chương 4/ 40

Tiếp theo đó hắn bị thiếu niên ném vào phòng.

Hứa Tuấn Thiên thề là hắn chưa bao giờ gặp tình thế khó xử như vậy, lưng đụng vào ván cửa, giống như một con gấu mèo cuộn tròn lăn mấy vòng trên thảm, trong miệng thậm chí còn có vài sợi lông tơ dính vào.

“Tốt lắm, bây giờ chúng ta có thể nói chuyện.”

Thiếu niên ngồi xuống ghế:

“Ta gọi là Y Ân, Lôi Phục Nặc, ngươi tên gì?”

“….Hứa Tuấn Thiên.” Cái này không hề giống như hắn tưởng tượng. Hắn nghĩ kế tiếp mình sẽ bị trừng phạt rất thảm khốc, chẳng hạn như đánh gãy tay gãy chân, móc mắt, giống như một con chó bị kéo ra ngoài, hơn nữa còn bị móc ruột lóc da. Mặc kệ có phải cố ý hay không, nhưng tất cả các hình ảnh trong các bộ phim kinh dị tự động xoay vòng trong đầu Hứa Tuấn Thiên. Đối với quái vật mà nói, loại hành vi này hẳn rất bình thường. Bất quá thiếu niên này….ân, y nói mình gọi là Y Ân. Được rồi, tên Y Ân này dường như thích chơi một trò chơi khác: giả dạng bộ dáng nho nhã lễ độ, sau khi thu được cảm tình của địch nhân sẽ không chút lưu tình cho một kích!

Hứa Tuấn Thiên mỉm cười, đứng lên, duy trì một khoảng cách nhất định với Y Ân.

“Ngồi xuống đi, chúng ta sẽ nói chuyện khá lâu.”

Y Ân nhàn nhạt nói.

Phản ứng đầu tiên chính là cự tuyệt, nhưng ánh mắt điềm tĩnh của Y Ân dường như có một loai ma lực, Hứa Tuấn Thiên không tự chủ ngồi xuống.

“Nói cho ta biết, vì sao lại đến tòa thành của ta.”

“Ta không biết. Ta bị lạc ở trong rừng.”

Hứa Tuấn Thiên có chút ảo nảo, hắn đúng ra nên tỏ ra mạnh mẽ một chút chứ không phải bộ dáng như học sinh tiểu học đang kiểm điểm trước mặt thầy giáo như vầy:

“Ta nhớ rõ mình gặp một con sói, sau đó ta bị thương.”

Đôi mắt lục sắc của Y Ân dao động một chút, nhưng rất nhanh, chút cảm xúc bị lộ ra nhanh chóng bị thiếu niên thu lại, khóa vào trong hộp kín.

“Là Mễ Đạt Á đã cứu ta.”

Hứa Tuấn Thiên rũ mắt xuống, lộ ra một nụ cười ngại ngùng:

“Ta không nghĩ ở đây lại gặp được một nữ nhân tốt như vậy. Ta muốn đưa nàng ra ngoài, ta thấy nàng ở trong này cũng không được vui vẻ lắm.”

“Ngươi yêu cô ta?”

Y Ân nói.

Hứa Tuấn Thiên do dự một chút, bởi vì hắn cảm thấy nếu thừa nhận quá nhanh ngược lại sẽ không có hiệu quả:

“Đúng vậy, ta yêu nàng.”

Ngữ khí của hắn buồn bã ưu thương:

“Chỉ cần có thể làm nàng vui vẻ, cái gì ta cũng cam tâm tình nguyện. Đương nhiên ta biết muốn rời khỏi đây giống như nói chuyện vô nghĩa.”

Hắn dùng ánh mắt coi thường cái chết nhìn Y Ân:

“Ngươi rất mạnh, ta trước mặt ngươi hệt như một con kiến yếu ớt, bất quá cái này có gì quan trọng!”

Nở nụ cười:

“Ta đang chiến đấu vì người mình yêu.”

