảm, tiểu sư tỷ có cao như ta sao?" Trong đáy mắt Thiên Mạch xẹt qua ý cười.

Hàn Oanh bất đắc dĩ vỗ vỗ cái trán, day day hai bên huyệt thái dương "Nữ nhân kia lại chạy trốn rồi."

"Phi Yên, đừng cùng Oanh nhi đừa giỡn." Lời nói của Hàn Lạc vẫn bình thản như cũ.

Khuôn mặt của Hàn Oanh di chuyển đến trước mặt Hàn Lạc "Tiểu đệ, ta tốt xấu gì cũng là đại ca của ngươi, ngươi đừng giáo huấn ta."

Hàn Lạc liếc mắt nhìn nàng sau đó không thèm để ý.

Thiên Mạch cười nhẹ, kéo tay Hàn Oanh đồng thời ngồi xuống "Ngồi xuống."

Vừa ngồi xuống thì Hoắc Thiên, Tần Mộ Phong và Tần Vật Ly cùng nhau đi vào.

Ba tên ngồi ở trên ghế vẫn không nhúc nhích, mỗi người đều bày ra vẻ mặt nghiêm túc.

Tần Vật Ly phe phẩy chiết phiến, chậm rãi đi đến trước mặt bọn họ "Ba người các ngươi khó có cơ hộ ở cùng một chỗ."

Thiên Mạch đứng lên, hai tay ôm quyền "Tuyết Nhạn tham kiến hoàng thượng." Nói xong câu đó, Thiên Mạch lại ngồi xuống, hoàn toàn không đem Tần Vật Ly bỏ vào trong mắt.

"Không sai, không sai, Tuyết Nhạn cũng biết cái gì gọi là quân thần chi đạo." Tần Vật Ly đến trước mặt nàng, dùng chiết phiến nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên "Càng ngày càng xinh đẹp, ngươi không thể tiếp tục xinh đẹp nữa, nếu không ta sẽ có tà ý với ngươi."

Thiên Mạch đẩy chiết phiến của hắn ra, lạnh lùng quay đầu đi "Nhàm chán."

Tần Vật ly nhún nhún vai coi như không có chuyện gì "Ai, Tuyết Nhạn càng ngày càng xinh đẹp nhưng lại không cho ta thưởng thức."

"Hoàng thượng, Tuyết Nhạn bề bộn công việc, nói chính sự đi." Nàng không có sức giỡn chơi với hắn.

"Vị này là Bình Nam Vương Tần Mộ Phong, là vị đệ đệ hư hỏng của ta." Tần Vật Ly dùng cây quạt đập vào ngực Hoắc Thiên vài cái "Hoắc Thiên, đại tướng quân nổi danh thiên hạ."

Ba người ngồi ở trên ghế hướng Tần Mộ Phong và Hoắc Thiên gật đầu, xem như chào hỏi.

"Vị này chính là tuyệt đại mỹ nhân Tuyết Nhạn, người đeo mặt nạ màu bạc kia là Ngân Ưng trong truyền thuyết." Tần Vật Ly giật giật y phục của Tần Mộ Phong "Nhìn thấy không, giống hệt như bức tượng, cái tên xăm hình ngọn lửa trên trán kia chính là Hắc Hổ."

"Từ lâu đã ngưỡng mộ đại danh của ba vị mật thám." Đôi mắt Hoắc Thiên đảo qua ba người, khuôn mặt mỉm cười.

Tần Mộ Phong không có nói gì, ánh mắt rơi vào trên người Thiên Mạch. Đôi mắt đen của hắn nheo lại, ánh mắt vô cùng thâm trầm.

Nữ tử từng ẩn núp bên người hắn, giám thị nhất cử nhất động của hắn rốt cuộc là cái dạng gì? Hắn rất muốn biết.

Thiên Mạch vẫn lãnh đạm như cũ, trong con ngươi không có một tia tâm tình, lạnh lùng nhìn về phía trước.

"Đều là người mình, ngồi đi." Tần Vật Ly ngồi xuống, Hoắc Thiên và Tần Mộ Phong cũng theo dó ngòi xuống.

Mộ Phong thuận thế ngồi bên cạnh Thiên Mạch, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn nàng. Thiên Mạch bị Tần Mộ Phong nhìn cảm thấy rất mất tự nhiên "Hoàng thượng, nói chính sự đi."

"Ta thu được tin tức, có người muốn giết Bình Nam Vương." Hàn Lạc nhìn về phía Thiên Mạch "Là đệ nhất tử sĩ của Nam Hận Thiên - Dạ cơ."

