“Mang con nối dòng….” Hứa Tuấn Thiên đè nén sợ hãi trong lòng: “Cậu ta là nam nhân!”
Y Ân cười nhạo một tiếng, kéo Hứa Tuấn Thiên lại gần, bàn tay dịu dàng
vuốt ve lên bụng hắn. “Sao lại kinh ngạc, nga, đúng rồi. Các ngươi là
nhân loại nên nghĩ chỉ có nữ nhân mới có thể mang thai.” Y ngừng một
chút, động tác vuốt ve cũng trở nên mờ ám: “Kỳ thực ngươi cũng có thể….”
Ba một tiếng đánh bật tay Y Ân ra, Hứa Tuấn Thiên tự rót cho mình một chén nước. Chất lỏng lạnh như băng chạy vào yết hầu mới làm hắn bình tĩnh
một chút. “Lưu Sa….. rất lợi hại sao? Sao ngươi xác định đó là con nối
dõi của Lưu Sa….”
“Mùi.” Y Ân đi tới phía sau hắn, ôm chặt Hứa Tuấn Thiên trong vòng tay. “Ngươi đang run, vì sao?”
Gương mặt hắn trở nên cứng đờ.
“Từ lúc ta nói đến con nối dòng ngươi có chút bất thường.” Ánh mắt Y Ân dần trở nên nguy hiểm: “Ngươi không muốn mang con của ta?”
Hứa Tuấn Thiên khép mắt lại, yên lặng không trả lời.
Y Ân chăm chú nhìn hắn một lúc lâu, ngay lúc Hứa Tuấn Thiên nghĩ y tức
giận thì Y Ân lại đột ngột lui về phía sau hai bước, khẽ mỉm cười: “Nếu
ngươi không muốn, ta cũng không ép. Được rồi, ta đi thu dọn quần áo,
đừng để Chung Hạo đợi lâu.”
Y Ân thấu tình đạt ý như vậy Hứa Tuấn Thiên lại không có chút yên tâm, ngược lại mớ tóc sau gáy đều dựng
thẳng lên: “Ngươi muốn làm gì?”
“Ân?” Y Ân ngừng lại, quần áo như có sinh mệnh tự động xếp gọn rồi bay vào trong rương. “Lúc ta ép bức
ngươi thì bị chửi là cầm thú. bây giờ ta không ép thì ngươi lại nghi ngờ lung tung. Rốt cuộc ngươi muốn ta thế nào?” Y xuất thân từ hoàng tộc,
nhưng những hành động lưu manh không hề làm mất đi nét rực rỡ vốn có.
Hứa Tuấn thiên hừ một tiếng, xách rương quần áo đi xuống lầu.
Xe ngựa được biến ra từ ma pháp, con ngựa có đôi cánh thật dài kéo chiếc
xe bay lên không trung. Hứa Tuấn Thiên lần đầu tiên được ngồi loại xe
này, hắn cảm thấy rất mới lạ. “Có ngựa có cánh thật sao.” Hắn ngơ ngác
nhìn đôi cánh trắng toát phía trước, phía trên tầng mây, mặt trời tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ, hoàn toàn tương phản lại càng làm nổi bật hơn.
“Bay nhanh thật, sao trước kia ngươi không ngồi xe này?” Hắn hỏi xong mới nhớ ra mình đang có chiến tranh lạnh với Y Ân.
“Xe này do ma pháp tạo ra, so với xe thật thì tốc độ vẫn kém hơn.” Y Ân lật lòng bàn tay lên liền xuất hiện một quả cầu lửa, cười cười: “Ngươi sờ
thử xem.”
Hứa Tuấn Thiên cẩn thận vươn tay, lòng bàn tay xuyên qua ngọn lửa nhưng không hề cảm giác được độ ấm.
“Nguyên lý giống như vậy, chúng ta đang bị ma lực bao quanh nên mới có thể bay
trên bầu trời. Đừng bị hình thức bên ngoài mê hoặc.” Bộ dáng Hứa Tuấn
Thiên mở to mắt thật đáng yêu. Khóe miệng Y Ân càng nhếch rộng hơn, đôi
ngươi xanh biếc dịu dàng tràn ngập yêu thương. “Chừng nửa giờ nữa chúng
ta sẽ tới phía đông của khu rừng, nơi đó nổi danh âm u tà ác. Bất quá
nơi càng có nhiều độc xà sinh sống thì càng có nhiều dị thế kì trân!” Y
khẽ động ngón tay, trên mặt bàn trống rỗng lập tức xuất hiện mấy dĩa
điểm tâm. “Đói bụng chưa! Đây là mấy món lúc nãy ta tiện tay mua, mùi vị cũng không tệ.”
Hứa Tuấn Thiên cầm lên một khối, khi cắn vào miệng có mùi quế hương thoang thoảng, rất ngon.
Chung Hạo đã sớm đói bụng, chính là e ngại Y Ân nên không dám ăn nhiều. Ánh
mắt Y Ân nhìn cậu giống như đang tính toán gì đó, làm cậu rất sợ hãi.
Y Ân thả lỏng thân mình một chút, nói thêm cho bọn họ nghe một ít tin tức kì lạ. Y nói chuyện rất dễ nghe, chỉ cần y muốn lập tức có thể làm
người ta say mê như uống rượu nguyên chất, rất thú vị.
Hai người nghe đến mê mẩn, Chung Hạo cùng quên đi e ngại với Y Ân, ngồi gần hơn một chút.
