chương 66/ 86

Tần Mộ Phong cực kỳ ảo não.

Hắn không biết bản thân bị làm sao vậy, tự nhiên lại cùng Liễu Tự Họa phát sinh quan hệ. Liễu Tự Họa vừa xinh đẹp vừa duyên dáng nhưng chỉ như vậy thôi chưa đủ làm cho hắn mất đi lý trí, những nữ nhân kiều mị hơn nàng hắn đã thấy rất nhiều.

Nếu nói Liễu Tự Họa hạ dược, thì nàng đã làm như thế nào? Hắn chỉ dìu nàng vào trong nhà, ngay cả một ngụm nước cũng không có uống. Trong phòng lại không đốt trầm hương thế nên càng không thể ở trong lò hương hạ xuân dược. Chẳng nhẽ khả năng tự kiềm chế của hắn kém như vậy sao?

Hắn quay lưng về phía Liễu Tự Họa, yên lặng mặc y phục. Lúc cầm lấy áo choàng, một cây trâm vàng đơn giản rơi ra.

Hắn ngồi xổm xuống, mắt nhìn vào cây trâm.

Đây là cây trâm của Liễu Thiên Mạch, lúc nàng đi bái tế mẫu thân đã đem nó đổi lấy giấy tiền vàng mã trong cái cửa hàng gì gì đó. Hắn đã chuộc nó lại, vẫn mang theo trên người. Rất nhiều lần hắn nghĩ đến việc trả nó lại cho nàng nhưng hết lần này đến lần khác từ đáy lòng đều cảm thấy không nỡ.

Liễu Tự Họa im lặng đi đến phía sau lưng hắn, cả người đầy mùi dấm chua "Đây là trâm của người nào? Liễu Thiến sao? Qủa thực là quá xấu."

Tần Mộ Phong đem cây trâm cất đi, cũng không có trả lời, lại tiếp tục mặc quần áo.

Hai tay Liễu Tự Họa gắt gao ôm lấy eo của hắn, buồn bã nói "Vương gia, ngươi không để ý tới ta?"

Tần Mộ Phong đẩy Liễu Tự Họa ra, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn nàng, trong đáy mắt hiện lên những tia lửa giận "Chuyện hôm nay không được nói ra."

Liễu Tự Họa sửng sốt, hai tay che mặt khóc rống lên, nước mắt như xuân thủy, không ngừng lăn xuống "Vương gia, là ngươi tự mình làm vậy với nhân gia...tại sao lại có thể không thừa nhận, ngươi như thế bảo ta làm sao dám nhìn mặt người khác?"

Tần Mộ Phong không thèm nhìn bộ dạng khóc sướt mướt của nàng, hung hăng trừng mắt với nàng "Chuyện hôm nay không được phép nói ra."

Liễu Tự Họa lắc lắc đầu, khóc càng hăng "Vương gia, ngươi bạc tình bạc nghĩa, ta sẽ nói với cha ta xin Hoàng thượng làm chủ."

Tần Mộ Phong lạnh lùng liếc nàng một cái, cười châm chọc "Mời đi." Tần Vật Ly thích trà trộn vào trong dân chúng, Liễu Tự Họa là loại đàn bà như thế nào hắn rất rõ ràng.

Liễu Tự Họa thấy cương không được, bước lên phía trước, từ đằng sau ôm lấy eo Tần Mộ Phong, đầu tựa ở trên tấm lưng rộng của hắn "Vương gia, ta không cần danh phận, chỉ mong được ở bên ngươi."

Tần Mộ Phong tàn nhẫn hừ lạnh một cái "Làm thị thiếp, giúp bổn vương làm ấm giường."

Liễu Tự Họa không chút đắn đo, lập tức đáp ứng "Được." Chỉ có tiến vào Bình Nam Vương phủ nàng mới có cơ hội trở thành Vương phi, về phần mấy ả thị thiếp kia...cứ từ từ mà thu thập. Bằng vào thủ đoạn của Liễu Tự Họa nàng, mấy người đàn bà kia sớm muộn cũng trở thành hòn đá dưới chân nàng.

Tần Mộ Phong xoay người, dùng tay đẩy Liễu Tự Họa ra "Ngươi không xứng." Tần Mộ Phong phất tay áo rời đi mà không hề mang theo một tia cảm xúc.

"Vương gia." Liễu Tự Họa không có thời gian mặc quần áo, lập tức đuổi theo ra cửa. Cái mà nàng nhìn thấy chỉ là bóng lưng phẫn nộ của Tần Mộ Phong.

*****

Tần Mộ Phong từ trong phòng Liễu Tự Họa đi ra, cả người không được tự nhiên, sợ bị Liễu Thiến nhìn ra sơ hở.

