Như Vi và Vu Huệ lần lượt vào nhà. Đại trạch của Thẩm gia vô cùng náo nhiệt. Vu Huệ và Như Vi thấy Ethan bưng đĩa bánh ngọt ra liền kinh thán liên tục, nhất là hương vị ngon vô cùng! Hiển nhiên Lâm Vô Ý càng thiên vị hai cô cháu gái hơn, cho hai cô mỗi người một túi bánh ngọt của mỗi loại, những người khác không có loại đãi ngộ này đâu, cho dù là hai túi kia của Lâm Vu Hồng cũng là để dành cho hai bé trai sinh đôi. Cao hứng nhất chính là Ethan. Điểm tâm mà ông chú nhỏ và bé cùng nhau làm ăn ngon không tả, so với các bạn ở nhà trẻ mang đến còn ngon hơn, nếu không phải muốn mang đến chia cho các bạn và cô giáo ở nhà trẻ, bé sẽ không nhịn được mà ăn hết sạch mất.
Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng xuống lầu, Ethan lập tức cho daddy xem thành quả của một buổi chiều của họ. Lâm Vu Chi không thích ăn đồ ngọt giống Lâm Vu Hồng cũng rất nể tình mà nếm một miếng, hơn nữa còn khen ngợi không chút keo kiệt. Nhìn thấy con trai gần như là dính chặt vào người Vô Ý, Lâm Vu Chi rất yên tâm sau này sẽ giao con mình cho người kia chăm sóc. Còn Lâm Vu Hồng luôn giữ vững chủ nghĩa không hôn nhân lại càng không nghĩ ngợi đến chuyện sẽ chọn một người phụ nữ nào đó để kết hôn vì hai cậu con đang dần lớn, có Vô Ý ở đây, anh tin hai cậu con song sinh của mình có thể lớn lên trong hoàn cảnh bình thường. Nhìn Lâm Vô Ý yêu thương Ethan như vậy, Lâm Vu Hồng có thể khẳng định đối phương cũng sẽ yêu thương con mình như thế.
7 giờ, bữa tối được dọn lên. Ethan đã hoàn toàn từ bỏ daddy của bé, ngồi bên cạnh ông chú nhỏ. Lâm Chiếu Trinh còn đặc biệt giải thích món canh của đêm nay là do em trai hầm, hơn nữa còn là canh tốt cho dạ dày, trong mắt Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng hiện lên một loại cảm xúc giống nhau. Không khí trên bàn cơm vô cùng ấm áp. Quan hệ giữa những người của Lâm gia vốn không hề kém, nhưng vì vấn đề tính cách, tình huống đến nhà cô ăn cơm giống Vu Chi, Vu Hồng và Vu Chu như hôm nay là rất ít. Lâm Chiếu Trinh nhìn em trai thỉnh thoảng lại khiến mọi người cười to, còn có vẻ mặt vui sướng rõ ràng của mấy tiểu bối, cho dù là Vu Chi, Vu Hồng hay Vu Chu đều không mang vẻ nghiêm túc như bình thường, bà liền đặc biệt vui mừng.
Ethan cũng hoạt bát lên nhiều, có ông chú nhỏ ở đây, cho dù là món ăn bé không thích bé cũng sẽ ăn hết sạch sẽ, còn uống hai bát canh. So sánh với cháu trai nhỏ, rõ ràng Lâm Vô Ý kén ăn hơn nhiều. Bất quá sẽ không có ai dạy dỗ cậu, ngược lại còn đặt những món cậu thích nhất đến trước mặt cậu. Nếu Lâm lão tiên sinh có ở đây, nhất định sẽ tức giận đến nỗi trừng lớn hai mắt – Vô Ý đã kén ăn đủ rồi, mấy người còn nuông chiều nó như thế! Sẽ không đủ chất dinh dưỡng!