Đang nói đến lúc mấu chốt thì xe ngựa đột ngột chấn động, sau đó vững vàng ngừng trên mặt đất.
“Tới rồi.” Y Ân niêm chú ngữ, xe ngựa cực lớn biến thành một tảng đá đen
thui. Y Ân nhặt nó lên để vào không gian giữ đồ trong vòng tay.
Hứa Tuấn Thiên mím môi nhưng vẫn không thể kiềm chế được tò mò: “Ngươi chưa nói xong a, huyết tộc vì sao lại xuống dốc như vậy? Vì quan hệ với
người kia sao?”
Y Ân một bên dò đường, một bên nói típ: “Cũng
không thể nói như vậy, trên đời này, nếu có nhân sẽ có quả. Ngươi thấy
thủ đoạn người kia vô cùng tàn nhẫn, nhưng nếu suy xét nguyên nhân thì
không phải thủ lĩnh huyết tộc đã lừa gạt sao? Cái giá phải trả mới kinh
khủng như vậy.”
Hứa Tuấn Thiên không hỏi tiếp, giẫm lên dấu chân Y Ân chậm rãi đi về phía trước.
Chung Hạo vốn vẫn luôn im lặng đột nhiên cúi đầu nói: “Lừa dối là một thanh
kiếm hai lưỡi, làm tổn thương người khác cũng tổn thương chính mình.”
Cậu ta nói rất chậm, trong lời nói đậm chất bi thương.
Hứa Tuấn
Thiên nhịn không được quay đầu lại nhìn một cái, thấy vẻ mặt Chung Hạo
rất bình tĩnh, giống như chưa hề nói qua câu đó. Hắn nghĩ nghĩ một chút
rồi nói: “Cơ thể ngươi không khỏe, hay là ở đây chờ đi.”
Y Ân bóp chết một con độc xà nói: “Nơi này đã vào trong phạm vi rừng rậm, với
mùi hương trên người cậu ta…..” Khóe miệng Y Ân cong lên: “Tốt nhất là
đi theo chúng ta! Để cậu ta ở đây, một tý quay lại liền thấy một đống
bạch cốt.”
Chung Hạo cắn chặt răng, kiên định nói: “Ta có thể theo kịp.”
Hứa Tuấn Thiên đi nhanh vài bước, tới bên cạnh Y Ân nhỏ giọng hỏi: “Ngươi
vừa nói có ý gì a?” Nhìn trái nhìn phải, sau đó rút đao nhỏ chém đứt một dây leo vướng víu. “Sao ta có cảm giác càng đi sâu vào, ma vật càng
nhiều?”
“Đó là đương nhiên, bởi vì nhóm ma vật ngửi thấy mùi thơm a!” Y Ân liếm liếm môi: “Rất ngọt, ngay cả ta còn nhịn không được, muốn nuột một ngụm! Ngươi có biết cầm theo một cây vàng đi vào giữa phố xá
sầm uất sẽ có hậu quả gì không, hơn nữa thỏi vàng đó lại là một đứa nhỏ
không có năng lực tự bảo vệ.”
Hứa Tuấn Thiên rùng mình, từng bước lui về phía sau, đi bên cạnh bảo vệ Chung Hạo. Hiện tại hắn có chút hối hận vì dắt Chung Hạo đi theo.
“Ngươi cũng không cần hối hận.”
Hứa Tuấn Thiên nhíu mày, Y Ân biết hắn đang nghĩ gì sao: “Cho dù ngươi
không dắt cậu ta theo thì cũng sẽ có nguy hiểm khác. Gặp được ngươi thì
cậu ta vẫn may mắn, ít ra ta sẽ không làm khó cậu ta.”
Nhưng cũng không để cậu ta sống dễ chịu đi! Y Ân hiểu Hứa Tuấn Thiên, thì Hứa Tuấn Thiên làm sao không biết Y Ân đang nghĩ gì. Đều là loại người vì mục
đích sẽ không từ thủ đoạn. Y Ân tuyệt đối sẽ không bỏ qua Chung Hạo,
nhất định đang có âm mưu gì đó!
Hứa Tuấn Thiên không biết nhiều
việc ở thế giới này, điều duy nhất hắn có thể nghĩ tới là Y Ân muốn lợi
dụng Chung Hạo để kiềm chế Lưu Sa.
Đi tiếp một đoạn đường nữa,
năng lực phát ra ngày càng mạnh mẽ. Cây cối xung quanh dần trở nên thưa
thớt, lúc đầu chỉ là đám tiểu ma vật yếu ớt, hiện tại ngay cả ma vật
khổng lồ cũng đã xuất hiện.
“Thực phiền toái.” Y Ân sách một tiếng, móng vuốt bên tay phải xuất hiện, thân mình giống hệt mũi tên bắn về phía trước.
Hứa Tuấn Thiên nheo mắt lại, hoảng hốt nhìn bóng dáng cực lớn đang che
khuất ánh mặt trời. Hắn che chắn cho Chung Hạo, trốn tới phía sau một
tảng đá lớn bên cạnh.
“Đó là hạo thiên, một loại ma thú bay.”
Chung Hạo nói: “Móng vuốt của nó có thể chẻ nát nham thạch.” Cậu ta có
chút kỳ quái liếc mắt qua nhìn Hứa Tuấn Thiên: “Ngươi không lo lắng cho y sao?”
Bình luận
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1