chương 23/ 128

Bồi bàn bắt đầu mang các món ăn lên, một vị họ Lâm nào đó vừa trốn đi đã trở lại. Thấy mấy người Vu Chi giống như không định tính sổ với cậu, trên mặt Lâm Vô Ý tràn đầy vui sướng với nụ cười thêm phần linh khí. Lâm Vu Chu gọi riêng cho Lâm Vô Ý mấy món bổ thân như hải sâm, cá muối, tôm hùm. Đồ ăn trên bàn có cả dinh dưỡng lẫn hương vị. Trước tiên Lâm Vô Ý vui vẻ ăn một bát canh gà, rồi mới dưới sự “chăm sóc” của ba cháu trai và một cháu ngoại, ăn những thức ăn dinh dưỡng mà họ yêu cầu, bất quá có vài thứ cậu không hề muốn ăn – đậu phụ, cà tím, bít tết, sườn nướng, hành tây, vân vân…

Hành tây là đồ ăn đi kèm, nếu Lâm Vô Ý không cẩn thận gắp vào bát cậu liền bỏ ra ngay. Đậu phụ thì miễn cưỡng ăn một miếng, sau đó cậu nói sao cũng không đụng đến; cà tím thì ngay cả nhìn cũng không thèm, bít tết bò cậu chỉ ăn một miếng nhỏ, sườn nướng cũng chỉ ăn một miếng bé xíu. Tôm luộc cậu ăn không ít, còn đĩa cá hấp thì chỉ ăn mấy miếng liền không đụng chạm vào nó.

Lâm Vu Chi nhớ rõ Giang Y Viện từng nói với anh rằng Lâm Vô Ý có chút kén ăn, theo như quan sát của anh, anh phát hiện Lâm Vô Ý không thích ăn phần thịt có nhiều xương. Thịt gà luộc thì cậu chỉ ăn hai miếng nhiều thịt. Lâm Vu Chi lên tiếng: “Vô Ý, có phải cậu không thích gặm xương?”

Lâm Vô Ý đang ăn tôm liền ngẩng đầu: “Uhm, gặm xương mệt chết đi được.” Rồi cậu mới cười cười ngượng ngùng: “Bị cậu nhìn ra rồi.”

Gặm xương mệt chết đi được… Lần đầu tiên Lâm Vu Chi biết có người vì lý do này nên không ăn.

“Cà tím thì sao?” Lâm Vu Hồng gắp miếng cà tím vào bát Lâm Vô Ý, rất vừa lòng khi thấy vẻ khó xử trong mắt đối phương.

“Từ nhỏ tôi đã không thích ăn cà tím.” Lâm Vô Ý nhìn miếng cà tím trong bát, không hề có ý định động vào nó, còn bổ sung một câu: “Vô cùng không thích.”

Thẩm Tiếu Vi giơ bát của mình ra: “Cho cháu đi.”

Lâm Vô Ý không hề do dự, găp miếng cà tím trong bát cho cháu trai ngoại: “Cám ơn.”

“Kén ăn không phải chuyện tốt.” Lâm Vu Hồng trừng mắt với Thẩm Tiếu Vi. Thẩm Tiếu Vi ăn cà tím, nói: “Cậu nhỏ không thích ăn thì thôi. Lần sau đừng gọi món nào nhiều xương là được.”

“Là không thích ăn hay chỉ đơn giản là không thích gặm xương?” Lâm Vu Chu là người gọi món có chút buồn bực, không vui khi những món mình gọi mà đối phương không thích ăn. Lâm Vô Ý vội vàng nói: “Thích chứ, chỉ là không thích gặm xương. Hơn nữa tôm này ngon lắm, tôi thích ăn tôm nhất. Chế biến thế nào cũng thích. Nhất là cháo tôm, có lần tôi ăn hết sạch một bát lớn.”

Thần sắc Lâm Vu Chu khôi phục bình thường: “Hôm khác đưa cậu đi ăn. Sau này thích ăn gì thì nói cho tôi biết.”

“Không thành vấn đề. Cậu mời nhé?”

“Đương nhiên. Có thể để cậu mời sao?”

