chương 59/ 86

Tuyết lại rơi nhiều hơn. Trong màn đêm yên tĩnh, một cành cây bị tuyết đè gãy xuống, phát ra một tiếng động nhỏ.

Thiên Mạch đang nằm ở trên giường bỗng dưng bừng tỉnh, đột nhiên ngồi bật dậy.

Ánh nến trên bàn không ngừng lay động, trong phòng nửa tối nửa sáng.

Nàng tựa ở đầu giường, nhẹ nhàng thở ra một hơi, ngón tay ngọc lùa vào trong mái tóc.

Thiên Mạch là người tập võ, chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng đủ khiến cho nàng bừng tỉnh, hơn nữa nàng thường xuyên mơ thấy ác mộng, rất ít khi có thể ngủ ngon.

Thiên Mạch khoác một chiếc áo mỏng rồi bước xuống giường, bỏ thêm vài khối than vào trong lò lửa, nhất thời ánh lửa bùng lên.

Một ánh sáng mờ ảo chiếu lên trên cửa sổ, thấp thoáng có thể nhìn thấy một thân ảnh trên cửa sổ phía đối diện.

Bây giờ đã là giờ Thìn, Tần Mộ Phong tại sao còn chưa đi ngủ? Hắn rốt cuộc đang làm cái gì?

Thiên Mạch mở cửa, gió lạnh lập tức thổi vào trong phòng, ánh nến lay động dữ dội hơn. Nàng khép cửa lại, xuyên qua tiểu viện đi sang phòng đối diện.

Nàng đứng ở cửa, cái bóng của nàng hiện lên trên cửa sổ một lúc lâu.

Tuyết vẫn tiếp tục rơi trong im lặng. Một cơn gió lạnh thổi tới khiến cho Thiên Mạch rùng mình, quần áo bó sát vào người.

Nàng đẩy cửa phòng, nhẹ nhàng bước vào.

Tần Mộ Phong tựa lưng ở trên ghế, hai mắt nhắm nghiền. Trên thư án, những cuốn binh thư nằm la liệt, bên cạnh binh thư là một tấm bản đồ.

Gả vào Bình Nam Vương phủ lâu như vậy, Thiên Mạch chưa bao giờ đặt chân đến Thính Phong hiên, thế nên nàng không thể biết Tần Mộ Phong ngày thường làm những gì. Nàng tưởng rằng Tần Mộ Phong chỉ là một tên nhàn rỗi, suốt ngày tìm hoa vấn liễu. Trong một đêm tuyết rơi nhiều như thế này, hắn lại vì lo lắng quốc sự mà không ngủ, đây là chuyện Thiên Mạch chưa từng nghĩ đến.

Nam nhân này thật sự bí ẩn, rốt cuộc phải làm như thế nào mới có thể hiểu thấu hắn?

Nàng đi đến bên cạnh hắn, lấy áo ngoài của mình phủ lên người hắn.

Một động tác nhỏ cũng khiến Tần Mộ Phong bừng tỉnh, hắn bắt lấy cánh tay Thiên Mạch "Ai?" Hắn đột nhiên mở mắt, con ngươi sắc bén giống như mắt chim ưng, nhìn chằm chằm vào Thiên Mạch.

Thiên Mạch bị hắn làm cho sợ hãi, hốt hoảng nói "Là ta."

Tần Mộ Phong thở dài một hơi, buông tay Thiên Mạch ra "Ngươi còn chưa ngủ?"

"Ta ngủ rồi, nhưng thấy thư phòng bên này còn sáng đèn nên đến đây xem." Thiên Mạch liếc mắt nhìn bản đồ "Vương gia, ngươi có gì phiền não sao?"

"Đại quân Nam Việt lại bắt đầu hành động, hoàng huynh nghi chúng có gian trá." Nghe được tin này hắn cảm thấy rất lo lắng.

