chương 15/ 128

Xuống đến lầu một, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi ra ngoài trước, hai người giữ cửa thang máy, Lâm Vu Hồng ôm Lâm Vô Ý bước nhanh ra, Lâm Vu Chi đã chờ ở cửa bệnh viện. Không để ý tới ánh mắt kinh ngạc từ bốn phía, Lâm Vu Hồng mặt mày lạnh lung ôm người đi nhanh đến cửa bên, đặt Lâm Vô Ý vào xe trước, anh cũng ngồi lên. Sau khi Lâm Vu Chu giúp đóng cửa xe ở sau xong, Lâm Vu Chi khởi động ô tô. Lâm Vô Ý không muốn chăn che mất mặt mình, định bỏ ra thì bị ngăn lại.

“Đợi lát nữa đi, bên ngoài có phóng viên.”

Lâm Vô Ý buông tay. Xe đi được một đoạn, chăn trên mặt bị người khác kéo xuống. Lâm Vô Ý chớp chớp mắt, cảm giác ánh mắt được nhìn rõ thật tốt.

Chỉnh lại chăn trên người Lâm Vô Ý, Lâm Vu Hồng liếc đến hai chân để trần của cậu, ngồi lùi sang bên cạnh, nói: “Để chân lên đây đi.”

Chân đang để trần, Lâm Vô Ý động động chân, đặt lên cạnh Lâm Vu Hồng, hai đùi nâng lên, ngồi gấp khúc. Quay đầu về phía sau nhìn, cậu hỏi: “Vu Chu và Tiếu Vi đi đằng sau sao?”

Lâm Vu Hồng quay ra sau nhìn thoáng qua, xoay người lại: “Cái Lamborghini trắng kia là xe Tiếu Vi.”

Đôi mắt Lâm Vô Ý tỏa ra thứ ánh sáng khát vọng nào đó: “Cậu nói xe thể thao màu trắng kia?”

Lâm Vu Hồng chớp mắt: “Cậu không biết?”

“Tôi biết Lamborghini. Không nghĩ rằng Tiếu Vi có xe thể thao.”

Đây là nói cái gì thế? Lâm Vu Hồng thấy hơi khó hiểu: “Tiếu Vi có xe thể thao không phải rất bình thường sao? Tự nó có tiền riêng, nói gì đến cô và dượng. Cậu không có?” Điều này không thể nào, ông nội sao có thể không mua xe đẹp cho người này.

Hai vai Lâm Vô Ý sụp xuống, nói với vẻ không phải không có chút ước ao: “Tôi không biết lái xe.”

“Cậu không biết lái xe?”

Không nên trách Lâm Vu Chi nói chen vào, thực sự chuyện này làm người ta phải giật mình. Đường đường là cậu con út được nuông chiều nhất Lâm gia, vậy mà không biết lái xe, đúng là chuyện hài!

Lâm Vô Ý thu hồi ánh mắt ước ao, thần sắc lộ ra vẻ đau thương mà Lâm Vu Hồng quen thuộc, anh nhắc nhở lập tức: “Chú ý thân thể cậu.” Lâm Vô Ý nhanh chóng hít sâu vào, áp chế thương tâm, ngẩng đầu: “Ba lo lắng khi tôi lái xe, nên tôi không học.”

“…” Đây là phản ứng chung của Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng.

“Vốn dĩ tôi đã thuyết phục để ba cho tôi học lái xe, kết quả ngày hôm sau Hongkong xảy ra tai nạn xe cộ liên hoàn, kế hoạch học lái xe của tôi liền hỏng bét. Sau này về Pháp, vì để ba an tâm, tôi cũng không trộm học.”

“Cậu còn, đúng là rất nghe lời.” Lâm Vu Hồng không tìm ra từ thích hợp để hình dung.

“Bây giờ muốn học không?” Lâm Vu Chi nhìn Lâm Vô Ý vài lần từ gương chiếu hậu, hỏi nghiêm túc.