“Tôi có tiền.” Lâm Vô Ý đắc ý nói với mấy người: “Các cậu đừng nghĩ tôi không có thu nhập, tôi cũng là người có tiền. Hơn nữa anh chị mỗi người còn cho tôi một thẻ tín dụng.”

“… Thích thì ăn nhiều một chút.” Lâm Vu Chi đẩy đĩa tôm đến gần trước mặt Lâm Vô Ý, hiển nhiên coi như không nghe thấy câu “Tôi cũng là người có tiền”.

Cậu biết mấy người họ không tin, Lâm Vô Ý cũng không giải thích, chuyên tâm ăn tôm. Cậu thích ăn tôm, kế đó mấy người còn lại không ai động vào đĩa tôm nữa. Lâm Vu Hồng để bồi bàn róc phần thịt ở bít tết ra, Lâm Vô Ý cũng nể tình mà ăn mấy miếng. Thấy cậu cố gắng ăn, không giống lúc trước chỉ ăn hai miếng là thôi, Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi đều yên tâm không ít. Đúng là người này đang rất cố gắng để phấn chấn lại.

Thức ăn đã ăn gần xong, Lâm Vu Chu gọi người mang cơm lên. Lâm Vô Ý đã no lắm rồi, nhưng mấy người cháu của cậu đều bắt cậu ăn cơm, không thì đến đêm sẽ đói. Không còn cách nào khác, Lâm Vô Ý xúc hai thìa cơm vào bát mình, tỏ vẻ cậu chỉ có thể ăn nhiều nhất là chừng này. Thấy cậu vẫn dùng bữa, những người khác cũng không giục cậu ăn xong bát cơm. Lâm Vu Chu ăn phần cơm còn lại của Lâm Vô Ý, đều là người trưởng thành, sức ăn đương nhiên là có, không giống Lâm Vô Ý, một ngày chỉ ăn hai miếng thì không nói làm gì, sức ăn thế này chỉ có thể tính ở mức trung bình.

Một bàn đầy đồ ăn đều đã gần hết. Lâm Vô Ý ôm bụng mình kêu to “No quá no quá!”. Thẩm Tiếu Vi tò mò sờ sờ, quả nhiên thấy tròn vo.

“Cậu nhỏ, sức ăn của cậu quá ít.” Thẩm Tiếu Vi chuyển đĩa trái cây đến trước mặt Lâm Vô Ý. Lâm Vô Ý lấy một miếng dưa hấu, rên lên: “Ngày nào tôi cũng ở nhà không vận động, lượng calorie không tiêu hao nhiều, có thể ăn như vậy là giỏi lắm rồi.”

“Hôm nay cậu đi từ chiều.” Lâm Vu Chu lên tiếng, hẳn là calorie đều hết sạch rồi chứ.

Lâm Vô Ý gật gật đầu: “Cho nên hôm nay tôi mới ăn nhiều như vậy. A, hình như tôi ăn hết sạch cả một đĩa tôm.”

“Thích thì ăn.” Lâm Vu Chi rất trực tiếp, rồi anh hỏi: “Buổi tối muốn đi đâu chơi không?” Cuộc sống về đêm của Hongkong lúc này mới bắt đầu.

Lâm Vô Ý không lên tiếng, xem những người khác có dự định gì. Lâm Vu Hồng hỏi: “Vô Ý muốn chơi ở đâu?”

Nhất thời, Lâm Vô Ý mờ mịt: “Không biết. Ở Hongkong nơi tôi đi nhiều nhất là thư viện. Các cậu muốn đi quán đêm sao?”

Thẩm Tiếu Vi lập tức hỏi: “Cậu nhỏ ở nước ngoài có thường đi quán đêm không?”

Lâm Vô Ý lắc đầu: “Bị ba biết tôi đến quán đêm sẽ bị ba bắt về Hongkong ngay. Lúc ở Mỹ tôi còn chưa lớn, không thể đến quán đêm; ở Hongkong lại càng không thể, sau này sang Pháp, có một lần Joseph đưa tôi đến quán đêm, rồi uống rượu, suýt nữa thì ba cho người bắt tôi về Hongkong, cho nên tôi không dám nữa… Sau đó đến Provence, tự mở quán café, có muốn đi đâu cũng chỉ đến đó.”