Thiên mạch không kìm nén được mà thốt ra "Bây giờ là mùa đông, đại tuyết phong sơn, tướng lãnh thông minh nhât định sẽ không lựa chọn lúc này để giao chiến. " Nàng nghiêng đầu nhìn vào bản đồ "Tất nhiên...chúng ta có thể nghĩ đến điều này thì địch nhân cũng có thể nghĩ được. Rất có thể bọn họ cố ý xâm lấn vào mùa đông để mê hoặc quân ta. Vì biết người biết ta, trăm trận trăm thắng nên nếu không biết được ý đồ thực sự của địch nhân tốt nhất hãy ám binh bất động." Tay nàng chậm rãi di chuyển trên bản đồ "Ngươi xem, Thiên Diệp biên cảnh có ba chỗ hiểm yếu, chỉ cần Thiên Diệp không nghênh chiến, Nam Việt cũng rất khó cường công. Nếu Nam Việt quả thực có âm mưu thì sau khi song phương giành co một thời gian, Nam Việt thiếu người ngựa nhất định sẽ phải rút lui. Còn nếu không có âm mưu, lại không dám tấn công, bọn chúng sẽ tự động lui binh. Nếu ta đoán không nhầm Nam Việt sẽ liên tục khiêu khích, chỉ cần chúng ta nhẫn nhịn được thì vô luận bọn chúng có âm mưu gì, Thiên Diệp vẫn nắm được phần thắng. Chỉ cần Thiên Diệp không để ý đến, Nam Việt dù cho có bày thiên la địa võng cũng vô dụng."

Trong lời nói của nàng chỗ nào cũng đều hợp lý, rõ ràng, ý nghĩ tự nhiên cùng hắn không mưu mà hợp "Ngươi biết binh pháp?" Tần Mộ Phong kinh ngạc, nữ tử biết binh pháp trước giờ hắn chỉ thấy qua một người, đó chính là mẫu thân của Hoắc Thiên. Hoắc phu nhân văn thao võ lược, xuất thân là con nhà võ tướng, biết binh pháp cũng không kỳ quái. Nhưng Liễu Thiến là một nữ tử yếu đuối lại xuất thân phong trần, làm sao lại biết được binh pháp?

Tần Mộ Phong vốn tính đa nghi, từ trước đến nay không dễ dàng tin tưởng bất cứ kẻ nào. Liễu Thiến nói ra những lời đó khiến cho hắn đối với nàng nảy sinh lòng nghi ngờ.

"Đọc qua vài cuốn binh thư." Thiên Mạch chỉ nói cho có chứ thực ra nàng đã đọc không ít binh thư.

"Phi Yên cho ngươi đọc binh thư?" Một nữ tử xuất thân phong trần thì đọc binh thư làm cái gì? Đúng là khiến cho người khác hoài nghi.

Thiên mạch biết tần mộ Phong đa nghi, nàng chỉ cần nói hớ một chút là hắn sẽ lại hoài nghi lai lịch của nàng. nàng mỉm cười "Dương Liễu viện trong Túy Hên lâu có một tàng thư các, sách trong đó nhiều vô số kể, binh thư cũng không ít. Nếu ngươi có hứng thú có thể đến đó nhìn qua." Nàng rất thích đọc sách, tàng thư vô số, điều này là sự thật.

Thiên Mạch không hoảng hốt cũng không vộ vàng, hoài nghi của hắn dối với nàng đã tiêu trừ không ít, mặc dù nữ tử đọc binh thư rất ít nhưng cũng không có nghĩa là không có.

"Nữ tử đọc binh thư đúng là hiếm thấy."

"Thế nhân thường nói nữ tử có tài thì không có đức. Nhưng theo quan điểm của Liễu Thiến, một nữ tử tốt phải tài đức vẹn toàn. Trong thực tế, cuộc sống cũng giống như chiến trường, những mưu kế trong binh thư cũng có thể dùng để đối nhân xử thế. Cho dù dùng không được thì cũng có làm sao? Đọc sách nhiều chẳng bao giờ có hại." Đây là những gì mà Tứ sư phó nói cho nàng, nàng cứ sao y bản chính mà nói.