Trong ánh mắt Lâm Vô Ý là sự đấu tranh, vẫy vùng. Con trai không bao giờ không thích xe, nhưng ba ở trên trời có linh thiêng sẽ lo lắng… Lâm Vu Chi quyết định thay cậu: “Cậu cứ suy nghĩ từ từ. Trong nhà có xe cũng có người, sân tập cũng dễ tìm, lúc nào cũng có thể học. Tự mình lái xe, lúc ra ngoài sẽ dễ dàng hơn. Đương nhiên, trong nhà có lái xe, cậu muốn đi đâu có thể để lái xe đưa cậu đi.”

“Được. Tôi sẽ suy nghĩ.”

Lâm Vô Ý không phải là không động tâm, cậu rất muốn học lái xe. Nhịn không được lại quay đầu ra sau nhìn chiếc xe thể thao màu trắng, cậu không khỏi tưởng tượng người ngồi ở ghế lái xe là cậu.

Lâm Vu Hồng giương mắt, bắt gặp ánh mắt Lâm Vu Chi trong gương chiếu hậu. Anh xoa nhẹ mi tâm, Lâm Vu Chi lắc lắc đầu, đừng nói gì cả, chấp nhận, chấp nhận thôi.



Trở về Lâm trạch, tất nhiên Lâm Vô Ý trở thành mối quan tâm và lo lắng hàng đầu. Không ngừng nhận lỗi với anh chị và mấy người cháu, cậu lại cam đoan thêm một lần mình sẽ nhanh chóng hồi phục lại, sẽ không để người nhà phải lo lắng nữa. Đương nhiên Lâm Vô Ý không thể ngay lập tức phấn chấn lại từ đả kích vì ba mất, nhưng cậu cũng không thể để người nhà lo lắng cho cậu vì chuyện đó, đây cũng không phải điều mà ba muốn thấy. Bi thương, lúc chỉ có một mình, chỉ mình cậu là được rồi.

Nghĩ đến việc hôm nay em trai tỉnh lại, buổi trưa Lâm Chiếu Trinh trở về dặn người hầu nấu canh gà, không ngờ rằng đến tối em trai đã về, vậy thì không thể tốt hơn được nữa. Lâm Chiếu Trinh làm chị gái mà đây là lần đầu tiên tự tay đút canh cho em trai. Trong mắt bà là nỗi thương cảm, trong mắt Lâm Vô Ý cũng là thương cảm, nhưng ngoài thương cảm thì phần nhiều là niềm hạnh phúc và ấm áp khi được ở cùng người thân.

Vừa từ quỷ môn quan trở về, Lâm Vô Ý không có khẩu vị ăn uống. Uống được hai bát canh gà đã thấy no. Lâm Chiếu Trinh cũng không ép cậu, để cậu nghỉ ngơi cho tốt. Nói chuyện với mẹ một lát, Lâm Vô Ý được mẹ giúp rửa mặt rửa chân, đánh răng, liền lên giường nghỉ ngơi. Tuy rằng đã dễ thở, nhưng dù sao cũng vừa bệnh nặng một hồi, còn phải điều dưỡng vài ngày mới có thể khôi phục hoàn toàn.

Trong phòng ngủ chỉ còn lại một mình cậu. Lâm Vô Ý sờ chiếc chìa khóa được đeo trên cổ, trong mắt lại có nước. Đến bây giờ cậu vẫn không có can đảm để đến xem lại căn biệt thự ba để lại cho cậu, cũng giống như cậu không có dũng khí để bước vào thư phòng của ba. Đợi đến khi bình tĩnh lại, cậu sẽ mở món quà ba cho mình, để lại cho cậu, món quà cả đời.