Sẽ bị cảm động đi! Hứa Tuấn Thiên đoán, nhanh chóng đem lý do vừa rồi nói lại trong đầu một lần, ăn khớp không có lỗ hổng, thần thái cũng rất chân thực. Bất quá thiếu niên này thoạt nhìn không giống loại người dễ bị tình cảm tác động, có lẽ y sẽ cho người đi điều tra Mễ Đạt Á, thậm chí vào rừng tìm kiếm bộ hài cốt của dã lang, tuy rằng khả năng này rất nhỏ, nhưng cũng là một khả năng. Mặc kệ thế nào đi nữa, thiếu niên cũng sẽ ngờ vực lời nói của hắn. Sau khi gieo được hạt giống nghi ngờ, nó sẽ nhanh chóng phát triển thành một cây đại thụ. Rồi sau đó nữa, sẽ có rất nhiều chuyện biến đổi.

Nhưng Y Ân không nói gì, chỉ đặt hai tay lên bụng, im lặng nhìn Hứa Tuấn Thiên.

Hứa Tuấn Thiên bắt đầu cảm thấy bất an, có trời mới biết, lần trước hắn xuất hiện thời điểm này là lúc nào.

“Tình yêu rất đẹp, ta quả thực không có lý do gì phản đối.”

Y Ân bình tĩnh nói, nhưng Hứa Tuấn Thiên chưa kịp nhấp nháp sự vui sướng nho nhỏ kia, đã bị một thau nước lạnh đổ ụp lên đầu:

“Nhưng thứ tình yêu tốt đẹp này toàn do ngươi bịa đặt ra đi!”

“Cái….cái gì!”

Hứa Tuấn Thiên tức giận đỏ mặt, hắn nhảy dựng lên, bày ra tư thế quyết đấu:

“Ngươi phải thu hồi lại lời nói vừa nãy, ta không thể chịu đựng được sự bôi xấu của ngươi.”

“Ngươi không có thiên phú diễn trò.”

Y Ân lạnh nhạt nhìn gương mặt phẫn nộ của Hứa Tuấn Thiên:

“Ngay từ lúc đầu, ngươi chỉ muốn trốn đi một mình.”

Ngữ điệu của y thập phần vững chãi:

“Mặc kệ là thứ gì, đối với ngươi mà nói chỉ là quân cờ.”

Hứa Tuấn Thiên nhếch môi, đối với lời khẳng định chắc chắn của thiến niên hắn không thể phản bác, huống chi sự thật đúng là như vậy:

“Ta không hiểu vì sao ngươi nhìn ra được.”

Hứa Tuấn Thiên tháo lớp mặt nạ, thoải mái ngồi xuống, nâng chân lên bắt chéo, không hề có chút lúng túng vì bị vạch trần:

“Ánh mắt của ngươi so với rắn hổ mang còn độc hơn.”

Y Ân không có tức giận, thậm chí ngay cả chân mày cũng không nhíu lại chút nào:

“Nữa giờ trước, ta đã nói ta rất tức giận. Ngươi dám bước vào tòa thành, theo luật chính là nô lệ của ta.”

Hứa Tuấn Thiên nhún nhún vai, một hành động hắn chỉ làm khi nghe thấy một điều vớ vẫn gì đó:

“Ta chưa từng nghe thấy pháp luật nào như vậy.”

Y Ân nhàn nhạt nói:

“Như vậy bây giờ ngươi đã biết. Ngươi đã phá hư buổi tiệc và tòa thành của ta, làm khách nhân của ta hoảng sợ.” Y ngừng lại một chút: “Ngươi phải biết, thân phận những vị khách này vô cùng tôn quý.”

“Cho nên?”

Hứa Tuấn Thiên siết chặt nắm tay, chủy thủ trong tay phải đang chờ cơ hội tấn công.

“Ta không thể để người khác nghĩ rằng trong tòa thành của ta có một nô lệ không có giáo dục.”

Y Ân điềm tĩnh nhìn hắn.

“Ai là nô lệ của ngươi.”

Hứa Tuấn Thiên mắng to, chủy thủ trong nháy mắt đâm tới gáy cổ Y Ân.

Đương nhiên, hắn biết Y Ân không phải một tên ngốc ngoan ngoãn để mình đâm thủng cổ y, vì thế hắn chọn lựa phương pháp an toàn nhất. Trong lúc chủy thủ đâm tới, chân của hắn đồng thời đá về phía hạ bộ đối phương.

Răng rắc một tiếng, ghế gỗ bị đá phá thành mảnh nhỏ, mãnh gỗ vụn đâm vào tay hắn.

