chương 68/ 86

"Chính là..." Thiên Mạch hưng phấn định nói ra thì đột nhiên sắc mặt biến đổi, ở bên tai Tiểu Lục nói có người.

Ánh mắt Tiểu Lục quét một vòng, đứng sát vào Thiên Mạch, làm ra vẻ hai người đang nói chuyện với nhau.

Còn chưa kịp nói chuyện thì một giọng nói đã xen vào giữa bọn họ "Thiên Mạch phu nhân, ngươi đã trở lại." Phi Dương không che dấu được sự vui sướng.

Liễu Thiên Mạch nghiêng đầu, mỉm cười "Phi Dương đại ca, xin lỗi vì đã để cho ngươi lo lắng." Lúc nãy nàng đã biết là hắn.

"Phu nhân, ngươi có khoẻ không?" Phi Dương đi tới bên cạnh thiên mạch, kích động nắm lấy tay nàng.

"Ta tốt lắm a, ngươi có thể gọi tên ta mà, đừng khách khí như vậy." Phi Dương đối với nàng tốt lắm, mấy ngày đóng giả làm Liễu Thiến nàng đã thấy được.

"Thiên Mạch, ngươi đã đi đâu, ta vẫn rất lo cho ngươi."

"Không có gì." Thiên Mạch không muốn nói nhiều về chuyện này.

Ánh mắt của Phi Dương nhìn qua Tiểu Lục bên cạnh, sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng "Yên Chi cô nương, ngươi ở đây làm gì?" Nhìn Thiên Mạch lãnh đạm như thế rất có thể bị nàng khi dễ.

Tiểu Lục hướng Phi Dương nháy mắt, cười như không cười "Hộ vệ đại ca, ta cùng phu nhân nói chuyện phiếm, sẽ không bắt nạt nàng đâu, ngươi yên tâm." Nàng chỉ là một phiến tử, như thế nào dám khi dễ Vô Tranh sơn trang Thất cô nương, Phi Yến dạ đạo chứ? Nàng còn muốn sống mà. Kẻ dám đắc tội với Thất cô nương thì bây giờ mộ đã xanh cỏ rồi.

Đôi mắt ưng sắc bén của Phi Dương nhìn chằm chằm Tiểu Lục, một lúc lâu mới đem ánh mắt từ trên người nàng rời đi.

"Thiên Mạch, có mệt không, ngươi về trước đi, ta còn có việc." Hắn kìm nén sự hưng phấn lúc đầu, bình thản như nước.

Thiên Mạch gật đầu, bình tĩnh hỏi "Vương gia đâu?" Nàng biết hắn bây giờ tâm tình nhất định không tốt. Ngày hôm đó ở tẩm cung của Tần Vật Ly hắn đã bị nàng chỉnh rất thảm.

Phi Dương thở dài bất lực "Vương gia a, đem mình nhốt trong thư phòng không có đi ra."

"A, là như thế nào?" Thiên Mạch đã lờ mờ đoán được.

Thiên Mạch nheo mắt, mông lung nhìn Phi Dương "Phi Dương đại ca, ngươi không tin tưởng ta sao, ta là thê tử của Vương gia, ta phải giúp hắn phân ưu." Trong đáy mắt của nàng tựa hồ mang theo một tia thất vọng.

"Không phải." Phi Dương do dự trong chốc lát "Được rồi, chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện." Vì chuyện của Vương gia mà hắn sắp phát điên rồi.

Thiên Mạch chỉ chỉ vào ngôi đình trong ao "Bên kia có ngôi đình."

"Yên Chi cô nương, mời trở về." Phi Dương đối với Yên Chi rõ ràng là có địch ý. Hắn đối với bốn thị thiếp của Tần Mộ Phong đều có địch ý.

"Đi thì đi." Tiểu Lục hừ lạnh một cái rồi bỏ đi.

"Mời." Thiên Mạch đi ở phía trước, trong mắt tràn đầy vẻ trào phúng.

Tần Mộ Phong quả nhiên không thẹn với cái danh tình thánh. Vì tình yêu mà hành hạ bản thân mình, việc ngu ngốc như vậy chắc chỉ có mình hắn làm.

Hắn rốt cuộc là đa tình, hay là ngu ngốc?

