chương 29/ 128

Còn nói đêm nay sẽ khuyên nhủ người này thật tốt, xem ra chỉ có thể đợi đến khi trở về. Lâm Vu Chi lấy áo ngủ của mình ra. Nhớ lại cảnh lúc trước Lâm Vô Ý thay quần áo, Lâm Vu Chi nhíu chặt mi tâm. Không thể không nói, vẻ phong tình mà Lâm Vô Ý phô ra trong vô thức vô cùng làm cho người ta, không phân biệt được giới tính. Người như vậy, sao mà ngay cả nụ hôn đầu tiên vẫn còn giữ được? Đến cả người hay bắt bẻ như anh cũng có thể thấy Lâm Vô Ý rất có mị lực, những người nước Pháp vốn nhiệt tình như lửa chẳng lẽ đều mù cả rồi? Đương nhiên, Lâm Vu Chi không phải không vui vì Lâm Vô Ý không có bạn trai bạn gái, anh chỉ đơn giản là thấy kỳ quái thôi. Lâm Vô Ý có được bối cảnh như Lâm gia phải cẩn thận trong vấn đề kén vợ kén chồng mới tốt.

Tắm rửa, sấy tóc xong, Lâm Vu Chi lên giường. Tuy rằng giường không lớn như ở nhà, nhưng vẫn đủ cho hai người đàn ông trưởng thành nằm. Thấy Lâm Vô Ý ngủ rất say, Lâm Vu Chi bật TV, bây giờ còn chưa đến 9 giờ, nếu ngủ thì hơi sớm. Nhìn TV, Lâm Vu Chi thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Lâm Vô Ý. Đây là lần đầu tiên anh ở cùng một người đồng giới trên một chiếc giường, cảm giác bình tĩnh nằm ngoài dự liệu của anh. Anh ít nhiều cũng hiểu được tại sao mấy người Vu Hồng lại có thể dễ dàng tiếp nhận chuyện “cùng giường” với Lâm Vô Ý, thật sự là rất bình tĩnh, không có một chút xấu hổ không thể chấp nhận nào. Tầm mắt lại quay về kênh kinh tế, Lâm Vu Chi tắt đèn lớn trong phòng, chỉ bật đèn bàn với ánh sáng nhu hòa, thoải mái trong những ngày nghỉ phép.

Trong phòng Lâm Vu Chu, Thẩm Tiếu Vi ngồi bên cạnh anh, trước mặt hai người là máy tính xách tay của Lâm Vu Chu. Lâm Vu Chu đang sửa lại ảnh chụp, đây là những bức ảnh anh vừa chụp cho Lâm Vô Ý. Thẩm Tiếu Vi cầm một cốc nước đá trên tay vừa uống vừa xem, không khỏi tán thưởng kỹ thuật chụp ảnh cao siêu của Lâm Vu Chu.

“Cậu nhỏ hoàn toàn có thể làm người mẫu nhỉ.”

Thẩm Tiếu Vi mê mẩn nhìn từng bức ảnh, tùy theo những bức ảnh lướt qua màn hình là những đau lòng, thoải mái, khổ sở, bi thườn trong lòng. Đây không phải là do những đoàn nhiếp ảnh chuyên nghiệp chụp hay là dùng những kỹ xảo máy móc, so với những người mẫu trên tạp chí, mấy tấm ảnh này càng làm anh trầm mê hơn.

Sắc mặt Lâm Vu Chu lãnh khốc nói: “Nhà chúng ta còn chưa cần cậu ấy phải xuất đầu lộ diện đi chụp ảnh.” Những lời này anh từng nói một lần, hiện tại lại nói lại với Thẩm Tiếu Vi. Không phải không có những người nhà giàu gia nhập vào giới giải trí, nhưng trong quan niệm của Lâm Vu Chu, những nhà giàu chân chính sẽ không để cho người nhà của mình phải bước vào nơi hỗn loạn như thế.

Thẩm Tiếu Vi cười: “Em chỉ nói cậu nhỏ không hề kém người mẫu, chứ chưa nói để cậu nhỏ đi làm người mẫu. Nếu cậu nhỏ làm người mẫu thật, ông ngoại ở trên trời biết được tuyệt đối sẽ không tha cho chúng ta.” Cho dù hiểu biết của anh còn chưa nhiều, nhưng anh biết rõ ông ngoại cưng chiều cậu nhỏ thế nào, trân trọng cậu nhỏ ra sao.