Thiên Mạch nhìn người nào đó, trong đáy mắt loé lên một tia sắc lạnh.

"Bình Nam Vương, ngươi không biết Dạ cơ ở đâu sao?" Tần Vật Ly liếc nhìn Tần Mộ Phong, khoé miệng khẽ nhếch lên, cười như không cười.

Tần Mộ Phong lạnh nhạt "Thần quả thực không biết."

"A, có đúng như vậy không?" thiên mạch cười lạnh, trong mắt tràn đầy vẻ châm chọc "Không phải vô duyên vô cớ mà trên người thị thiếp Hàm Thuý của Vương gia rơi ra lệnh bài của Dạ cơ, nhưng hàm Thuý không phải Dạ cơ. Rõ ràng Hàm Thuý chỉ là kẻ chết thay, có người cố ý sắp đặt như vậy." Liễu Thiên Mạch bật cười, ý châm chọc trong lời nói càng sâu "Vương gia, ngươi thông minh như vậy chẳng nhẽ không biết nguyên do?"

Giọng nói của Tần Vật Ly đột nhiên trở nên lạnh lùng, trong đôi mắt đen loé ra một tia quỷ dị "Những gì Tuyết Nhạn nói đúng là lời mà trẫm muốn nói, Bình Nam Vương, ngươi phải cho tẫm một câu trả lời rõ ràng."

Tần Mộ phong quỳ trên mặt đất, kiên định nói "Thần sẽ cho hoàng thượng một câu trả lời hài lòng."

"Trẫm tin tưởng ngươi." Khoé miệng Tần Vật Ly nhếch lên, trong đáy mắt vẫn còn chứa đựng một tia sắc lạnh đến thấu xương.

*****

Sau năm ngày tuyết rơi nhiều, đã không còn thấy tuyết rơi thêm nữa, khí trời bắt đầu ấm dần lên. Kinh thành trỏ lại vẻ náo nhiệt thường ngày, có vẻ như những trận tuyết lớn kia chưa bao giờ tồn tại. Nhưng những chuyện đã xảy ra trong tuyết đã khắc sâu trong tâm trí Thiên Mạch.

Liễu Thiên Mạch trở lại Bình Nam Vương phủ, nàng vẫn như cũ mặc một thân bạch y, bình tĩnh đi vào.

Nàng luôn luôn an tĩnh, an tĩnh đên nỗi khiến cho người ta không biết được sự tồn tại của nàng. Khi đi vào Bình Nam Vương phủ, nàng không hề làm kinh động bất cứ kẻ nào.

Muốn trở về Đạm Yình cư thì phải đi ngang qua bắc viện.

Nàng mới vừa đi tới trước cửa bắc viện thì Thải Y, Ngọc La mang theo nha hoàn từ bên trong đi ra. Thiên Mạch vốn không muốn để ý nhưng Thải Y hết lần này đến lần khác đều không chịu bỏ qua. Vừa thấy Thiên Mạch, Thải Y lập tức ưỡn ẹo, duyên dáng đi tới trước mặt nàng "Đây không phải là Thiên Mạch phu nhân sao? Mười ngày nay ngươi đã đi đâu?" Thải Y che miệng, cười mỉa "Không phải là đi câu dẫn nam nhan đấy chứ?"

Ngọc La khẽ liếc mắt nhìn Thiên Mạch, hơi thở như hoa lan "Chính là như thế, xem nàng kìa, giống hệt một con hồ ly tinh."

Thiên Mạch lạnh lùng liếc nhìn các nàng, trong con mắt có chút khinh miệt.

Thải Y không giận mà lại cười "Không phải bị ta nói trúng chứ."

"Thiên Mạch phu nhân quốc sắc thiên hương, nam nhân ngã dưới gấu quần ngươi chắc hẳn đếm không hết." Ngọc La ngượng ngùng chớp chớp mắt, làm bộ khờ khạo "Nghe nói đêm tân hôn phu nhân không có lạc hồng, không biết là vì nguyên do gì?"

Thiên Mạch bình tĩnh nhìn thẳng về phía trước, bước qua các nàng mà đi. Thải Y không muốn buông tha nàng, lại tiếp tục đuổi theo "Như thế nào, bị chúng ta nói trúng rồi, cho nên mới muốn bỏ chạy?" Trên gương mặt quyến rũ của nàng mang đầy vẻ trào phúng.