Hắn hoàn toàn không thể nhìn thấy sao y có thể thoát được, động tác của y thực lanh lẹ. Hứa Tuấn Thiên giật khuỷu tay về phía sau. Cùng lúc đó, tay kia nắm lấy ghế dựa vừa bị mình đá nát vụn, không hề quay lại quăng về phía sau. Chỉ nghe thấy ba một tiếng, ghế dựa bị đập nát, mảnh vụn lướt qua hai má Hứa Tuấn Thiên, phân tán trong không trung. Trán Hứa Tuấn Thiên chảy mồ hôi lạnh, vừa định thay đổi chiêu thức, nhưng xui xẻo, khuỷu tay hắn bị đối phương mạnh mẽ khóa lại.

Hắn cắn môi, vung hai ngón tay cắm về phía mắt đối phương. Nhưng tốc độ đối phương nhanh hơn quét mạnh chân hắn. Hứa Tuấn Thiên chỉ cảm giác được có cái gì đó lướt nhẹ qua, tựa như một cơn lốc cuồn cuộn nổi lên, trời đất quay cuồng, cả người hắn té xuống một cái gì đó rất mềm mại.

Qua vài giây sau, hắn mới ý thức được, chính mình ngã lên sô pha, không hề bị thương chút nào.

Đây là chiêu thức gì a, đừng nói toàn bộ, ngay cả một chút bóng dáng cũng không thấy được. Lưng Hứa Tuấn Thiên toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

“Ngươi không muốn trở thành nô lệ của ta?”

Y Ân đứng trước mặt hắn, quần áo sạch sẽ phẳng phiu hệt như vừa được lấy ra từ tiệm giặt ủi:

“Vậy đánh ngã ta đi!”

Lại là loại ánh mắt này! Giống như vị thần, ngồi tít trên cao nhìn người đời bằng nửa con mắt. Hứa Tuấn Thiên nheo mắt lại, trong con ngươi có thể nhìn thấy ngọn lửa đang bùng cháy:

“Chỉ cần đánh ngã ngươi, ta có thể rời khỏi đây sao?”

Hắn ngồi thẳng dậy, dùng một loại giọng điệu hài hước nói:

“Đây là ngươi cố tình treo cà rốt trước mặt voi đi! Ngươi biết rõ chỉ cần sử dụng….ân, ma pháp, ta ngay cả một chút cơ hội cũng không có.”

Rõ ràng như vậy, ngay cả một đứa ngốc cũng biết trong lời nói của y có cạm bẫy. Hứa Tuấn Thiên điều chỉnh tư thế ngồi, kiêu ngạo nhìn Y Ân. Bất quá cho dù bị nhìn thấu thì sao? Nam nhân này nhất định sẽ đồng ý không chút do dự. Đúng vậy Y Ân chính là một nam nhân như vậy. Một người ngồi trên vị trí lãnh đạo tối cao, tuyệt đối sẽ không cho phép người khác hoài nghi năng lực của mình. Thực tế hắn cũng có loại kinh nghiệm kiêu căng này. Trong lòng Hứa Tuấn Thiên bắt đầu có chút lo lắng, cho dù Y Ân không sử dụng ma pháp, hắn cũng còn cơ hội trốn khỏi đây sao? Động tác của Y Ân rất nhanh, chiêu thức lại quỷ dị. Này không phải loại chiêu thức chỉ cần nhìn động tác của hắn, Y Ân đã biết trước hắn định làm gì đi, giống như một lão thợ săn im lặng chờ con mồi tự sa vào lưới.

Bất quá….anh ta rất tự tin.

Quả nhiên Y Ân nhanh chóng gật đầu: “Được, cứ dùng quy tắc của con người, chiến đấu công bằng.”

Không đợi y nói xong, Hứa Tuấn Thiên dùng sức đạp một cái, lộn mèo ra phía sau sô pha. Vừa rồi hắn đã quan sát rất kỹ, sau sô pha là cửa. Chỉ cần hắn có thể lợi dụng thời cơ công kích Y Ân sau đó thoát ra khỏi cửa, như vậy mặc kệ có thể đánh ngã Y Ân hay không, nam nhân trời sinh vô cùng kiêu ngạo này sẽ không bắt hắn về một lần nữa đi!