Một bữa cơm, ăn trong không khí vừa náo nhiệt vừa ấm áp. Ăn xong, một đoàn người chuyển từ phòng ăn sang phòng khách. Lâm Vô Ý ngồi ở phòng khách một lát liền rời đi ngay. Mãi lâu sau vẫn chưa thấy cậu trở lại, Thẩm Tiếu Vi đi tìm cậu, mới phát hiện cậu ở trong phòng bếp, lại còn khóa cửa lại.
“Cậu nhỏ, cậu làm gì trong đó đấy?”
“Tôi đang làm phép, không được vào.”
Thẩm Tiếu Vi bật cười, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua: “Cậu nhỏ, có phải cậu làm tiện lợi không?”
“Đợi lát nữa các nhân huynh sẽ biết. Đi mau đi mau, đừng quấy rầy tôi làm phép.”
Thẩm Tiếu Vi bị xua đuổi đành phải về phòng khách. Biết Lâm Vô Ý đang “làm phép” trong phòng bếp, ngoại trừ vợ chồng Lâm Chiếu Trinh, những người khác vừa nghe đã biết cậu đang làm gì. Ethan nhảy xuống khỏi ghế sofa vào bếp, quả nhiên, Lâm Vô Ý cho bé vào, còn những người khác hả, toàn bộ cấm cửa.
Lâm Vu Hồng nhìn Thẩm Tiếu Vi và Lâm Vu Chu với ánh mắt trách cứ. Thẩm Tiếu Vi làm bộ tủi thân kêu oan cho mình: “Em nói với cậu nhỏ, cậu nhỏ bảo người lớn làm việc trẻ con không được quản.”
Lâm Vu Hồng trực tiếp rời phòng khách đi gọi điện thoại cho người nào đó.
“Vô Ý, cậu làm gì trong bếp?”
“Bí mật.”
Lâm Vu Hồng trầm giọng nói: “Hôm nay cậu mệt rồi, ra ngoài nghỉ ngơi. Sau này không cần làm tiện lợi cho chúng tôi.”
Đầu bên kia của điện thoại trầm mặc hai giây, sau đó, Lâm Vu Hồng nghe thấy đối phương hỏi lại: “Vậy sau này có phải cậu sẽ không ăn cơm tôi làm nữa?”
Ánh mắt Lâm Vu Hồng trầm xuống: “Đây là hai việc khác nhau.”
“Không phải.” Giọng nói ôn nhu nhẹ nhàng của Lâm Vô Ý truyền ra: “Tiện lợi tôi làm ăn ngon không?”
Hầu kết của Lâm Vu Hồng chuyển động, giọng cũng trầm theo: “Ăn rất ngon.”
“Thích không?”
“… Thích.”
Anh nghe thấy tiếng cười đắc ý của đối phương.
“Tôi cũng thích làm tiện lợi cho các cậu, sao bây giờ?”
Ba chữ “sao bây giờ” ngay lập tức làm Lâm Vu Hồng không thể nổi giận được, huống chi hiện tại anh đã không thể nổi giận dù chỉ một chút với Lâm Vô Ý. Tiếp đó anh lại nghe đối phương nói: “Tôi đã lãng phí rất nhiều thời gian được ở cùng các cậu, tôi muốn bù đắp lại. Nếu thời gian có thể quay lại, nhất định tôi sẽ không đi Pháp, nhất định vẫn sẽ ở Hongkong, để được ở nhà.”
Trong tâm Lâm Vu Hồng như nhói đau. Anh rất muốn vào phòng bếp với người nào đó, bất quá lý trí khiến anh dừng chân. Lâm Vu Hồng cầm chặt điện thoại nói nghiêm túc: “Tôi sẽ ăn hết tiện lợi.”
“Được. Vậy tôi tiếp tục làm phép.”
“Uhm.”