Phi Dương đem chuyện của Thải Y, Thải Hà, Nguyệt cơ, Dạ cơ toàn bộ nói cho Thiên Mạch, ngay cả chuyện Tần Mộ Phong bị Tần Vật Ly và Tuyết Nhạn làm khó hắn cũng không chút dấu diếm. Hắn biết Thiên Mạch rất thông minh, hơn nữa tuyệt đối không phải là thám tử của Nam Việt, hắn hy vọng Thiên Mạch có thể nghĩ cách giúp hắn.

Thực ra, nhưng gì Phi Dương biết Thiên Mạch đều biết thậm chí so với hắn còn biết nhiều hơn nhưng nàng vẫn kiên nhẫn ngồi nghe hăn nói. Sự tín nhiệm của hắn làm nàng cảm động "Vương gia sớm đã phái ngươi giám thị Thải Y, có phải không?" Nàng đã sớm biết, không phải sao?

"Đúng vậy, nha hoàn của Tuyết Nhạn cô nương là Thanh Loan cô nương cũng đang giám thị nàng. Hai người chúng ta luân phiên giám thị nhưng không thấy có gì dị thường." Nói đến đây Phi Dương bất giác nhíu mày.

Mũi chân Thiên Mạch di di trên mặt đất.

Nàng đã sớm đoán được kết quả như thế nhưng vẫn không khỏi có chút thất vọng.

Chẳng nhẽ nàng đã lầm, Thải Y căn bản không phải là Dạ cơ? Vậy ai mới là Dạ cơ chứ? Ngọc La? Hay là nha hoàn trong bắc viện?

Không đúng, nàng vẫn như cũ hoài nghi Thải Y nhưng rốt cuộc là nơi nào có vấn đề?

Bàn tay Thiên Mạch đặt ở trên đùi nắm chặt lại "Không đúng, trong này rốt cuộc là có vấn đề gì?"

"Ta cũng thấy được có chỗ không đúng, tất cả chứng cớ đều chỉ hướng về Thải Y." Phi Dương nhíu mày.

Thiên Mạch nghiêng đầu,trong con ngươi loé lên một tia sáng "Có phải chúng ta đã suy nghĩ quá nhiều không, bởi vì tất cả chứng cớ đều hướng về Thải Y nên ta mới cảm thấy quá trùng hợp."

"Ngươi muốn nói có người giá hoạ?" Đôi mắt Phi Dương chợt loé lên, căn bản là dồng tình với lời Thiên Mạch nói.

"Không đúng a, đã giá hoạ Hàm Thuý, sao còn muốn giá hoạ cho Thải Y chứ?" Thiên Mạch cười lạnh "Nếu Thải Y không phải là Dạ cơ thì đối thủ lần này quả thực đáng sợ. Nàng ẩn mình rất sâu, một chút sơ hở cũng không có."

Nữ tử trong Bình Nam Vương phủ đều có bí mật, các thức các dạng bí mật.

Liễu Thiên Mạch - thiên hạ đệ nhất phi tặc vì tiền mà thâu tâm của Bình Nam Vương.

Thị thiếp Yên Chi - phiến tử, vì tị nạn mà trốn vào trong Vương phủ.

Thị thiếp Hàm Thúy - một nữ tử yêu đến điên cuồng, đối với Tần Mộ Phong nhất kiến chung tình, bỏ hết tất cả mà đi theo bên người hắn, kết cục là chết không nhắm mắt.

Người đáng thương nhất có lẽ là Hàm Thúy.

Nàng là con gái duy nhất, trời sanh có dung mạo xinh đẹp, phụ thân sợ nàng bị người ta khi dễ nên đã bí mật mời một vị võ sư đến dạy võ công cho nàng. Nàng bản tính thông minh nên học rất nhanh. Nhưng bởi vì học được một chút võ nghệ lại quá lạm dụng nó nên mới dẫn đến việc chết không minh bạch.

Ngày tra được thân thế của Hàm Thúy, Thiên Mạch đã đứng ở bên cửa sổ suốt một đêm. Nàng xúc động, cảm thấy tiếc cho nữ tử vì tình yêu mà điên cuồng kia. Nếu Hàm Thúy là gian tế thì không thể để lộ ra mục đích của mình, như vậy sẽ tốt cho nàng hơn. Nhưng hết lần này đến lần khác, nàng lại là một người đàn bà ngu xuẩn.

Yêu một người, sẽ điên cuồng.

Bí mật của Thải Y là gì? Gian tế? Thám tử?

Bình Nam Vương phủ, khắp nơi đều có bí mật.

Phi Dương cảm thán "Bình Nam Vương phủ lại nổi sóng gió rồi."