Thẩm Tiếu Vi không thể tưởng tượng nổi: “Cậu chỉ đi một lần như vậy?”

“Uhm.” Lâm Vô Ý thở dài. “Kết quả vào được mười phút tôi liền say không còn biết gì cả.”

Không còn biết gì cả? Nghĩ đến tửu lượng của người này không phải kém ở mức bình thường, Thẩm Tiếu Vi lại nhíu mi, hỏi: “Vậy sau khi cậu say, Joseph đưa cậu về nhà?”

Lâm Vô Ý lắc đầu, sắc mặt bốn người nhất thời thay đổi.

“Bảo tiêu đưa tôi về nhà, rồi mới quá phận mà mật báo với ba, cho nên tôi không còn cơ hội đi quán đêm. Bất quá nơi đó rất ầm ĩ, tôi cũng không thích lắm, không được đi thì thôi.”

Bốn người đồng thời thở nhẹ một hơi.

“Lúc cậu du học ở Pháp, ông nội có phái bảo tiêu đến cho cậu?” Lâm Vu Chi hỏi.

Trong nụ cười của Lâm Vô Ý có nét bi thương cố nén: “Ba cho phép tôi một mình sang Pháp du học với một điều kiện là phải để bảo tiêu trông chừng tôi. Tôi không đồng ý không được. Nhưng sau khi tôi đến Provence thì không có nữa.”

“Cậu nhỏ?”

“Uhm.”

Thẩm Tiếu Vi nhìn ba người còn lại. Anh uống ngụm trà, rồi lại nhịn không được mà nói: “Cháu có thể, hỏi cậu một chuyện không?”

Trong mắt Lâm Vô Ý hiện lên vẻ hiểu rõ, cậu cười hỏi lại: “Có phải chuyện kia không?”

Thẩm Tiếu Vi cười cười: “Cậu nhỏ thật thông minh.”

Lâm Vô Ý lộ ra nụ cười không hề tốt đẹp gì, ngoại trừ Thẩm Tiếu Vi thì ba tên đàn ông còn lại đều mang ánh mắt trầm xuống. Quả nhiên, họ nghe thấy vị họ Lâm nào đó nói: “Ha ha, bí mật, tôi không nói cho các cậu biết người tôi hôn môi là ai đâu.”

“Cậu nhỏ____” Thẩm Tiếu Vi uy hiếp.

“Ha ha, ha ha ha…” Lâm Vô Ý còn cười vô cùng quá phận.

Lâm Vu Chi trầm giọng: “Là ai?”

Lâm Vô Ý không cười nữa, hít hít mũi: “Nhất định phải nói sao?”

“Phải.” Bốn giọng nói.

Lâm Vô Ý bĩu môi: “Người kiss với tôi các cậu đều gặp rồi. Hôm đó, họ đến nhà gặp tôi mà.”

Lâm Vu Chu phản ứng rất nhanh: “Là Deville?”

Lâm Vô Ý trừng to mắt: “Sao cậu lại nghĩ đến cậu ta?”

“Không phải cậu nói họ đã đến nhà rồi sao?” Vẻ mặt Lâm Vu Chu không thể coi là tốt. “Hôm đó người tới thăm cậu tôi chỉ biết Deville và Sanchez. Hơn nữa, quan hệ của cậu và bọn họ thoạt nhìn, rất tốt!”

“Họ là bạn tốt của tôi!” Lâm Vô Ý sợ run cả người. “Nhưng cho dù có là bạn họ cũng không dám giúp tôi diễn trò đó đâu. Ông nội cậu sẽ giết họ đấy!”

“Không phải là hai người phụ nữ kia chứ?” Lâm Vu Hồng híp mắt.

Lâm Vô Ý cho đối phương một ánh mắt quả quyết: “Chính xác. Là Burini và Biggs giúp tôi diễn trò. Burini là cái cô thích xỏ lỗ trên mặt ấy. Burini và Biggs là một đôi người yêu đồng tính, người cao hơn tôi lại rất thân với tôi, để hai người đó cùng diễn với tôi là thích hợp nhất. Bất quá Joseph và Zoe cũng có tham gia, người hóa trang cho Burini và Biggs là do hai cậu ấy tìm đấy, hóa trang xong liền trở thành hai anh trẻ tuổi đẹp trai, ngay cả các cậu cũng bị lừa.”