Cúp điện thoại, Lâm Vu Hồng về phòng khách. Tất cả mọi người đều nhìn anh, Lâm Vu Hồng đơn giản nói một câu: “Vô Ý và Ethan chơi rất vui, kệ cậu ấy.” Rồi mới lấy một điếu thuốc, gọi Lâm Vu Chi, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi đi.
“Cậu nhỏ không có việc gì chứ?” Khi mấy anh trai rời đi, Thẩm Như Vi nhỏ giọng hỏi mẹ.
Lâm Chiếu Trinh thở dài một tiếng, nói: “Có sao hay không, dù hỏi cậu ấy cũng không nói. Cũng may mấy anh họ con cũng rất để tâm đến cậu nhỏ con, người lớn tuổi chúng ta cũng thấy yên tâm nhiều.”
Lâm Vu Huệ ngồi một bên gật đầu: “Dù là chuyện gì, anh cháu và mấy anh họ đều sẽ có cách.” Lâm Vu Huệ nhìn thấy là hiểu, cậu nhỏ rất tín nhiệm bốn người này, đây là tình huống tốt nhất có thể. Anh trai cô thì không cần phải nói, tuyệt đối đáng để người ta dựa vào, anh họ Vu Hồng, anh họ Vu Chu và Tiếu Vi đều là người ổn trọng. Nếu chú nhỏ có thể ỷ vào họ giống như với ông nội, vậy nhất định chú nhỏ sẽ thoát được bi thương mất đi ông nội. Cô tin tưởng, ngày đó sẽ không quá xa.
Trên sân thương, bốn anh đàn ông đều ở đó cầm điếu thuốc trên tay phun ra hít vào. Đàn ông của Lâm gia gần như đều biết hút thuốc, Lâm Chiếu Đông và Lâm Chiếu Vũ cũng chỉ bắt đầu cai thuốc lá từ hai năm nay vì để thân thể khỏe mạnh, lúc con trẻ tuổi họ cũng nghiện thuốc lá khá nặng. Về điểm này, Lâm Vô Ý lại cũng được coi là khác loài. Bất quá ngẫm lại cũng có thể hiểu được, có một người cha bảo vệ cho cậu quá mức như vậy, khả năng Lâm Vô Ý biết hút thuốc tuyệt đối là không. Lâm Vu Chi đưa xấp ảnh chụp mà Lâm Vu Hồng đã giao từ trước cho Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi. Có những chuyện Lâm Vô Ý sẽ không nói với Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng, nhưng rất có thể sẽ nói cho Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi. Nhất là Thẩm Tiếu Vi, anh chiếm ưu thế về tuổi tác, lại là cháu trai ngoại duy nhất của Lâm Vô Ý.
Thẩm Tiếu Vi thấy thật khổ sở, người trong tấm ảnh bi thương đến vậy, còn anh lại bất lực. Anh hít sâu vài hơi, nói: “Đêm hôm đó về, em hỏi cậu nhỏ muốn cái gì. Cậu nhỏ nói một là rất muốn ông ngoại sống lại, còn một thứ cậu ấy đã có được.” Thẩm Tiếu Vi nhìn ba anh họ. “Cậu ấy nói, lúc cậu ấy thống khổ nhất chúng ta đều ở cạnh cậu ấy.”
Động tác hút thuốc của Lâm Vu Chu dừng lại, Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng đều cùng nhíu mi. Thẩm Tiếu Vi hạ một quyết tâm nào đó, anh trầm giọng nói: “Cậu ấy thống khổ cũng được, khoái hoạt cũng thế, em đều muốn ở cùng cậu ấy, ở bên cạnh cậu ấy. Em không phải xúc động nhất thời. Mấy ngày nay em đều nghĩ về chuyện này. Trước khi cậu ấy kết hôn, có gia đình riêng của mình, em sẽ không kết hôn.”