Nữ tử có thể lý giải như nàng trên đời này không có nhiều. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

"Ngươi đã đọc qua rất nhiều sách?" Tần Mộ Phong không thể không cảm thấy tò mò về nàng.

"Không dám nói làu thông kim cổ, chỉ có thể nói là học cao hiểu rộng." Đối với văn tài của mình Thiên Mạch cho tới bây giờ cũng không khiêm tốn. Tứ sư phó Vân Thanh Thanh được xưng là thiên hạ đệ nhất tài nữ, văn tài rất cao, dưới sự dạy dỗ của nàng, Thiên Mạch tự nhiên sẽ không kém, huống chi Đại sư phó và Tứ sư phó đều là người đến từ tương lai, nàng có thể học được từ các nàng những thứ mà người khác không có cơ hội để học.

Tần Mộ Phong không thể không cười "Học cao hiểu rộng? Ngươi là nữ tử đầu tiên dám ở trước mặt ta nói mình học cao hiểu rộng." Hắn từng nhìn thấy rất nhiều nữ tử tài mạo song toàn nhưng dám tự nhận mình học cao hiểu tộng thì Liễu Thiến là người đầu tiên.

Thiên Mạch chớp mắt "Không phải Liễu Thiến tự phụ mà đó là sự thật." Thiên Mạch lại một lần nữa tỏ ra lạnh nhạt.

Tần Mộ Phong ngẩng đầu, nhìn nàng mà cảm thấy buồn cười. Liếc qua quần áo trên người nàng, sắc mặt hắn tự nhiên biến đổi "Tại sao không mặc áo khoác?" Nàng cư nhiên chỉ mặc một cái áo mỏng.

"Ta quên." Thiên Mạch vừa nói vừa liếc mắt nhìn vào cái áo phủ trên người hắn, đó là áo của nàng.

"Đáng chết." Tần Mộ Phong nhỏ giọng mắng, lấy cái áo khoác lên người nàng "Đừng để mình bị đông thành đá." Nữ nhân này ngốc đến mức làm cho hắn cảm thấy đau lòng.

"Cám ơn." Thiên Mạch kéo lại áo.

Tần Mộ Phong trìu mến vuốt ve mái tóc của nàng, ở trên trán nàng nhẹ nhàng hôn một cái "Ngươi về ngủ trước đi, coi chừng bị cảm lạnh."

Hai người thân mật như vợ chồng khiến cho khuôn mặt của Thiên Mạch dưới lớp mặt nạ bống dưng đỏ hồng lên. Hai tay nàng luống cuống giữ lấy váy, đầu ngón tay có chút trắng nhợt.

Hắn thơm nàng? Hắn hôn nàng? Hắn thực sự đã hôn nàng?

Nàng tưởng rằng hắn đối với nàng chỉ có cảm giác áy náy, chỉ là muốn chịu trách nhiệm, vậy thì tại sao hắn lại đột nhiên hôn nàng chứ? Hắn rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì? Nếu hắn chỉ yêu một mình Thải Hà thì tại sao lại hôn nàng? Nam nhân này rốt cuộc là đa tình, hay là vô tình?

Thiên Mạch mạnh mẽ quay người lại, hai tay bưng mặt, không ngừng thở dốc.

Hắn rốt cuộc đang là cái gì vậy? Ngón tay của Tần Mộ Phong đặt lên trên môi, quay đầu đi, xấu hổ đến mức không biết làm cái gì "Ngươi, ngươi...về trước đi nghen." Tay hắn nhích tới nhích lui, không biết nên đặt ở đâu.

Trên người Liễu Thiến luôn có một thứ gì đó rất hấp dẫn hắn, làm cho hắn hết lần này đến lần khác không thể kiềm chế được. Rốt cuộc đó là cái gì, hắn không biết.