“Vậy, cậu và hai cô ấy, hôn môi thật?” Mi tâm của Thẩm Tiếu Vi vẫn không thể giãn ra. Anh không thích chuyện cậu nhỏ hôn môi người khác để “thoát khỏi” mấy người họ.

Lâm Vô Ý lại lắc đầu, Thẩm Tiếu Vi mới giãn mi tâm ra. Lần đầu tiên Lâm Vô Ý giải thích chuyện này với người khác: “Thật ra là về vấn đề góc độ chụp, cái này chắc Vu Chu hiểu rõ nhất. Người chụp ảnh là Zoe tìm đến, kỳ thực chỉ hôn mặt thôi, nhưng nhìn qua thì rất giống kiss. Bất quá, mặc dù vậy, lúc tôi về vẫn bị ông ngoại cậu phạt đứng úp mặt vào tường tự kiểm điểm một giờ.”

“Một giờ coi như là xử nhẹ cho cậu.” Lời nói của Lâm Vu Hồng khiến Lâm Vô Ý thấy hơi lạnh.

Thẩm Tiếu Vi tiếp tục hỏi: “Nhưng mà cậu nhỏ, cậu ở nước ngoài nhiều năm như thế, chắc là từng yêu đương rồi chứ?”

Lâm Vô Ý cố ý lộ ra vài phần hưởng ứng: “Tôi vẫn đang trong công cuộc tìm kiếm, bất quá điều đáng tiếc là trước mắt còn chưa tìm ra.”

“Không thể nào, sao có thể?” Thẩm Tiếu Vi kinh hô, không hề suy nghĩ sâu xa rằng tại sao anh nghe cậu trả lời như vậy lại thấy thật cao hứng.

Lâm Vô Ý sờ sờ mặt mình: “Phải đó, sao có thể chứ. Tôi đây đẹp trai như vậy, sao vẫn chưa tìm được bạn gái hay bạn trai chứ? Ngay cả nụ hôn đầu tiên cũng chưa có cơ hội trao đi.”

“Khụ khụ khụ…” Lâm Vu Chu bị sặc nước trà. Lâm Vô Ý ngồi cạnh anh vội vàng giúp vỗ lưng cho. Lâm Vu Chu giơ tay ra, nói cho cậu biết là không cần. Thẩm Tiếu Vi ngồi bên kia không đợi kịp đã hỏi: “Cậu nhỏ, cậu là, song tính luyến?”

Thần sắc Lâm Vô Ý nghiêm túc hơn vài phần: “Cậu phản đối đồng tính luyến ái?”

Không biết tại sao, Thẩm Tiếu Vi xua tay thể hiện rõ lập trường: “Cháu ủng hộ mọi tình cảm. Hiện tại xã hôi cởi mở như thế, phản đối đồng tính luyến ái gì gì đó tốn sức lắm.”

Lâm Vô Ý nở nụ cười: “Bạn bè cạnh tôi có đồng tính luyến ái, dị tính luyến ái, cũng có song tính luyến, tôi cảm thấy họ đều bình thường. Ngay cả chính tôi, bởi vì chưa bao giờ gặp được người khiến tôi muốn nói chuyện yêu đương, cho nên tôi không hạn chế mình nhất định phải tìm bạn trai hay bạn gái, hết thảy đều tùy duyên thôi. Kỳ thực…”

Trong mắt Lâm Vô Ý hiện lên vẻ biết ơn và thương cảm: “Ba cũng không phản đối tôi là đồng tính luyến ái, ba chỉ lo lắng cho tôi, sợ tôi bị tổn thương. Sở dĩ chuyện kia làm ba tức giận như vậy một nửa là vì tôi kiss vớihaingười đàn ông ngay trên đường, một nửa là vì chuyện này bị đăng lên báo. Sau đó tôi giải thích rõ ràng với ba, ba không còn tức giận đến vậy nữa, chỉ là trách tôi không tiếc dùng thủ đoạn như vậy để ép ba đồng ý cho tôi rời Hongkong. Bất quá không phải ai cũng gặp được người làm mình động tâm, chuyện tình cảm tôi không cưỡng cầu, dù sao lúc tôi già rồi cũng không lo không có ai trông nom. Có Ethan, Ryan và Andrew, con trai các cậu sẽ không bỏ mặc ông chú nhỏ là tôi đâu.”