"Tiếp tục chờ đợi." Chỉ cần Bạch Phi Yên nàng ở Bình Nam Vương phủ thì Dạ cơ vĩnh viễn chỉ có thể trốn ở chỗ tối. Chỉ cần có Bạch Phi Yên nàng thì bất luận là người đàn bà nào cũng không thể gây nên sóng gió

Ngày đó, sau khi từ trong cung quay lại, Tần Mộ Phong tự nhốt mình trong thư phòng, hạ lệnh không cho bất cứ kẻ nào quấy rầy. Đã năm ngày, hắn chưa từng rời khỏi thư phòng một bước.

Hắn đứng trước cửa sổ, hai tay chắp đằng sau lưng. Ánh mắt âm trầm, ảm đạm, trên gương mặt tuấn dật kia không có một tia cảm xúc.

Ánh sáng mờ ảo xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, phân tán trong căn phòng yên lặng, từng ánh sáng ấm áp chiếu vào trên người hắn. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

Hắn đẩy cửa sổ ra, gió lạnh theo đó thổi vào. Trong thư phòng vốn đang u ám lập tức trở nên sáng ngời.

Sau một trận tuyết lớn, những chiếc lá cây trong đình viện của Tthính Phong hiên đã rơi rụng hết, còn lại chỉ là một câu cổ thụ trụi lá. Thỉnh thoảng có vài chiếc lá còn sót lại cây bị gió Bắc thôi bay, một cảnh tượng thê lương không nói nên lời.

Cửa phòng đột nhiên bị đá văng ra, một cái bóng mảnh khảnh đứng ở trong luồng sáng ấm áp.

Ở trong phòng một thời gian dài nên Tần Mộ Phong nhất thời không thích ứng được với ánh sáng chói lòa trứơc mắt, trước mặt dường như có một làn khói mỏng, không thấy rõ người đứng trước mặt là ai.

Trong khi hắn chưa kịp phản ứng thì một cái tát đã rơi vào trên mặt hắn. Nàng dùng hết sức để đánh nên trên mặt hắn tự nhiên xuất hiện những dấu ngón tay đỏ hồng.

"Tần Mộ Phong, cái tên chết tiệt này, ngươi đúng là kẻ hèn nhát. Ngươi còn có đầu óc hay không? Quá khứ là quá khứ, không thể suốt ngày đắm chìm trong đó. Cho dù Thải Hà có là thiên tiên thì sao? Quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Nếu nàng thật sự là Nguyệt cơ, là thám tử của Nam Việt quốc thì ngươi không thể che giấu gian tế, nếu nàng là Nguyệt cơ thì nàng ủy thân cho ngươi liệu có phải là chuyện tốt không? Ngươi yêu nàng, không muốn hoài nghi nàng, chuyện này ta có thể hiểu. Nhưng ngươi lại không thể phân biệt được đâu là việc công, đâu là chuyện riêng, vì tình yêu mà ảnh hưởng đến an nguy của dân chúng thì ngươi chính là một tên quốc tặc. Nếu ngươi không muốn làm Bình Nam Vương mà muốn làm một tên tình thánh thì bản cô nương cũng không cản ngươi, cho dù ngươi có chết ta cũng không thèm để mắt đến ngươi. Ngươi trước tiên là Bình Nam Vương, sau đó mới là Tần Mộ Phong. Tần Mộ Phong có thể bỏ qua tất cả vì tình yêu, có thể không màng đến quốc gia cừu hận, không nghĩ đến lễ quân thần, nhưng Bình nam Vương thì không thể. Ngươi đại diện cho Thiên Diệp, dân chúng Thiên Diệp cần ngươi bảo vệ. Ngươi xem ngươi bây giờ giống cái gì? Ngươi tự nhốt mình trong thư phòng, ngươi nghĩ mình có thể trốn tránh được sao? Ngươi như vậy có xứng đáng với dân chúng và tướng sĩ của Thiên Diệp? Ngươi có xứng đáng với Vô Mệnh – ngươi đã chết không nhắm mắt không? Có xứng đáng với sự tín nhiệm của Tần Vật ly không? Tần Mộ Phong, nếu ngươi không thể làm Bình Nam Vương thì hãy để bản cô nương làm, điều binh khiển tướng ta có thể không bằng ngươi nhưng ta không vì bốc đồng mà làm hư đại sự, ngay cả việc công hay tư cũng không phân biệt được. Con mắt ngươi có phải bị đục thuỷ tinh thể rồi hay không? Nhìn không rõ cũng được thôi nhưng dù có yêu đương mù quáng thì cũng không nên bao che cho loại đàn bà như Thải Y." Thiên Mạch nhìn thẳng vào mắt Tần Mộ Phong, trong con mắt loé ra những tia phẫn nộ. Nàng động thủ, lại thêm một cái tát nữa "Tần Mộ Phong, nếu ngươi yêu Thải Hà như vậy thì ngươi có đi làm tay sai cho Nam Việt để phản lại tổ quốc không?" Trên mặt Thiên Mạch hiện lên nụ cười mỉa mai "Nếu ngươi có thể yêu Thải Hà thì cũng có thể đem tánh mạng của mình ra đặt cược, phản quốc đối với ngươi mà nói cũng không được tính là gì. Có đúng không?"