Lâm Vu Chu nhìn Thẩm Tiếu Vi, ánh mắt sâu xa. Nói ra quyết định của mình, Thẩm Tiếu Vi thấy thoải mái không ít. Anh nhún vai: “Em chính là muốn như thế, cũng định làm như thế. Nếu cậu ấy không kết hôn, em độc thân cùng cậu ấy.”
“Cô và dượng sẽ không cho phép em không kết hôn.” Lâm Vu Chu nói ra lời không rõ ý tứ.
Thẩm Tiếu Vi nhìn hai anh họ, không hề lo lắng nói: “Cậu cả cậu hai có thể cho phép anh họ Vu Chi và anh họ Vu Hồng làm ông ba đơn thân, ba mẹ em cũng sẽ cho phép.”
Lâm Vu Hồng vẫn mang ngữ khí lạnh như băng nói: “Hiện tại đừng vội khẳng định như vậy. Em có lòng như vậy là được. Nếu gặp được cô gái nào thích, em vẫn không kết hôn vì Vô Ý sẽ mang đến áp lực cho cậu ấy.”
Lâm Vu Chi nói tiếp: “Nói mấy lời này vẫn còn sớm. Cũng khó nói Vô Ý có gặp được cô gái nào thích ở Hongkong hay không. Cậu ấy muốn lúc này chúng ta ở bên cậu ấy, chúng ta sẽ làm như vậy. Trong khoảng thời gian này, vẫn phải cố không để cậu ấy ra ngoài một mình.”
Những người khác đều gật đầu. Thẩm Tiếu Vi không hề bất mãn khi hai anh họ tỏ vẻ hoài nghi như vậy, anh còn trẻ, đương nhiên lời nói không đủ trọng lượng. Nhưng anh nghiêm túc. Nếu như yêu đương, kết hôn đồng nghĩa với việc bất hòa với người kia, anh tình nguyện độc thân. Anh họ Vu Chi và Vu Hồng có thể làm được việc chỉ cần con không cần vợ, anh cũng có thể. Hơn nữa, anh cũng không cho là có ai có thể làm anh thích đến nỗi phải buông bỏ người kia.
Nhất là khi vừa nghĩ đến việc nếu mình kết hôn, tất nhiên sẽ không thể thường xuyên ở cùng người kia giống như bây giờ, còn anh họ Vu Chi và Vu Hồng lại không có hôn nhân ràng buộc, có rất nhiều thơi gian để ăn cơm người kia làm, ăn tiện lợi người kia tự mình làm, ngủ cùng người đó, Thẩm Tiếu Vi lại cực kỳ khó chịu. Người kia cũng là cậu nhỏ của anh mà!
Thẩm Tiếu Vi phát tác dục vọng độc chiếm không rõ lý do, vốn anh đã thấy mình bị bất công vì người kia thiên vị anh họ Vu Hồng và Vu Chu, hiện tại có liên quan đến Ethan nên anh họ Vu Chi cũng sẽ nhất định thường xuyên ở cùng người kia. Anh họ Thẩm, đã phải mất đi không ít ưu thế, nếu còn vì hôn nhân mà mất đi cơ hội thân thiết với người đó, tuyệt đối anh sẽ tức đến nỗi hộc máu. Vụ làm ăn lỗ vốn như thế tuyệt đối không thể làm!
Những người khác không biết Thẩm Tiếu Vi đang nghĩ gì trong lòng. Lâm Vu Chu trầm mặc hút thuốc, Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng nói chuyện về công ty, hai người gặp mặt nhau khó tránh khỏi sẽ nhắc đến công việc. Lúc này di động của Lâm Vu Chu vang lên, anh lấy lại tinh thần từ cơn trầm tư, lấy điện thoại di động ra. Lâm Vu Hồng chú ý tới, dừng cuộc nói chuyện với Lâm Vu Chi.
“Chào ông, Dung luật sư!”
