Mở nắp hộp cơm ra một chút, Lâm Vu Chu mang biểu tình lãnh khốc đi ra khỏi văn phòng riêng, đến trước lò viba trong phòng làm việc bên ngoài, bỏ hộp cơm vào, đặt thời gian là hai phút rưỡi. Lò viba phát ra tiếng đang đun nóng, mấy nhân viên trong phòng làm việc đều tò mò nhìn chằm chằm vào ông chủ, buồn bực, sao hôm nay đang yên đang lành ông chủ lại mang tiện lợi? Nhân viên đứng cách gần nhất hít hít mũi, thơm quá đi.
‘Đinh!’ Đã xong. Lâm Vu Chu mở lò viba, tay cầm chiếc khăn đã chuẩn bị sẵn lấy hộp cơm nóng hổi ra ngoài, lập tức có người kêu to: “Ông chủ, là cà ri gà sao?”
Lâm Vu Chu quay đầu, lãnh khốc cho một câu: “Mũi thính thật.” Rồi mới quay về văn phòng mình.
Nhân viên A Phong liếm môi, nhất thời cảm thấy đói bụng quá. Một nhân viên khác là A Khang khó hiểu nói: “Không phải ông chủ có thêm một công ty mới sao? Sao lại tiết kiệm vậy?”
Nhân viên nữ duy nhất trong phòng làm việc kinh hãi kêu lên: “Xong đời rồi. Nếu ngày nào ông chủ cũng mang tiện lợi đi làm, vậy không phải là chúng ta không được ăn tiệc lớn à?”
Mọi người cùng ai oán: “Không muốn đâu ____” Đến trưa ông chủ thường xuyên mời họ ra ngoài ăn cơm, hoặc là mua một ít đồ ngon về rồi ăn, nếu ông chủ mang tiện lợi, không phải họ thảm lắm sao.
Dường như không nghe thấy tiếng kêu rên của đám nhân viên, Lâm Vu Chu lại ra ngoài với vẻ mặt lãnh khốc. Cầm một chiếc hộp hình tròn trong tay, bên trong có vài thứ. Anh đi đến chỗ máy nước rót một ít nước ấm, A Phong đứng lên nhìn thấy, hai mắt mở to. Không thể nào, ngay cả canh cũng có?
Lại làm như không biết mấy nhân viên đang ngây ngốc, Lâm Vu Chu lại bê một “bát” canh hải sản trở về văn phòng, đóng cửa.
“Vừa có tiện lợi, vừa có canh, không phải ông chủ đang thiếu nợ chứ?”
Tiếng kêu rên buồn bực.
Trong văn phòng ngăn cách với mọi người, trên bàn làm việc của Lâm Vu Chu là một phần cơm cà ri gà thơm phức, một phần canh hải sản, một phần salad rau và một phần vải đông lạnh. Lúc này trên mặt Lâm Vu Chu đâu còn vẻ lãnh khốc dù chỉ một nửa, cười tươi thế kia không cần muốn nói là rất chói mắt. Trước tiên là lấy di động chụp vài tấm ảnh để đăng lên facebook của mình, kèm theo thuyết minh là cơm trưa tiện lợi mà “Người nhà” làm cho anh, Lâm Vu Chu mới bắt đầu ăn với tâm tình rất tốt. Mà trước đó, Lâm Vu Chu cũng đã phát ra một lời nhắn, là bữa sáng tiện lợi của anh – cháo thịt nạc. Cũng giải thích rõ đây không phải cháo thịt nạc do anh mua, mà là tối qua “Người nhà” đã nấu canh thịt nạc, nấu cháo xong xuôi, đến sáng anh chỉ cần đun nóng canh thịt nạc, rồi bỏ cháo vào là có thể ăn.
Đương nhiên, cũng có người “Khoe khoang” bữa sáng của mình ngay trên facebook của mình, chính là sandwich, Lâm Vu Chu càng thêm vừa lòng. Ăn tiện lợi xong, uống hết canh, ăn một miếng rau, Lâm Vu Chu lại lướt qua facebook mới, xem cơm trưa tiện lợi của tên còn lại là gì. Rất nhanh, người nọ cũng đăng hình cơm trưa tiện lợi của mình lên. Vừa nhìn thấy tiện lợi của đối phương, ánh mắt Lâm Vu Chu có chút trầm xuống, tiện lợi của đối phương cũng khá là thịnh soạn. Không được, ngày mai anh cũng muốn ăn sushi và lươn.