Có người gõ cửa, Thẩm Tiếu Vi đứng dậy ra mở.

“Anh họ Vu Hồng?”

Lâm Vu Chu quay đầu ra cửa nhìn, rất nhanh, anh trai anh đã xuất hiện.

“Em nghĩ anh ngủ rồi.”

Lâm Vu Hồng nhìn máy tính xách tay của Lâm Vu Chu, đi tới nói: “Bây giờ còn sớm. Ảnh đêm nay em chụp cho Vô Ý, đưa anh một phần.” Nói xong, anh đưa USB trên tay cho Lâm Vu Chu.

Lâm Vu Chu nhận lấy, nói: “Đợi lát nữa đi, em đang sửa lại.”

“Không cần vội.”

Lâm Vu Hồng rất tự nhiên mà đi lấy một chiếc cốc thủy tinh, rót nước, cho thêm chút đá.

“Anh họ Vu Hồng.”

Lâm Vu Hồng ngẩng đầu.

Vẻ mặt Thẩm Tiếu Vi hơi tò mò hỏi: “Cậu nhỏ có nói với anh chuyện của cậu ấy và ông ngoại không?”

Lâm Vu Hồng uống nước. Thẩm Tiếu Vi có chút chán chường, anh họ Vu Hồng có cần lãnh đạm thế không. Uống hết một cốc nước, Lâm Vu Hồng lên tiếng: “Sau này tất nhiên em sẽ biết. Ông nội không chỉ coi Vô Ý như con trai, còn coi cậu ta như tôn tử, loại nuông chiều này giống như với tôn tử hơn.”

Thẩm Tiếu Vi nghe xong lại thấy kỳ quái, giữa cậu nhỏ và ông ngoại có rất nhiều bí mật, là bí mật mà họ không thể can thiệp vào. Ông ngoại có thể sống được đến chín mươi tuổi, e là cũng chỉ vì người con mà ông đặc biệt yêu thương đó.

Lâm Vu Hồng ngồi xuống cạnh Lâm Vu Chu, nhìn anh sửa lại ảnh chụp. Trên bức ảnh, Lâm Vô Ý đang liếm kem, trên mắt vẫn đọng vài giọt lệ, nhìn sao cũng thấy có vẻ trẻ con không nên có ở một người đàn ông bước vào tuổi ba mươi thành thục. Lâm Vô Ý không chỉ có vẻ ngoài trẻ trung đến không ngờ, ngay cả tính cách đôi khi cũng giống một thằng nhóc bướng bỉnh. Nhìn bộ dáng cậu ăn kem, đường nét trên gương mặt Lâm Vu Hồng nhu hòa đi nhiều.

“Nếu ông ngoại còn sống, có lẽ cậu nhỏ còn cười đẹp mắt hơn.” Thẩm Tiếu Vi có chút thương cảm. “Có đôi khi rõ ràng cậu ấy không muốn cười.”

Lâm Vu Hồng và Lâm Vu Chu đều không nói gì, đương nhiên họ có thể nhìn ra đôi lúc là do Lâm Vô Ý tự ép mình cười, ép mình phải trêu đùa ầm ĩ với họ. Giống như Lâm Vu Chi từng nói vậy, trong lòng Lâm Vô Ý không thoải mái, sẽ tìm đến họ để “vui vẻ”.

Sau khi sửa lại ảnh chụp xong, Lâm Vu Chu đưa cho anh trai và Thẩm Tiếu Vi mỗi người một phần. Hai người nhận lấy rồi rời đi. Lâm Vu Chu tiếp tục lật giở từng tấm ảnh trong máy tính, không chỉ có ảnh của hôm nay, còn có ảnh của hôm Lâm Vô Ý đi cắt tóc.

“… Ông nội cậu nói trong cơ thể tôi có mấy người, có người biết nghe lời, có người nghịch ngợm, có người hay xấu hổ, có người bốc đồng…”

Có lẽ, đúng thật là vậy. Lâm Vu Chu xem từng bức ảnh kia, khi thì mỉm cười, khi thì nhíu mi, lúc lại tức giận, lúc lại liếm hàm răng. Lâm Vu Chu tự nhận mình quen biết không ít người, nhưng không một ai giống với vị “trưởng bối” này của anh, gây cho anh nhiều xúc cảm đến thế này.