Lâm Vu Chu vừa lên tiếng, Lâm Vu Chi và Thẩm Tiếu Vi đều nhìn sang. Quách Điền Sơn luôn có những hành động liên tiếp với công ty “Diều”, bên truyền thông đã chú ý tới mâu thuẫn giữa phe phái của Quách Điền Sơn và đại cổ đông Lâm Vu Chu vừa mới gia nhập của công ty “Diều”, hai ngày nay có không ít chuyện về công ty “Diều” được đăng lên báo, trực tiếp đến nỗi làm cho cổ phần của “Diều” phải dao động. Quách Điền Sơn lại để lộ ra tính toán của mình, mời ban giám đốc tham dự cuộc thảo luận về phương hướng phát triển sau này của công ty “Diều”. Lời này nghe sao cũng giống như muốn nhằm vào Lâm Vu Chu. Chẳng qua cho dù là bản thân Lâm Vu Chu hay là người của Lâm gia đều không tỏ thái độ, người ngoài cảm thấy hình như Lâm gia không thèm để ý đến công ty “Diều”.
Lâm Vu Hồng không đề cập đến chuyện của công ty “Diều” với Lâm Vu Chi và Thẩm Tiếu Vi, nhưng giới kinh doanh lớn như vậy, sao hai người có thể không biết, huống chi còn là chuyện của người nhà mình. Lâm Vu Hồng đã nói cho Lâm Vu Chi và Thẩm Tiếu Vi rằng 15% cổ phần kia của công ty “Diều” không có vấn đề gì, nhưng sau đó mãi mà không thấy Dung Trung và Ôn Mộc Vân có hành động gì khác. Khi biết là điện thoại của Dung Trung, bốn người đều hiểu là chuyện gì.
Quả nhiên, họ liền nhìn thấy sự kinh ngạc rõ ràng trên khuôn mặt Lâm Vu Chu, tiếp đó, họ lại nghe thấy Lâm Vu Chu hỏi lại với giọng điệu không thể tin được: “Đối phương đồng ý chuyển nhượng 15% cổ phần không cần hoàn trả cho tôi?”
Đến cả Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng đều sửng sốt, chứ đừng nói đến Thẩm Tiếu Vi.
Lâm Vu Chu không bình tĩnh nổi, anh lập tức hỏi: “Dung luật sư, người kia rốt cuộc là ai?”
“Thật có lỗi, tam thiếu, đối phương yêu cầu chúng tôi giữ bí mật. Tôi chỉ có thể nói người kia có quan hệ rất tốt với Lâm gia, cho nên đồng ý chuyển nhượng 15% cổ phần không cần hoàn trả cho cậu. Cậu ấy nói, công ty “Diều” là khởi đầu của Lâm lão tiên sinh, cậu ấy không muốn để “Diều” rơi vào tay người khác. Sáng mai tôi sẽ mang văn kiện liên quan đến việc chuyển nhượng đến nơi ở của nhị lão gia, sau khi ký tên vào văn kiện chuyển tặng, cậu sẽ có được cổ phần khống chế tuyệt đối.”
Hầu kết của Lâm Vu Chu di chuyển lên xuống, anh nắm chặt tay: “Mấy giờ sáng mai?”
“Mười giờ. Ôn tiên sinh và tôi sẽ cùng đến.”
“Được. Mười giờ tôi chờ các ông ở nhà chính.”
“Được. Vậy sáng mai gặp.”
Cúp điện thoại, Lâm Vu Chu nhìn về phía hai người anh mà vẫn chưa thể bình tĩnh lại. Lâm Vu Chi hỏi: “Dung luật sư không hề để lộ người kia là ai?”
Lâm Vu Chu lắc đầu: “Dung luật sư chỉ nói đối phương đồng ý chuyển nhượng 15% cổ phần không cần hoàn trả cho em. Bởi vì phải chuẩn bị cho hợp đồng chuyển nhượng, nên bây giờ mới báo cho em biết. Sáng mai ông ta và Ôn Mộc Vân sẽ đến nhà.”
