chương 9/ 40

“Lại đây.”

Y Ân ngồi quay lưng về phía hắn, không thể nhìn ra biểu tình trên mặt y . Nhưng theo âm thanh phát ra, dễ dàng nhận thấy tâm tình của y không được tốt cho lắm. Hứa Tuấn Thiên quyết định không cần chọc giận y, nghe theo mệnh lệnh chậm rãi đi qua. Ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào nhàn nhạt, có thể nhìn thấy phần gáy cổ mảnh khảnh của Y Ân.

Nếu bây giờ bóp chặt lấy thì sao nhỉ. Hai tay chỉ cần dùng sức một chút đã có thể vặn gãy cổ y. Hứa Tuấn Thiên khẽ nuốt nước miếng, mặc dù biết rằng ý tưởng này rất không thực tế nhưng máu trong người vẫn cứ sôi lên sùng sục.

“Hôm nay đi dạo ngoài vườn, Jack bồi ngươi sao?” Y Ân chỉa chỉa chổ ngồi bên cạnh, ý bảo Hứa Tuấn Thiên ngồi xuống.

May mắn không phải ngồi trên đùi y, Hứa Tuấn Thiên cẩn thận ngồi xuống: “Đúng vậy, Jack là một đứa nhỏ tốt, rất khéo nói.”

Y Ân cúi đầu cười: “Nó quả thực là một đứa trẻ không tồi, rất cẩn thận, sẽ không làm một số chuyện quá phận.”

Hứa Tuấn Thiên có chút lo lắng, lời nói của Y Ân dường như đang ám chỉ điều gì đó. Cẩn thận nhớ lại những chuyện đã xảy ra hôm nay, cũng không có gì bất thường. Có lẽ Y Ân chỉ muốn châm biếm hắn một chút.

“Ngươi rất thích nó?”

Nghe Y Ân hỏi như vậy, hắn cũng không chút che dấu gật đầu: “Đúng vậy, ta rất thích cậu ta, rất giống em trai của ta.”

“Nga, ngươi còn có một người em trai sao?”

Y Ân có vẻ rất hứng thú, hắn mím môi cố gắng làm giọng nói mình trầm thấp một chút, trên mặt cũng biểu lộ đau buồn: “Đúng vậy, ta rất nhớ nó, có lẽ ta không bao giờ được thấy nó lần nữa.”

“Tình thân sao….”

Y Ân vuốt ve hai má hắn, động tác vô cùng dịu dàng, giống như đang vỗ về một con mèo nhỏ. Tư vị bị người này xem như sủng vật không tốt chút nào, nhưng Hứa Tuấn Thiên vẫn cố gắng nhẫn nại. Hắn không hi vọng thiếu niên này nhớ lại, giống như đêm qua dùng những thứ kỳ quái ghê tởm gì đó đến đùa nghịch cơ thể hắn.

“Tình cảm nhân loại thật khó hiểu. Chỉ vì trong cơ thể chảy dòng máu giống hệt nhau, nên đi đến bất cứ đâu cũng luôn lo lắng cho đối phương.

Hắn thả lỏng cơ thể, thuận theo lực đạo của Y Ân nằm lên đùi y. Y Ân vuốt ve lưng hắn, hệt như đang đùa giỡn với một con khuyển khổng lồ. Chỉ cần không giống như đêm qua, mặc kệ Y Ân làm gì hắn cũng có thể chịu đựng được.

“Lang tộc hoàn toàn khác biệt với nhân loại. Chúng ta hết lòng đối với bầu bạn, nhưng rất tàn nhẫn đối với các đồng loại khác.”

Giọng nói Y Ân chợt lạnh như băng. Y Ân ở phía sau cực kỳ nguy hiểm, Hứa Tuấn Thiên tận lực nén xuống sự tồn tại của chính mình, cố gắng làm mình ngoan ngoãn hơn, không có chút nào chống lại y.