Chỉ là, dù hôm nay không khí vui vẻ như vậy cũng không thể làm người kia quên đi đau lòng. Rốt cuộc phải mất bao lâu, người này mới có thể hoàn toàn thoát khỏi bi thương vì ông nội qua đời? Lâm Vu Chu rất muốn làm chút gì đó, dù chỉ một chút thôi, giúp cậu không còn bi thương nữa.

Trong phòng Lâm Vu Hồng và Thẩm Tiếu Vi, hai người đều đang ôm máy tính của mình, cũng đều đang xem những tấm ảnh Lâm Vô Ý vừa dựa vào lan can vừa hát. Mi tâm Lâm Vu Hồng nhíu lại, Thẩm Tiếu Vi lại có chút nghiêm túc. Chuyện đêm nay, chỉ cần là ai nhìn thấy cũng rất khó quên. Nhớ đến lúc ông ngoại sắp qua đời đã kéo tay họ lại dặn họ phải chăm sóc tốt cho cậu nhỏ, chỉ sợ bản thân ông cũng biết mình qua đời sẽ khiến cậu nhỏ sụp đổ mất. Ông ngoại, nếu ông ở trên trời biết được, ông báo mộng cho cậu nhỏ đi, để cậu ấy không còn thương tâm nữa. Mỗi lần anh nhìn cậu nhỏ miễn cưỡng cười vui hay thương tâm đều vô cùng đau lòng.

Trong lòng Lâm Vu Hồng có chút buồn, anh không phải là người hay có chuyện phiền lòng, nhưng hiện tại, anh biết mình đang buồn. Anh tình nguyện để Lâm Vô Ý làm anh tức giận đến nghiến răng, cũng không muốn nhìn thấy cậu thương tâm. Mỗi lúc người kia thương tâm, khóc lóc, đều sẽ khiến anh rất buồn rất buồn. Trên bức ảnh, người kia đối mặt với biển rộng, cất tiếng hát khe khẽ, lệ đọng nơi khóe mắt, trên người chỉ toàn nỗi đau thương nồng đậm. Lâm Vu Hồng chuyển sang tấm hình khác, cho dù có ăn kem, vẻ đau thương nơi đáy mắt người nọ cũng rõ ràng như vậy, ít nhất, trong mắt anh là rất rõ ràng. Cần bao lâu? Rốt cuộc phải cần bao lâu người này mới có thể hồi phục lại được?

Đặt máy tính sang một bên, Lâm Vu Hồng xuống giường. Cầm một bao thuốc lá, anh đi ra boong thuyền. Ngoài boong thuyền không có ai khác, Lâm Vu Hồng châm một điếu thuốc. Anh nghiện thuốc lá không thể tính là nhiều, bất quá gần đây số lần anh hút ít hơn hẳn.

“Anh.”

Lâm Vu Hồng quay đầu: “Sao em ra đây?”

“Cũng giống anh.” Lâm Vu Chu cũng đang cầm một điếu thuốc đã châm lửa sẵn, đi đến cạnh anh trai, tựa vào lan can.

Hai người không ai nói gì, chỉ đứng hút thuốc. Hút hết một điếu, Lâm Vu Chu lên tiếng: “Anh, ở công ty ông nội cho em, em chỉ có 40% cổ phần. Em muốn thu mua thêm một ít, hoàn toàn nắm giữ công ty.”

Lâm Vu Hồng nhướng mi: “Sao vậy, có hứng thú với công ty?”

“Dù sao cũng là ông nội để lại cho em. Trước kia không muốn mở công ty là vì thấy phiền toái. Công ty truyền thông ông nội cho em hiện tại phát triển không tồi, trước kia em từng hợp tác với họ. Thông tin của công ty truyền thông này em cũng biết sơ sơ một ít, làm không tốt thì thực có lỗi với ông nội. Em không định chỉ làm truyền thông, sau này còn muốn phát triển đa nguyên.”

Lâm Vu Hồng suy xét một hồi, nói: “Nếu muốn anh cho em ý kiến, anh đề nghị em gia nhập công ty đó vào tập đoàn. Có tập đoàn làm chỗ dựa vững chắc, công ty của em sẽ phát triển rất tốt. Anh có thể cho em quyền tự chủ tuyệt đối, không nhúng tay vào các hoạt động kinh doanh của em. Đạo lý “Tựa lưng vào cây lớn dễ hóng gió” chắc em hiểu rõ.”