Trong một văn phòng làm việc ở một công ty khác, Thẩm Tiếu Vi nhìn di động, than thở: “Sáng mai mình cũng muốn ăn cháo thịt nạc, trưa cũng muốn ăn cơm cà ri gà và salad rau.”
Lại sau một lát, hai người nhận được tin nhắn riêng ____ Em muốn cậu ấy mệt chết sao? Sau này bữa sáng và đồ ăn Trung Quốc tự giải quyết!
Động tác ăn cơm của Lâm Vu Chu dừng lại, Thẩm Tiếu Vi cũng dừng. Họ chỉ mải phân cao thấp, lại quên mất rằng người nọ làm nhiều tiện lợi sẽ rất mệt. Hai người bỗng thấy áy náy. Hồi âm lại ____ Là em không đúng, em sẽ không để cậu ấy làm bữa sáng và tiện lợi nữa.
Nhận được hồi âm của hai người, Lâm Vu Hồng để điện thoại di động xuống. Sáng nay anh không đến công ty, ngủ dậy sau khi say rượu cả đầu và dạ dày đều không thoải mái. Bất quá nghĩ đến việc giải quyết được một phiền toái giúp người nào đó, chút không thoải mái ấy đều có thể xem nhẹ. Vừa mới lên facebook đã thấy Vu Chu và Tiếu Vi trưng bày bữa sáng và tiện lợi của mình, Lâm Vu Hồng có chút mất hứng. Tối qua Vô Ý về rất khuya, bữa sáng và tiện lợi của Tiếu Vi nhất định là sau khi Vô Ý về mới làm, vậy phải đến mấy giờ cậu ấy mới ngủ? Quả nhiên không thể yên tâm về Tiếu Vi. Lâm Vu Hồng hoàn toàn quên người khởi xướng hết thảy mọi chuyện chính là anh. Nếu không phải anh là người đầu tiên “Khoe khoang”, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi sao có thể yêu cầu Lâm Vô Ý làm bữa sáng và cơm trưa tiện lợi cho họ.
…
Mua một đống nguyên liệu làm điểm tâm, ba người đi thẳng đến Thâm Thủy Loan, đại trạch của Thẩm gia ở gần đó. Biết Vu Chi và Ethan sắp đến, Lâm Chiếu Trinh và Thẩm Văn ăn cơm xong đều không ngủ trưa ngay, mà là ngồi chờ. Lâm Chiếu Trinh đã dặn người hầu chuẩn bị lò nướng, bột mì thật tốt. Bà cũng gọi điện cho Vu Hồng, Vu Chu và Vu Huệ, nếu buổi tối có rảnh thì đến ăn cơm, ba người đều nói rảnh, sẽ đến.
Đợi đến gần 2 giờ, Lâm Vu Chi lái xe đi vào. Nhìn thấy Ethan vừa xuống xe đã dính chặt vào ông chú nhỏ, trên mặt Lâm Chiếu Trinh lộ ra nụ cười, rồi mới ra đó: “Ethan, mau vào nhà, bên ngoài nóng quá.”
“Chào bà cô.”
“Ha ha, bà cô cho người làm trà sữa trân châu, có muốn ăn không?”
“Chị, để Ethan ngủ trưa trước, ngủ dậy rồi ăn.”
Lâm Vô Ý đang dắt Ethan nói. Ethan lập tức ngẩng đầu: “Con không buồn ngủ.”
Lâm Vô Ý lắc đầu với bé: “Con không ngủ trưa, đến chiều sẽ không có tinh thần. Nha, con ngủ một giờ, đến 3 giờ ông chú nhỏ gọi con, sau đó chúng ta làm điểm tâm được không?”
Trẻ con không ngủ trưa căn bản sẽ không chịu nổi. Lâm Chiếu Trinh lên tiếng: “Ethan, bà cô cũng muốn ngủ trưa, lát nữa bà cô làm điểm tâm cùng con. Nếu không lát nữa làm điểm tâm được một nửa con lại buồn ngủ thì sao?”
“Con ngủ trong phòng ông chú nhỏ, ông chú nhỏ cam đoan 3 giờ sẽ gọi con, đến lúc đó không cho phép không dậy nha. Yên tâm yên tâm, hôm nay nhất định ông chú nhỏ nhất định sẽ làm xong điểm tâm cùng con.”