“Cơ thể ngươi căn cứng như vậy, ngươi đang sợ.” Bàn tay Y Ân di chuyển xuống phía mông Hứa Tuấn Thiên. Nơi đó siết chặt lại co dãn, vô cùng tuyệt vời làm y không nỡ rời đi. Y chính xác cũng làm như vậy, động tác vỗ về cũng dần biến thành vuốt ve.

“Đừng chạm vào đó.” Hứa Tuấn Thiên cắn răng.

“Vậy ngươi muốn ta chạm vào đâu?” Y Ân nâng cằm Hứa Tuấn Thiên lên, hôn môi hắn. Nguyên bản muốn nhìn thấy bộ dáng thất kinh của nam nhân, nhưng khi đầu lưỡi chạm vào đôi cánh môi mềm mại kia, lại không thể kiềm chế được. Ngón tay niết khớp hàm nam nhân, mạnh mẽ đi vào quấn lấy lưỡi hắn. Bên trong cực nóng, quả thực giống như muốn làm y tan chảy. Y thô bạo gặm nhắm lưỡi nam nhân, ép buộc hắn phải tiếp nhận hơi thở của mình, nhìn hắn lộ ra vẻ mặt thống khổ. Y thích như vậy. Nước bọt của nam nhân thuận theo khóe miệng chảy xuống, thấm ướt ngón tay y.

Y duỗi đầu lưỡi liếm đi, cố ý gây ra âm thanh vang dội. Quả nhiên nam nhân càng tỏ ra khuất nhục hơn, ánh mắt bị che kín bởi một tầng hơi nước, ngay cả khóe mắt cũng đỏ ửng lên.

“Chỉ là một cái hôn mà thôi đã thoải mái đến mức muốn khóc sao?” Ngón tay vuốt ve hai cánh hoa đã sưng đỏ, cố ý nói như vậy. Nếu Hứa Tuấn Thiên thực sự là một người yếu đuối như vậy, y đã không tiêu phí nhiều tâm tư như vậy trên người hắn.

Quả nhiên nét mặt Hứa Tuấn Thiên lập tức thay đổi, miệng cũng cắn chặt lại.

Y mỉm cười, loại phản kháng này y vẫn có thể cho phép.

Y chờ mong được thấy một bộ dạng khác của nam nhân. Cởi bỏ một cúc áo, bàn tay theo cổ áo vói đi vào, vuốt ve da thịt bóng loáng của nam nhân.

Hứa Tuấn Thiên bắt đầu phát run, hắn dựa vào đầu gối Y Ân, ngón tay nắm chặt vạt áo: “Đừng như vậy” . Hắn ngẩng đầu khó khăn nói: “Ta có thể làm một chuyện cho ngươi, chỉ cần ngươi không…” Hắn không biết dùng từ ngữ nào để hình dung tình cảnh hiện tại. Nhưng Y Ân cũng sẽ không cho hắn có thời gian để suy nghĩ, y đã kéo quần áo Hứa Tuấn Thiên, lộ ra đầu vai mượt mà săn chắc. Hứa Tuấn Thiên chuyển tầm mắt, nhìn chằm chằm một điểm trong hư không, cúi đầu nói: “Thực sự, chỉ cần ngươi đáp ứng không đùa giỡn cơ thể ta, ta nguyện ý làm một chuyện cho ngươi.”

Y Ân khều cằm nam nhân, đầu ngón tay điểm lên mi tâm hắn: “Chuyện gì? Nói thử xem?”

Hứa Tuấn Thiên không thể thích ứng với cảm giác khó chịu trên mặt, nhắm mắt lại, nhíu mày nói: “Ta có thể dùng miệng giúp ngươi…” Nói tới đây, hắn cũng không thể nói tiếp nữa, bởi vì đầu ngón tay vốn đang đặt trên mặt hắn lại chậm rãi di chuyển theo lời nói của hắn, lúc này đang dừng trên môi hắn, nếu hé miệng ra, ngón tay này sẽ lập tức tiếng vào bên trong. Hắn run rẩy mở mắt ra, nhìn về phía Y Ân.