Lúc mủi chân vừa chạm đất, ngón tay Hứa Tuấn Thiên liền đặt lên cửa, chỉ cần mở ra, mọi việc đều trọn vẹn. Nhưng phía sau hắn truyền tới âm thanh xé toạt không khí, vội vàng cúi đầu xuống, đôi chân dài thuận thế đá sô pha văng lên.

Một tiếng cười giễu cợt vang lên phía sau. Hứa Tuấn Thiên vừa mở bung cửa ra, bả vai đã bị Y Ân bắt lấy, toàn bộ cơ thể lại bị ném ra sau. Chết tiệt, hắn lại cảm nhận mình hệt như một món đồ chơi bị người khác trêu chọc. Trong không trung lộn nhào vài vòng, Hứa Tuấn Thiên cố gắng duy trì cân bằng cơ thể, tuy rằng rất khó xem, nhưng ít ra không cần như lúc nãy lăn tròn trên thảm sau đó trong miệng còn dính đầy lông tơ thật dài.

Đầu gối chống trên mặt đất, Hứa Tuấn Thiên chuẩn bị tốt phản kích.Lúc này, khóe mắt của hắn ngẫu nhiên nhìn thấy vật thể bên cạnh. Sô pha bị xẻ thành hai nửa! Ánh mắt lập tức trợn tròn, tay của anh ta là đao laser sao?

Đột nhiên sợi tóc hơi rung động một chút, có cái gì đó ở phía trên! Trực giác lâu năm bồi dưỡng nói cho hắn biết như vậy. Thế là Hứa Tuấn Thiên lập tức ngã nhào sang bên trái. Ngay một giây đó, chỗ hắn vừa đứng lúc nãy xuất hiện một lỗ thủng.

Chết tiệt! Xem ra đã quá coi thường y, quả thực ngay cả một phần thắng cũng không có.

Hứa Tuấn Thiên nhếch môi, bang bang đánh hai quyền, thừa dịp đối phương tránh né lập tức chớp thời cơ lao ra cửa, chỉ cần một bước nữa là thành công. Khóe miệng Hứa Tuấn Thiên lộ ra tươi cười.

“Rất đáng tiếc.”

Bên tai đột nhiên truyền tới hơi thở ấm áp. Hơi nước trong cơ thể Hứa Tuấn Thiên lập tức đóng băng lại, sau đó cổ tay bị một lực mạnh chế trụ, cứng rắn kéo hắn trở về phòng.

“Ngươi từ lúc nào….”

Âm thanh Hứa Tuấn Thiên có chút run rẩy. Hắn rõ ràng nhìn thấy y bị công kích của hắn bức lui về sau, ít ra, không thể nào trong một giây ngắn ngủi bật lại đuổi theo hắn, trói buộc hai cổ tay, cuối cùng siết chặt hai tay hắn áp lên vách tường.

“Động tác của ngươi quá chậm.”

Y Ân xé nát quần áo, trói hai tay hắn lại:

“Ta còn tưởng ngươi có thể nhanh hơn một chút.”

Hứa Tuấn Thiên đương nhiên sẽ không ngoan ngoãn để y trói, không ngừng đá loạn hai chân.

“Ân, chân của ngươi rất có lực sát thương, nhưng trong cận chiến nếu không thể một đòn lấy mạng đối phương, ngược lại sẽ gây rắc rối cho mình.”

Y Ân kéo dây thừng, đem Hứa Tuấn Thiên trói chặt trên khung, sau đó đánh mạnh một quyền vào bụng hắn.

“Ô….”

Hứa Tuấn Thiên tả tơi gập người lại, vô cùng đau đớn, nội tạng cơ hồ bị đánh nát, cảm giác buồn nôn mãnh liệt dâng lên trên cổ họng. “Ta nghĩ….khụ khụ…. quý tộc sẽ không làm chuyện nghiêm hình bức cung ngu xuẩn này. Không phải sẽ dơ tay ngươi sao.”

“Tới bây giờ vẫn không chịu từ bỏ chống cự.”

Y Ân siết chặt cằm Hứa Tuấn Thiên, ánh mắt ngang bướng của đối phương làm y lộ ra nụ cười hiếm thấy:

“Ngươi muốn Lô Dịch tới trừng phạt ngươi? Cho dù không phải Lô Dịch, bất cứ ai cũng được phải không!”

Đồng tử Hứa Tuấn Thiên hơi co rút lại,

“Nếu may mắn, ngươi có thể đánh ngã bọn họ, sau đó trốn khỏi đây.”