Ethan vốn lo lắng không đủ thời gian liền yên tâm, gật gật đầu: “Con đi ngủ trưa.”
“Ngoan.” Lâm Vô Ý ngồi xổm xuống, không hề keo kiệt mà hôn lên mặt cháu trai nhỏ một cái. Ethan đỏ mặt, nhưng rất cao hứng.
Lâm Chiếu Trinh đưa Ethan lên lầu ngủ trưa, Thẩm Văn nói với Lâm Vu Chi mấy câu xong cũng lên lầu. Ethan nằm trên giường ông chú nhỏ, hưng phấn không thôi, bất quá bé đã đáp ứng ông chú nhỏ là phải ngủ trưa, cho nên bé lập tức nhắm mắt để bản thân mau ngủ. Lâm Vô Ý mang mấy thứ họ mua về vào phòng bếp phân loại, vừa rồi Vu Hồng và Vu Chu đều gọi điện thoại cho cậu, buổi tối hai người sẽ tới ăn cơm. Có thể cậu không đủ thời gian làm bữa tối, nhưng thời gian hầm canh cho họ, làm điểm tâm cho họ thì vẫn có. Ờ, tối qua Vu Chi và Vu Hồng đều uống rượu say, nấu một nồi canh tốt cho dạ dày đi.
Lâm Vô Ý không có thói quen ngủ trưa. Đặt mấy thứ dùng để làm điểm tâm sang một bên, để người hầu giúp cậu chuẩn bị nguyên liệu để hầm canh và làm tiện lợi, cậu ra khỏi phòng bếp. Vào phòng khách, liền nhìn thấy Lâm Vu Chi ngồi trên sofa nhắm mắt dưỡng thần, một tay vẫn đang đấm nhẹ vào ót. Khi cậu đến gần, đối phương mở mắt.
“Vu Chi, cậu cũng nghỉ ngơi đi.”
“Không cần. Cậu cũng đừng vội.”
Lâm Vô Ý cầm cổ tay Lâm Vu Chi, dùng sức kéo lên.
“Đi ngủ trưa. Nghe lời.”
Thấy Lâm Vô Ý kiên quyết, Lâm Vu Chi đang đau đầu không ngớt cũng không cự tuyệt.
Lâm Vô Ý kéo Lâm Vu Chi đến một phòng cho khách trên lầu hai. Cậu lấy chăn trong tủ quần áo, trải ra giường cho Lâm Vu Chi. Sau đó chạy đến phòng thay quần áo của Tiếu Vi, lấy một bộ quần ngủ áo ngủ của Tiếu Vi. Lâm Vu Chi “nghe lời” mà đi tha quần áo, lên giường.
Chỉnh nhiêt độ điều hòa lên 26 độ, Lâm Vô Ý hạ rèm cửa sổ xuống, trong phòng lập tức tối mờ, ngăn cách ánh mặt trời hoàn mỹ ở bên ngoài. Vừa rồi ở phòng khách cậu đã thấy Vu Chi không thoải mái. Lâm Vô Ý ngồi xuống cạnh giường, hai tay đặt lên trán Vu Chi. Lâm Vu Chi nhìn Lâm Vô Ý, khi hai tay đối phương nhu ấn trán anh với lực đạo vừa phải, anh nhắm mắt lại. Trước khi ý thức mơ hồ, Lâm Vu Chi vô cùng khẳng định Lâm Vô Ý đã từng học cách mát xa. Chắc là vì ông nội.
Lâm Vu Chi đã ngủ. Lâm Vô Ý nhẹ nhàng đứng dậy rời khỏi phòng. Nhẹ nhàng đóng cửa lại, cậu thở phào một cái. Cậu biết tối qua Vu Chi và Vu Hồng đi uống rượu vì xã giao cái gì. Trưa nay lúc chị gái và anh rể nói chuyện đã thuận miệng nhắc đến, cậu nghe thấy. Không riêng gì Vu Chi và Vu Hồng đi xã giao vì chuyện của cậu, anh trai chị dâu và cả anh rể cũng đi. Lâm Vô Ý rất cảm động, nhất là khi họ không hề nói chuyện này với cậu, càng làm cậu cảm động hơn. Sau khi Vu Chi uống rượu rất không thoải mái, nhưng lại chẳng nhắc đến một chữ về nội dung buổi xã giao. Đứng ở cửa một lát, Lâm Vô Ý hít sâu một hơi, xuống lầu.