Ánh mắt xanh biếc của Y Ân ngày càng sâu sắc hơn, có một ngọn lửa bên trong đang nhún nhảy bừng cháy. “Nghe ra có vẻ rất thú vị.” Y buông tay ra, làm cho Hứa Tuấn Thiên nằm giữa hai chân mình: “Làm cho ta xem xem, ngươi sẽ làm thế nào.”

Đây là cơ hội cuối cùng của hắn. Hứa Tuấn Thiên do dự một chút, đưa tay mở thắt lưng Y Ân. Khi hắn muốn kéo khóa kéo thì Y Ân cản hắn lại: “Dùng miệng, ân?”

Giọng nói vô cùng thân thiết lại làm cho Hứa Tuấn Thiên không thể cự tuyệt. Hắn theo lời y buông tay xuống, dùng răng nanh cắn khóa kéo, chậm rãi kéo nó xuống.

Khi hắn nhìn thấy nam vật của Y Ân, không khỏi hút vào một ngụm lãnh khí. Mặc dù vẫn còn đang mềm yếu, nhưng phân lượng kia không có nam nhân nào có thể so được. Thứ này….lại từng tiến vào cơ thể hắn.

Thực sự vừa lòng với biểu tình của Hứa Tuấn Thiên, Y Ân khẽ mỉm cười, chỉ có giống đực cường tráng mới có thể thỏa mãn được cơ thể của giống cái. Y vuốt ve tóc Hứa Tuấn Thiên, ám chỉ hắn có thể táo bạo hơn nữa.

Hứa Tuấn thiên nuốt nước miếng, chậm rãi tiến tới gần nam vật khiến hắn vô cùng sợ hãi kia. Hắn vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lên phần đỉnh.

Y ân thoải mái rên rỉ một tiếng, hô hấp nóng rực của Hứa Tuấn Thiên làm y có một cảm giác khoái cảm trước nay chưa từng có, vừa nguy hiểm lại kích thích.

Đồng dạng là nam nhân, Hứa Tuấn Thiên biết rõ những nơi nhạy cảm của Y Ân. Hắn ngẩng đầu, đem đầu mút của nam vật ngậm vào, mùi vị của giống đực lập tức tràn ngập khoang miệng, hắn nhẹ nhàng mút vào, dây thần kinh nơi đó vô cùng mẫn cảm, nam vật kia trong miệng hắn lập tức lớn lên dựng thẳng, hắn phải cố gắng mở to miệng ngậm lấy toàn bộ nam vật của Y Ân.

Hô hấp của Y Ân dần dần trở nên dồn dập, y cảm thấy chính mình quả thực giống như đang đi vào một cái lò luyện. Không có ngôn ngữ nào có thể hình dung được cảm giác hiện tại của hắn. Khoang miệng của nam nhân vừa nóng lại ẩm ướt, mỗi lần mút vào lại làm nam vật của y trướng lớn một vòng. Nhưng nam nhân này lại đang áp bức hắn, dùng đầu lưỡi khiêu khích rãnh nhỏ mẫn cảm nhất, làm hắn thoải mái đến mức mở rộng hai chân, lúc này lại giảo hoạt rời đi.

Y gầm một tiếng nhỏ, chế trụ đầu nam nhân, bức bách hắn đem nam vật nuốt càng sâu hơn. A, đụng tới yết hầu hắn. Nơi đó lại càng nóng lại vô cùng mềm mại, còn có thể mấp máy nuốt vào chất lỏng y tiết ra. Quả thực là vô cùng tuyệt vời. Khoái cảm không ngừng tích lũy, sau khi nam nhân mút vào y liền đạt tới cao trào, đem toàn bộ yêu dịch phóng vào bên trong miệng nam nhân.

Nam nhân bị sặc, từ khóe mắt chảy ra nước mắt, hai tay liều mạng đẩy bụng y, muốn chạy trốn khỏi kiềm chế của Y Ân. Y không chút nào để ý tới, mãi tới khi nam nhân nuốt vào toàn bộ yêu dịch mình phóng ra, y mới buông nam nhân ra.