“Này chỉ là suy đoán của ngươi!”

Hứa Tuấn Thiên nói.

“Phải không?”

Y Ân buông cằm Hứa Tuấn Thiên ra:

“Mặc kệ có phải như vậy hay không, từ giờ trở đi, ta sẽ không để ngươi rời khỏi tầm mắt của mình.”

Y đi ra của, phân phó gì đó với một tên người hầu.

Một lát sau, Y Ân trở lại, trên tay y cầm một cây roi ngựa.

“Ta rất thích ánh mắt của ngươi.”

Cây roi nhọn mềm dẻo chậm rãi lướt trên mặt Hứa Tuấn thiên:

“Hung tàn lại giả dối, có ai từng nói ngươi giống dã lang không?”

Hứa Tuấn Thiên quay đầu đi, dùng ánh mắt xem thường liếc nhìn Y Ân:

“Phi, ngươi mới là dã lang! Tấn công khủng bố như vậy, không, ngươi chính là quái vật.”

Y Ân nhẹ nhàng nở nụ cười, giống như đóa hoa thuốc phiện đỏ rực đang nở rộ, tản mát ra hơi thở tà khí chết người.

Hứa Tuấn Thiên không khỏi ngây người, chỉ có một ý niệm trong đầu, nam nhân này, con mẹ nó quả thực rất xinh đẹp.

“Nô lệ của ta, ngươi phải hiểu rõ địa vị của mình.”

Bá một tiếng, roi ngựa màu đen hung hăng quất lên người Hứa Tuấn Thiên.

Hai mươi mốt, hai mươi hai, hai mươi ba….

Hai mắt nhắm nghiền, Hứa Tuấn Thiên giống hệt một xác chết được treo trên khung. Hắn dám khẳng định cái tên có gương mặt nữ nhân kia nhất định là một tên biến thái có sở thích chơi SM. Roi rất mềm, âm thanh vung trong không khí giống như lưỡi dao cắt đôi trang giấy. Bất quá lực đạo nó quật xuống không hề tỷ lệ thuận chút nào với âm thanh tuyệt vời đó.

Ba một tiếng, lông mi Hứa Tuấn Thiên hơi rung động một chút. Rất đau, nơi bị đánh có cảm giác hệt như bị lửa thiêu. Bất quá Hứa Tuấn Thiên biết mình không hề chảy máu. Nhưng như vậy mới càng đáng sợ, nếu tên kia muốn, tuyệt đối có thể khiến mình không chảy một giọt máu nhưng chịu đủ tra tấn đến chết. Cổ, bên hông, thắt lưng, bụng, đùi….Chết tiệt, roi da vì quá mềm mại nên không dễ dàng khống chế, nhưng tên gia khỏa kia sử dụng cứ như đang tùy ý điều khiển một bộ phận trên cơ thể mình.

Hắn biết ý đồ của y. Muốn thông qua tra tấn làm tinh thần hắn sụp đổ. Chuyện này cũng không hiếm lạ gì, thời điểm hắn làm bộ đội đặc chủng cũng từng làm như vậy. Hứa Tuấn Thiên biết, trong trường hợp tương đối yếu thế như vầy, thỏa hiệp là phương pháp tốt nhất. Nhưng không biết vì cái gì,Hứa Tuấn Thiên luôn đặt lý trí trên tình cảm, hiện tại lại chọn hành động ngu xuẩn nhất. Hắn không muốn cầu xin tên gia khỏa kia tha thứ!

Cái gì mà nô lệ với tù binh chứ! Hắn là Hứa Tuấn Thiên, là người không chịu khuất phục dưới bất cứ kẻ nào!

Cứ nghĩ như thế, hắn ngậm chặt miệng lại, im lặng cố chấp phản kháng.

Roi da đột nhiên ngừng lại, Hứa Tuấn Thiên cảm giác cơ thể mình đang bị kéo căng hết mức. Hắn không nghĩ rằng Y Ân dễ dàng từ bỏ trò chơi mới mẻ này, mặc kệ là xuất phát từ lòng tự tôn ngớ ngẩn hay sự khát máu của con quái vật này. Y Ân đứng phía trước, đang nhìn hắn. Có lẽ Y Ân đang suy nghĩ phương pháp làm tên nô lệ cứng đầu này khuất phục.