Lâm Vu Chu cũng không che giấu, nói: “Tất nhiên là em muốn gia nhập vào tập đoàn. Nhưng em không muốn làm khó anh. Hơn nữa em cũng chỉ có 40% cổ phần, còn chưa thể tính là ổn định. Bất quá, nếu anh trai của em đồng ý, vậy em không khách khí nữa.”

“Anh em một nhà, khách khí làm gì.”

Tuy rằng tính tình Lâm Vu Hồng khá lạnh, nhưng sự quan tấm đối với người trong nhà đương nhiên vẫn có. Cứ nhìn vào thái độ của anh với Lâm Vô Ý thì biết.

Từ trước đến nay Lâm Vu Chu không thích bị trói buộc, mở một phòng làm việc cũng chỉ vì công việc yêu cầu phải vậy, phòng làm việc của anh không có nhiều nhân viên lắm, anh cũng không cần để ý nhiều. Nhưng từ sau khi ông nội qua đời, từ sau khi anh biết ông nội cho anh 40% của một công ty truyền thông phát triển không tồi, anh bắt đầu nghĩ đến một số chuyện mà trước kia chưa từng nghĩ đến. Mà việc hôm đó Lâm Vô Ý bị người tìm kiếm ngôi sao đuổi theo lại càng khiến anh quyết định phải nắm giữ được công ty đó trong tay. Đàn ông của Lâm gia đều phải có sự nghiệp riêng thuộc về mình, phòng làm việc của anh mà đem so với những người khác thì chưa là gì cả. Anh hy vọng sau này mình cũng có thể chín chắn thành thục hơn để giúp Lâm Vô Ý ngăn cản một ít phiền toái, giống như anh họ cả dễ dàng đối phó mấy chuyện đó vậy. Anh không có dã tâm lớn lao là muốn vượt qua anh họ cả và anh trai, anh chỉ muốn mình cũng có thực lực.

Lâm Vô Ý không hề biết sự xuất hiện của mình có ảnh hưởng thế nào đến mấy người cháu của cậu. Lúc này cậu đang ngủ mê mệt trên giường của Lâm Vu Chi, tiếng ồn của TV không hề quấy rầy đến giấc ngủ ngon của cậu. Chất lượng giấc ngủ của Lâm Vô Ý luôn rất tốt, mấy “tiểu bối” của Lâm gia không thể theo kịp.

11 giờ, Lâm Vu Chi tắt TV, đứng dậy vào toilet. Khi anh ra khỏi toilet, anh sửng sốt một chút, sau đó bước nhanh đến bên giường.

“Vô Ý.”

Lâm Vô Ý ngồi đó, dụi mắt. Buông tay, cậu mờ mịt hỏi: “Vu Chi?”

“Tỉnh rồi?”

“Sao tôi lại ngủ?”

Hai người đồng thời lên tiếng. Lâm Vu Chi rót cho Lâm Vô Ý một cốc nước, giải thích: “Cậu uống rượu, say.”

“Thảo nào.” Lâm Vô Ý uống vài hớp liền hết cốc nước, mơ hồ hỏi: “Mấy giờ rồi?”

“Vừa qua 11 giờ.”

Lâm Vô Ý lại xoa mắt, xốc chăn muốn xuống giường. Thấy mình mặc áo ngủ, cậu sửng sốt. Lâm Vu Chi bình tĩnh nói: “Tự cậu thay, còn đánh răng nữa.”

Lâm Vu Chi chớp mắt mấy cái, cười. Xuống giường, lấy cuốc sách đặt cạnh gối, cậu xoay người nói: “Tôi đi xem Vu Chu có ngủ được không. Vừa rồi nằm mơ, mơ thấy Vu Chu lăn qua lăn lại trên giường, tôi liền dậy.”

Lâm Vu Chi không biết nói gì mới tốt, chỉ có thể nói: “Vậy cậu đi đi. Trong tủ quần áo của tôi có áo ngủ.”

Lâm Vô Ý cầm sách, lấy áo ngủ của Lâm Vu Chi trong tủ quần áo rồi khoác vào. Xắn tay áo quá dài lên, cậu cười với Lâm Vu Chi, mở cửa ra ngoài. Lâm Vu Chi lại bật TV, lựa chọn kênh mà không có mục đích, chờ người nào đó về.