Liễu Thiên mMạch giương mắt, thản nhiên nói "Liễu Thiên Mạch xuất thân trong nhà quan, hiểu được hai chữ liêm sỉ. Hai vị "phu nhân" đều xuất thân thanh lâu, cùng Thiên Mạch nói chuyện sẽ làm hai vị bị vấy bẩn." Thiên Mạch không có một tia cảm xúc, giống như một con rối không có sinh mệnh.

Thải Y hít một hơi, kiêu ngạo vênh mặt lên "Xuất thân nhà quan thì sao? Để ta nói cho ngươi biết, tình cảnh trong buổi thọ yến hôm đó ta vẫn còn nhớ rất rõ, Liễu gia không nhận ra ngươi a." Thải Y cười châm chọc "Trong mắt người nhà Liễu gia, ngươi ngay cả con chó cũng không sánh bằng. Ta là thanh lâu nữ tử thì đã sao? Ít nhất ta còn là người."

"Thải Y phu nhân đang nói chuyện với ta sao? Ta là chó, Thải Y phu nhân có thể nói chuyện với ta tự nhiên ngươi cũng là..." Thiên Mạch chép miệng "Ngươi là con chó xuất thân từ thanh lâu? A, nói như vậy phu nhân ngươi đã từng bị rất nhiều thứ dơ bẩn...trèo lên người? Thải Y phu nhân, ngươi không sợ bị mắc hoa liễu sao?"

Khuôn mặt của Thải Y trở nên tím ngắt, hướng Liễu Thiên Mạch rống to "Liễu Thiên Mạch, ngươi..."

"Ta đi trước." Liễu Thiên Mạch hung hăng đẩy Thải Y sang một bên. Nàng quay đầu lại, khoé miệng nhếch lên "Chó ngoan không cắn càn, ngươi ngay cả cẩu cũng không bằng."

Phía sau truyền đến những tiếng chửi rủa, Thiên Mạch cũng chỉ mỉm cười.

Đi được một đoạn, một bóng người mặc hồng y chặn trước mặt nàng.

"Làm gì?" Thiên Mạch ngẩng đầu.

Yên Chi vỗ vỗ tay, có chút hưng phấn "Thật là đặc sắc a, ta còn tưởng ngươi nhẫn nhịn giỏi lắm, hoá ra...ngươi so với Thải Y còn ghê gớm hơn." Nghĩ đến bộ mặt đỏ hồng lên vì tức giận của Thải Y là nàng lại không nhịn được cười.

"Ta lãnh đạm nhưng không có nghĩa là ta không biết nổi giận." Thiên Mạch tiếp tục đi về phía trước.

Yên Chi cùng nàng sóng vai, không ngừng gật đầu "Đúng vậy, đúng vậy, ngươi đúng là thâm tàng bất lộ."

"Người thực sự thâm tàng bất lộ là Thải Y mới đúng." Khoé miệng Thiên Mạch hiện lên mộ nụ cười tàn nhẫn, trông thập phần đáng sợ.

Yên Chi run rẩy "Ngươi làm gì? Đừng cười như vậy, ta sợ lắm."

"Ta chán ghét tiện nhân kia có dược hay không?" Thiên Mạch nhìn nàng khinh thường.

"Ta cũng chán ghét." Yên Chi ngửa mặt lên trời cười to "Anh hùng có cùng chí hướng."

"Anh hùng?" Thiên Mạch buồn cười nhìn Yên Chi "Y Tiểu Lục, ngươi là anh hùng sao?"

"Đương nhiên." Yên Chi đắc ý vỗ vỗ ngực "Trên giang hồ ai không nhận thức Y Tiểu Lục ta."

Thiên Mạch gật gật đầu "Đúng vậy, võ lâm đệ nhất nữ phiến tử ai mà không biết." ( phiến tử: kẻ lừa đảo )

Yên Chi xấu hổ gãi gãi đầu "Do cuộc sống bức bách thôi, ta cũng không muốn làm kẻ lừa đảo, nhưng là...ta sinh ra đã là trẻ mồ côi, ta bị sư phó cũng là kẻ chuyên đi lừa đảo dạy dỗ, không làm kẻ lừa đảo, chẳng nhẽ đi làm thiên kim tiểu thư sao?"

"Cũng đúng, những kẻ bị ngươi lừa toàn là những kẻ bại hoại, cũng coi như là vì dân trừ hại." Thiên Mạch nhếch môi, cười ôn nhu.

"Đúng vậy." Yên Chi dương dương đắc ý "Mục tiêu của ta là thiên hạ đệ nhất phiến tử, giống như tả thủ thần y cùng Phi Yến là nữ trung hào kiệt dương danh thiên hạ."