Liễu Thiến chỉ là một nữ tử thanh lâu, thậm chí cũng không được tính là thị thiếp của hắn, thế nên nàng không có tư cách để tức giận. Hắn nghĩ như vậy nhưng trong lòng không khỏi có cảm giác áy náy.

Chưa đi tới Mai Vận đình hắn đã nhìn thấy Phi Dương đứng ở cạnh cây mai "Thiến nhi đâu?" Giờ phút này người hắn quan tâm nhất chính là Liễu Thiến.

Phi Dương mặt không đổi sắc, dùng ánh mắt khinh miệt nhìn Tần Mộ Phong, trong mắt tràn đầy vẻ châm chọc "Vương gia, có cần đem Liễu Tự Họa đón về không, sau này thuộc hạ có phải cung kính gọi nàng một tiếng "cô nương", hay nên gọi là "Vương phi"."

"Có ý gì?" Những lời Phi Dương nói làm cho Tần Mộ Phong đề cao cảnh giác, chẳng nhẽ hắn đã biết cái gì?

"Không có ý gì, Vương gia loại đàn bà nào cũng muốn, cũng không ngại dơ bẩn, Phi yến cô nương nói không sai, cùng đồ lợn giống nhau." Trong giọng nói của Phi Dương đầy vẻ châm chọc, trong mắt lộ vẻ khinh thường.

"Ngươi biết?" Tần Mộ Phong bất giác nhíu mày.

"Liễu Thiến cô nương muốn ta chuyển lời cho Vương gia, Liễu Thiến nàng tuy không phải danh môn khuê tú những cũng có tôn nghiêm, Vương gia đừng xem nàng là công cụ làm ấm giường. Nàng rất thuần khiết, xin Vương gia đừng đem xú vị trên người những ả đàn bà phóng túng ám lên người nàng. Nàng là một nữ tử thanh bạch, tất nhiên sẽ biết tự ái, cùng Vương gia không hợp nhau. Nếu không hợp nhau thì nàng cũng không có lý do gì ở lại Vương phủ. Nàng đi, không cần phải tìm nàng. Thế sự vô thường, hữu duyên sẽ gặp, vô duyên liền tan, ngươi không cần cảm thấy có lỗi với nàng." Phi Dương không ngừng hừ lạnh biểu thị sự bất mãn đối với Tần Mộ Phong.

Quả nhiên nàng đã nhìn thấy rồi.

Chỉ là một thanh lâu nữ tử mà thôi, muốn đi thì cứ đi. Nhưng vì sao hắn lại cảm giác được trong lòng rất khó chịu.

"Chỉ là một phong trần nữ tử mà thôi." Tần Mộ Phong giả vờ không quan tâm.

Phi Dương dùng năm ngón tay hua hua trước mắt Tần Mộ Phong "Vương gia, mắt ngươi có vấn đề à?"

"Không có." Hắn trừng mắt nhìn Phi Dương.

"Nếu mắt không có vấn đề thì tại sao có thể nhìn lầm như thế. Liễu Thiên Mạch lạnh nhạt, ngươi hoài nghi nàng có mưu đồ. Cao quý như Liễu Thiến, ngươi lại bảo nàng là phong trần nữ tử. Xin hỏi Vương gia, trong số những người đàn bà của ngươi có ai có thể sánh được với hai người các nàng." Hắn "ôn hòa" hỏi.

"Đường đường là nam tử hán, đừng có chì chiết như thế." Không biết hắn học ai cách nói chuyện này.

"Chì chiết, đây là cách ta nói chuyện với kẻ không biết tốt xấu." Phi Dương dùng ánh mắt khinh thường nhìn hắn.

"Phi Dương, ta nhớ kỹ ngươi rất chán ghét Liễu Thiến, tại sao bây giờ lại giúp đỡ nàng?" Hắn rất muốn biết vấn đề này, cực kỳ muốn biết.

Phi Dương kinh ngạc một chút, sau đó giả bộ bình tĩnh "Liễu cô nương xuất thân trong sạch, nếu để loại đàn bà không biết liêm sỉ quấn quýt lấy ngươi thì thà lưu lại một Liễu Thiến cô nương thanh thanh bạch bạch. Nếu ngươi yêu Liễu cô nương thì đó cũng là một chuyện tốt."

Đôi mắt sắc bén của Tần Mộ Phong nhìn thẳng vào Phi Dương "Ngươi vẫn xem Liễu Thiên Mạch như muội muội, vẫn muốn nàng làm Vương phi có đúng không?"

Phi Dương dũng cảm đón lấy ánh mắt của hắn, nói nghiêm túc "Vương gia, ngươi không thích Thiên Mạch, nếu cường ngạnh kết hợp hai người thì sẽ làm lỡ dở cả đời nàng, tình cảm không thể cưỡng cầu."