Lâm Vu Chu vừa mới nói chuyện cùng anh trai xong, đang thay áo ngủ thì thấy có người gõ cửa. Tưởng là anh trai hoặc Tiếu Vi, anh mặc quần đùi và áo may ô xong liền ra mở cửa, sau đó, anh ngây ngẩn cả người.

“Vô Ý?”

Lâm Vô Ý dương dương tự đắc cầm sách trong tay, cười tủm tỉm: “Kể chuyện.”

Lâm Vu Chu nghe vậy liền vô lực, bất quá lại nở nụ cười, nghiêng người tránh ra: “Vào đi.”

“Muốn ngủ chưa?”

Nhìn áo ngủ lớn hơn hẳn so với thân thể Lâm Vô Ý, Lâm Vu Chi đóng cửa, hỏi: “Áo ngủ của anh họ cả?”

Lâm Vô Ý đi đến bên giường ngồi xuống: “Uhm. Mùa hè tôi không mặc áo ngủ dài thế này.” Rồi cậu vỗ vỗ giường. “Đến đây đi, chú nhỏ kể chuyện cho cháu.”

Mặt Lâm Vu Chu nhất thời trầm xuống vài phần, Lâm Vô Ý cười tủm tỉm.

“Xem ra cậu tỉnh ngủ rồi.”

Lâm Vu Chu tắt đèn lớn, đi đến phía bên kia giường, lên giường, cũng xốc một góc chăn lên. Lâm Vô Ý đá dép ra rồi cũng lên giường, ngồi xong. Lâm Vu Chu nằm nghiêng, nhắm mắt lại, bộ dáng buồn ngủ, kỳ thực anh không hề mệt.

“Muốn nghe chuyện gì nào?”

Lâm Vô Ý mở sách ra, hình như trên tay là một quyển “Truyện cổ Andersen”.

“Tùy tiện đi.”

“Kể Nàng tiên cá được đấy nhỉ. Chúng ta đang ở trên biển, chưa biết chừng sẽ được hội ngộ với mỹ nhân ngư đó.”

Lâm Vu Chu rất không nể tình mà cười nhạo một tiếng.

Lâm Vô Ý không quan tâm có phải là cười nhạo hay không, cậu vặn nút đèn bàn đến mức nhỏ nhất, ngón tay ấn lên huyệt thái dương của Lâm Vu Chu, giọng nói mềm nhẹ vang lên: “Ngày xưa, dưới đáy biển có một tòa hoàng cung, trong hoàng cung có một công chúa nhân ngư xinh đẹp…”

Trước lúc Lâm Vu Chu hoàn toàn thả lỏng để ý thức dần mơ hồ, suy nghĩ cuối cùng hiện lên trong đầu anh là “Tiếng Pháp truyền ra từ miệng người này đúng là ngôn ngữ dễ nghe nhất trên thế giới.”

11 giờ 40 phút, Lâm Vô Ý lặng lẽ đi ra khỏi căn phòng không còn ánh sáng của Lâm Vu Chu. Đi đến trước cửa phòng Thẩm Tiếu Vi, Lâm Vô Ý ghé tai vào cửa lắng nghe động tĩnh trong phòng, lúc này không còn sớm, có lẽ Tiếu Vi đã ngủ rồi. Lâm Vô Ý đặt tay lên tay nắm cửa, xoay một cái, cửa không khóa. Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, thấy trong phòng không có đèn, cậu lại nhẹ nhàng đóng cửa lại, cầm cuốn sách hoàn toàn chỉ để làm trang sức của mình quay về phòng Lâm Vu Chi.

Cửa mở, Lâm Vu Chi lập tức nhìn về phía cửa, thấy Lâm Vô Ý đã trở lại, anh tắt TV.

“Hoàn thành nhiệm vụ rồi?”

Lâm Vô Ý làm một dấu tay OK. Uống thêm một cốc nước, cậu cởi áo ngủ khoác bên ngoài rồi lên giường. Lấy cuốn nhật ký và tùy bút của mình. Lâm Vu Chi không hiểu tiếng Pháp, thử đoán: “Nhật ký?”