“Sẽ là ai đây?” Thẩm Tiếu Vi nhíu mi, cho dù là giữa người thân với nhau, trừ phi là ba mẹ đối với con cái, nếu không sẽ không dễ dàng chuyển tặng cổ phần, huống chi còn là 15% cổ phần, không hề ít.
“Anh cũng muốn biết là ai.” Lâm Vu Chu rất mâu thuẫn. Vui sướng vì không mất một phân tiền cũng có được cổ phần, cũng thất vọng vì rốt cuộc vẫn không biết đối phương là ai. Điều này khiến anh muốn cám ơn đối phương cũng không biết nên làm thế nào. Đối phương nguyện ý làm vậy, nhất định là có quan hệ không ít với Lâm gia, nhưng tại sao lại không muốn để họ biết thân phận? Lâm Vu Chu không thể nghĩ ra.
Thẩm Tiếu Vi do dự hỏi: “Có thể là… cậu nhỏ không?”
Lúc trước Lâm Vu Hồng và Lâm Vu Chu cũng từng hoài nghi là Lâm Vô Ý, hiện tại Thẩm Tiếu Vi và Lâm Vu Chi cũng vậy. Lâm Vu Chi liếc mắt đến xấp ảnh đặt chiếc trên bàn tròn nhỏ, ánh mắt sâu xa. Ba người kia cũng nhìn về phía xấp ảnh, trong lòng đều có nghi vấn giống nhau – Tại sao người này lại một mình đến Tân Giới? Đến hiệu sách ư? Thiển Thủy Loan cũng có hiệu sách. Vả lại hiệu sách ở Tân Giới cũng chẳng được coi là hiệu sách lớn nhất Hongkong.
“Em đi hỏi Vô Ý!” Lâm Vu Chu đứng lên, anh càng nghĩ càng thấy người nào đó là có khả năng nhất.
“Đừng đi.” Lâm Vu Chi ngăn Lâm Vu Chu, nói nghiêm túc: “Chuyện này cứ dừng ở đây. Cho dù có phải Vô Ý không, em chạy đến hỏi cậu ấy như vậy đều khiến cậu ấy thương tâm, đừng quân “Diều” là do ông nội để lại. Nếu đúng là Vô Ý, sau này chúng ta sẽ biết.”
Lâm Vu Chu chậm rãi ngồi xuống, mím chặt môi.
Lâm Vu Chi dặn dò: “Hiện tại cố gắng ít nhắc đến ông nội trước mặt Vô Ý, trừ phi chính cậu ấy nhắc tới!”
Lâm Vu Chu nặng nề gật đầu, cho dù lúc này nội tâm của anh rất bức thiết, bức thiết đến nỗi rất muốn biết cậu ta có phải “người kia” hay không.
Lâm Vu Hồng vẫn không nói gì lúc này lên tiếng: “Đêm nay em về nhà chính ở, sáng mai anh và em cùng chờ Dung Trung và Ôn Mộc Vân.”
“Uhm.”
Bên trong truyền đến giọng nói của người nào đó: “Vu Chi, Vu Hồng, Vu Chu, Tiếu Vi, đến đây!”
Vô Ý xong rồi! Bốn người lập tức đứng lên đi về phía phòng khách. Đến nơi, họ thấy vẻ mặt tươi cười của Lâm Vô Ý, trên bàn là mấy hộp tiện lợi đã được đóng gói.
Khi bốn người đến, Lâm Vô Ý nói: “Tiếu Vi, buổi sáng cậu ăn ở nhà, tôi không làm nữa. Đây là cơm trưa tiện lợi của cậu, nhớ đến công ty phải đi lấy một phần nước canh.”
“Cám ơn cậu nhỏ.” Thẩm Tiếu Vi cầm chiếc túi của mình, nặng đấy. Anh mở ra xem, oa oa, thật phong phú quá!