Lấy cuốn nhật ký ở dưới gối, Lâm Vô Ý mở cuốn nhật ký rất dày ra, tìm được ngày mà mình dừng lại lúc trước. Đó là hai ngày trước khi ba mất. Nước mắt Lâm Vô Ý lại rơi. Không dám nhìn, cậu lật qua mấy tờ đó luôn. Không ngừng hít sâu để áp chế bi thương, cậu lấy bút, viết vào nhật ký, không bổ sung chỗ trống của mấy ngày này. Những chuyện xảy ra trong mấy ngày vừa rồi, cả đời cậu cũng không quên được.

Lâm Vô Ý viết hết những tâm tình trong ngày hôm nay của mình vào cuốn nhật ký, cậu không để mình nghĩ đến ba, nhưng có nghĩ gì thì sau đó đều chạy đến chỗ ba, cũng bởi vậy, nước mắt cố ngăn lại chảy cả ra, không thể thành công.

Cửa phòng ngủ bị người khác mở ra không hề báo trước, Lâm Vô Ý giống như đứa trẻ con làm chuyện xấu, bỏ cuốn nhật ký ra, bối rối lau mặt. Đôi mắt đen của người vừa vào nhìn chằm chằm, đóng cửa lại.

“Á, Vu Hồng, có chuyện gì sao?”

Lâm Vô Ý làm bộ như muốn lấy cuốn nhật ký, không dám ngẩng đầu.

“Cậu vừa khóc.” Lâm Vu Hồng mặc áo ngủ, cầm túi văn kiện của mình ngồi xuống.

“Á, uhm, tôi đã rất cố gắng khống chế mình, nhưng tôi, cần một chút thời gian, một chút, thời gian.”

Lâm Vu Hồng buông túi văn kiện ra, đến tủ quần áo lấy một chiếc chăn ra, vứt xuống giường, trải rộng ra. Lâm Vô Ý chớp chớp đôi mắt còn ướt, nhịn không được nhìn lên. Một ánh mắt sắc lạnh nhìn sang, người chột dạ lập tức cúi đầu, kinh ngạc hỏi: “Đêm nay cậu, muốn ngủ ở đây?”

“Cùng một sai lầm tôi sẽ không phạm phải lần hai.” Lâm Vu Hồng nhấc chăn, cởi giày lên giường. Lâm Vô Ý bất giác dịch sang bên cạnh, ấp úng: “Tôi không sao, tôi cam đoan.”

“Trên mặt cậu lúc này còn nước mắt.” Liếc mắt đến người không hề có sức thuyết phục kia, Lâm Vu Hồng bật đèn bàn ở đầu giường bên này của anh, lấy mấy văn kiện từ trong túi ra.

Nhân lúc đối phương không chú ý liền nhanh chóng tiêu hủy “chứng cứ phạm tội” trên mặt, Lâm Vô Ý thấy đối phương không định thay đổi chú ý, cậu lại dịch sang bên cạnh, tách ra một ít chỗ trống ở giữa.

“Tôi phải xem vài văn kiện, cậu ngủ trước đi.” Lâm Vu Hồng cho Lâm Vô Ý một bậc thang để bước xuống.

Lâm Vô Ý liếm môi, muốn xem văn kiện trên tay Lâm Vu Hồng. Lâm Vu Hồng liếc mắt sang cạnh nhìn cậu, không để tâm mà giơ văn kiện ra, giải thích: “Là bản kế hoạch thu mua một công ty ở Italy.”

Lâm Vô Ý lập tức lùi lại: “Tôi nhìn thấy Milan. Tôi tưởng cậu muốn tham gia tuần lễ thời trang Milan.”

Lâm Vu Hồng cho cậu một ánh mắt xem thường rõ ràng, anh cũng không có thời gian rảnh đến vậy. Lâm Vô Ý cầm cuốn nhật ký của mình: “Cậu làm việc đi, tôi không quấy rầy.”

“Cậu còn chưa ngủ?”

“Tôi muốn viết mấy thứ, viết xong sẽ ngủ.”