Nói xong, cậu bật người nghiêm túc hẳn lên: “Uhm, từ giờ trở đi tôi phải gia tăng tình cảm với bọn nhỏ mới được, chuẩn bị sẵn sàng cho sau này. Vu Chi, đêm nay tôi muốn ngủ với Ethan.”

Lâm Vu Chi rất quá phận mà phá hỏng “âm mưu” của người nào đó.

“Đêm nay Ethan ở bên kia với ba mẹ tôi, ngày mai nó phải đến lớp học dương cầm, ở bên nhà chính không có dương cầm.”

Lâm Vô Ý há miệng, nhưng vẫn nuốt lời nói xuống. Lâm Vu Chi nhìn ra Lâm Vô Ý có chuyện chưa nói, nhưng anh biết đối phương muốn nói gì, đêm hôm đó người này đã biểu đạt sự bất mãn với phương thức dạy con của anh rồi.

“Một mình cậu ở nhà chính, chúng tôi đều lo lắng. Sau này mỗi tuần cậu luân phiên đến ở nhà ba tôi và chú hai mấy ngày, còn dư ngày nào thì về nhà chính, như vậy quan hệ của mọi người trong nhà mới có thể gẫn gũi hơn. Có đôi khi chúng tôi phải về bên kia, nhưng sẽ lo lắng khi cậu ở nhà chính một mình. Cậu cũng có thể hiểu rõ người trong nhà sẽ không để cậu tự sinh tự diệt như trước nữa.”

Lâm Vu Chi nói vậy đã phá bỏ lý do từ chối của Lâm Vô Ý. Dù sao Lâm Chiếu Đông và Lâm Chiếu Vũ cũng có gia đình riêng, ở chung một chỗ với nhau cũng không tiện. Nhưng nếu họ đều về nhà riêng của mình, vậy để một mình Lâm Vô Ý ở bên này mọi người lại không yên tâm. Tốt nhất là để cho Lâm Vô Ý ở ba nơi luân phiên nhau.

“Còn nhà em nữa.” Thẩm Tiếu Vi nhắc nhở mọi người đừng quên anh cũng có một nửa huyết mạch của Lâm gia.

Lâm Vô Ý hạ tầm mắt, qua một lát, cậu ngẩng đầu: “Gần đây tôi không muốn đi đâu hết, có thể để một thời gian nữa không? Có lẽ, qua một thời gian ngắn nữa, tôi còn có đủ dũng khí để vào căn biệt thự đó. Đến khi ấy, tôi hy vọng, các cậu có thể đi cùng tôi.”

“Được.” Bốn giọng nói.

Không khí có chút nặng nề, Lâm Vô Ý lập tức cười ngay: “Về nhà luôn thôi. Cho các cậu xem ảnh hôm nay Vu Chu chụp cho tôi.”

“Được.” Vẫn là bốn giọng nói. Lâm Vu Chi gọi bồi bàn vào tính tiền. Anh là anh cả, tất nhiên bữa cơm này do anh trả tiền. Lâm Vu Chu thấy vậy cũng không tranh với anh. Lâm Vô Ý cố gắng đút thêm mấy miếng dưa hấu vào miệng, cậu thích ăn dưa hấu nhất.



Lâm Vô Ý không biết bữa cơm này tốn bao nhiêu tiền, bất quá chắc là không rẻ đâu. Cậu cũng không hỏi, có hỏi thì cháu cậu cũng chả nói cho cậu biết. Năm người rời nhà hàng về nhà. Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng đều ngồi xe của Thẩm Tiếu Vi tới đây, lúc về thì Lâm Vu Hồng lên xe Lâm Vu Chu, trong xe còn có Lâm Vô Ý.