Tần Mộ Phong đứng nguyên tại chỗ, đối mặt với Thiên Mạch, không có gì để nói.

Thiên Mạch trừng mắt nhìn hắn, mở tất cả cửa sổ trong căn phòng ra. Gió mát thổ vào trong phòng làm thư từ bay tứ tung, chậu hoa bên cạnh kệ sách thật là ủ rũ.

Tần Mộ Phong xoay người về hướng cửa sổ, để mặc gió mát thổi vào người hắn.

Thiên Mạch đến bên người hắn, lạnh lùng liếc hắn "Mẹ kiếp, kẻ ngốc ta đã thấy nhiều nhưng chưa từng thấy ai ngu như ngươi." Dưới làn gió thổi, mái tóc đen của Thiên Mạch tung bay.

"Tần Mộ Phong, mẹ kiếp ngươi nếu là nam nhân thì tỉnh táo lại cho bản cô nương, bây giờ không phải lúc ngươi đóng vai tình thánh. Sau khi bắt được Dạ cơ ngươi muốn diễn cái gì thì diễn. Ngươi muốn chết nhưng ta không muốn làm quả phụ." Thiên Mạch nắm lấy tóc của hắn dùng sức giật giật "Có đau hay không?"

Tần Mộ phong kêu lên một tiếng đau đớn, liếc nhìn nàng một cái, vẫn như cũ không nói gì.

"Ta thừa nhận ngươi lên lên tuấn dật phi phàm nhưng mà ngươi xem ngươi bây giờ thành cái dạng gì rồi? Tên khất cái trên đường so với ngươi còn tốt hơn." Thiên Mạch nhấc chân, dùng sức đá vào bắp đùi hắn "Tự mình đi soi gương đi."

"Ngươi muốn chết sao? Thải Hà an táng tại Hoàng lăng, có muốn hay không ta tống ngươi đi làm bạn với nàng. Hôm nay ngươi chết, ngày mai người ta sẽ viết sách kể về mối tình kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu, sanh tử có nhau của ngươi." Thiên Mạch đem những sợi tóc bay toán loạn vuốt ra phía sau tai, hừ lạnh một tiếng, trong mắt tràn đầy vẻ trào phúng và khinh miệt "Một trăm năm sau hậu thế sẽ nói về ngươi như thế nào? Trong lịch sử Thiên Diệp Vương triều phải ghi lại về Tần Mộ Phong ngươi ra sao? Ngươi bị mất mặt cũng chịu thôi, nhưng đừng làm mất thể diện của Thiên Diệp vương triều, đừng làm mất mặt Tần gia. Không thể làm một danh thần để lưu danh thiên cổ thì ít nhất cũng phải tận hết sức mình để không hổ thẹn với trời đất. Tần Mộ Phong, ta thật sự rất thất vọng về ngươi. Ngươi làm người đã thất bại, làm Vương càng thất bại hơn, làm tướng lại là thất bại của thất bại. Cuộc sống biến đổi, trăng có khi tròn khi khuyết. Nhất thời lầm lạc, ngươi lại dùng dằng không quyết, không bằng đi tìm chết." Thiên Mạch xoay người, đưa lưng về phía hắn "Đường ở dưới chân, tự mình đi đi."

"Ngươi tại sao lại muốn đi?" Tần Mộ Phong vẫn lãnh đạm như cũ nhưng trong đáy mắt đã có ý cười.

"Mất hứng sao?" Thiên Mạch cười lạnh, đi ra khỏi thư phòng "Ta đi, rời khỏi Bình Nam Vương ta sẽ không chết đói."