Trong mắt Thiên Mạch tràn ngập ý cười "Nhưng hai năm trước đây ngươi bất cẩn lừa các chủ Thiên Cơ các, là Tam công tử của Vô Tranh sơn trang, vì tị nạn nên đã trốn đến thanh lâu, sau đó lại tiếp tục trốn vào Vương phủ, giống như con đà điểu hai năm rồi không dám gặp người khác."

"A, cái này ngươi cũng biết sao?" Yên Chi nhăn mũi, trên mặt đầy vẻ nghi hoặc "Quái, hai năm trước ta len lén để cho Yên Chi thật chạy đi, sau đó mạo danh nàng ta ở thanh lâu mại nghệ, sau đó nữa là bị Thải Hà đưa vào Vương phủ. Mãi cho đến giờ vẫn bình an vô sự, tại sao ngươi lại biết được?"

"Ta nhờ tam ca tra thân phận của ngươi, trong lúc vô ý đã tra ra được."

"Tam ca của ngươi là ai a? Yên Chi, không Tiểu Lục cẩn thận dò hỏi.

Thiên Mạch liếc nhìn nàng "Quân Hạo Đình."

"Cái gì?" Khuôn mặt Tiểu Lục biến thành màu xanh lá cây, vẻ mặt đáng thương "Hắn có thể hay không vì 1000 lượng bạc mà đến tìm ta phiền toái?"

"Hắn nói, năm đó hắn cho ngươi 1000 lượng bạc, lúc đó ngươi đang "bán mình chôn cha", cho nên ngươi đã đem thân thể bán cho hắn, hắn có thể không truy cứu sao." Thiên Mạch có chút hả hê.

Tiểu Lục càng ủ rũ hơn "Ngươi là ai? Là vị nào của Vô Tranh sơn trang?"

"Thất cô nương."

Tiểu Lục cơ hồ đứng không vững, nuốt một ngụm nước miếng "Ngươi chính là thất cô nương trong truyền thuyết? Hẳn là không ái dám đuổi giết ngươi nha? Ngươi đi vào Vương phủ làm gì?"

"Đã quên không nói cho ngươi ta còn có ngoại hiệu là Phi Yến." Thiên Mạch cười như không cười, chủ tâm hù doạ nàng.

Tiểu Lục "a" lên một tiếng, té lăn quay trên mặt đất "Đừng cản ta, để cho ta chết."

Thiên Mạch kéo quần áo của Tiểu Lục "Trước khi ngươi chết ta muốn nói cho ngươi biết, ngươi thiếu nhà ta 1000 lượng bạc, trả đây."

Tiểu Lục nhún vai, làm bộ đáng thương "Nhất định phải trả sao?"

"Gỉa bộ đáng thương với ta cũng vô dụng." Thiên Mạch cười gian, đánh giá trang sức trên người nàng.

Tiểu Lục cúi đầu, chỉa chỉa sợ dây chuyền trên cổ mình "Ngươi muốn cái này?" Phi Yến sẽ không muốn cái vật nhỏ này chứ?

"Hai năm trước ngươi thiếu Vô Tranh sơn trang ta 1000 lượng, tính lãi suất kép bây giờ phải trả gấp ba." Thiên Mạch đưa ba ngón tay ra trước mặt nàng "Ba ngàn lượng."

"Ba ngàn lượng?" Tiểu Lục kinh ngạc "Sao nhiều thế?" Cho vay nặng lãi cũng không tính nhiều như vậy.

Thiên Mạch mỉm cười "Bất quá, ngươi cũng có thể không cần trả." Trong đáy mắt của nàng loé lên một tia tính toán.

"Thế nào?" Tiểu Lục làm ra vẻ nịnh nọt đi tới.

"Ngươi giúp ta lừa một người, 3000 lượng không cần trả, mặt khác, ta còn cho thêm ngươi 1000 lượng." Thiên Mạch bỏ thêm một câu "Hoàng kim."

"Ngươi cho ta 1000 lượng hoàng kim? Làm gì?" Giang hồ đồn rằng Phi Yến yêu tiền như mệnh, một đồng cũng không bỏ ra, tự nhiên lại chủ động cho nàng nhiều tiền như vậy, có phải đầu óc nàng ta có vấn đề gì rồi không?

"Lừa Tần Mộ Phong." Khoé miệng Thiên Mạch nhếc lên, vô cùng tà mị.

"Làm gì?" Tiểu Lục cảm thấy hoang mang.

Thiên Mạch liếc nhìn nàng "Khổ nhục kế."

"Ách?" Tiểu Lục không hiểu.

Bình luận





Chi tiết truyện