“Uhm.” Lâm Vô Ý viết ngày tháng của hôm nay. “Bài tập ngày nào cũng phải hoàn thành.”

“Hôm nay muốn viết gì?”

Đàn ông Lâm gia biết Lâm Vô Ý có thói quen này hình như cũng rất thích hỏi câu này. Trong mắt Lâm Vô Ý hiện lên chút ánh sáng nào đó, cười nói: “Nhiều lắm. Học bơi lội, Như Vi và Vu Huệ thoa kem chống nắng cho tôi, nước biển rất xanh, bầu trời cũng xanh, buổi tối ăn BBQ thật ngon, uống bia không ngon gì cả…” Nói đến đây, cậu nhìn Lâm Vu Chi, khóe miệng hiện ra một nụ cười thần bí: “Còn có Vu Chi…”

“Tôi làm sao?” Đã có người rơi vào bẫy.

Lâm Vô Ý mở đôi môi không được hồng nhuận lắm: “Bí mật.”

“…”

Nhìn trong mắt Lâm Vô Ý hiện lên vẻ đắc ý vì trò đùa dai được thực hiện chưa kịp che giấu kia, Lâm Vu Chi dám khẳng định anh không phải người đầu tiên trúng kế.

“Bí mật?” Lâm Vu Chi không hổ là “đại” ca, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Là chuyện cậu làm sau khi uống say sao? Uhm, đúng là bí mật.”

Lâm Vô Ý sửng sốt, quay đầu nhìn lại: “Chuyện tôi làm sau khi uống say? Chuyện gì cơ?”

Lâm Vu Chi trịnh trọng nói: “Bí mật.”

“Vu Chi…” Lâm Vô Ý giơ tay đầu hàng. “Tôi sai rồi. Tôi cho cậu biết tôi muốn viết bí mật gì.” Cậu chỉ nhớ mang máng là được đỡ về phòng, hình như sau đó còn đánh răng, tiếp nữa thì không biết gì cả.

“Đầu hàng nhanh như vậy?” Lâm Vu Chi không chỉ là người làm ăn thành công, còn là một “đại ca” thành công.

Lâm Vô Ý gật mạnh đầu: “Tôi đầu hàng tôi đầu hàng. Tôi muốn viết thực ra Lâm Vu Chi không quá nghiêm túc như lúc mới nhìn, rất dễ ở chung.”

“Chỉ có vậy?”

“Tửu lượng rất tốt.”

“Cái khác thì sao?”

“Thích tập thể hình, dáng người không tồi, không có mỡ bụng.”

“Tôi nhận lời khen của cậu.”

“Dáng bơi cũng rất đẹp.”

“Đẹp?”

“Đẹp trai.”

Lời khen ngợi của người nào đó làm Lâm Vu Chi rất hưởng thụ. Thấy Lâm Vô Ý giơ cao hai tay, anh cũng không làm khó đối phương, nói ra bí mật: “Cậu luôn nói muốn kể chuyện cho Vu Chu và Tiếu Vi. Kể chuyện Công chúa Bạch Tuyết và Cô bé Lọ Lem.”

Lâm Vô Ý chớp mắt mấy cái, lập tức nở nụ cười: “A, thảo nào vừa rồi tôi kể chuyện mỹ nhân ngư cho Vu Chu, cậu ấy rất mất hứng đó. Ha ha, nhất định lúc ấy hai người họ đầu đầy hắc tuyến.” Khiêu chiến để mấy người cháu phải đầu đầy hắc tuyến là một chuyện thú vị mà cậu vừa phát hiện ra.

“Xem ra vừa rồi Vu Chu cũng đầu đầy hắc tuyến.”

Không cảm thấy việc Lâm Vô Ý thay quần áo ngủ ngay trước mặt họ có gì không ổn, Lâm Vu Chi không nhắc đến một câu.

“Ha ha…”

Ý tứ, không cần nói cũng biết.

Kế đó, Lâm Vu Chi không còn quấy rầy Lâm Vô Ý. Anh đọc sách, Lâm Vô Ý viết nhật ký và tùy bút. Chờ Lâm Vô Ý viết xong, Lâm Vu Chi buông cuốn sách, nói với người chuẩn bị ngủ: “Vô Ý, tôi muốn nói chuyện với cậu.”

Lâm Vô Ý vừa nằm xong lại ngồi dậy.

Bình luận





Chi tiết truyện