Ba giờ, Lâm Vô Ý mặc tạp dề ra khỏi phòng bếp, lên lầu. Vào phòng ngủ của cậu và Tiếu Vi, khuôn mặt cậu đầy vẻ yêu thương, ngồi xuống cạnh giường, nhẹ nhàng sờ vào cái mũi nhỏ.
“Ethan, dậy thôi.”
Ethan hừ hừ, nhăn nhó cái mũi nhỏ nhắn, ngủ tiếp.
“Ethan bé nhỏ, ba giờ rồi, chúng ta đi làm điểm tâm.” Lâm Vô Ý xoa mặt cháu trai nhỏ, rồi mới cúi người hôn lên mũi cháu trai: “Ethan, dậy thôi.”
Ethan bị gọi tỉnh lại, mơ hồ mở mắt ra. Lâm Vô Ý nâng bé dậy, lau mồ hôi trên trán bé, trực tiếp bế bé đến phòng tắm rửa mặt.
“Ông chú nhỏ…” Hiển nhiên Ethan còn chưa ngủ no.
“Chúng ta đi làm điểm tâm.”
Buông Ethan, Lâm Vô Ý vắt khăn lau mặt cho bé. Hai mắt Ethan vẫn mông lung vì buồn ngủ, để yên cho ông chú nhỏ lau mặt, sau khi hiểu ra ông chú nhỏ vừa nói gì, lập tức tỉnh hẳn.
“Ông chú nhỏ! Điểm tâm!”
“Không vội không vội! Mới ba giờ!”
Lâm Vô Ý giơ điện thoại di động ra cho cháu trai nhỏ xem giờ. Ethan vừa thấy đã sắp ba giờ năm phút, lập tức kéo tay ông chú nhỏ ra ngoài. Lâm Vô Ý cười ha ha, Ethan thật đáng yêu, quả nhiên không hổ là trẻ con của Lâm gia bọn họ.
Vừa nghĩ tới làm điểm tâm, lập tức Ethan có tinh thần gấp trăm lần. Đi vào phòng bếp, thấy trên bàn đã bày đủ nguyên liệu, Ethan chạy những bước nhỏ đến ghế. Lâm Vô Ý đã đóng dấu xong những món điểm tâm cần làm trong sách. Cậu đeo tạp dề cho Ethan, huơ tay: “Bắt đầu thôi! Bước đầu tiên, phối nguyên liệu!”
“Ông chú nhỏ, con muốn làm chocolate cookie trước!”
“Được.”
Người hầu A Quyên của Thẩm gia cầm cameras trên tay, làm nhiếp ảnh gia lâm thời.
Khi Thẩm Tiếu Vi lái xe vào sân nhà mình, nhìn đồng hồ, đã ba giờ hai bảy phút. Trên đường bị kẹt xe, vốn dĩ anh đã tính đúng ba giờ là có thể về đến nhà. Xuống xe, Thẩm Tiếu Vi bước nhanh vào nhà, vừa mới vào cửa, anh đã nghe thấy tiếng nói chuyện và tiếng cười truyền ra từ hướng phòng bếp. Anh không khỏi cười tươi, sau khi thay dép lê đi trong nhà xong liền vào bếp.
“Cậu nhỏ, cháu về rồi.”
“Tiếu Vi.”
“Cậu họ.”
Lâm Vô Ý ngẩng đầu, Ethan ngẩng đầu.
“Làm được thế nào rồi?”
Lâm Vô Ý bưng một cái chậu, bên trong là chocolate và bột mì, cậu đắc ý nói: “Chúng tôi đã phối nguyên liệu xong, đợi cho vào khuôn đúc sẽ nướng.”
“Con và ông chú nhỏ muốn làm chocolate cookie.”
“Oa oa, không tồi. Cậu họ rất chờ mong nha.” Thẩm Tiếu Vi cười. “Cháu thay quần áo, sẽ làm cùng mọi người.”
“Được.”