Là tài nghệ? Là vẻ đẹp? Là khí chất? Là học vấn? Là thông minh? Không, cũng không phải. Cuối cùng là cái gì, ngay cả bản thân hắn cũng không biết.

"Ngươi đi nghỉ sớm một chút." Thiên Mạch tóm váy, bước vội ra ngoài, cơ hồ giống như chạy loạn.

Nàng bước chân vào giang hồ năm 14 tuổi, trải qua vô số phong ba nhưng chưa từng cảm thấy sợ hãi như thế này.

Nàng đứng ở trong viện, hai tay ôm ngực, gương mặt đằng sau lớp mặt nạ đã toát đầy mồ hôi.

Thiên Mạch từ từ xoay người lại, nhìn bóng người ở trong thư phòng, khoé miệng chậm rãi nhếch lên, không nhịn được khẽ cười một tiếng

Cửa thư phòng đột nhiên mở ra, gió lạnh theo đó tràn vào, ánh nến trên bàn lay động dữ dội.

Tần Mộ Phong đang cúi đầu đọc sách giật thót một cái,lập tức ngẩng đầu lên. Một thân ảnh mảnh mai đang đi về phía hắn.

"Ngươi còn chưa ngủ?" Tần Mộ Phong nhìn Thiên Mạch, trong giọng nói có chút xấu hổ.

Thiên Mạch cười không được tự nhiên, nhẹ nhàng đi tới "Ta giúp ngươi nấu món ăn đêm." Nàng không biết phải đối mặt vói hắn như thế nào.

"Bữa ăn đêm?" Trong lòng Tần Mộ Phong tự nhiên cảm thấy ấm áp, cúi đầu cười khổ. Từ nhỏ đến lớn không ai vì hắn mà nấu ăn, lại càng không có ai vì hắn mà làm bữa ăn khuya trong một đêm tuyết rơi nhiều như thế này. Hắn từ nhỏ cao cao tại thượng nhưng ngay đến một chút thân tình bình thường nhất cũng chưa từng được hưởng qua. Xuất thân hoàng thất thì thế nào? Mỹ nữ vô số lại ra sao?

Thiên Mạch đem cái khay đang cầm trong tay để xuống bàn, nhìn hắn cười khẽ "Đúng vậy, ta không biết ngươi thích ăn cái gì, cho nên...ta làm cơm chiên trứng cho ngươi." Cả đời này nàng chưa từng tự tay nấu cơm canh cho bất cứ nam nhân nào, Tần Mộ Phong là ngoại lệ duy nhất.

Tần Mộ Phong bỏ binh thư trong tay xuống, đứng dậy đi về phía nàng, cúi đầu ngửi mùi thơm "Cơm chiên trứng? Ta chưa từng ăn qua."

"Ngươi hãy ăn thư đi." Ánh mắt của Thiên Mạch không được tự nhiên, trừ bỏ cơm chiên trứng, nàng món gì cũng không biết làm.

Tần Mộ Phong ngồi xuống thưởng thức.

Cơm do nàng nấu có mùi thật khác lạ, hình như là mùi khét, trứng cũng chưa chín. Nếu là ngày thường, hắn sẽ không thèm nhìn đến.

Tuy nhiên, đây là thứ do Liễu Thiến nấu. Một nữ tử, trong một đêm tuyết rơi nấu cho hắn ăn. Một bát cơm trứng, một bát canh nóng đơn giản, nhưng đối với hắn mà nói những thứ này còn hơn tất cả sơn trân hải vị trên thế gian.

Thiên Mạch cúi đầu, xoay người chạy ra ngoài "Ngươi cứ ăn, ta đi."

Thiên Mạch chạy một hơi về phòng, nàng đóng cửa, dựa lưng vào cánh cửa rồi ngồi xuống đất.

Nàng thực sự đã nấu bữa ăn đêm cho Tần Mộ Phong, trong một đêm tuyết rơi nhiều như thế này, nàng cư nhiên vì một nam nhân mà nấu bữa ăn khuya. Lão thiên, rốt cuộc nàng đang làm cái gi?