Dường như Lâm Vô Ý mệt mỏi, lúc lên ngồi ở hàng ghế sau với Lâm Vu Hồng cậu liền dựa vào ghế nhắm mắt lại. Những ngọn đèn đường bên ngoài thỉnh thoảng lại tiến vào trong xe, khuôn mặt Lâm Vô Ý có chút tái nhợt không được khỏe mạnh lắm. Lâm Vu Chu nhìn Lâm Vô Ý vài lần từ gương chiếu hậu, Lâm Vu Hồng vươn tay sờ trán Lâm Vô Ý. Lâm Vô Ý mở mắt, có chút mê mang.

“Mệt à?”

“Có hơi mệt.” Lâm Vô Ý lại nhắm hai mắt lại. “Mới vừa rồi còn không thấy sao, vừa lên xe đã thấy mệt. Tôi sốt à?”

“Không. Mệt thì ngủ đi.”

“Vu Hồng.”

“Uhm.”

“Buổi tối cậu không cần cùng tôi, tôi không sao.”

“… Nửa đêm cậu vẫn thương tâm.”

Lâm Vu Hồng không hề nghĩ lý do này của mình gượng ép đến thế nào. Dường như anh, có hơi quen thuộc với trạng thái cuộc sống trước mắt. Nhìn Lâm Vô Ý, anh hỏi: “Không muốn tôi cùng cậu?”

Lâm Vô Ý nở nụ cười: “Không phải. Là vì có cậu ở đó, tôi không thể thỏa thích nhớ đến ông nội cậu.”

“Vậy là tốt nhất.”

Lúc này Lâm Vu Chu lên tiếng: “Anh, đêm nay em ở cùng Vô Ý. Em lạ giường, vừa vặn để cậu ấy thôi miên cho em.”

Mi tâm Lâm Vu Hồng nhíu lại một chút, Lâm Vu Chu lại nói: “Ở bên ngoài em chưa bao giờ ngủ như chết, anh cứ yên tâm. Nếu nửa đêm em mất ngủ, có thể gọi Vô Ý dậy để thôi miên cho em. Gần đây anh vẫn ở cùng cậu ấy, buổi tối cũng không thể ngủ say.”

Đột nhiên Lâm Vu Hồng cảm thấy người em trai này của mình có chút làm người ta thấy ghét. Thế nhưng dường như anh không còn biết lấy lý do gì.

“Vu Hồng, có phải đã lâu cậu chưa được ngủ ngon không?” Lời Lâm Vu Chu nói rơi vào tai Lâm Vô Ý lại mang hàm nghĩa khác, cậu áy náy vô cùng: “Thực xin lỗi, hại cậu không được ngủ ngon.”

“Tôi ngủ rất ngon.” Ngữ khí của Lâm Vu Hồng không được tốt lắm nói với người đang đợi anh trả lời: “Nếu vẫn không ngủ được thì tự tìm việc mà làm.”

“Tôi sẽdỗcho Vu Chu ngủ mà.” Lâm Vô Ý vỗ vỗ tay Lâm Vu Hồng. Thấy cậu không hề ngại khi buổi tối thay đổi người ngủ cùng, Lâm Vu Hồng có chút phiền muộn.

Nhắm mắt lại, anh không nói gì. Lâm Vô Ý và Lâm Vu Chu đều thấy rõ anh mất hứng. Lâm Vu Chu không hiểu anh trai mình mất hứng chuyện gì, bất quá cũng hiểu được đôi chút. Nhưng đâu có ai quy định người ngủ cùng với Vô Ý chỉ có thể là anh trai anh chứ, Lâm Vu Chu không hề áy náy chút nào. Anh lạ giường rất nghiêm trọng, đêm nay người cần Vô Ý nhất là anh.

Lâm Vô Ý nhìn Lâm Vu Hồng, lại nhìn sang Lâm Vu Chu, cậu xê dịch sang bên cạnh, cũng nhắm mắt lại, bất quá đầu lại nhẹ nhàng tựa lên vai một người.

“Tôi ngủ một lát, về đến nơi thì gọi tôi.”