Tần Mộ Phong nhìn Phi Dương một lúc lâu, nhìn ánh mắt bình tĩnh của hắn, Tần Mộ Phong tiêu trừ sự nghi ngờ của mình. Hắn từ từ thu hồi tầm mắt, nhìn lớp tuyết đọng trên mặt đất.

"Vương gia, trở về đi thôi, ngươi còn tiếp tục đứng ở đây, sợ rằng lại để cho những người đàn bà không biết liêm sỉ khác trườn lên người." Trong đáy mắt Phi Dương xẹt qua một nụ cười châm chọc.

Tần Mộ Phong không nói được câu nào, đi lên phía trước. Đi được một đoạn đường, hắn đột nhiên mở miệng "Nếu ngươi muốn thì đi tìm Liễu Thiến."

Kinh ngạc một lúc, khóe miệng Phi Dương nhếch lên "Còn dám nói như thế, ngươi sợ mất thể diện, thể diện đáng bao nhiêu tiền? Mất đi Liễu cô nương, ngươi hối hận không kịp." Thiếu đi sự bảo vệ của Liễu cô nương hắn lúc nào cũng có thể chết a. Liễu cô nương là Tuyết Nhạn, nàng không có khả năng sẽ yêu Vương gia. Nếu Vương gia đối với cô ấy có tình ý thì chẳng phải đã yêu sai người rồi hay sao? Ai, cần gì nghĩ nhiều như vậy, an toàn của Vương gia mới là việc quan trọng nhất.

Đi tới cửa Túy Yêu lâu, tú bà trẻ nhất kinh thành – Hoa Linh đã đợ hắn từ lâu. Vừa nhìn thấy hắn nàng lập tức cười cười nói nói "Vương gia, đến sớm vậy sao?" Nụ cười này khiến cho son phấn trên mặt gần như rớt xuống.

Tần Mộ Phong ho khan một tiếng, lấy tay che mũi "Liễu Thiến đâu?" Mùi phấn thơm này quả thật quá nồng.

"Vương gia, ngài đến sơm như vậy là muốn tìm Liễu Thiến à? Nàng không có ở đây." Đôi môi màu đỏ tươi của Hoa Linh mở ra "Túy Yên lâu còn có rất nhiều cô nương xinh dẹp, đảm bảo ngươi hài lòng." Hoa Linh nói xong, vươn ngón tay mảnh dẻ giả bộ quyến rũ vẽ từng vòng tròn trong lồng ngực hắn.

"Bổn vương tìm Liễu Thiến." Tần Mộ Phong ẩn ước biết được Liễu Thiến muốn trừng phạt hắn. Hoa Linh trong quá khứ không trang điểm đậm như thế, lại càng không sờ loạn trên người hắn. Hoa Linh tự nhiên biến thành loại đàn bà hợp với khẩu vị của hắn như thế này nhất định là do Liễu Thiến phân phó. Tiểu nữ nhân kia nhất định là muốn trả thù.

Hoa Linh che miệng cười duyên "Vương gia, nơi này có rất nhiều cô nương so với Liễu Thiến xinh đẹp hơn nhiều." Nàng quay đầu lại, hướng bên trong hô to "Các cô nương, Bình Nam Vương tới, tiếp khách." Trong đáy mắt Hoa Linh lóe lên một tia tà ác.

"Đến ngay." Một trận thanh âm thanh thúy vang lên, 45 cô nương từ bốn phương tám hướng ùa ra.

Tất cả những cô nương này đều mặc y phục mày đỏ, trên mặt bôi trát rất nhiều phấn đã trở nên trắng bệch, đôi môi tô son màu đỏ tươi. Có vài cô nương trên mặt còn có những vết tàn nhan màu đen.

Hương thơm cay nồng, những cô nương giống như ma quỷ cơ hồ khiến cho Tần Mộ Phong cảm thấy buồn nôn.

"Vương gia." Một đám cô nương đến bên cạnh Tần Mộ Phong, trong đại sảnh nhất thời trở nên náo loạn.

Các cô nương này sống như con sói nhìn thấy miếng thịt, lập tức đổ xô đến cắn hắn. Trong nháy mắt, toàn thân trên dưới của Tần Mộ Phong đều là những vết môi son đỏ tươi.

Phi Dương quyết định khoanh tay đứng nhìn, thái độ hệt như đang xem kịch "Hoa nương, ai bày ra trò này?" Bị một đám đàn bà xấu xí này hù doạ, xem hắn còn dám đi trêu hoa ghẹo nguyệt nữa hay không.

Hoa Linh tự tin nói "Tiểu thư phân phó."

"Xứng đáng ah." Phi Dương nhìn có chút hả hê.

"Đúng vậy, hắn xứng đáng bị như vậy." Khoé miệng Hoa Linh hiện lên một nụ cười lạnh.