Không biết qua bao lâu, Thiên Mạch từ trên đất đứng lên thắp đèn.

Nàng nheo mắt, trong con ngươi hiện lên một tia mông lung.

Chẳng nhẽ nàng thực sự đã yêu hắn?

Nàng không muốn thừa nhận, nhưng không thể không thừa nhận. Nàng thực sự quá khác thường, thậm chí ngay cả nàng cũng không nhận ra bản thân mình nữa.

Sư phó đã từng nói, tình yêu sẽ làm cho nữ nhân trở nên ngu ngốc. Nàng giờ phút này đúng là một con ngốc, ngốc từ đầu đến đuôi. Là cái gì đã làm nàng thay đổi? Chẳng nhẽ là tình yêu sao?

"Cạch" một tiếng, cửa đã mở ra. Với sự mẫn cảm của một người trong giang hồ, Thiên Mạch lập tức quay đầu lại. Tần Mộ Phong đứng ở cửa, con mắt đen chăm chú nhìn nàng.

Thiên Mạch quay đầu lại, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt hắn "Vương gia, ngươi đứng đó làm gì." Đôi mắt của hắn thật thâm trầm, nhưng là, nàng cảm thấy được ánh mắt của hắn đang xâm chiếm nàng. Giống như nàng không mặc gì mà đứng trước mặt hắn.

"Bảo ta Mộ Phong." Tần Mộ Phong đi vào phòng, bá đạo tuyên bố.

"Mộ Phong." Thiên Mạch từng bước từng bước lui về phía sau.

Tần Mộ Phong tức thì nhìn chằm chằm vào mắt nàng "Ngươi rất sợ ta sao?" Hắn có thể cảm nhận được nàng đang hoảng sợ.

"Không có" Thiên Mạch trả lời ngay, sau đó trèo lên giường vùi mình vào chăn. Nàng trùm chăn kín mít, chỉ dám để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn.

Nàng nín thở khi nghe được những tiếng động loạt soạt. Hắn đang cởi quần áo.

Bọn họ đã nhiều lần quan hệ xác thịt nhưng nàng vẫn như cũ sợ hãi.

Nghĩ đến cảnh tượng nóng bỏng triền miên của bọn họ trong lúc đó, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiên Mạch lại bắt đầu nóng lên.

Lão thiên, nàng đang suy nghĩ bậy bạ gì đó tâm nàng luôn luôn bình lặng như nước, như thế nào lại có thể nghĩ đến những hình ảnh này.

Trên người nàng đột nhiên truyền đến một cảm giác ấm áp,Thiên Mạch thân thể run lên, toàn thân cứng ngắc, không dám động đậy.

Bàn tay của Tần Mộ Phong luồn vào trong đống chăn, hơi thở nóng bỏng kích thích từng giác quan của nàng.

"Vương gia.....ngươi....ngươi muốn là gì?" Thiên Mạch nuốt một ngụm nước miếng, cảm thấy hoảng loạn mà trước nay chưa từng có.

"Cô nam quả nữ, ngươi nghĩ ta muốn làm gì?" Giọng nói của Tần Mộ Phong trầm xuống.

"Vương gia."

"Bảo ta Mộ Phong." Để trừng phạt việc nàng không nghe lời, bàn tay tà ác của Tần Mộ Phong tiến vào bên trong quần áo của nàng.

Thiên Mạch bối rối bắt lấy tay hắn, cảm thấy bất an nên bắt đầu giãy dụa "Mộ Phong, ngươi...không nên như vậy."

Thân thể mềm mại cùng mùi hương thơm tự nhiên của nàng khiến cho hắn có một cảm giác khác lạ. Tần Mộ Phong càng thêm làm càn, nắm lấy cái yếm của nàng vứt đi.

Trên người đột nhiên cảm thấy lạnh, Thiên Mạch không nhịn được kêu lên, "A?"