Lâm Vu Hồng mở mắt, nghiêng mặt, liền nhìn thấy một người đang nhắm hai mắt, hai hàng lông mi cong dài. Hơi thở lạnh như băng quanh người Lâm Vu Hồng nháy mắt biến mất, anh nhắm mắt một lần nữa, nói với Lâm Vu Chu: “Chỉnh điều hòa cao lên một chút.”

Lâm Vu Chu chỉnh nhiệt độ của điều hòa trong xe cao hơn. Trong gương chiếu hậu, khuôn mặt khi ngủ của Lâm Vô Ý đâu còn vẻ ác liệt có thể làm người ta tức chết nữa. Trầm tĩnh như một ly nước chè xanh thượng hạng, xinh đẹp như đóa sen trong ao, Lâm Vu Chu như bị mê hoặc. Người này, con người chân chính của cậu, đang ở đâu?



Trở về Lâm trạch, khi xe Lâm Vu Chu dừng rồi lại mãi mà không thấy ai đi ra, Lâm Vu Chi và Thẩm Tiếu Vi xuống xe đều qua đó xem. Cửa xe mở ra, hai người liền nhìn thấy Lâm Vô Ý đang dựa vào vai Lâm Vu Hồng ngủ say.

“Vô Ý, về nhà rồi, dậy.” Lâm Vu Hồng vỗ nhẹ mặt Lâm Vô Ý. Lâm Vô Ý rên lên một tiếng, nhắm mắt lẩm bẩm: “Về rồi à?”

“Về rồi.”

“Nhanh vậy…”

Trên đường kẹt xe còn kêu nhanh? Lâm Vu Chi đỡ cánh tay Lâm Vô Ý: “Về nhà rồi, xuống xe.”

Lâm Vô Ý mơ mơ màng màng xuống xe: “Tôi đi tắm. Vu Chu, cậu nhanh lên, tôi sợ lát nữa tôi ngủ mất.”

“Được.”

Lâm Vô Ý lắc lư đi vào nhà, Thẩm Tiếu Vi đỡ lấy cậu: “Cậu nhỏ, cái gì mà nhanh cơ? Cậu và anh họ Vu Chu định làm gì?”

“Đêm nay Vu Chu giám thị tôi ngủ, tôi phải thôi miên cậu ấy. Thôi ~~ miên ~~ để cậu ấy cho tôi biết, mật mã tài khoản ngân hàng của cậu ấy.” Lâm Vô Ý tỉnh táo hơn một chút.

“Phốc, cậu nhỏ, không phải cậu nói cậu là người có tiền sao?”

“Tiền luôn chê ít mà.”

Lắc lắc đầu, Lâm Vô Ý thanh tỉnh hơn: “Tôi lên tắm rửa.”

“Cậu nhỏ.” Thẩm Tiếu Vi cũng lên lầu. “Đêm nay cháu cũng muốn giám thị cậu ngủ.”

“Uhm?” Lâm Vô Ý hoàn toàn tỉnh rồi.

“Cháu cũng cần cậu thôi miên. Giường của cậu nhỏ chắc là đủ cho ba người ngủ nhỉ.” Lộ ra nụ cười đáng yêu nhất của bản thân.

Lâm Vô Ý cười: “Được, đêm nay cậu nhỏ dỗ các cháu ngủ nha. Ngoan, đi tắm trước mới có thể lên giường. Nhớ phải đánh răng ít nhất là hai phút.”

“Không thành vấn đề.”

Lâm Vu Chu ở đằng sau nghe thấy hai người nói chuyện, rất chi là bất mãn. Bất quá, Lâm Vô Ý và Thẩm Tiếu Vi đã lên lầu rồi, Lâm Vu Chu cấm chiếc túi của Lâm Vô Ý rồi cũng đi lên.

“Đêm nay Vu Chu và Tiếu Vi đều ngủ cùng Vô Ý?” Lâm Vu Chi nhíu mi.

“Chúng nó coi mình là bọn nhỏ ở nhà trẻ.” Hơi thở của Lâm Vu Hồng lại lạnh băng.

Bình luận





Chi tiết truyện