Khi vợ chồng Lâm Chiếu Trinh và Thẩm Văn ngủ trưa dậy xong, liền kinh ngạc nhìn con trai họ lại đeo tạp dề làm điểm tâm! A, cậu con này của họ là người còn không phân biệt nổi muối và đường trắng đó! Lâm Vô Ý thấy chị dậy rồi, cũng gọi chị đến đây. Ngay lập tức, nhóm người làm điểm tâm lại có thêm một người. Từ lò nướng tỏa ra mùi thơm của chocolate, hiện tại mấy người Lâm Vô Ý đang làm món điểm tâm thứ hai – bánh đậu phộng có nhân. Trên mặt Lâm Vô Ý và Ethan đều có dính bột mì, sau khi Lâm Vô Ý phát hiện ra, chẳng những không lau đi, ngược lại còn xoay người quệt một vệt bột mì lên mặt cháu trai ngoại. ‘Tách!’ một tiếng, cameras đã chụp được cảnh này.
Thẩm Văn đứng một bên nhìn thấy, chỉ cảm thấy ấm áp không thôi. Trong phòng bếp không chỉ có mùi của điểm tâm mà còn cả mùi canh. Ông hỏi: “Hầm canh gì vậy?”
Lâm Vô Ý trả lời: “Canh thịt với phục linh.”
Vừa nghe là canh này, Lâm Chiếu Trinh hiểu ra. Canh này bổ cho dạ dày, hơn nữa rất thích hợp uống vào mùa hè. Lâm Vô Ý nói tiếp: “Mỗi ngày mấy người Tiếu Vi đều phải làm cả sáng cả chiều, trời lại nóng như thế, uống canh này có thể xua tan nóng nực.” Tiếp đó, cậu lại quệt thêm bột mì lên mặt cháu trai nhỏ: “Ethan cũng phải uống nhiều.”
“Vâng!”
Ethan cười ha ha, cũng quệt một đường bột mì lên mặt ông chú nhỏ. Ông chú nhỏ hầm canh, nhất định bé sẽ cố gắng uống!
Thẩm Tiếu Vi có chút không nỡ, nói: “Cậu nhỏ, cậu đừng làm tiện lợi cho cháu, mệt lắm.”
Lâm Vô Ý liếc anh mấy cái, khoát tay: “Không cần lo đâu không cần lo đâu. Trưởng bối làm việc trẻ con chỉ cần nghe lời là được rồi.”
“Cậu nhỏ ____” Ai oán.
“Ha ha ha…”
Lâm Chiếu Trinh và Thẩm Văn bị đùa giỡn phải cười to.
Chưa đến 5 giờ, Lâm Vu Hồng và Lâm Vu Chu đều đã đến. Tầm xế chiều Lâm Vu Hồng tranh thủ đến công ty. Vừa thấy anh, trong mắt Lâm Vô Ý hiện lên cái gì đó, rồi mới cười tít mắt mà lấy bánh chocolate cookie và bánh đậu phộng có nhân ra khoe, mỗi người một cái, không thể nhiều hơn. Còn số bánh còn lại đều là để Ethan mang đến nhà trẻ chia cho các bạn. Lò nướng vẫn còn đang hoạt động, bên trong chính là bánh phomai nhỏ. Cho hai người xem kiệt tác của họ xong, Lâm Vô Ý lại kéo Ethan vào bếp.
Lâm Vu Hồng và Lâm Vu Chu nói chuyện với cô và dượng một lát rồi cũng vào bếp. Lâm Vu Chu mang theo cả máy chụp ảnh vào, anh là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp mà. Lâm Vu Hồng hỏi: “Vu Chi đâu?”
Thẩm Tiếu Vi trả lời: “Anh họ Vu Chi đang nghỉ trên lầu.”
Lâm Vô Ý nhìn về phía Lâm Vu Hồng: “Đêm nay cậu ngủ ở đâu?”
“Nhà chính.”
“À.”
“Chuyện gì?”
Lâm Vu Hồng kéo ghế ra ngồi xuống, Lâm Vô Ý nói: “Không có gì, chỉ là hỏi một chút. Vu Chu, cậu phải rửa ảnh thật nhanh đó, Ethan muốn mang đến nhà trẻ.”
“Được.”
Lâm Vô Ý đưa một túi bánh nhỏ cho Lâm Vu Hồng: “Cho Ryan và Andrew, không cho phép cậu ăn vụng đâu.”
Lâm Vu Hồng rất chi là bất đắc dĩ: “Tôi không ăn đồ ngọt.”
Lâm Vô Ý lập tức dụ dỗ: “Vậy sau này tôi làm pizza cậu có ăn không?”
“Ăn!”
Người trả lời là Tiếu Vi và Vu Chu.
Lâm Vu Hồng mặt không chút thay đổi hỏi: “Lúc nào?”