Nam nhân té ngã trên mặt đất, lớn tiếng ho khan, thê thảm vô cùng, nhưng lại vô cùng gợi cảm. Y đột nhiên hối hận, lúc trước vì cái gì lại đáp ứng thỉnh cầu của nam nhân. Thật hao tổn tâm trí, nhưng y không thể làm một giống đực không biết giữ lời.

“Ta đã…. ngươi.” Kia Hứa Tuấn Thiên nói có chút lóng ngóng, nhưng ý tứ lại vô cùng rõ ràng.

“Còn chưa xong.” Y Ân chỉa chỉa dưới bụng mình, nơi đó vẫn còn dính vài giọt bạch trọc. Nam nhân không đem nơi đó liếm sạch sẽ, Y Ân cảm thấy bị tổn thất.

Hứa Tuấn Thiên không biết làm sao, đành phải đi qua liếm sạch hết. Hắn vô cùng cẩn thận không chạm tới nam vật của Y Ân. Thứ này nếu lại gắng gượng đứng lên quả thực có thể giết hắn chết mất.

“Như vậy được rồi chứ!” Hứa Tuấn Thiên nhếch khóe mắt nhìn Y Ân.

Hạ phúc y Ân nóng hừng hực, nam nhân chết tiệt này quả thực vô cùng gợi cảm. Y mắng một tiếng, ôm lấy nam nhân. Một bên hung hăn hôn lên môi Hứa Tuấn Thiên, một bên tùy ý vuốt ve trên người hắn.

Hứa Tuấn Thiên thất kinh: “Dừng tay, ô….” Đáng thương, hắn chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ mơ hồ. Hắn không biết mình đã làm gì xúc phạm tới Y Ân, hiện tại y giống hệt như một con dã thú.

Cái mông bị xoa nắn, đóa hoa cũng bị đùa giỡn vô cùng dâm loạn. Hứa Tuấn Thiên cảm thấy đau đớn, trong lòng phát sinh ra cảm giác vô lực.

Trước mặt Y Ân vô cùng mạnh mẽ, hắn giống hệt một con kiến yếu ớt.

Bất chấp có thể chọc giận Y Ân hay không, hắn dùng sức kéo mái tóc dài của nam nhân, giống như phát cuồng đá động hai chân. Hắn tình nguyện làm một người nam nhân chết đi, cũng không nguyện làm một nữ nhân để sống sót.

Giãy dụa của hắn cuối cùng cũng có hiệu quả, Y Ân ngừng động tác của mình lại.

“Ngươi rõ ràng đã đáp ứng.” Ánh mắt Hứa Tuấn Thiên tựa hồ như sắp phun ra lửa.

Bị giống cái lên án như vậy, một người mạnh mẽ như Y Ân cũng không thể không đỏ mặt. Y dù sao vẫn là một thiếu niên, hơn nữa lại luôn muốn làm một giống đực đáng tin cậy. Y ho khan một tiếng, buông Hứa Tuấn Thiên ra: “Ta đương nhiên sẽ giữ ước định.” Y im lặng một hồi, ánh mắt liếc nhìn hạ thể mê người của nam nhân, kiên định nói: “Bất quá đêm nay muốn tiếp tục chương trình học hay muốn thượng.”

Sắc mặt Hứa Tuấn Thiên trắng bệch, môi run run, hung tợn phun ra hai chữ: “Lừa đảo!”

“Ta sẽ không dùng lại những vật nhỏ hôm qua, xem ra ngươi không thích bọn chúng.” Y ân không biết vì sao mình lại giải thích với Hứa Tuấn Thiên, chỉ có cảm giác ánh mắt của nam nhân làm y không thoải mái: “Vì thế ta quyết định dùng một thứ khác sẽ làm ngươi thích thú.”

Y mỉm cười: “Không phải ngươi thích Jack sao?”

Y Ân tươi cười làm toàn thân Hứa Tuấn Thiên rét run.

“Chủ nhân, người gọi tôi?”

Cửa truyền tới âm thanh quen thuộc, Hứa Tuấn Thiên vội vàng kéo quần áo, hắn không muốn người khác nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình.

“Jack, đêm nay ngươi hầu hạ tốt cho tiên sinh đi!”

Bình luận





Chi tiết truyện