Tần Mộ Phong một bên ôm chặt thân thể của nàng, nụ hôn nóng bỏng rơi vào trên mi mắt, trên môi, trên cổ. Hắn tuỳ ý thưởng thức hương vị ngọt ngào của nàng, dần dần trút bỏ xiêm y trên người nàng.

Thân thể Thiên Mạch run rấy, nàng dưới thế công như mãnh liệt như lửa bỏng của hắn hoá thành một dòng xuân thuỷ.

Trong lúc kích tình, hắn đã để lại trên người nàng những dấu vết của sự hoan lạc, Trong cơn mê loạn, hắn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên "Thiên Mạch, ta muốn ngươi chính thức trở thành người của ta." Sau khi nói xong câu đó, hắn hung hăng hôn lên đôi môi mềm của nàng.

"Mộ Phong, ta..." Ta không phải Thiên Mạch.

"Thiên Mạch."

Ánh nên toả ra, phảng phất có thể thấy được hai cái bóng đang quấn chặt lấy nhau trên giường. Trong bức màn phù dung, có thể nghe loáng thoáng tiếng thở dốc của một đôi nam nữ. Thật đúng là chọc cho người khác nóng lòng.

Tuyết, nhẹ nhàng bay xuống.

*****

Sau khi hoan ái, Thiên Mạch giống như một con mèo bị thuần phục, ngoan ngoãn nằm trong lòng tần mộ Phong.

Liễu Thiên Mạch cười khổ, nàng lại một lần nữa trầm luân. Tần Mộ Phong không phải người nàng có thể yêu, bọn họ căn bản là người ở hai thế giới khác nhau, tại sao nàng luôn trầm mê trong vòng tay của hắn?

"Ngươi yêu Thiên Mạch sao?" Hơi thở của nàng thơm như hoa lan, ánh mắt mờ ảo như sương mù.

"Tại sao lại hỏi như thế?" Hắn yêu hay không yêu Liễu Thiên Mạch? Hắn không biết.

Liễu Thiên Mạch mở to mắt, cười như không cười "Vừa rồi ngươi kêu Thiên Mạch." Cho đến lúc nãy, nàng mới biết được hắn yêu Thiên Mạch.

Hắn vừa yêu Thiên Mạch lại vừa yêu Liễu Thiến. Trái tim của hăn rốt cuộc có thể chứa được bao nhiêu người đàn bà?

Tần Mộ Phong ơi Tần Mộ Phong, ngươi rốt cuộc đa tình, hay là vô tình.

Thiên Mạch thở dài một tiếng, từ từ nhắm mắt lại. Nàng căn bản không nắm được trái tim hắn, thế nhưng Liễu Thiên Mạch biết cho dù hắn vô tình hay đa tình thì nàng vẫn không thể yêu thương hắn.

Trên mặt Tần Mộ Phong hiện lên một tia trầm mặc "Ta kêu Thiên Mạch sao?"

Thiên Mạch trả lời một cách nghiêm túc "Đúng vậy, ngươi cứ một mực kêu tên của nàng." Nàng tuyệt đối không có nghe nhầm.

"Ngươi nghe nhầm rồi." Thần sắc của Tần Mộ Phong có chút bối rối.

"Ô" Thiên Mạch nhìn người nào đó cười nhẹ.

Tần Mộ Phong cúi đầu hôn nhẹ lên má nàng "Đừng nghĩ ngơi lung tung, ngủ đi."

Đôi môi Thiên Mạch hơi động đậy, cuối cùng nhếch lên.

Tần Mộ Phong ôm lấy Thiên Mạch, thần sắc phức tạp, trong con ngươi loé lên một tia sáng khác thường.

Đêm nay, hắn mất ngủ.

Trên bầu trời, những bông tuyết rơi ngày một nhiều hơn. Kinh thành đóng băng, lạnh đến thấu xương

Bình luận





Chi tiết truyện