"Hoa nương, hù doạ thì đợc nhưng đừng làm thật...." Nếu Vương gia thực sự bị cưỡng gian thì có thể trong vài tháng hắn ăn cũng không ngon.

"Tiểu thư tự biết chừng mực."

Phi Dương vừa định nói tiếp thì đã nghe tiếng các cô nương thét chói tai. Một cô nương, hai cô nương rồi lại thêm vài cô nương nữa té ngã trên mặt đất, không cần phải hỏi cũng biết là do Tần Mộ Phong đánh.

Tần Mộ Phong không thèm nhìn vào mấy cô nương đó, đưa tay kéo Hoa Linh lên lầu, tuỳ tiên đi vào một căn phòng nào đó, gấp đến nỗi không thèm đóng cửa.

Hoa Linh cười thầm, hai tay chống ở trên giường, nở nụ cười xinh đẹp "Vương gia, ta là tú bà, không bán thân."

Tần Mộ Phong lửa giận bừng bừng "Hoa Linh, Liễu Thiến ở đâu?" Nữ nhân này thật sự là quá đáng, cư nhiên bày ra cái trò này.

"Vương gia, tiểu thư nói ngươi hiện tại đang phát tình, bảo ta tìm một vài cô nương cho ngươi giải quyết, chẳng nhẽ ngươi không hài lòng sao?" Hoa Linh làm bộ vô tội nháy mắt mấy cái, nhìn vẻ mặt vô tội đáng yêu của nàng kết hợp với lớp son phấn dày cộp kia tự nhiên lại có cảm giác quỷ dị không nói nên lời.

"Nữ nhân kia..." Trong đôi mắt Tần Mộ Phong loé lên một tia nguy hiểm, không thể kiềm chế cơn giận mà xuất ra một chưởng đem cái bàn chém thành hai nửa, những đồ sứ bằng ngọc đặt trên quầy cũng bị chấn động mà rơi xuống đất, vỡ tan thành những mảnh nhỏ.

Hoa Linh móc từ trên người ra một cái bàn tính bằng vàng, ngón tay ngọc bắt đầu tính toán "Một cái bàn bằng gỗ gụ, 300 lượng, một cái ghế, 100 lượng, bình hoa ba màu, 500 lượng, chén lưu ly nhập khẩu từ Tây Vực, 1500 lượng..."

Tần Mộ Phong hoàn toàn mất đi kiên nhẫn, nghiến răng nghiến lợi "Hoa Linh, Liễu Thiến ở đâu?"

Hoa Linh miệng lẩm bẩm "Ta bị ngươi làm cho hoảng sợ, thêm phí tổn thất tinh thần, 3000 lượng, các cô nương bị ngươi đả thường, thêm phí y dược, phí điều dưỡng, phí mất sức, phí tổn thất tinh thần...."

Tần Mộ Phong lạnh lùng nhìn Hoa Linh, mà Hoa Linh thì không thèm nhìn hắn, cứ cúi đầu tính toán.

Hắn đứng một hồi lâu mà Hoa Linh vẫn không ngừng thao thao bất tuyệt. Hắn hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi.

"Vương gia, hoan nghênh ngươi lần sau lại đến." Nàng ngẩng đẩu, khoé miệng nhếch lên hiện ra một tia cười lạnh.

Bỏ lại bàn tính, đôi tay "Hoa Linh" đưa ra phía mang tai, tháo bỏ một lớp mặt nạ màu bạc. Lớp mặt nạ được tháo bỏ lộ ra một dung nhan thanh tú, rõ ràng là Liễu Thiên Mạch Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

"Liễu Thiến, làm rất tốt."

"Đương nhiên, Liễu Thiến ta đã ra tay thì nhất định thành công."

"Tên chết tiệt chết dẫm đó dám chọc ngươi tức giận, không thể không trừng trị hắn."

"Người đắc tội với Liễu Thiên Mạch ta nhất định sẽ phải trả một cái giá khủng khiếp."

"Được rồi, bây giờ làm cái gì đây?"

"Nghỉ ngơi hai ngày, sau đó về Vương phủ."

"Ngươi còn muốn trở về a?"

"Không trở về thì làm sao hoàn thành nhiệm vụ."

"Chỉ dùng thân phận Liễu Thiến thôi không đủ."

"Tên chết tiệt kia luôn kêu Thiên Mạch, vẽ cũng vẽ Thiên Mạch, cây trâm Thiên Mạch đã đi cầm hắn cũng chuộc lại rồi giữ ở trên người, cái này biểu thị cho cái gì?"

"Hắn yêu ngươi, ta biết a."

"Nếu hắn yêu nhất Thiên Mạch thì ta sẽ dùng thân phận Thiên Mạch để chơi đùa với hắn."

"Ha ha, hai thân phận, ngươi mà không chơi đùa hắn đến chết thì đừng nói nhận thức ta "

Bình luận





Chi tiết truyện