Thấy Lâm Vô Ý đã viết được một ít nội dung trong nhật ký, bất quá đều là tiếng Pháp. Lâm Vu Hồng nhìn cậu vài lần, không nói gì nữa, chuyên tâm xem văn kiện.

Vì có người ở cạnh “giám thị”, Lâm Vô Ý khống chế rất tốt nỗi bi thương của mình. Viết xong nhật ký của ngày hôm nay, cậu lại lấy bản bút ký ở trong tủ phía đầu giường, viết một chương tùy bút, đương nhiên vẫn dùng tiếng Pháp. Lâm Vu Hồng chăm chú làm việc, vẻ mặt còn lạnh lùng nghiêm túc hơn so với bình thường, Lâm Vô Ý không dám quấy rầy anh. Nhìn đồng hồ, đã gần 10 giờ, cậu theo thói quen lấy cuốn tiểu thuyết ở đầu giường xem. Nhìn nhìn, Lâm Vô Ý ngáp vài cái, buông sách, cậu nằm xuống. Muốn nói một tiếng “Ngủ ngon!”, nhưng thấy đối phương chuyên chú như vậy, cậu nhắm mắt lại, nói không ra tiếng: “Ngủ ngon!”

Chờ đến khi Lâm Vu Hồng làm xong công việc đêm nay, Lâm Vô Ý đã ngủ rồi. Nhíu mày, lau đi khóe mắt ướt át của đối phương, anh nằm xuống, tắt đèn bàn. Không được một lát, bên cạnh truyền đến tiếng khóc thút thít, Lâm Vu Hồng mở mắt trong bóng đêm, xoay người.

“Ba…”

Mười giây đồng hồ sau, Lâm Vu Hồng nhẹ nhàng vỗ vỗ người đang ngủ cũng thương tâm: “Ngủ đi!”

“Ba… Đừng đi…”

Động tác vỗ nhẹ của Lâm Vu Hồng không dừng lại, qua hồi lâu, người khóc thút thít dần yên tĩnh. Thu tay lại, Lâm Vu Hồng thở hắt ra, ngay cả con trai ruột anh cũng chưa từng dỗ như vậy. Anh rất muốn biết, rốt cuộc ông nội đã yêu thương người này như thế nào, hay là nói, là nuông chiều? Nếu là con trai, chiều như vậy dường như là quá mức. Có một người cha lại không cho con học lái xe bởi vì không cảm thấy an toàn? Có vẻ như là đại bất kính khi không đồng ý với cách giáo dục của ông nội, Lâm Vu Hồng để mình chìm vào giấc ngủ; đương nhiên, anh sẽ không “lại” ngủ như chết nữa.



Tỉnh lại với cảm giác áp lực nặng nề, ngây ngốc một lát, Lâm Vô Ý quay đầu, bên người đã không còn ai. Vu Hồng rời giường từ lúc nào? Cậu không hề phát hiện gì cả. Cầm chiếc đồng hồ lúc nào cũng đặt ở đầu giường, Lâm Vô Ý rên lên một tiếng, 11 giờ rồi. Đặt đồng hồ lại chỗ cũ, cậu trở mình một cái, cuộn tròn người lại. Hơi thở thuộc về ba ở trên giường đã phai nhạt rất nhiều.