Hứa Tuấn Thiên châm biếm nhếch khóe môi, bởi vì cúi thấp đầu nên hắn cũng không lo lắng bị Y Ân nhìn thấy.

Quần áo bị roi đánh rách tơi tả, may mắn trong phòng có hệ thống lò sưởi, Hứa Tuấn Thiên không hề cảm thấy lạnh. Nhưng mà….tựa hồ hệ thống phả nhiệt hơi cao một chút. Liếm liếm môi, hắn cảm thấy có chút khát nước, mồ hôi chảy càng nhiều. Sao lại như vậy! Độ ấm không ngừng tăng cao, quả thực giống hệt như đang ở trong sa mạc.

Mồ hôi chảy vào mắt, nóng bỏng khô khốc. Hứa Tuấn Thiên không thể không mở mắt ra. Thoáng chốc hắn ngây ngẩn cả người, hắn thấy Y Ân đang bình tĩnh nhìn mình. Cặp mắt lục sắc mờ ảo hiện lên một tầng màu vàng.

“Ánh mắt của ngươi….”

Quả thực giống như bị mê hoặc, Hứa Tuấn Thiên hạ quyết tâm tuyệt đối không mở miệng cứ như vậy ngây ngốc hỏi.

Đôi đồng tử của Y Ân nhìn Hứa Tuấn Thiên đột nhiên bắt đầu co rút lại, tầng quang mang màu vàng kia ngày càng lan rộng ra. Hứa Tuấn Thiên không ý thức được đang có chuyện gì xảy ra, trói buộc trên tay bị xé đứt, sau đó cả người hắn bị nhấc bổng lên. Tên gia khỏa kia đang phát điên gì a. Tiếng gió vù vù bên tai, trước mắt là một mảnh màu xanh, tột cùng là tốc độ gì có thể gây ra ảo giác như vậy.

“Buông ra!”

Hắn vừa kêu to vừa dùng sức cạy bàn tay Y Ân đang bấu chặt bên hông. Rất đau, tên này muốn bẻ gãy thắt lưng hắn sao?

Y Ân hừ một tiếng, vung tay ném nam nhân ra ngoài.

Rầm một tiếng, Hứa Tuấn Thiên té vào trong nước, hắn không ngờ trong tòa thành lại có một hồ nước sâu như vậy. Đầu óc có chút choáng váng xoay mòng, một lượng nước lạnh lớn ào ạt xông vào khoang miệng khoang mũi. Nhưng tay chân vẫn vùng vẫy theo bản năng, mặc kệ tư thế khó coi thế nào, ít ra không giống như hòn đá lao xuống dốc.

Cuối cùng đầu ngón tay đụng phải vật gì đó cứng rắn, vật thể bóng loáng có hình chữ nhật. Đang định bắt lấy bò lên, đột nhiên mắt cá chân bị thứ gì đó bắt được. Hứa Tuấn Thiên cả kinh, vội vàng vùng vẫy. Nhưng thứ đó rất mạnh, hắn phản kháng hệt như một con kiến. Thân thể nhanh chóng bị kéo xuống, trơ mắt nhìn vùng ánh sáng ngày càng xa.

Bị kéo thẳng xuống đáy, thứ đó buông mắt cá hắn ra, nhanh chóng bắt lấy hai cổ tay, đặt hắn lên trên nền cát.

Hứa Tuấn Thiên thấy một đôi mắt xanh mơn mởn. Ngẩn người, bỗng nhiên cảm thấy dường như đã gặp đôi mắt này ở đâu đó. Nhưng hiện tại không phải thời điểm để nghĩ tới điều này, thống khổ vì không thể hít thở làm hắn liên tục vùng vẫy, nhưng thứ này càng giữ chặt hơn, lạnh lùng nhìn lượng lớn bọt khí từ mũi và miệng hắn thoát ra.

Vùng vẫy của Hứa Tuấn Thiên ngày càng yếu ớt, ánh mắt cũng từ từ khép lại, hắn cảm thấy mình sắp chết.

Đột nhiên, một luồng hơi thở trong lành đưa đến trong miệng hắn. Rất ngọt, thân thể lập tức sống lại. Hắn mở miệng ra, tham lam mút vào thứ gì đó mềm mại trên miệng mình.

Bình luận





Chi tiết truyện