“Bí mật.” Cười tít mắt.
Anh biết mà. Lâm Vu Hồng đứng dậy ra khỏi bếp: “Tôi xem Vu Chi dậy chưa, có chuyện cần tìm anh ấy.”
“Được.”
Lúc Lâm Vu Hồng gõ cửa, Lâm Vu Chi cũng vừa dậy. Thấy Vu Hồng tới, anh hỏi: “Bọn họ làm điểm tâm sao rồi?”
“Không tồi.” Lâm Vu Hồng trả lời đơn giản một câu, vẻ mặt không tốt lắm khi đưa phong thư trên tay cho Lâm Vu Chi: “Chiều nay người củaTuần san Tân Nghiệpđến công ty đưa một ít ảnh chụp, anh xem đi.”
Ánh mắt Lâm Vu Chi trầm xuống, lấy ảnh ra. Nhìn tấm thứ nhất, anh nhíu chặt mi lại.
“Đây là do phóng viên của họ chụp được ở Tân Giới. Phùng đổng của Tân Nghiệp vừa thấy là ảnh của Vô Ý, lập tức liên hệ với em.”
“Chụp lúc nào?”
Lâm Vu Chi ngồi trên giường, lấy ảnh ra. Trong tấm ảnh, Lâm Vô Ý đeo kính râm, sắc mặt tái nhợt, ngửa đầu nhìn lên trời, cả người trông như vô cùng thống khổ và vô tri. Trong tấm ảnh tiếp theo xuất hiện một người xa lạ, Vô Ý nói chuyện với đối phương, đối phương đưa danh thiếp cho cậu. Chụp rất rõ.
“Trưa hôm trước. Cũng là ngày cậu ấy nấu ăn cho chúng ta đó. Cậu ấy nói với em đến hiệu sách ở Tân Giới mua sách.”
“Hiển nhiên cậu ấy không nói thật.”
Lâm Vu Chi giơ tấm ảnh cho Lâm Vu Hồng: “Người này là ai?”
“Là người tìm kiếm ngôi sao củaCông ty giải trí Tinh Hoàng, tên là A Thang. Vu Chu biết anh ta. Lần trước người tìm Vô Ý làm minh tinh ở Trung Hoàn chính là anh ta. Vu Chu có danh thiếp của anh ta, em đã gọi điện.”
“Anh ta nói sao?”
“Anh ta nói hôm đó đến Tân Giới gặp bạn, trên đường thấy Vô Ý đứng ở phần đường đi bộ, sắc mặt không tốt lắm, đầu đầy mồ hôi, cả người giống như lúc nào cũng ngã xuống. Anh ta nhận ra là Vô Ý, gọi cậu ấy. Anh ta hỏi Vô Ý có phải không thoải mái không, Vô Ý nói không có. Hai người không nói nhiều, anh ta đưa Vô Ý danh thiếp rồi đi luôn.”
Lâm Vu Chi nhìn bức ảnh, tự nói: “Sao cậu ấy muốn đến Tân Giới?”
Lâm Vu Hồng nói: “Khi cậu ta đến chỗ em nói là rất nhớ ông nội, khổ sở rất lâu.”
Sau khi Lâm Vu Chi trầm tư, nói: “Nhất định ở Tân Giới cậu ta nghe hoặc nhìn thấy chuyện gì đó liên quan đến ông nội khiến cậu ấy thương tâm, cho nên mới khác thường như vậy.”
“Nếu hỏi khẳng định cậu ấy không nói.” Lâm Vu Hồng cũng nhíu chặt mi, có một loại cảm giác vô lực sâu sắc. Đừng nhìn dáng vẻ nói chuyện vô tư của Lâm Vô Ý, kỳ thực cố chấp còn hơn bất cứ ai, cậu không muốn nói thì họ cũng không hỏi ra được.
Lâm Vu Chi nhìn toàn bộ xấp ảnh một lượt, rồi mới nói: “Xem ra chỉ có thể nói bóng nói gió, âm thầm quan sát. Đưa ảnh cho Tiếu Vi, cậu ấy sẽ làm nũng với Vô Ý, có lẽ sẽ hỏi được gì đó. Nhưng đừng làm Vô Ý cảm thấy chúng ta khẩn trương vì cậu ấy, sẽ làm cậu ấy không được tự nhiên.”
Lâm Vu Hồng gật đầu.
Bình luận
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1