Lâm Vô Ý không khỏi lại trỗi dậy nỗi bi thương trong lòng. Hơi thở cũng thế, con người cũng vậy, qua thời gian dài đều sẽ phai nhạt dần, đúng không? Tựa như nỗi đau thương về ba của cậu vậy. Thời gian trôi đi, sẽ ứng với câu nói kia – Thân thích hay người ngoài, người ta cũng ngừng hát. Bất cứ người nào, bất cứ chuyện gì cũng đều tiêu tan theo thời gian. Lâm Vô Ý rùng mình, lấy chiếc chìa khóa đeo ở cổ, có phải ba không muốn cậu có nỗi lo lắng này nên mới để lại cho cậu căn biệt thự đã lưu giữ rất nhiều kỷ niệm của hai ba con không? Để lại cho cậu cái rương lưu giữ những kỷ ức chung của ba con cậu? Còn cả thư phòng kia nữa…

“Ba… Con nhớ ba…”

Nắm chặt chìa khóa trong tay, Lâm Vô Ý vùi đầu vào chăn, cậu nhớ… nhớ quá… nhớ ba quá, nhớ… những thời gian trước đây… khi cậu thức dậy đều có ba ở bên cạnh, ba tức giận chỉ vào mũi cậu quát, trách cậu không ăn sáng đúng giờ. Nhưng ba quát thì cứ quát, hôm sau ba vẫn ngồi bên giường chờ cậu tự tỉnh dậy. Ba biết không thể ở cùng cậu nhiều năm nữa, cho nên đều rất quý trong quãng thời gian hai ba con ở chung với nhau. Tại sao, cậu lại cố chấp muốn rời khỏi Hongkong… Lúc cậu đi, nhất định ba rất thương tâm, rất thương tâm…

“Ba…”

‘Két!’ một tiếng, hình như là tiếng cửa mở. Lâm Vô Ý vùi mặt vào chăn vội vàng lau nước mắt, tiêu hủy “chứng cứ phạm tội”, không dám ngẩng đầu.

“Vô Ý, con dậy chưa?”

Hô! Là mẹ!

Lâm Vô Ý xốc chăn lên: “Mẹ!”

Giang Y Viện vẫn mặc đồ đen mỏng, đau lòng đi tới ngồi xuống giường. Sờ đầu con trai, bà ôn nhu hỏi: “Lại nhớ ba con?”

“Uhm.” Ở trước mặt mẹ, Lâm Vô Ý không thể ngụy trang nổi. “Nhớ lúc ba ngồi chờ con ngủ dậy, còn trách con không ăn sáng đúng giờ.”

Giang Y Viện lau khóe mắt cho con, cố gắng cười nói: “Ba con biết con không thể dậy trước 10 giờ, sẽ không thực sự trách con đâu. Hôm nay thấy tốt hơn chưa?”

“Đã không còn việc gì cả, chỉ là không còn sức, nhưng con thấy có liên quan đến việc con ngủ nhiều hơn bình thường.” Lâm Vô Ý thuận theo lời mẹ nói để điều chỉnh tâm tình, lại mang bộ dáng không muốn rời giường.

Có người gõ cửa ba tiếng, rồi mới đầy cửa vào. Giang Y Viện xoay người, người tới đứng ở cửa nhìn qua một cái đã thấy người trên giường dậy rồi. Lâm Vô Ý ngồi dậy.

“Vu Chi.”

“Dậy rồi sao?”

“Uhm, dậy rồi.”

“Cậu không ăn sáng, dậy rồi thì xuống ăn chút gì đó đi.”

“Được.”

Lâm Vô Ý xốc chăn xuống giường, không định nằm nữa, cũng không thể nằm nổi. Lâm Vu Chi đi qua đỡ cậu, Lâm Vô Ý ngẩng đầu: “Tôi không sao, có sức hơn so với hôm qua.”

Lâm Vu Chi nhìn tay chân Lâm Vô Ý lộ ra ngoài gầy đến thảm thương, hỏi: “Thật sự không sao chứ? Sắc mặt cậu trông vẫn rất kém.”

“Vào phòng tắm chắc là không có vấn đề, nhưng đi hơi xa thì khó nói.”

Vẫn còn sức để nói đùa, chắc là không sao rồi. Lâm Vu Chi buông đối phương ra. Lâm Vô Ý cười cười, đi vào phòng tắm.