"Không cần, ngươi muốn cái gì thì sẽ có cái đó." Tần Mộ Phong bình thản mở miệng.

"Cảm ơn." Thiên Mạch hừ lạnh.

Nhìn bóng lưng Thiên Mạch, Tần Mộ Phong rất lâu không nói gì.

Hắn ngạc nhiên nhìn bóng lưng mờ ảo của nàng không biết đã bao lâu.

Một bóng hình mảnh mai lại xuất hiện, trong tay cầm theo vò rượu.

Thiên Mạch đem vò rượu đặt lên bàn, hào khí bốc lên "Mượn rượu tiêu sầu sầu càng sâu, không uống cũng sầu, chi bằng uống hết nó, sau đó tỉnh lại."

Thiên Mạch hừ lạnh "Đối với tư niệm của người thì dù có dùng thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể nào nói rõ, ta chỉ hy vọng trong cơn say ngươi có thể tìm thấy những gì mình muốn trong giấc mộng. Ngươi không phải yêu nàng sao? Vào trong mộng tìm nàng đi." Nàng nâng vò rượu lên, đem thứ chất lỏng đó đổ vào trong miệng. Nàng uống một ngụm lớn sau đó lấy tay áo lau đi rượu vương bên mép "Uống đi, ta uống cùng ngươi, nữ nhi hồng 100 năm, uống xong ngươi sẽ say ba ngày ba đêm. Sau khi say rồi phiền lão nhân gia ngươi tỉnh lại, đừng có nửa sống nửa chết như thế nữa. "

Tần Mộ Phong nhếch môi "Bộ dáng của ngươi rất giống người trong giang hồ." Thiên Mạch của hôm nay làm cho hắn cảm thấy mới lạ.

"Người trong giang hồ thì sao?" Thiên Mạch dứt khoát nhắm mắt lại, uống rượu như uống nước.

"Ngươi không nên như thế." Với tính tình của Liễu Thiên Mạch lại có thể tự nhiên táo bạo như thế, đây là chuyện nằm ngoài ý liệu của hắn. Vợ chồng gần một năm, hắn cuối cùng vẫn không biết nàng là loại nữ tử như thế nào. Liễu Thiên Mạch vốn dĩ thanh nhã lạnh nhạt giờ lại mang trên người hào khí của một nữ tử giang hồ.

Mất đi mặt nạ lạnh lùng, Liễu Thiên Mạch trở nên tiêu sái hào hùng.

"Bản tính lạnh lùng của ta không phải do trời sanh mà là bị bức." Thiên Mạch uống một ngụm, lạnh lùng nhìn Tần Mộ Phong "Ta nói rõ, ta lạnh lùng nhưng không có nghĩa là ta không biết nổi giận. Ta có rất nhiều kinh nghiệm, sớm đã nhìn thấu cuộc sống, nhưng lại không muốn so đo." Thiên Mạch nói xong nhìn bản thân.

Một vò rượu lớn đã vơi quá nửa. Thiên Mạch tay cầm vò rượu, khuôn mặt đỏ ửng.

"Đừng uống." Tay của Tần Mộ Phong chậm rãi để lên tay của nàng.

"Không muốn uống sao? Sau khi say, ngươi sẽ thanh tỉnh." Thiên Mạch đẩy Tần Mộ Phong ra, tiếp tục chuốc say chính mình. Nàng đã sống rất khổ cực, đã quá mệt mỏi khi phải ẩn dấu chính mình. Khi sự lạnh lùng tan biến, nàng không còn kiêng kỵ mà làm bất cứ việc gì nàng muốn.

Tần Mộ Phong cười khổ "Uống như vậy có thực sự tốt không?" Hắn chưa bao giờ nhìn thấy nữ tử nào lại uống như vậy, ngay cả Liễu Thiến cũng vị tất có được hào khí như nàng.

Thiên Mạch lắc đầu "Không tốt, ta dùng rượu mạnh để đem hết những nỗi thống khổ trong lòng hoà tan."

Rượu mạnh thật sự có thể hoà tan hết những đau khổ trong lòng sao?

Tần Mộ Phong cũng uống một ngụm, là rượu, là đau khổ.

Rượu khổ, tâm khổ, tất cả đều là khổ.

Hắn đau khổ, nàng cũng không hạnh phúc.

Mượn rượu tiêu sầu rốt cuộc sầu càng sầu

Bình luận





Chi tiết truyện