“Vu Chi, đây là tiện lợi của cậu. Trong hộp tròn phía trên là cháo, hôm qua cậu uống rượu nhiều như vậy, mấy ngày nay nên ăn nhiều cháo. Bên dưới là cơm trưa tiện lợi.”
“Cám ơn.” Lâm Vu Chi đặt túi của mình sang một bên.
“Vu Hồng, túi này là của cậu. Cũng có cháo, sáng mai nhớ ăn nha.”
“Sẽ không quên.”
Bữa sáng của Lâm gia dùng bánh mỳ kiểu tây là chinh, vì lo cho Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng uống nhiều rượu, Lâm Vô Ý làm riêng cho hai người phần cháo thịt với bí đao nhiều hơn hẳn.
“Vu Chu, đây là của cậu. Bữa sáng và cơm trưa tiện lợi, bữa sáng vẫn là sandwich.”
“Tôi thích sandwich.”
Không nói hôm nay mình về nhà chính, Lâm Vu Chu cầm phần của mình, ánh mắt tối lại.
“Vu Huệ, đây là của cháu.”
“Cám ơn chú nhỏ.”
Lâm Vu Huệ vui mừng cầm phần của mình. Lúc cô gần đến đã nhận được điện thoại của chú nhỏ, bảo cô mua vài hộp đựng cơm đến đây, không ngờ mình cũng có phần, Lâm Vu Huệ cảm động cực kỳ.
“Như Vi, còn của cháu nữa. Đến trưa không được đi hẹn hò với nam sinh khác đâu, phải ăn hết tiện lợi cậu nhỏ làm đó.”
“Cháu mới không đi hẹn hò. Oa, bây giờ cháu đã muốn ăn rồi.”
Mỗi người đều có tiện lợi, ngoại trừ Ethan. Bất quá bé không hề thấy mất mác. Ông chú nhỏ nói, đêm nay sẽ dỗ bé ngủ, còn kể chuyện cho bé nữa. Ethan ăn bữa sáng ở nhà, đến trưa ăn cơm ở nhà trẻ, không được tự tiện mang tiện lợi, cho nên Lâm Vô Ý không chuẩn bị tiện lợi cho cháu trai nhỏ.
Hôm nay Lâm Vô Ý là người mệt nhất. Mấy người Lâm Vu Chi cũng không ở lại lâu, đều cầm tiện lợi rồi đi. Đúng là Lâm Vô Ý rất mệt, sau khi mấy người cháu đều đi cả, cậu đưa Ethan lên lầu tắm rửa. 9 giờ, cậu dỗ cho Ethan ngủ, viết xong nhật ký và tùy bút của mình, chưa đến mười giờ cậu cũng nghỉ ngơi.
11 giờ, Thẩm Tiếu Vi xử lý xong một ít công việc ở thư phòng xong, nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ. Trên giường, hai người một lớn một nhỏ đang ngủ say sưa. Trong phòng vẫn còn một chiếc đèn bàn vẫn bật để chờ anh, Thẩm Tiếu Vi cố gắng đi không phát ra tiếng động đến bên giường, thay áo ngủ. Không muốn sang phòng khác ngủ, cũng không quan tâm trên giường có thêm một cậu nhóc, Thẩm Tiếu Vi nằm xuống phía còn lại của Ethan, sáng mai anh sẽ đưa Ethan đến trường.
Nghiêng người, nhìn người đang ngủ say, đột nhiên Thẩm Tiếu Vi có một loại ảo giác. Ở giữa hai người có một đứa trẻ, bọn họ thật giống như một nhà ba người vậy. Thẩm Tiếu Vi bật cười vì ảo giác này của mình, anh nhẹ nhàng áp bàn tay mình lên tay Lâm Vô Ý đang để trên người Ethan, tắt đèn bàn. Ngủ ngon, cậu nhỏ!
Bình luận
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1