Đồ ngủ của Lâm Vô Ý chỉ là một chiếc áo chữ T mềm mại và quần đùi. Nhìn từ phía sau thì hoàn toàn giống một sinh viên đang còn học, chứ đừng nói đến thân thể rõ ràng là rất ít phơi nắng của cậu. Màu sắc của phần tay chân lộ ra ngoài không khác người da trắng là bao. Lâm Vu Chi nhìn Giang Y Viện: “Có phải cậu ấy chưa bao giờ vận động không?”

Giang Y Viện im lặng, sau đó bất đắc dĩ nói: “Vô Ý không thích vận động, từ nhỏ đã không thích.” Tiếp đó, bà hạ giọng: “Ông nội cậu khi còn sống còn có thể kéo nó ra ngoài tản bộ hoặc là đến phòng tập thể thao để vận động một chút. Hiện tại ông nội cậu mất…” Giang Y Viện quay đầu, bình tĩnh hơn một chút. “Sau này phiền các cậu chú ý nhiều đến nó. Vô Ý có rất nhiều tật xấu.”

“Ví dụ?”

“Trước mười giờ nó sẽ không dậy, buổi tối thường phải đến khuya mới ngủ. Không thích vận động, cũng có chút kiêng ăn, còn nữa, có đôi khi nó đã quyết định chuyện gì thì vô cùng cố chấp. Gặp phải tình huống này chỉ có thể dùng cách vòng vo tam quốc mới khuyên được nó.”

Lâm Vu Chi gật đầu, nhớ kỹ. Bất quá, anh có thể nghe ra được ý tứ khác từ lời nói của Giang Y Viện.

“Người muốn về Mỹ sao?”

Giang Y Viện kinh ngạc khi thấy Lâm Vu Chi mẫn tuệ đến vậy, rồi mới gật đầu không chút tránh né: “Là khoảng thời gian để Vô Ý chân chính dung nhập với gia đình này, tôi ở đây chỉ khiến nó khó thoát khỏi bóng ma vì ba nó qua đời. Tôi cũng…” Giang Y Viện hít sâu. “Tôi cũng sợ thấy cảnh thương tình. Ngồi trong nhà này tôi sẽ nhớ đến rất nhiều kỷ niệm chung với Chính Huy. Qua đầu thất của ông nội cậu, tôi sẽ đi.”

“Người yên tâm, bọn con sẽ chăm sóc cậu ấy thật tốt. Đó cũng là chuyện bọn con hứa với ông nội.”

“Cám ơn các cậu, Vu Chi. Thực sự, cám ơn các cậu.”

“Đây là chuyện bọn con phải làm.”

Lúc Lâm Vô Ý đánh răng rửa mặt, cậu được mẹ mình chính thức giao lại cho mấy người cháu. Xa cách ba mươi năm, Lâm Vô Ý bắt đầu cuộc sống đầy ý nghĩa chính thức trong ngôi nhà này, cho dù phải chậm tới ba mươi năm, hơn nữa cũng để lại rất nhiều tiếc nuối suốt đời cho cậu.

Ngoại trừ Lâm Vu Chi ở nhà, Lâm Vu Hồng, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi đều không có ở đây, ai cũng có chuyện riêng phải làm. Đến trưa, sau khi ăn xong bữa cơm coi như cũng ấm áp cùng anh chị, mẹ, cháu trai Vu Chi, cháu gái Vu Huệ và cả ba cậu bé con, Lâm Vô Ý không về phòng ngủ nữa, mà là nằm thoải mái trên ghế trong phòng khách nhỏ tán gẫu với mấy anh chị. Trong lúc nói chuyện phiếm với chị gái, Lâm Vô Ý biết Quách Bội Bội đã về nhà mẹ đẻ. Đối với người cháu dâu không hợp với Lâm gia này, Lâm Vô Ý cũng không biết phải nói gì, dù sao cũng là chuyện riêng của Vu Chi.

Bình luận





Chi tiết truyện